Nghe phiên bản audio của truyện:

Chap 55: Chiến đấu để cứu sống chúng sinh thiên hạ

 

Yển Sư phía đông Lạc Dương.

Ngọa Long Trang.

Đầu giờ Tuất*. 

Vào thời điểm hoàng hôn đỏ rực tô điểm thế gian đầy đẹp đẽ, Ngọa Long Trang lại đang náo loạn.

“Con nói sao? Tuyết Châu làm sao chứ? Con nói vậy nghĩa là gì đây? Lập tức đưa Tuyết Châu đến trước mặt ta.”

Giọng Bạch Mỹ Chu vang vọng khắp hiên nhà.

Uyên Vũ Bạch- con trai cả của Bạch Mỹ Chu đang đứng bên cạnh, lập tức nói với vẻ mặt khó xử.

“Mẫu thân, con thấy trong bức thư để lại nói rằng muội ấy sẽ hành tẩu giang hồ…”

“Vậy rồi sao? Tiểu muội bỏ nhà đi như thế mà con không định làm gì sao hả? Hẳn là Tuyết Châu chưa chạy xa được đâu. Cho dù có phải lật tung cả Lạc Dương cả đêm thì cũng phải lôi nó về đây.”

“Muội ấy đã đề cập đến việc hành tẩu giang hồ nên con nghĩ có lẽ hiện tại không ở Lạc Dương.”

“Đứa nhóc đó không ở Lạc Dương sao? Một mình nó thì có thể làm được gì chứ?”

Mặc dù Uyên Tuyết Châu năm nay đã hai mươi mốt tuổi nhưng trong mắt Bạch Mỹ Chu vẫn mãi là một đứa trẻ.

“Chuyện đó, muội ấy không phải đi một mình.”

“Lại chuyện gì nữa đây? Nếu không phải một mình thì Tuyết Châu đã đi cùng ai chứ?”

Cuối cùng Uyên Vũ Bạch cũng phải kể câu chuyện về Lạc Dương Ngũ Hiệp.

“…Tuyết Châu chỉ cần mở miệng ra là nói “Muội sẽ hiệp hành cùng với Lạc Dương Ngũ Hiệp.” Nên có lẽ bây giờ muội ấy đang đồng hành cùng họ.”

“Điên rồ!”

Lời lẽ cay nghiệt thoát ra từ miệng Bạch Mỹ Chu.

Bà không ngờ rằng đứa con gái mình hứng như hứng hoa, nâng như nâng ngọc lại bắt chước nữ hiệp giang hồ, thậm chí còn bỏ nhà đi.

“Con là ca ca đó! Biết như vậy mà con vẫn để mặc muội muội của mình ra vào Lạc Dương sao? Con như vậy mà cũng xứng làm ca ca hả? Con mà lo lắng cho muội muội con bằng một nửa con lo lắng cho các đệ tử thì ta cũng mừng.”

Cuối cùng Bạch Mỹ Chu còn chửi mắng luôn trưởng tử (con trai cả) Uyên Vũ Bạch.

Trong cơn nóng giận, bà đã xả luôn những bực bội với Uyên Vũ Bạch trong thời gian qua.

Uyên Vũ Bạch chỉ cúi đầu xuống mà không biện minh gì.

Hắn cũng không ngờ Uyên Tuyết Châu lại rời khỏi nhà. Nói là hành tẩu giang hồ nhưng đối với người trong gia đình thì chuyện đó chính là bỏ nhà đi. 

“Lập tức đi tìm Tuyết Châu về đây! Nếu Tam Chấn Thương Bang biết chuyện này thì Tuyết Châu sẽ gặp nguy hiểm mất. Còn không nhanh đi đi, đứng đó làm gì nữa?”

Trước tiếng hét của Bạch Mỹ Chu, Uyên Vũ Bạch lập tức dẫn đầu các đệ tử Thương Thiên Đội và chạy đến Lạc Dương.

Ngọa Long Trang không phải nơi duy nhất ồn ào trong đêm nay.

Ngay cả Bát Tiên Môn, Đại Uyên Môn, Thất Dương Môn, Nghĩa Thiên Môn cũng náo loạn. Nghĩa Thiên Môn Chủ Lý Duyên Ích liền phái các đệ tử của mình lục lọi khắp khách điếm cũng như những ngôi nhà bị bỏ hoang.

Tuy nhiên không thể tìm thấy dù là cọng tóc của Lạc Dương Ngũ Hiệp.

Ngay khi trời vừa sáng, đại diện 4 gia môn đã vội vàng chạy đến Nghĩa Thiên Môn. Nói là để xây dựng đối sách tiếp theo nhưng thực tế là đến quan sát vẻ mặt của Nghĩa Thiên Môn Chỉ Lý Uyên Ích.

***

Diễn Châu.

Vào khoảng chính ngọ, năm nam nhân nữ nhân bước vào trấn.

Nhìn y phục và vũ khí sáng bóng thì có vẻ họ là con cái của gia đình danh giá.

Đúng vậy.

Họ chính là Lạc Dương Ngũ Hiệp đang hành tẩu giang hồ bất chấp sự phản đối của gia đình.

Lý Tiểu Minh chỉ vào Vũ Lăng Phạn Điểm bên kia đường và nói.

“Trước tiên chúng ta lại đó ăn gì đã. Ta nghĩ các thương nhân trên đường đi cũng sẽ ghé qua đó.”

“Được thôi.”

“Tốt quá.”

Nhìn mọi người đều nhất trí như vậy thì có vẻ ai nấy đều đã đói bụng.

Lạc Dương Ngũ Hiệp bước vào Vũ Lăng Phạn Điếm, chọn chỗ ngồi và gọi món.

Một lúc sau thức ăn đã lần lượt được mang ra.

Ngay khi Lạc Dương Ngũ Hiệp vừa bắt đầu dùng bữa thì một nhóm khách 20 người kéo đến. Nhìn vào hành lý đeo trên lưng và câu chuyện họ đang nói, thì chắc chắn đó là những thương nhân của thương bang.

Hoàng Đông Nghiệp sau khi lấp đầy bụng thì nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chỗ.

Nơi hắn đang hướng đến chính là bàn của các thương nhân.

Hoàng Đông Nghiệp tiếp cận thương nhân trông có vẻ là chỉ huy và bắt chuyện.

“Xin thứ lỗi, mọi người có phải người của thương đoàn không?”

Trịnh Vân Hoán- hành thủ của Hoa Dương Thương Bang vội vàng đứng dậy. 

Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đối phương chính là cao thủ Võ Lâm trẻ tuổi.

Dù không phải vậy thì Trịnh Vân Hoán cũng đã chú ý kỹ càng, có vẻ đối phương đang có việc gì đó. 

“À, vâng. Tại hạ là Trịnh Vân Hoán- Hành thủ của Hoa Dương Thương Bang, bổn điếm (trụ sở chính) nằm ở huyện Tân Dương.”

“Thì ra ngài đây là Trịnh hành thủ. Ta là Hoàng Đông Nghiệp của Lạc Dương Ngũ Hiệp. Cũng là nhất đại đệ tử của Bát Tiên Môn.”

Trịnh Vân Hoán rất vui mừng khi nghe thấy cụm từ “Bát Tiên Môn”.

Trong số những thương nhân đến Lạc Dương, không ai là không biết về Bát Tiên Môn. Hơn nữa nếu là nhất đại đệ tử thì chính là trực hệ (quan hệ gia đình) của môn chủ, đương nhiên là phải thể hiện thật tốt với người này rồi.

“Ôi trời! Thì ra là người của Bát Tiên Môn. Được gặp ngài ở đây đúng là vinh hạnh. Nhưng ngài có chuyện gì sao?”

“Nhóm đằng kia là huynh đệ kết nghĩa của ta. Giống như ta, bọn họ là nhất đại đệ tử của Đại Uyên Môn, Thất Dương Môn, Nghĩa Thiên Môn và Ngọa Long Trang.”

Ngay lập tức Trịnh Vân Hoán trợn tròn mắt.

Mặc dù Đại Uyên Môn, Thất Dương Môn và Bát Tiên Môn có địa vị tương tự nhau nhưng Nghĩa Thiên Môn và Ngọa Long Trang thì hoàn toàn khác.

Đặc biệt Nghĩa Thiên Môn chính là một trong Thất Phái Nhị Môn- bá chủ của Võ Lâm hiện tại. Thậm chí con có câu nói “Cho dù bạn chỉ quen biết một người của Thất Phái Nhị Môn thì cũng không ai dám đụng đến bạn.”

Lưng của Trịnh Vân Hoán càng cúi gập xuống.

Mặc dù cái tên Lạc Dương Ngũ Hiệp còn khá xa lạ nhưng chỉ cần biết mối quan hệ của họ thì đã biết họ quý giá đến nhường nào.

Hoàng Đông Nghiệp tiếp lời.

“Thật ra lần này bọn ta đang hành tẩu giang hồ. Trước mắt bọn ta đang định trên đường đến Tháp Hà thì sẽ quét sạch lũ lục lâm. Như Trịnh hành thủ cũng đã biết, chỉ cần nghe đến danh hành tẩu giang hồ thôi là lũ lục lâm sẽ ẩn nấp kỹ càng, không dám ló mặt.”

“À!”

Trịnh Vân Hoán thương nhân lão làng lập tức nhận ra ý đồ của đối phương.

Hành tẩu giang hồ giống như một loại nghi thức chuyển đổi mà hàng năm các đệ tử của Thất Phái Nhị Môn sẽ thực hiện. Những đệ tử thực hiện thành công hành tẩu giang hồ thì sẽ được cấp quyền tự do ra vào cửa Thất Phái Nhị Môn.

Hành tẩu giang hồ sẽ thể hiện Phá Tà Hiển Chánh (破邪顯正) thông qua hành động. Tất nhiên đối tượng của họ không ai khác chính là ác nhân trong giang hồ. Tuy nhiên việc gặp được ác nhân trên đường cũng không phải một việc dễ dàng.

Vì vậy các hiệp khách thực hiện hành tẩu giang hồ chủ yếu sẽ nhắm đến các bang phái lục lâm nhỏ. Bởi vậy mới có câu nói “Nếu muốn gặp ác nhân thì hãy đến sơn trại.”

Tuy nhiên bang phái lục lâm nhỏ tương đối né tránh hành tẩu giang hồ của chính phái. Bởi vì dù là cao thủ mới của Thất Phái Nhị Môn thì cũng không dễ đối phó, hơn nữa nếu xui xẻo có kẻ tử mạnh thì chắc chắc lũ lục lâm sẽ bị trả thù.

Vậy nên nếu có tin đồn về hành tẩu giang hồ thì bang phái lục lâm yếu thế sẽ hạn chế hoạt động bên ngoài. Bởi vì việc đụng đến cao thủ mới của Thất Phái Nhị Môn thì cũng tương tự như đụng phải tổ ong.

Tuy nhiên đối với những sơn trại hay thủy trại lớn thì là ngoại lệ. Bọn họ không sợ Thất Phải Nhị Môn. Các cao thủ mới biết điều đó nên cũng tránh bọn người này.

“Thì ra Lạc Dương Ngũ Hiệp đang nhắm đến Tích Phong Trại và Ngũ Phong Trại.”

Đó là tin tốt đối với Hoa Dương Thương Bang.

Chỉ cần đi qua được hai sơn trại đó thì phí thông hành cũng giảm được không ít.

“Ý ngài là nhóm ngài muốn đồng hành cùng với thương đoàn có đúng không?”

Hoàng Đông Nghiệp gật đầu trước câu hỏi của Trịnh Vân Hoán.

“Đúng vậy. Không sao chứ?”

“Đương nhiên rồi! Ngược lại đó còn là vinh hạnh của thương đoàn! Thương đoàn sẽ cố gắng để không gây bất tiện cho nhóm ngài trong lúc dịch chuyển.”

Và như vậy Lạc Dương Ngũ Hiệp đã kết hợp cùng với Hoa Dương Thương Bang.

Trịnh Vân Hoán đã lập tức gọi Thiên Phong Đao Dương Võ Kỳ - đội chủ của Thần Nghĩa Đội đến và giới thiệu với Lạc Dương Ngũ Hiệp. 

Dương Võ Kỳ xuất thân cũng là đệ tử của Vô Cực Môn- một trong Nhất Phái Nhị Môn nên không cảm thấy có gì bất tiện với Lạc Dương Ngũ Hiệp. Hắn cũng muốn nhấn cơ hội này để đè bẹp Ngũ Phong Sơn Trại cùng Tích Phong Trại.

Dương Võ Kỳ cuối độ tuổi ba mươi và Lạc Dương Ngũ Hiệp đầu và giữa độ tuổi hai mươi nhanh chóng trở nên thân thiết.

Hai ngày sau.

Thần Nghĩa đội chủ Dương Võ Kỳ chỉ vào ngọn núi ở xa và nói.

“Tích Phong Trại ở ngọn núi đằng kia. Viêm La Đao Phủ chính là trại chủ. Tham lam vô độ nhưng võ công thì không cao cường như lời đồn.”

Ánh sáng lóe lên từ đôi mắt Dương Võ Kỳ.

Hậu vệ đội chủ lần trước đã thương lượng phí thông hành là 80 lượng bạc nên cho đến bây giờ Hoa Dương thương đoàn đều đi qua với mức giá như như vậy. Tuy nhiên bây giờ đã có các hậu bối nên Dương Võ Kỳ cho rằng nên có một cái giá mới. 

Mất khoảng một khắc để Hoa Dương Thương Bang đi vào Bình Đỉnh Sơn.

Khoảng bốn mươi tên đạo tặc không biết từ đâu xuất hiện.

Sát Nhân Đại Đao Liễu Phàm- phó trại chủ Tích Phong Trại nghịch ngợm vung đại đao và tiến đến gần.

“Ôi ôi! Dương đội chủ! Đi đâu mà vội vàng như thế chứ? Dù vậy thì cũng phải thanh toán rồi mới được đi phải không nào!”

Thần Nghĩa đội chủ Dương Võ Kỳ trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Ta cũng đang đợi các hào kiệt của Tích Phong Trại đây. Lần trước hộ vệ đội chủ đã thương lượng phải trả 80 lượng bạc mới được đi qua đây, tuy nhiên bây giờ ta muốn tính toán cho chính xác.”

Đuôi mắt Liễu Phàm xếch lên.

Dương Võ Kỳ nói đầy trịnh trọng nhưng ý nghĩa chính là muốn chiến nhau.

Viêm La Đao Phủ Trương Hán Uy đứng ở phía sau liền phun ra những lời tục tĩu.

“Tên chó hỗn xược này! Ngươi nói muốn tính toán cho chính xác sao? Lần trước khóc lóc dữ lắm ta mới giảm còn 80 lượng, nhưng bây giờ thì không được rồi. Nghe cho rõ đây! Từ giờ phút này phí thông hành của mấy tên chó kia là một trăm lượng!”

“Mua hahaha! Vâng!”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Những đạo tặc của Tích Phong Trại cười lớn và huơ huơ vũ khí. Bọn chúng đang muốn thị uy.

Đội Chủ Thần Nghĩa Đội Dương Võ Kỳ nhẹ nhàng giơ tay lên cao.

15 đội viên Thần Nghĩa đội đứng thành một hàng dài bên trái và phải Dương Võ Kỳ như thể bày Hạc Dực Trận.

Tuy nhiên Trại chủ Trương Hán Uy chỉ cười khẩy.

“Ô hô! Quả nhiên các ngươi muốn đánh nhau sao? Dạo này không nhìn thấy máu nên lũ các ngươi lớn gan lên nhỉ? Mấy đứa à.”

Ngay trước khi từ “Đánh” thoát ra khỏi miệng Trương Hán Uy, năm võ giả trẻ tuổi đã đứng phía trước Hạc Dực Trận.

Đó chính là Lạc Dương Ngũ Hiệp.

Hoàng Đông Nghiệp chầm chậm rút kiếm và nói.

“Thì ra nhà ngươi là Viêm La Đao Phủ của Tích Phong Trại. Hôm nay Lạc Dương Ngũ Hiệp sẽ lấy đầu tên khốn ngươi. Hôm nay ngươi sẽ phải chấm dứt trò sát nhân cường đạo của mình.”

“Mẹ kiếp!”

Khuôn mặt Trương Hán Uy nhăn lại.

Nhìn gương mặt non toẹt xanh xao và cách nói chuyện kia thì có vẻ bọn chúng chính là cao thủ mới đang hành tẩu giang hồ.

“Thắng thì cũng vô nghĩa, thua thì vô cùng mất mặt, nhỡ đâu gây ra vết thương nặng cho đối thủ thì hậu họa vô cùng”- là câu nói về những cao thủ mới thực hiện Hành tẩu giang hồ.

“Lạc Dương Ngũ Hiệp sao? Sư phụ của các ngươi là ai?”

Cho dù tính cách Trương Hàn Uy vốn không ra gì nhưng vẫn biết chỗ có thể duỗi chân (biết giới hạn). Vì phải điều chỉnh cấp độ vung kiếm cho phù hợp với đối thủ nên nhất thiết phải xác định danh tính.

“Ta là Hoàng Đông Nghiệp, nhất đại đệ tử của Bát Tiên Môn!”

“Ta là Ngũ Trung Sơn, đại đệ tử của Đại Uyên Môn.”

“Ta là Tôn Thượng Cực của Thất Dương Môn.”

“Hừm! Ta là Lý Tiểu Minh, nhất đại đệ tử của Nghĩa Thiên Môn! Hôm nay bọn ta sẽ thay trời hành đạo, trị tội ngươi.”

“Ta là Uyên Tuyết Sơn, nhất đại đệ tử của Ngọa Long Trang.”

Không chỉ Liễu Phàm mà Trương Hán Uy đều nhăn mặt đầy hung hãn.

Bát Tiên Môn, Đại Uyên Môn, Thất Dương Môn, Ngọa Long Trang thì không nói. Nhưng còn có Nghĩa Thiên Môn sao?

Trương Hán Uy hỏi Lý Tiểu Minh với vẻ đề phòng.

“Ngươi nói ngươi là Lý Tiểu Minh sao? Phụ thân ngươi tên gì?” 

“Lý Uyên Ích.”

Lý Tiểu Minh- người lần đầu hành tẩu giang hồ trả lời bằng giọng nhẹ nhàng.

“Lẽ…lẽ nào ngươi là ái nữ của Môn Chủ Nghĩa Thiên Môn Lý Uyên Ích?”

“Đúng vậy.”

Lý Tiểu Minh hất cằm lên cao.

Vẻ mặt của Trương Hán Uy và Liễu Phàm tối sầm lại.

Môn Chủ Nghĩa Thiên Môn Quân Tử Kiếm Lý Uyên Ích.

Lý Uyên Ích cũng đáng sợ, tuy nhiên Lý Nghĩa Tình -phụ thân của hắn, đồng thời là Thái Thượng Nhân Nghĩa Thiên Kiếm Tôn của Nghĩa Thiên Môn mới chính là nỗi kinh hoàng.

“Mẹ kiếp! Chết tiệt! Sao chứ?”

Trại chủ Tích Phong Trại Trương Hán Uy đã sắp rớt nước mắt, không hề phù hợp với khuôn mặt hung ác của hắn.

Nếu không có nhân chứng thì không có gì phải sợ, nhưng hiện tại ở đây lại quá nhiều người.

Nếu không thể giết người diệt khẩu hết lũ bọn chúng thì chạy trốn là thượng sách.

Khi Trương Hán Uy bày ra vẻ mặt lo lắng, Hoàng Đông Nghiệp hét lên.

“Các huynh đệ! Không cần nhiều lời với hắn! Hãy chiến đấu để cứu lấy chúng sinh thiên hạ! Đánh!”

“Vâng!”

“Đã rõ.”

Lạc Dương Ngũ Hiệp đồng thanh trả lời và xông lên.

Trương Hán Uy còn chưa nghĩ ra đối sách phù hợp.

Kiếm của Hoàng Đông Nghiệp đã đâm vào Trương Hán Uy.

Trong lúc bối rối Trương Hán Uy bất ngờ vung rìu chắn kiếm.

Cheng!

Cùng với âm thanh vang lên, Trương Hán Uy đã tỉnh táo tinh thần.

Khi Trương Hán Uy ngoảnh mặt sang bên cạnh, hắn thấy Lý Tiểu Minh và Liễu Phàm đang quấn lấy nhau.

Cho dù đó là một cuộc quyết đấu chính đáng thì Liễu Phàm cũng không thể đánh bại Lý Tiểu Minh.

Hơn nữa bây giờ còn là tính huống tuyệt đối không được làm tổn thương đối phương. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cơ thể đáng thương của Liễu Phàm đã nhuốm đầy máu đỏ tươi.

“Chạy ngay!”

Trương Hán Uy ném chiếc rìu của mình về phía Hoàng Đông Nghiệp và chạy biến.

Ngay lúc đó, phác đao của Liễu Phàm cũng bị gãy.

Liễu Phàm cũng cho rằng “đã đến lúc” và chạy vào khu rừng gần đó.

Sau đó các võ sư của Thần Nghĩa Đội cũng tiến lên phía trước cùng với tiếng hét vang rền.

Lũ sơn tặc của Tích Phong Trại bị xua đuổi chạy tán loạn như những chiếc lá khô bị cuốn trong cơn bão.

*(7h tối).

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...