Cửu Thiên Cực Kiếm
-
Chapter 57
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 57. Ta chính là Uyên Tuyết Châu
Lúc đầu, Thiên Phong đội chủ của Hoa Dương thương Bang Dương Vũ Kỳ cảm thấy như mình đã bị lừa.
Trái ngược với những lời đồn đoán rằng chúng 'đáng sợ', những tên sơn tặc của Ngũ Phong sơn trại lại bình thường tới mức tầm thường.
Hắn thậm thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng "Suốt thời gian qua Hoa Dương thương bang đã phải nộp phí thông hành cho đám người này sao?"
Tuy nhiên, về tinh thần chiến đấu thì cũng đáng để ghi nhận.
Nhưng sơn hành đâu phải là trò chơi dành cho trẻ em?
Cuộc chiến đẫm máu giữa thương bang và Lục Lâm không quyết định thắng bại chỉ bằng tinh thần chiến đấu.
Trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về phía thương bang trong chưa đầy một khắc.
Năm tên sơn tặc bị giết và mười lăm tên còn lại bị bắt làm con tin.
Mặc dù đã giành được chiến thắng dễ dàng hơn mong đợi, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
….
Khi lên đến sơn trại, một thế giới khác đã mở ra, khác hoàn toàn với tưởng tượng của họ.
Đó không phải là hang ổ của bọn cướp hung ác mà là một ngôi làng nhỏ ẩn mình trong núi sâu.
Hắn chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy cảnh tượng lũ trẻ nô đùa vô tư trong một sơn trại như thế này.
Khi hắn vẫn còn đang đứng ngây người, Hoàng Đông Nghiệp đã đến gần.
"Dương Đại hiệp, có phải Ngũ Phong thập kiệt đã bỏ trốn rồi không?"
"Có vẻ không phải vậy."
Cho đến nay, số thương bang thách thức Ngũ Phong sơn trại là năm. Nhưng chưa từng có ai tiến được vào trong sơn trại cả.
'Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được.'
Đánh giá qua thái độ của đám con tin kia, rõ ràng là Ngũ Phong thập kiệt vẫn đang sống ở đây.
Đúng lúc đó, một lão già xuất hiện.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và dáng đi loạng choạng, hẳn là lão ta chỉ còn vài ngày để sống.
Dương Vũ Kỳ và Lạc Dương Ngũ Hiệp tiến về phía lão già.
Đứng trước mặt các võ giả thương bang, Khẩu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương KHắc vừa cười vừa nói với giọng khàn khàn.
“Hehe, các ngươi từ đâu tới?”
Dương Vũ Kỳ khẽ cau mày.
Lão già dường như đang cố mỉm cười để tỏ ra tử tế, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
" Dương mỗ là Thiên Phong đội chủ của Hoa Dương thương bang. Còn đây là Lạc Dương ngũ hiệp, đệ tử của các danh môn võ quán, đang trên đường hành tẩu giang hồ. NGũ Phong thập kiệt giờ ở đâu?”
Hắn cố ý nhấn mạnh 'danh môn võ quán ở Lạc Dương' để phủ đầu trước. Nhưng có vẻ lão già này nghe xong cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng.
"À! Hành tẩu giang hồ hả. Không biết là các công tử tiểu thư của danh gia nào đây?"
“...Ở đây có nữ hiệp Lý Tiểu Minh, nhi nữ của môn chủ Nghĩa Thiên môn, Quân Tử Kiếm Lý Uyên Ích, và còn cả Uyên Tuyết Châu, muội muội của Ngọa Long kiếm khách.”
Thế nên hãy biết điều và biến ngay đi trước khi quá muộn!
Thẩm Dương Khắc nhìn Lý Tiểu Minh với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cha của Uyên nữ hiệp đây thực sự là Quân Tử Kiếm hả?”
Cô đáp lại với khuôn mặt lạnh lùng
"Phải. Thế nhà ngươi là ai? Ngũ Phong thập kiệt đâu?"
“Cứ gọi lão già này là Bàng Thống. Ngũ Phong thập kiệt sẽ sớm xuống thôi."
Thẩm Dương Khắc không muốn tiết lộ danh tính của mình nên vẫn tự xưng là Bàng Thống.
"Xuống đây sao?"
"Đúng vậy, bọn họ đã đi lên đỉnh núi thứ nhất của Ngũ Phong sơn một hồi rồi, đâu biết là có khách đến đâu."
"Này! Khách khứa cái quái gì hả? Chứ không phải chạy đến đó trốn sao? Hay là đào bẫy ở đó chờ chúng ta tới?"
"Đâu có, lão thất cũng đang ở đó. Họ lên đó mời người xuống thôi."
Khi hai bên còn đang cãi cọ, mười người đàn ông và phụ nữ đã xuất hiện ở lối vào.
Mười người, không hơn không kém.
Dương Vũ Kỳ và Lạc Dương ngũ ngũ hiệp vừa nhìn đã biết chúng chính là Ngũ Phong thập kiệt.
Dương Vũ Kỳ nghĩ thầm.
Chúng xếp hàng đều sang bên trái và bên phải, với một tiểu tử đi ở giữa. Dù nhìn thế nào thì đó cũng là tư thế của cuộc chiến quyết tử.
Khi Ngũ Phong thập kiệt tiến đến gần, Dương Vũ Kỳ đã vô thức nhìn về phía lão già. Hắn muốn lão thay hắn giới thiệu Lạc Dương ngũ hiệp đây là những người có xuất thân hiển hách thế nào.
'Lão già, mau nói đi!'
Uyên Xích Hà cau mày khi nhìn thấy đám sơn tặc bị trói chặt, quấn lấy nhau như nùi giẻ phía sau.
Hoàng Diệu Minh thấy cứu tinh liền hét lên với khuôn mặt sưng húp.
"Uyên ca! Tên Dương Vũ Kỳ của Hoa Dương thương bang đã đem đến một đám điên khùng và khiến chúng đệ thành thế này đây! Xin lỗi vì đã làm ô danh Ngũ Phong sơn trại!"
Ngay lập tức, Uyên Tuyết Châu nghiến răng.
Cô vốn không muốn muốn động tay động chân, chém chém giết giết. Nhưng những tên này vô cớ sỉ nhục cô, bây giờ lại trước mặt Ngũ Phong thập kiệt cào mặt ăn vạ.
'Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà’.
Tay của Uyên Tuyết Châu chạm vào cán kiếm. Ngay lập tức, Hoàng Đông Nghiệp bí mật nắm lấy cánh tay cô. Nó có nghĩa là đừng hành động vội vàng.
Thành thật mà nói, tâm trạng bây giờ của Hoàng Đông Nghiệp không khác gì Dương Vũ Kỳ. Nhưng nếu Lý Tiểu Minh bị thương trong cuộc hỗn chiến, hắn có mười cái mạng cũng không gánh nổi hậu quả.
Thẩm Dương Khắc tiến lại gần.
“Uyên ca, đây là những cao thủ mới nổi, là Dương Vũ Kỳ của Hoa Dương Thương bang và Lạc Dương ngũ hiệp. Trong đó có cả nhi nữ của Nghĩa Thiên môn chủ đấy”.
Uyên Xích Hà nghiêng đầu, cậu vẫn chưa biết rõ vè sức mạnh của Thất phái nhị môn.
"Nghĩa Thiên môn chủ?"
"Phải, chủ nhân của Nghĩa Thiên môn là Quân Tử Kiếm, đây chính là cao thủ chính hiệu. Y được đặt ngang hàng với Lục Lâm Tam Tôn đấy."
"Lục Lâm Tam Tôn là ai?"
"Ba tên ma đầu mạnh nhất, bên cạnh Lục Lâm vương Phá Thiên ma quân, họ được gọi là Lục Lâm Tam Tôn. Họ đang sống ẩn dật nên không dễ dàng gặp được đâu."
"à ha!"
Thấy cậu gật đầu với vẻ mặt bàng quan, Thẩm Dương KHắc nói thêm vào.
"Thật ra thì cha của QUân Tử Kiếm - Nghĩa Thiên Kiếm tôn còn mạnh hơn. Y được coi là một trong mười cao thủ xuất chúng nhất giang hồ, giống như Phá Thiên ma quân vậy."
Uyên Xích Hà gãi gãi đầu.
"Ý ngươi là đằng sau chúng chính là Nghĩa Thiên Kiếm nên đừng có hành động tùy tiện đúng không?"
“Nếu động vào Nghĩa Thiên môn, không kéo sẽ tự chuốc lấy rắc rối đấy”.
"Chẹp. Đúng là phúc đức tại mẫu mà. Chết tiệt. Thích thật đấy. Gặp cha mẹ tốt, đi đâu cũng được đối xử tốt, còn ai đó lại đối xử với ta không khác gì một con chó trong nhà họ vậy…."
Cách đó khoảng hai trượng, Lạc Dương ngũ hiệp có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Khuôn mặt Lý Thiêú Minh đỏ bừng.
Cho đến bây giờ chưa từng có ai dám bàn tán về cô ngay trước mặt cô như vậy.
"Các ngươi dám..."
"Tỷ, bình tĩnh nào. Bọn chúng chỉ đang dùng chiêu khích tướng thôi. Đừng để bị mắc bẫy."
Tuy miệng nói vậy, nhưng biểu cảm của Uyên Tuyết Châu cũng không khác lắm so với Lý Tiểu Minh.
Nếu Lý Tiểu Minh nổi giận khi gia đình bị đem ra bàn tán thì Uyên Tuyết Châu lại khó chịu vì ghen tị.
Cũng giống như lúc ở Tịch Phong trại, mọi câu chuyện chỉ xoay quanh Nghĩa Thiên môn.
Không ai đoái hoài gì đến Ngọa Long Trang hết.
Ngọa Long Trang của cô cũng được công nhận bởi Nam Cung thế gia đại danh đỉnh đỉnh mà.
Khi hai cô gái đang tức tối, Dương Vũ Kỳ đã bước lên phía trước.
"Ta đã nghe danh Ngũ Phong thập kiệt từ lâu! Nhưng những hành động xấu xa của các ngươi cứ liên tục tiếp diễn. Ta, đội chủ Thiên Phong đội và Lạc Dương ngũ hiệp, đành phải ra mặt vì sự yên bình của muôn dân thiên hạ..."
“Thôi. Im mồm đi. Nói nhiều nhức đầu quá".
Uyên Xích Hà cắt ngang lời Dương Vũ Kỳ.
Đến đây thì không thể chịu đựng được nữa, Uyên Tuyết Châu ngay lập tức lao lên phía trước.
"tên khốn kiếp này! Đúng là không biết sợ là gì mà! Để ta kiểm tra xem võ công của ngươi có theo kịp cái mõm đáng ghét đó không!"
Keng.
Cùng với lời nói, thanh kiếm lao đến như một tia sét. Kiếm khí sáng chói phi từ mặt mặt đất hướng lên trên. Chính là Phi Long thăng thiên.
Xoẹt.
Một câu cảm thán phát ra từ miệng Lạc Dương Ngũ hiệp trước kiếm thuật đẹp như tranh vẽ.
Cho đến thời điểm này, sau bao lần chinh chiến, họ đã đúc kết được một điều, đó là chỉ cần Uyên Tuyết Châu đã rút kiếm ra, thì chắc chắn có người sẽ phải ngã xuống.
Không đời nào một tên đạo tặc vắt mũi chưa sạch kia lại có thể chịu nổi kiếm khí đó.
Mặt khác, Uyên Xích Hà bên này cũng bất ngờ đến đơ người.
Đó là kiếm thức vô cùng quen mắt.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Cửu Thiên Thế pháp theo cách này!
Trong sự hoang mang chưa dứt, cậu ta lùi lại và chặn đường kiếm Phi Long Thăng Thiên bằng thanh phác đao đang cầm trên tay.
Keng.
Trong nháy mắt, Uyên Xích Hà vội lùi lại, hét lớn.
"Rốt cục ngươi là ai?!"
“Ta là Lạc Dương ngũ hiệp Uyên Tuyết Châu, kiếm khách đến từ Ngọa Long Trang! Giờ mới biết sợ sao?"
"Ngươi!"
Uyên Xích Hà nghiến răng.
Làm sao cậu có thể quên được cái tên đó!
Chính là huynh muội cùng cha khác mẹ.
Nhìn kỹ lại thì những đường nét khi còn nhỏ vẫn còn nguyên vẹn.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Uyên Vũ Bạch, Uyên Thừa Bạch, Bạch Mỹ Chu và Uyên Vũ Đốc lần lượt lướt qua tâm trí.
Quá khứ bị lãng quên ập đến như thủy triều.
Ký ức bị bắt nạt bởi những người huynh muội cùng cha khác mẹ, bị sự ngược đãi bởi người mà cậu phải cắn răng gọi một tiếng đích mẫu.
Những ngày bị nhốt trong nhà kho tối tăm chật hẹp đó.
Và cả những con người Uyên gia đã ngoảnh mặt làm ngơ bỏ mặc cậu sống chết'.
Cậu tức giận, cậu thậm chí không nhận thức được điều đó, nhưng sâu trong đan điền, nội lực của Cửu Thiên nữ nhất chân cảnh bắt đầu dồn lên từ khắp kỳ kinh bát mạch.
Vù vù-.
Trong trông gian tình lặng, một luồng gió nóng rát lướt qua mặt Uyên Tuyết Châu.
Khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Ngọn lửa tuôn ra từ đôi mắt như chiếc đèn lồng của tên đạo tặc trẻ tuổi.
Cảm giác như Diêm vương đang đứng trước mắt vậy. Uyên Tuyết Châu sợ hãi, từ bỏ ý định chống trả, run rẩy lùi về phía sau.
Ngay lúc đó, bóng dáng của tên đạo tặc đột nhiên biến mất.
Khib cô vẫn còn đang hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, ám kinh đen đặc từ trên trời đã bất ngờ trút xuống như mưa. Như thể cả bầu trời đang sụp đổ vậy.
"Kyaaaaa!"
Tiếng hét đau đớn của Uyên Tuyết Châu vang vọng khắp Ngũ Phong sơn.
Ngay sau đó, cô ngã xuống như một bao cát vô lực.
Quá bất ngờ, Lý Tiểu Minh lao vào hòng cứu Uyên Tuyết Châu.
Nhưng chính cô đã tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.
Tiếp sau Long Vũ Thiên Thượng, Uyên Xích Hà tiếp tục thi triển Vân long phong hổ.
Cửu Thiên thế pháp dựa trên Cửu Thiên Huyền nữ nhất chân cảnh khác hoàn toàn với những chiêu thức thuần túy ở Ngọa Long Trang. Bất cứ nơi nào phác đao đi qua, không khí như bị bóp méo, cuồng phong nổi lên khắp tứ hướng.
Cuối cùng, vào thời điểm phác đao vẽ một vòng cung trên đỉnh đầu Uyên Xích Hà, cơn gió xoáy đã biến thành Long quyền phong khổng lồ.
Cự Long xuất hiện, uốn mình gào thét trong cơn gió lốc. Đó chính là Long Hình Đao Khí đã từng khiến Thiên Chí thượng nhân cũng phải điêu đứng.
Long quyền phong lao xuống đất cùng với phác đao.
"Kyaaaaaaaaa!”
Lý Tiểu MInh che đầu bằng cả hai tay.
Tiếng hét của cô ấy còn to hơn cả Uyên Tuyết Châu, mang theo sự sợ hãi khôn cùng.
Long Hình đao khí xoắn quanh cơ thể của Lý Tiểu Minh như thể đang vuốt ve nó.
Những mảnh y phục và tóc vụn bay bay trong gió rồng.
Dương Vũ Kỳ và Lạc Dương ngũ hiệp ở gần đó không nhấc nổi một ngón tay, ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.
'Hôm nay phải bỏ mạng nơi này sao … .'
Bây giờ dường như hắn đã hiểu tại sao đám người thương bang tốn bao công sức cũng không thể chinh phạt được Ngũ Phong sơn trại, và tại sao những tin đồn liên quan đến Thiên Chí Thượng nhân kia cũng không cánh mà bay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook