Cửu Thiên Cực Kiếm
-
Chapter 56
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 56. Châu chấu đá xe
Bụi cây rung lắc dữ dội, một lão già toàn thân đầy máu lao ra ngoài.
Lão già lắc vai thở hổn hển, không ngừng nhìn đông nhìn tây.
Đó chính là Vô Ảnh thần thủ Bạch Kiêu.
Ngay sau đó, Thiên Nhất Bảo cũng khập khiễng xuất hiện.
"Này! Chết tiệt! Cái quái gì thế này? Chỉ có năm người thôi đấy!"
Sau khi quan sát một hòi và chắc chắn không còn ai đuổi theo, Bạch Kiêu mới tra thanh kiếm đang cầm vào vỏ.
"Ha! Ha! Chúng ta đã vượt qua hai ngọn núi rồi, vậy là xong rồi phải không?"
Thiên Nhất Bảo nói xong liền ngã phịch xuống đất. Tay hắn trống không, hắn không biết đã đánh rơi thanh đao ở đâu nữa.
Bạch Kiêu vểnh tai lên như động vật ăn cỏ, vất vả leo lên ngồi trên một tảng đá gần đó.
"Phù! Viêm Từ sao rồi?"
“Chết rồi."
"Đồ ngu. Lẽ ra không nên nghĩ đến việc đối đầu với hắn."
"Ta nên làm gì bây giờ?"
"Ha! Hôm nay nguy hiểm lắm, khoảng ngày mai hãy trở về sơn trại."
Bạch Kiêu nhìn bầu trời xanh với đôi mắt vô hồn. Từ khi gia nhập Lục Lâm, chưa bao giờ cuộc sống lại khó khăn như hiện tại.
Trại chủ Diêm La đao phủ Trương Hán Uy, gần như độc chiếm số của cải đã cướp được cho đến nay. Cho dù từ khi đến đây, lão đã đóng góp không ít vào những chuyến sơn hành. Phần của cải ít ỏi còn sót lại, Phá trại chủ .Sát nhân đại đao Liễu Phàm cũng lăm le chiếm nốt.
'Thà quay lại Ngũ Phong sơn cho rồi.'
Tên Phong Diễn Tiêu đó tuy có hơi vô dụng nhưng không hề tham lam, và luôn đối xử với cấp dưới rất hào phóng. Giờ thì hắn cũng chỉ có thể ghen tị với Thẩm Dương Khắc, người đã khôn ngoan khi trở lại Ngũ Phong sơn trại.
"Ngươi còn tiền không?"
"Còn khoảng một lượng bạc."
Bạch Kiêu nhìn Thiên Nhất Bảo với vẻ mặt ghen tị.
Lão không biết hắn đã tiết kiệm như thế nào khi trong khi lão thì đã vét sạch tất cả và không còn một xu dính túi.
"Chẹp, với số tiền đó, may ra vẫn có thể cầm cự được khoảng một ngày ở Trà Bồng. Hầy! Đi thôi."
"được rồi."
Thiên Nhất Bảo vội vàng đứng dậy, khập khiễng dẫn đầu.
***
Bình Đỉnh sơn.
Lạc Dương ngũ hiệp đang bận chào hỏi các thương nhân và võ giả của Hoa Dương thương bang.
"Đa tạ đa tạ. Nhờ có các thiếu hiệp đây mà chúng ta đã trút bỏ được gánh nặng."
"Lạc Dương ngũ hiệp nhất định sẽ vang danh giang hồ."
“Ta sẽ không bao giờ quên ân huệ này.”
“Các vị quả là những hiệp khách đích thực.”
Lí Tiểu Minh gật đầu với vẻ mặt tự hào.
Nhìn những khuôn mặt hạnh phúc của những người xung quanh, cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Sau màn chào hỏi như vũ bão, thương đoàn lại tiếp tục di chuyển.
Thiên Phong Đao Dương Võ Kỳ tiến đến gần Lạc Dương ngũ hiệp một cách tự nhiên..
"haha! Mọi người vất vả rồi. Các ngươi đều nói đây là lần đầu tiên thực chiến, vậy mà ai cũng khiến ta bất ngờ đấy. Nếu chiến công này được truyền đến Lạc Dương, hẳn những trưởng bối trong nhà các ngươi hẳn sẽ rất vui mừng đây.”
Trong một khoảnh khắc, cả năm người đều không tránh khỏi bị giật mình.
"Hai ngày nữa sẽ đến Ngũ Phong sơn. Ở đó cũng có sơn trại của Lục Lâm Lâm đấy."
Hoàng Đông Nghiệp liếc nhìn Dương Vũ Kỳ.
"Quy mô chỗ đó thế nào?"
Dương Vũ Kỳ đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.
"Nó nhỏ hơn Tịch Phong Trại, và cũng khá ôn hòa nữa. Phí thông hành cũng chỉ bằng bằng số lẻ của các sơn trại Lục Lâm khác."
Uyên Tuyết Châu đang đứng nghe bỗng ném ra một từ.
"Dù vậy việc cướp bóc tài sản của người khác cũng thật không ra gì mà."
"Đúng thế. Dù sao chúng cũng là lũ tặc phỉ. Nhưng..."
"Có vấn đề gì thế?"
"Có một điều khiến ta băn khoăn."
Dương Vũ Kỳ, người đang do dự một hồi, cuối cùng đã quyết định nói về bí mật mà hắn ta đã nghe được từ người đội chủ tiền nhiệm.
"... Thành thật mà nói, thậm chí còn không rõ liệu Thiên Chí thượng nhân có thực sự đến Ngũ Phong Phong sơn trại hay không. Vạn Thủy thương bang không đưa ra lời giải thích cho điều đó. Tất nhiên, cũng có thể hiểu được vì thể diện của nhiều người phụ thuộc vào nó mà."
"Vậy còn 'võ uy của Ngũ Phong sơn trại có thể vượt xa hơn so với những gì ngươi nghĩ’ thì sao? Điều đó có nghĩa là gì?"
Trước câu hỏi của Hoàng Đông Nghiệp, Dương Vũ Kỳ gật đầu.
"Có rất nhiều thương bang đã tiến hành chinh phạt Ngũ Phong sơn trại, nhưng không có ai thành công cả. Chúng gần như bất bại ấy”.
Lý Tiểu Minh cười nói.
"Chiến đấu với Thất phái nhị môn và giành chiến thắng thì mới đáng để nói. Bình thường các thương bang đi thương hành hành cũng cũng chỉ đem theo quân số nhỏ, thắng họ có gì ghê gớm chứ?"
“Ta cũng nghĩ vậy. Người tiền nhiệm của ta cũng bị họ đánh bại, nhưng y đến từ Thiên Phong môn ở Vũ Hán. Dù gì mà nói thì bên đó cũng không thể so sánh với thất phái nhị môn."
"Đi thôi! Hãy chứng tỏ rằng chúng ta mạnh hơn những tên đầu trộm đuôi cướp của Ngũ Phong sơn trại đó!"
"Uyên muội nói đúng. Phải dạy cho chúng một bài học thôi"
Bầu không khí nhanh chóng trở nên phấn chấn.
SAu khi đã thống nhất, Hoàng Đông Hiệp đã hướng Dương Vũ Kỳ trịnh trọng.
“Dương đại hiệp, mong được chiếu cố.”
"Haha! Ta biết rồi. Nếu chúng biết thân thế các ngươi, chắc chúng sẽ chạy mất dép mất."
Dương Vũ Kỳ cười sảng khoái trước những đàn em đầy tham vọng.
Ký ức của hơn hai mươi năm trước, cái ngày hành tẩu giang hồ đầy khí thế và khát khao đã mạnh mẽ ùa về trong tâm trí hắn.
***
Huyện Trà Bồng.
Ngũ Phong sơn.
Sau khi dùng bữa trưa ở thôn Phương Hạ, thương đoàn của Hoa Dương thương bang thong thả tiến vào núi Ngũ Phong.
"Dừng lại!"
Cùng với một tiếng hét, khoảng hai mươi tên trộm tiến ra chặn đường.
Các chiến binh của Thần Nghĩa đội, những người đã đơn phương tàn sát khoảng 40 tên cướp chỉ hai ngày trước thấy thế đã phá lên cười.
Đúng là châu chấu đá xe mà.
Chỉ có khoảng hai mươi người chặn trước mười lăm võ giả Thần Nghĩa đội và Lạc Dương ngũ hiệp!
Hoàng Diệu Minh liếc qua đối phương một lượt liền hỏi.
“Dương đội chủ? Hoa Dương thương bang? Lần này có bao nhiêu thương nhân đây nhỉ? Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng."
"Tên khốn này! Dựa hơi đám hổ giấy Ngũ Phong thập kiệt đó xong coi trời bằng vung hả? Có biết hôm nay hạ cố đến Ngũ Phong sơn không?"
Trong khoảnh khắc, Hoàng Diệu Minh đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Nhìn kỹ lại thì đám võ giả lần này không giống với lần trước, ai nấy đều sát khí bừng bừng.
"Dưỡng Vũ Kỳ! Ngươi ăn gan hùm hả? Ai là chủ nhân của Ngũ Phong sơn?
Hoàng Diệu Minh trong lòng đang lo ngây ngấy, nhưng ngoài miệng vẫn phải cố tỏ ra mình không hoảng sợ.
Lần này, Uyên Tuyết Châu tiến lên một bước.
"Hừ! Chủ nhân cái quái gì chứ. Mấy người trả liền mua lại núi Ngũ Phong rồi hả? Không cần nhiều lời. Đám sơn tặc Ngũ Phong thập kiệt là ai? Lạc Dương Ngũ Hiệp đã đích thân đến thăm đây, còn không mau ra nghênh đón?”
"Con mẹ nó, con ả điên khùng này! Ngươi nghĩ dám nhắc đến cái tên Ngũ Phong Thập kiệt như thế thì vẫn sẽ toàn mạng trở về sao? Ngươi vừa nói cái gì cơ? Lạc Dương ngũ hiệp à? Dù ta không biết đấy là cái thứ quái quỷ gì nhưng các ngươi cứ viết di thư để lại cho người nhà đi, sau hôm nay ta hứa sẽ làm phước chuyển về giúp cho”.
"Cái, cái gì!"
Uyên Tuyết Châu run lên trước từ chửi rủa đầu tiên mà cô từng nghe trong đời.
Ngay đao sắp ra khỏi vỏ, Dương Vũ Kỳ đã lớn giọng.
"Thằng khốn kiếp kia! Ngươi mà biết Lạc Dương ngũ hiệp là ai chắc sẽ không đúng nổi luôn đấy! Họ là đại đệ tử của Nghĩa Thiên môn, Ngọa Long Trang,Bát Tiên môn, Đại Uyên môn và Thất Dương môn đấy. Tên tôm tép nhà ngươi dám động đến sao!"
Nghe thấy Nghĩa Thiên môn, Hoàng Diệu Minh hơi chột dạ, nhưng hắn vẫn nhất quyết không hạ đuôi xuống. Hắn chỉ tay thẳng mặt Uyên Tuyết Châu.
"Thì sao, con chó cái kia! Ở núi Ngũ Phong này, Ngũ Phong thập kiệt chính là vua!"
'Chúa ơi!'
Hoàng Đông NGhiệp đang đứng một bên theo dõi, tặc lưỡi trước lời nói của Hoàng Diệu Minh.
Ngay cả tên của Nghĩa Thiên môn và Ngọa Long Trang xuất hiện cũng không thể khiến đám sơn tặc Ngũ Phong sơn kia nhúc nhích.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy nổi da gà.
Rốt cục chúng mạnh thế nào mà tự tin đến vậy chứ?
Bị xúc phạm bằng những từ ngữ nặng nề, Uyên Tuyết Châu không thể chịu đựng được, ngay lập tức rút kiếm.
"Sao ngươi dám gọi ta là chó cái! Hôm nay không giết chết ngươi ta không làm người!"
Nói dứt lời, cô lao mình lên phía trước.
Sau đó, gần như phản xạ, Lạc Dương ngũ hiệp cũng bám theo sau. Dương Vũ Kỳ chưa kịp định thần, thấy thế liền vội vàng ra lệnh cho đám thủ hạ. .
"Đánh!"
Mười lăm võ giả lao ra như thể đã chờ đợi sẵn. Cục diện ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
….
Nhưng cuộc chiến lại kết thúc sớm hơn dự kiến.
Không giống như ‘bài phát biểu’ hùng hổ trước đó, võ công của đám sơn tặc rất yếu.
Năm tên trong đó bị giết, số còn lại bị bắt và trói chặt.
Mặc dù tương đối dễ dàng giành chiến thắng trong cuộc chiến, nhưng biểu hiện của Dương Vũ Kỳ rất u ám.
Trong trận hỗn chiến, hai võ giả hộ tống đã chết.
Năm người khác bị thương.
Đây là kết quả hoàn toàn trái ngược với việc chỉ có ba ca chấn thương nhẹ ở trận đấu với Tịch Phong trại trước đó.
Dương Vũ Kỳ liếc nhìn Lạc Dương Ngũ Hiệp.
Họ đang tự đánh giá về cuộc chiến này với vẻ mặt đắc thắng.
'không ổn.'
Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng của Dương Vũ Kỳ.
Ngay cả cấp dưới đã thế này thì Ngũ Phong thập kiệt còn mạnh đến mức nào?
Tất nhiên, hắn không nghĩ rằng mình sẽ thua họ. Nhưng chắc chắn những tên ở đây không dễ đối phó.
'Mọi thứ có một chút xáo trộn, nhưng vẫn chưa có gì phải lo lắng.’ hắn nghĩ thầm.
Đám sơn cuộn tròn vào nhau như bó rơm, bị trói chặt và kéo lê xềnh xệch trên mặt đất.
Không ai cản đường Hoa Dương thương bang cho đến khi họ tiến vào phần sân trước của sơn trại.
Đến đây rồi, họ lại ngập ngừng không biết phải làm sao.
Trái ngược với tưởng tượng của họ về sơn trại tồi tàn với vài túp lều dặt dẹo được dựng qua loa với cành cây và củi khô, cảnh tượng trước mắt khiến họ đứng chôn chân tại chỗ.
Ở khoảng sân rộng phía trước, hàng chục đứa trẻ đang chạy nhảy la hét. Ở phía sau, có thể dễ dàng nhìn thấy hàng chục điện các đồ sộ và những ngôi nhà khang trang được xây dựng đàng hoàng.
Những đứa trẻ muộn màng phát hiện ra đám sơn tặc đang bị trói chặt đã nháo nhào bỏ chạy tán loạn như một đàn cá chép.
Một lúc sau, một lão già với gương mặt đầy vẻ khó chịu tiến tới đám đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook