Nghe phiên bản audio của truyện:

Chap 58. Cứ làm theo ý đệ là được.

 

Khuôn mặt hành thủ Trịnh Vân Hoán nhuốm đen bởi tuyệt vọng.

Thật khó để tính toán số tiền bồi thường là bao nhiêu vì đã giết chết tận 5 hào kiệt của Ngũ Phong Sơn Trại.

Độc Tâm Lãng Nhân Hoàng Diệu Minh hét vào mặt Trịnh Vân Hoán vẫn đang đứng ngây người.

“Giải quyết đi tên khốn!”

“À, vâng, vâng. Phải vậy chứ. Ôi trời! Các hào kiệt, mọi người đã vất vả biết bao nhiêu.”

Cùng với sự ồn ào của Trịnh Vân Hoán, thời gian vừa rồi ngừng trôi đã bắt đầu chảy lại.

Uyên Xích Hà bắt Lạc Dương Ngũ Hiệp lại và đuổi Hoa Dương Thương Bang đi.

Đội Chủ Thần Nghĩa Đội Thiên Phong Đao Dương Võ Kỳ đã khấu bái đầu (叩頭拜: chống hai tay xuống mặt đất và đập đầu ba lần) để cầu xin phóng thích Lạc Dương Ngũ Hiệp nhưng vô dụng.

Trước khi rời đi, hành thủ Trịnh Vân Hoán đã đưa cho Phong Diễn Tiêu số tiền 500 lượng như một lời xin lỗi. Nói cách khác, với mỗi đạo tặc tử mạng hắn phải trả 100 lượng.

Trại chủ Phong Diễn Tiêu đã giao phó việc giám sát và quản lý Lạc Dương Ngũ Hiệp cho Độc Tâm Lãng Nhân Hoàng Diệu Minh. Trên thực tế không ai có thể làm tốt việc này hơn Hoàng Diệu Minh- người mà chữ “Độc Tâm” được gắn vào biệt hiệu.

Lựa chọn của Phong Diễn Tiêu là đúng đắn.

Hoàng Diệu Minh đã ép Lạc Dương Ngũ Hiệp uống rất nhiều nước có chứa san không phần (thành phần axit), thậm chí còn điểm huyệt rồi mới tống vào nơi nghỉ. Tuy tàn nhẫn nhưng đó là cách xử lý thích đáng nhất.

Nhóm đạo tặc đang bàn đến chuyện “Giữ lại Lạc Dương Ngũ Hiệp liệu có ổn không” nhưng câu chuyện nhanh chóng lắng xuống. Đạo tặc của Ngũ Phong Sơn Trại không thể chống lại ý muốn của Uyên Xích Hà.

So với Kiếm Tử Quân mà lũ đạo tặc của Ngũ Phong Sơn Trại chưa từng nhìn thấy thì chúng kính sợ Uyên Xích Hà- người sinh hoạt cùng chúng hơn. Một số người còn nói rằng cho dù Quân Tử Kiếm là người như thế nào thì cũng không phải đối thủ của Uyên Xích Hà.

Mặt trời lặn.

Phong Diễn Tiêu đến Đệ Nhất Phong Ngũ Phong Sơn tìm Uyên Xích Hà.

Uyên Xích Hà đang ngồi thiền ở cuối đỉnh núi. Hình ảnh đó mang lại cảm giác quá mức trống vắng đến mức Phong Diễn Tiêu chưa tiến lại gần ngay mà chỉ đứng quan sát.

Một lúc sau, Uyên Xích Hà mở mắt và quay đầu lại.

“Sư huynh, hình như đệ đã có tuổi rồi thì phải. Bây giờ đệ đã hiểu được hư vô là gì rồi. Hôm nay việc luyện công Cửu Thiên Nữ Nhất Chân Cảnh đã suôn sẻ hơn trước đây.”

Phong Diễn Tiêu bất chợt không thể nói ra lời nào trước vẻ mặt cô đơn của Uyên Xích Hà.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Uyên Xích Hà và cùng nhau ngắm mặt trời lặn.

“Người đặt cho đệ cái tên Xích Hà- hoàng hôn đỏ chính là phụ thân của đệ. Có lẽ vì vậy nên mỗi khi ngắm hoàng hôn, đệ lại nghĩ đến người. Nhưng mà điều nực cười là đệ lại không nhớ được khuôn mặt của phụ thân mình.”

“Lúc đó đệ còn quá nhỏ nên cũng dễ hiểu mà.”

“Nhưng mà huynh có chuyện gì sao? Lẽ nào huynh đến đây để gọi đệ đi ăn tối?”

“Cái đó cũng là một phần…”

Phong Diễn Tiêu ậm ờ.

Hắn muốn hỏi Uyên Xích Hà định giữ Lạc Dương Ngũ Hiệp đến khi nào nhưng vì cảm thấy có lỗi nên không mở miệng được.

Hai người im lặng một lúc lâu.

Nhưng rồi Phong Diễn Tiêu đột nhiên hỏi như chợt nhớ ra gì đó.

“Không phải có một tiểu thư mang họ Uyên của Ngọa Long Trang sao? Kiếm thuật trông rất quen mắt…không biết có quan hệ gì với đệ không?”

Uyên Xích Hà đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.

“Là sư tỉ cùng cha khác mẹ của đệ.”

“À, ra là vậy.”

Đến lúc này Phong Diễn Tiêu mới hiểu được tại sao Uyên Xích Hà lại phẫn nộ như thế.

“Uyên đệ, phận làm lục lâm í mà, làm việc xấu bị chửi nhưng dù làm việc tốt vẫn bị chửi, đệ hiểu lời ta chứ? Vậy nên đệ cứ làm theo ý mình là được.”

“Phụt haha!”

Uyên Xích Hà nhún vai cười.

Phong Diễn Tiêu nói đúng.

Trước mặt thì gọi là hào kiệt, nhưng sau lưng lại chửi là đạo tặc. Dù là Tam Ác Sơn Trại vốn có tiếng ác độc hay Ngũ Phong Sơn Trại thì cũng bị chửi như nhau thôi.

Buổi tối hôm đó.

Uyên Xích Hà kéo Lạc Dương Ngũ Hiệp ra sân trước.

Sau đó Uyên Xích Hà ngồi trên chiếc ghế dài nhìn xuống Lạc Dương Ngũ Hiệp đang cúi mình trên mặt đất.

“Này, mấy tên nít ranh. Các ngươi có biết đây là đâu không hả? Dám khinh thường lục lâm sao?”

Lý Tiểu Minh thận trọng mở miệng.

“Này, tại sao bây giờ vẫn không ta bọn ta đi? Hoa Dương Thương Bang đã được thả hết rồi mà.”

“Bọn chúng đã trả 500 lượng phí bồi thường. Các ngươi cũng trả tiền đi. Vậy thì ta sẽ thả các ngươi đi.”

“Bây…bây giờ ngươi nói bọn ta đưa tiền cho ngươi sao?”

Không chỉ Lý Tiểu Minh mà những người còn lại của Lạc Dương Ngũ Hiệp cũng mở to mắt.

Những cao thủ mới của chính phái đi hành tẩu giang hồ bị lục lâm bắt, rồi còn phải trả cả phí bồi thường sao? Nếu chuyện này xảy ra có nghĩa là phải từ bỏ giấc mơ kiếm khách trong kiếp sống này. Lão nhị Ngũ Trung Sơn giật nảy lên.

“Đúng là nhảm nhí! Ta chưa từng nghe có chuyện như vậy trên đời này!”

Lão đại Hoàng Đông Ngiệp lên tiếng như thể giải bày.

“Tiểu huynh đệ, ngươi đừng làm như vậy. Thành thực mà nói hiện tại bọn ta đều chống đối gia đình và hành tẩu giang hồ. Vì vậy trong người bọn ta không có bao nhiêu tiền. Nếu bọn ta để lại toàn bộ số tiền bọn ta có thì ngươi sẽ để bọn ta đi chứ? Nhiều hơn thì không được, à không, phải là không có khả năng.”

Uyên Xích Hà nghe xong thì cười lạnh lùng.

“Hừ! Các ngươi đừng lo. Ta sẽ nhận số tiền đó từ gia đình các ngươi. Chúng ta chỉ cần có tiền là được. Tiền trong túi ai không quan trọng.”

“Ngươi làm như vậy chính là thiêu thân lao vào lửa. Mặc dù ta chỉ thuộc môn phái bình thường nhưng Lý tiểu thư ở đây chính là ái nữ của Nghĩa Thiên Môn. Tiểu huynh đệ cũng từng nghe đến tiếng tăm của Nghĩa Thiên Môn rồi chứ? Nếu việc này lọt đến tai Quân Tử Kiếm thì ngài ấy sẽ không bỏ qua đâu.”

“Ừm, không sao. Quân Tử Kiếm hay Tiểu Nhân Kiếm ta cũng không sợ. Trong trường hợp cần thiết thì bỏ chạy là được rồi. Nhưng mà trước khi bỏ chạy, ta sẽ lấy đầu các ngươi.”

“Chuyện…chuyện này, ngươi nghĩ ngươi làm như vậy thì Ngũ Phong Sơn Trại sẽ bình an vô sự sao?”

“Chỉ cần chúng ta chuyển sang khu vực khác là được rồi. Đâu phải trong thiên hạ chỉ có mỗi Ngũ Phong Sơn đúng không?”

Nghe có vẻ hơi lấn cấn nhưng Hoàng Đông Nghiệp cũng không thể bác bỏ.

Điều quan trọng hiện tại chính là chúng sẽ giết chết Lạc Dương Ngũ Hiệp trước khi chúng bỏ chạy.

Vẻ mặt của Lạc Dương Ngũ Hiệp trở nên nghiêm trọng. Họ nhận ra rằng có thể họ sẽ bị giết chết trước khi gia môn đến giải cứu.

Uyên Xích Hà cười khẩy và nói.

“Chà, vậy bây giờ thử nói xem tiền chuộc cái mạng của các ngươi thì bao nhiêu được nhỉ? Bắt đầu từ ngươi.”

Uyên Xích Hà chỉ tay vào Hoàng Đông Nghiệp.

“Phù! Bát Tiên Môn cũng không giàu có. Ta nghĩ 500 lượng bạc là quá sức rồi.”

“Ta hiểu rồi. 500 lượng. Tiếp theo.”

Ngũ Trung Sơn- đại đệ tử của Đại Uyên Môn được chỉ định thứ hai và trả lời “300 lượng”.

Uyên Xích Hà chấp nhận dễ dàng.

“Người tiếp theo.”

Tôn Thượng Cực của Thất Dương Môn sau khi quan sát vẻ mặt Uyên Xích Hà liền thều thào.

“…hai trăm lượng?”

Ngay cả như vậy Uyên Xích Hà vẫn vui vẻ gật đầu.

Đến lượt của mình, Lý Tiểu Minh nhăn mặt như sắp khóc.

“Này, nếu phụ thân ta biết được chuyện ta bị bắt thì sẽ lớn chuyện đó. Nên hãy để ta đi.”

“Bao nhiêu?”

Ngay khi Uyên Xích Hà lớn giọng, Lý Tiểu Minh đành thở dài.

“Phù! Ta biết rồi. Ngươi thích làm gì thì làm. Ta một trăm lượng.”

Đó là số tiền trả lời đại trong cơn giận.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Lạc Dương Ngũ Hiệp đều hướng về Uyên Xích Hà.

Đệ tử của Bát Tiên Môn là năm trăm lượng nhưng ái nữ của Nghĩa Thiên Môn Chủ lại ra giá một trăm lượng sao?

Lần này tên đạo tặc kia cũng sẽ cho qua chứ?

Hay hắn sẽ yêu cầu số tiền lớn hơn?

“Ta biết rồi, một trăm lượng.”

Uyên Xích Hà bày ra vẻ mặt như không có gì.

Ngay lúc đó Hoàng Đông Nghiệp mếu máo nói.

“Tiểu huynh đệ! Không phải ta nói năm trăm lượng là quá sức sao? Có thể giảm xuống không?”

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

Hoàn Đông Nghiệp suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Ta cũng một trăm lượng?”

“Một trăm lượng thì một trăm lượng.”

Uyên Xích Hà không mặc cả.

Đến lúc này Lạc Dương Ngũ Hiệp mới hiểu mục đích của tên đạo tặc kia không phải tiền.

Vậy hắn muốn gì?

Trong thoáng chốc, Hoàng Đông Nghiệp giữ chặt lấy cổ mình với vẻ mặt kinh ngạc.

Lẽ nào tiến bồi thường chỉ là một cái cớ?

Không chừng trước khi gia môn của Lạc Dương Ngũ Hiệp xông tới, bọn chúng đã chặt cổ mình rồi bỏ chạy.

Sau nghĩ suy nghĩ cẩn thận thì có vẻ là như vậy.

Thực tế bắt giữ Lạc Dương Ngũ Hiệp cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ Ngũ Phong Sơn Trại.

Bởi vì không có lý nào những gia môn coi trọng danh dự như gia môn của Lạc Dương Ngũ Hiệp lại ngoan ngoãn trao tiền và bỏ qua chuyện này.

Lúc này Uyên Xích Hà lại di dời ánh mắt sang Uyên Tuyết Châu.

“Người cuối cùng. Ngươi bao nhiêu?”

“Phù! Ta cũng một trăm lượng.”

Uyên Xích Hà lắc đầu.

“Giá đó thì đâu được. Ngươi đã chém kiếm vào ta nên phải trả nhiều hơn thế.”

“Vậy…ngươi muốn bao nhiêu?”

Giọng Uyên Tuyết Châu run rẩy.

Ta cứ tưởng hắn là một kẻ ngốc nghếch không ham phú quý, không phải vậy sao?

Khác với những gì người ngoài nhìn thấy, thực chất tình hình của Ngọa Long Trang rất tồi tệ. Đó là lý do tại sao mẫu thân ở bên sổ sách cả ngày. Bây giờ chỉ cần Ngọa Long Trang sai lệch một phát là rơi xuống vực thẳm. 

Vì biết điều đó nên lòng dạ Uyên Tuyết Châu nóng như lửa đốt.

“Nếu biết thế này thì ta đã ở nhà rồi…”

Tuy nhiên chỉ là hối hận muộn màng.

“Một nghìn lượng bạc.”

“Đồ điên! Không được! Với số tiền đó thì tuyệt đối không thể nào! Nghĩa Thiên Môn chỉ có một trăm lượng sao chỉ mình ta là một nghìn lượng chứ?”

Uyên Tuyết Châu vô thức hét lên.

Khác với Uyên Tuyết Châu mặt cắt không còn giọt máu, khuôn mặt Hoàng Đông Nghiệp đã có huyết sắc, hắn nghĩ “Quả nhiên tên kia cũng là muốn tiền.”

“Ta đã nói rồi mà. Ngươi phải trả giá vì đã chỉa kiếm vào ta. Nếu ngươi không thể trả tiền thì ngươi phải sống ở Ngũ Phong Sơn Trại thôi. Có vẻ như ngươi cũng đến tuổi kết hôn rồi, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một đạo tặc không tồi.”

“Ngươi đang nói chuyện nhảm nhí gì thế! Tiểu huynh đệ, à không, thiếu hiệp! Xin ngài đừng như vậy. Ngọa Long Trang không có chừng đó tiền.”

“Vậy thì ngươi sẽ phải động phòng với tên kia.”

Cùng với lời đó, Uyên Xích Hà chỉ về phía Hoàng Diệu Minh.

Ngay sau đó, Hoàng Diệu Minh há miệng hét lên.

“Đệ ư? Cám ơn người! Sư huynh!”

Uyên Tuyết Châu luân phiên nhìn hai đạo tặc với ánh mắt ngạc nhiên.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tên đạo tặc trẻ tuổi thì có vẻ hắn không đùa.

Uyên Tuyết Châu xây xẩm mặt mày với suy nghĩ “Ta có thể bị lăng nhục ở đây”.

Thấy Uyên Tuyết Châu nước mắt lưng tròng, Lý Tiểu Minh lên tiếng.

“Uyên muội, muội đừng quá lo lắng. Ta sẽ nhờ Nghĩa Thiên Môn xoay tiền. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Với tình hình hiện tại thì Uyên Tuyết Châu không thể tin tưởng được.

Ban đầu mọi người đều lạc quan cho rằng gia môn của Lạc Dương Ngũ Hiệp sẽ đến càn quét Ngũ Phong Sơn Trại. Tuy nhiên sau khi tên đạo tặc kia nói rằng “Ta sẽ lấy đầu các người rồi bỏ trốn” thì mọi thứ đã thay đổi.

Bây giờ mọi người đều đang cố gắng trả tiền bồi thường và rời khỏi nơi như địa ngục này. Có lẽ phục thù thì phải để sau.

Nhưng rốt cuộc tên đạo tặc kia lại nói ta phải chuẩn bị một nghìn lượng bạc.

Ta thật sự muốn cắn lưỡi tự vẫn khi nghĩ đến tin sét đánh này truyền đến tai mẫu thân. Nhưng ta không thể để lại gia mình như mình như vậy được.

Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống khi Uyên Tuyết Châu cúi đầu.

Một lát sau, Lạc Dương Ngũ Hiệp được lôi về nơi ở và thức thâu đêm để viết thư gửi về nhà.

Cảm xúc tuyệt vọng của họ đã viết nên một bức thư đau lòng đến mức người nhà cũng xé nát tim gan.

Mặt khác, trong bức thư đó cũng nhấn mạnh tính nguy hiểm của Ngũ Phong Thập Kiệt vì không biết chúng sẽ giở trò gì.

Nhìn vào một đoạn thư của Hoàng Đông Nghiệp thì có viết thế này.

[Nếu mọi người quá kích động thì bọn con sẽ bị chúng sát hại trước. Ngũ Phong Thập Kiệt chính là những ác tặc. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn nên con xin mọi người hãy đưa tiền bồi thường trước. Làm ơn.]

Ngay khi trời sáng, Uyên Xích Hà đã cử năm tên sơn tặc nhanh nhẹn chuyển thư của Lạc Dương Ngũ Hiệp.

 

***

Lạc Dương.

Vào lúc hoàng hôn, kiếm khách ở độ tuổi ngoài ba mươi bước vào trong thành với khuôn mặt mệt mỏi.

Đó chính là Thần Nghĩa Đội chủ Dương Võ Kỳ của Hoa Dương Thương Bang.

Ngay khi vừa xuống núi hắn đã xin phép hành thủ Trịnh Vân Hoán tách khỏi thương đoàn. Hắn muốn báo tin xấu cho gia môn của Lạc Dương Ngũ Hiệp.

Hắn kiệt sức đến mức mùi mồ hôi toát ra từ miệng nhưng hắn vẫn không nghỉ ngơi mà hướng về Nghĩa Thiên Môn. Lòng hắn nặng trĩu khi nghĩ đến việc phải đối mặt với Môn Chủ Quân Tử Kiếm.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...