Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Đại Phản Diện Khao Khát Được Sống
Chapter 113: Học Giả Tháp Ma Thuật (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 113: Học Giả Tháp Ma Thuật (2)

 

“…”

Tôi nhìn Ihelm. Diện mạo của anh ta đã thay đổi khá nhiều kể từ lần gặp ở Bercht; giờ đây, nom anh ta gầy gò và xanh xao.

“Anh giảm cân à?”

“Người ta nói rằng khó mà tránh va phải niềm hạnh phúc của kẻ khác trong đường đời. Thế giới này thật nhàm chán. Cứ như thể tôi đang nuốt phải sâu bướm với mỗi hơi thở vậy.”

Ihelm nở một nụ cười chua chát, cố ý chọc tức tôi. Tôi thấy mana dao động bên cạnh anh ta qua [Tầm Nhìn].

“Dù anh nói vậy, nhưng anh đã tiến bộ khá nhiều đấy.”

“…Đừng giả vờ như mình biết gì đó. Ngữ như anh thì biết gì chứ?”

Ihelm mà tôi biết không phải là một Nhân Vật Chính quá đặc biệt. Dĩ nhiên, về tài năng ma thuật thuần túy, anh ta vượt trội hơn Deculein, nhưng so với nhiều Nhân Vật Chính mạnh mẽ khác thì còn kém xa. Nhưng giờ đây, độ tinh khiết mana của anh vượt ngoài mong đợi của tôi.

“Hừ. Nhưng thật đáng kinh ngạc. Tôi có whiskey, brandy, vodka, tequila, và mọi loại đồ uống mà bản thân muốn được mang từ quần đảo đến, nhưng trí tuệ ma thuật của tôi lại rõ ràng hơn bao giờ hết.”

Ihelm nghiêng đầu, quan sát tôi bằng đôi mắt đỏ.

“Có phải cũng nhờ anh không? Trưởng Giáo sư Deculein.”

“Chắc thế. Có vẻ tôi có tài khai sáng tài năng ma thuật của người khác.”

“…Haha.”

Ihelm bật cười. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt anh ta méo mó một cách dữ tợn.

“Deculein. Tôi vẫn không hiểu anh, đồ rắn độc. Anh định làm gì với con gái của Luna?”

“…”

“Thay vì đuổi cô ta khỏi tháp, anh lại nhận cô ta làm trợ giảng? Dù anh có cơ hội trục xuất cô ta.”

Tôi ngả lưng vào ghế mà không nói gì. Ngược lại, Ihelm nhướn người về phía tôi.

“Tôi đã nghĩ rất nhiều. Nếu anh giống Decalane, người ta có thể đoán được việc anh chấp nhận con gái của Luna. Nhưng anh không giống Decalane.”

─Được rồi.

Khi ý thức phát ra tín hiệu cảnh báo, một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi. Đó là của Idnik.

—…Ta nghĩ ngươi sẽ giết đứa trẻ đó. Vì người đầu tiên phát hiện ra đứa trẻ đó là Decalane.

Ha-!

Ihelm cười khẩy.

“Sao? Anh thương hại cô ta à?”

Lời nói của anh vào tai này ra tai kia khi tôi tiếp tục suy nghĩ. Tôi nhớ lại tính cách của Decalane mà tôi gặp trong cuốn nhật ký, và cân nhắc lời ông ta nói.

—…Ta là trí tuệ nhân tạo của Chủ nhân Decalane. Chủ nhân giao phó cho ta ưu tiên hàng đầu là [Bài kiểm tra tư cách kế thừa gia tộc].

Người đứng đầu gia tộc Yukline trước đây, Decalane, không hài lòng với Yeriel hay Deculein. Kết quả là cả hai đều phải bị loại bỏ. Vậy, Decalane đang tìm kiếm một người đứng đầu mới cho gia tộc? Không phải Deculein hay Yeriel, liệu ông ta có muốn một tài năng khác để tiếp tục đưa gia tộc Yukline tỏa sáng?

Liệu người đó có phải là Epherene?

“Anh cảm thấy tiếc cho con gái của Luna, người mà cha cô ta giả vờ yêu thương? Sau khi nhìn thấy con ngốc đó, anh đột nhiên thương hại, nên muốn đóng vai cha cô ta? Hay anh thèm khát cơ thể cô ta?”

Tôi nhìn Ihelm, thoáng nghĩ liệu có nên đập nát khuôn mặt đó hay không.

“…Hừ. Được rồi. Dù là gì, thông báo về việc kế nhiệm chủ tịch có lẽ sẽ được công bố trong tuần này.”

Ihelm, cong môi, nói với giọng đe dọa.

“Anh và tôi, quá khứ của chúng ta. Con gái của Luna, lịch sử của tháp, và giao kèo giữa Luna và Yukline. Tôi sẽ phơi bày tất cả tại phiên điều trần công khai.”

Giao kèo là gì, quá khứ là gì? Ihelm cười lớn, đe dọa những thứ mà tôi còn không biết.

“Cùng chết đi.”

Anh ta định đứng dậy thì tôi kích hoạt [Niệm Lực]. Tôi nắm chặt tay anh, ép nó vào tay vịn ghế.

“Thả ra.”

Ihelm cố giật tay ra, nhưng [Niệm Lực] của tôi không dễ bị phá. Anh ta lắc ghế và ngồi lại.

“Ihelm. Cứ đà này, anh sẽ chết trước phiên điều trần.”

“Pfft. Thật sao?”

Anh ta nhếch mép.

“Anh không biết thôi, nhưng tôi đã chết rồi. Từ cái ngày anh cướp hết mọi thứ của tôi.”

“Vậy anh sẽ chết thêm lần nữa.”

“Thì giết tôi đi.”

Ihelm đứng bật dậy. Tôi tắt [Niệm Lực] vì cách anh ta bám ghế và cố thoát ra trông thật lố bịch. Anh ném ghế và bỏ đi, xoa cổ tay.

Rầm—!

Cánh cửa đóng sầm, để lại tôi một mình trong văn phòng u ám.

“…”

Còn lại một mình, tôi sắp xếp lại tâm trí. Epherene. Luna. Yukline. Decalane. Ihelm. Quá khứ đan xen quanh tôi như mạng nhện. Khi đang cân nhắc những mối quan hệ ấy, tôi bất chợt nhìn ra cửa sổ và thấy bóng mình phản chiếu qua lớp kính tối.

Khuôn mặt tôi mang vẻ giận dữ lặng lẽ nhưng dữ dội.

“Lý do mình chấp nhận Epherene.”

Tôi tự vấn lại câu hỏi của Ihelm. Lý do rất rõ ràng mà không cần nghĩ đến lần thứ hai. Dù là bây giờ hay trong tương lai xa, tất cả vẫn chỉ vì cô ấy là học trò của tôi.

***

Rầm—!

Trở lại phòng thí nghiệm trợ giảng, Epherene đặt chồng tài liệu lên bàn. Chỉ một trăm chương thôi. Cô lặp lại như thần chú với sự tự tin dâng trào. Trong lòng, cô tự cổ vũ bản thân và xắn tay áo.

Driiin—!

Chuông báo vang lên từ bảng Ouija. Giật mình, Epherene nhìn vào màn hình.

“Ô!”

[Bài đăng ‘Có ai biết lịch sử của tháp từ 10 đến 15 năm trước không’ đã bị xóa]

[Lý do: Quá thời hạn]

Lịch sử của tháp từ 10 đến 15 năm trước, khi Deculein và cha cô cùng đến tháp ma thuật. Cô thậm chí còn treo thưởng nữa… Epherene, theo cách của riêng mình, đang cố đào sâu vào quá khứ giữa Deculein và cha cô.

“100 Elnes là quá ít sao?”

Ừ thì, giá cả hợp lý cho hầu hết ghi chú lớp học là từ 500 Elnes trở lên. Epherene run rẩy chỉnh giá và viết lại bài đăng.

——[ Có ai biết lịch sử của tháp từ 10 đến 15 năm trước không? Có thưởng. ]——

: Tìm người biết lịch sử của tháp từ 10 đến 15 năm trước, nếu bạn cung cấp thông tin, tôi sẽ trả 600 Elnes.

“600 Elnes chắc đủ rồi nhỉ.”

Giờ thì bắt đầu học nghiêm túc thôi!

“Để… xem nào.”

Chương đầu tiên. Trang đầu là phần giới thiệu, giải thích giá trị của việc tạo ra một nguyên tố thuần khiết mới, cộng với tổng quan về tứ hệ ma thuật được thiết lập dựa trên nó. Cô lướt qua và chuyển sang trang tiếp theo.

“Hả?”

Nội dung không liền mạch. Trang đầu và trang hai khác nhau. Từ trang hai trở đi, đột nhiên có rất nhiều công thức, như thể thiếu mất gì đó ở giữa.

“Giáo sư đưa nhầm tài liệu sao?”

Epherene đặt ngón tay lên tờ giấy đầu tiên và lật nó. Rồi cô nhận ra đây không phải giấy thường. Đó là giấy ma thuật tối tân. Do đó, độ dài của một chương là… 300 trang. Tức là, 300 trang giấy ma thuật nằm trong 1 tờ, và với 100 tờ…

“…Là 30,000 trang.”

Còn chưa đầy một tháng, nhưng nội dung cần học là 30,000 trang.

“A…”

Epherene lập tức cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua lưng, như thể bị búa đập vào cột sống. 

***

Trong khi đó, tại tầng hầm của Cơ quan Tình báo.

“…Hừm.”

Hàng trăm triệu tài liệu, quái vật bị niêm phong, sách ma thuật bất hợp pháp viết từ tro và da người…

[Phòng Lưu trữ Hồ sơ và Bằng chứng của Cơ quan Tình báo] chứa đủ thứ. Trong căn phòng được gọi là Phòng Tím, chỉ đơn giản vì giấy dán tường màu tím thôi, Primienne đang đào bới thông tin liên quan đến Sierra.

“Khốn kiếp.”

Điều tra cuộc đời một người rất phiền phức. Vì quỹ đạo chính xác của cuộc đời một người không thể lấy từ chính họ.

“Chết tiệt… không phải cái này.”

Cuộc đời con người đến từ những người xung quanh, không phải bản thân. Tại sao con người là con người? Vì chúng ta sống cùng con người, sống giữa con người, nên chúng ta mới là con người. Nếu chỉ có một con người trên thế giới này, thì người đó sẽ không phải là con người nữa.

“Chuyện này...”

Do đó, Primienne đang tìm kiếm tất cả những người xung quanh Sierra. Theo cách này, việc xây dựng dòng thời gian của một người là công việc cô đã làm từ thời còn là nhân viên mới.

“Tất cả là vì tên khốn đó.”

Điên tiết lẩm bẩm, Primienne tìm thấy một lá thư cháy xém trong danh sách bằng chứng.

“Cái gì đây?”

Một câu hỏi nghe như câu hỏi tu từ, nhưng nhân viên đứng cạnh vẫn trả lời.

“Ồ, cái đó à? Tên chính thức của nó là Lá thư May mắn.”

Primienne lườm nhân viên và đọc nội dung bên trong.

[Người đọc lá thư này sẽ bị nguyền rủa trong vòng ba ngày. Cách duy nhất để hóa giải là truyền đạt chính xác nội dung lá thư cho ba người trở lên. Ngoài ra, nếu bạn gửi lá thư này cho hơn năm người, ngày tiếp theo của bạn sẽ tràn đầy may mắn…]

“Thật ngớ ngẩn.”

“Những người nhận lá thư đã bị nguyền rủa và chết. Nó là lá thư đã giết hàng trăm người.”

“À.”

Primienne vội ném lá thư đi, chà tay vào quần áo.

“Đó là một vụ việc bị chôn vùi lặng lẽ trong giới ma thuật. Đã hơn mười năm trôi qua, nên chắc phó giám đốc không biết.”

“…Ma thuật thật bí ẩn nhỉ. Và điên rồ nữa.”

“Lá thư không phải ma thuật. Đó là một con quỷ.”

“Quỷ. Chỉ thế này thôi ư?”

“Vâng. Lá thư này đến từ một con quỷ thuộc loại hiện tượng.”

Primienne gật đầu với nhân viên.

“Tốt. Ngươi làm việc dưới trướng tên khốn, à nhầm, vị giáo sư đó và đã học hỏi được nhiều nhỉ.”

“Vâng. Tôi tự tìm hiểu vì tất cả sách trong thư viện của Giáo sư đều như vậy.”

Primienne nhìn nhân viên đang lục lọi Phòng Tím cùng cô.

“Họ cũng có hồ sơ bệnh viện của Sierra và Sylvia ở đây, hở? Chắc hẳn họ thường xuyên ra vào bệnh viện khi còn nhỏ.”

Đây là nơi không thể nghe lén hay giám sát. Dĩ nhiên, có một quả cầu pha lê trên trần, nhưng chỉ để ghi hình, không thu được âm thanh. Do đó, nó hoàn hảo cho một cuộc gặp bí mật.

“Lá thư đã cướp đi mạng sống của 358 người hơn mười năm trước… việc hóa giải lá thư đó được thực hiện bởi Decalane, người đứng đầu gia tộc Yukline.”

Primienne thấy một hồ sơ liên quan đến Lá thư May mắn.

“Rất nhiều người đã chết.”

“Ừ.”

“Nếu Sierra liên quan đến vụ này, chúng ta phải xem xét cả 358 người.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Khốn kiếp. Ta không phải người hầu.”

Nhìn cô lẩm bẩm chửi rủa, nhân viên phải kìm cười.

“Ta đang làm công việc của một lính mới. Đáng lý chúng ta không nên bắt tay với Giáo sư. Ta có nên mong cái thế giới khốn kiếp này bị hủy diệt vào ngày mai không?”

“Ồ, mà này~. Cô bé Sylvia đó sẽ an ủi Giáo sư Deculein.”

Rồi, không nói gì, Primienne nhìn về phía nhân viên cải trang. Đôi mắt cô lạnh lùng trùng xuống.

“…Ngươi có vẻ thích những kẻ tàn sát đồng loại nhỉ.”

“Chưa phải tàn sát đâu. Và, để đề phòng, tôi ở đấy để ngăn chuyện đó xảy ra mà.”

Allen, không, Ellie đáp lời.

Chậc—

Primienne, tặc lưỡi, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện xảy ra gần đây.

“Ellie.”

“Vâng?”

Một ngày nọ, tại nhà hàng ở Hadekain, Betan gợi ý món súp được gọi là Rotaily. Cô chỉ nói rằng mình không ăn Rotaily vì không thích nấm, nhưng Deculein đã nói gì đó.

—Primienne, cô biết không?

─Gì?

─Chúng ta từng gặp nhau ở Bercht. Chúng ta đã ăn cùng nhau ở một nhà hàng.

“Bọn ta đã từng gặp ở Bercht trước đây.”

Ellie gật đầu.

“Vâng. Cô đến Bercht nghỉ dưỡng. Lúc đó, cô đã ăn cùng Giáo sư Deculein.”

Trí nhớ của Ellie, không như bất kỳ ai, rất đáng tin cậy. Tâm trí cô như một hố đen, hút hết thông tin và không để lọt bất cứ thứ gì.

“Thực đơn của ngày hôm đó là gì?”

Primienne hỏi Ellie. Vờ như không có gì, lạnh lùng và bình thản như thường lệ.

“Đó là bít tết nấm matsutake.”

—Thực đơn lúc đó là bít tết với nấm.

Trong khoảnh khắc, giọng của Ellie và Deculein như hòa lẫn vào nhau. Tay Primienne, đang lật tài liệu, chợt dừng lại.

“…Vậy sao?”

Ngày đó, những lời Deculein đã nói.

—Haha. Đùa thôi. Sao tôi nhớ được… thứ mà chúng ta đã ăn từ lâu thế chứ?

“…”

Primienne đặt tất cả hồ sơ liên quan đến Sierra vào một hộp.

Thịch! Thịch! Thịch!

Cô lấy hết mọi thứ có thể hữu ích.

“Ellie. Ngươi không thể ở bên Giáo sư mãi. Càng kéo dài, nguy cơ bị Tế Đàn phát hiện càng lớn.”

“Ừ. Tôi biết chứ. ‘Điệp viên hai mang’ là tên lót của tôi mà.”

“Nếu biết rồi thì đi đi.”

“Vâng! Tôi đi đây nhé! Lilia Primienne, tạm biệt~.”

Allen cười toe toét và đội lại mũ. Rồi tự hào mở cửa Phòng Tím và rời đi.

“…Không cần phải có tình cảm với đối tượng quá mức cần thiết.”

Lẩm bẩm, Primienne đặt hộp xuống và ngã vào ghế.

“Mẹ kiếp…”

Đầu cô đau như bị đâm thủng khi giọng hắn run rẩy trong tai cô.

—Tôi không biết là cô ghét nấm đó.

“…”

—Thực đơn lúc đó là bít tết với nấm.

“…”

—Haha. Đùa thôi. Sao tôi nhớ được… thứ mà chúng ta đã ăn từ lâu thế chứ?

Với vẻ vô cảm, cô lẩm bẩm và gõ chân vào chiếc hộp đặt dưới sàn.

“Nấm cái đb.”

***

Hôm nay, tôi đến gặp Sophien với tư cách pháp sư giảng dạy. Tuy nhiên, địa điểm có chút khác thường. Không phải phòng học, mà là khu vườn của Hoàng cung.

“Deculein, ở đây.”

Khu vườn phía đông bắc, với khung cảnh mùa đông vĩnh cửu. Một cánh đồng tuyết nơi những cây khô trơ trụi dày đặc như gai, và những cây lâu năm phủ trắng mặt đường kéo dài vô tận. Ở phía bên kia, cạnh một căn nhà gỗ, là Sophien.

“Đây, đây.”

Hoàng đế mặc áo lông và đội mũ, vẫy tay duyên dáng. Sophien hôm nay trông khỏe khoắn hơn nhiều. Khi bước đến gần tuyết, tôi nghĩ về khoảng cách giữa Tập 2 và Tập 7, nhớ lại lời hứa mà tôi không thể giữ.

“Lại đây nào.”

“Rất vui được gặp Người, Bệ hạ. Hôm nay trông người khỏe mạnh nhỉ.”

“Ừ.”

Sophien mỉm cười.

“Nhưng hôm nay, ta đã ở cùng với một người mà ngươi quen.”

Cô ấy búng tay. Rồi Julie bước ra từ căn nhà gỗ. Người phụ nữ hộ tống tôi đến Hoàng cung hôm nay, bằng cách nào đó đã đến khu vườn này trước tôi.

“Em xin lỗi vì không báo trước. Do em cũng bị gọi lại trên đường về.”

“…”

Đến đây với tư cách hiệp sĩ giảng dạy, không phải hiệp sĩ hộ tống, Julie có vẻ mặt khá cứng nhắc. Tôi hơi bối rối, nhưng cũng đành gật đầu.

“Bệ hạ. Người muốn luyện kiếm trước sao?”

“Không. Ngồi xuống đã.”

Sophien dẫn chúng tôi đến bàn trà gần căn nhà gỗ.

“Dạo này, sự buồn chán và lười biếng của ta cứ vượt quá giới hạn. Và ta nghĩ nguyên nhân đến từ bên ngoài, không phải bên trong.”

Nói vậy, cô liếc nhìn Keiron đứng cạnh căn nhà.

“Keiron, hiệp sĩ đó chẳng nói gì hết… Giáo sư Deculein. Vậy, ngươi có nghĩ mình biết nguyên nhân không?”

Sophien lấy một chiếc gương và đặt lên bàn. Tôi không nói gì. Vì nếu nói không biết, thì đó sẽ là dối trá.

“Deculein, nói đi chứ. Ngươi biết những gì?”

Sophien khẽ cau mày, giọng nghiêm khắc. Khi tôi đối diện ánh mắt sắc bén của cô, Julie im lặng quan sát tình hình.

“…!”

Đột nhiên, Julie mở to mắt, cơ thể giật nảy lên. Tách trà trên bàn đổ ra.

“…Giáo sư? Bệ hạ?”

Julie ngơ ngác nhìn giữa Sophien và tôi. Đó là một hành động bất ngờ, nhưng vì lý do nào đó, tôi nghĩ mình biết nguyên nhân.

“Julie.”

“…Vâng?”

“Em thấy gì?”

Julie chớp mắt, nhìn quanh. Như thể rất bối rối, tóc cô bay lơ lửng. Pajijik—

Tia lửa tĩnh điện bắn ra từ cô.

“Ồ, cái đó… Chắc là… em vừa mơ. May quá, chỉ là mơ—”

Mắt Julie ánh lên lo lắng. Tôi cắt lời cô với ánh mắt sắc bén.

“Không. Julie. Em không thể mơ. Em còn chưa ngủ dù chỉ là một khắc.”

Sophien nhìn Julie với ánh mắt tò mò. Rồi cô nhặt tách trà rơi xuống đất và lau sạch.

“Nói đi, Julie. Em thấy gì, em đã làm gì, trước khi trở lại đây? Không, em đã mơ thấy gì?”

“Cái đó… Giáo sư…”

Julie nuốt nước bọt. Rồi cô nắm chặt tay bọc giáp vào đùi.

“Đó là giấc mơ rằng anh đã chết.”

Nụ cười trên môi Sophien rộng hơn. Julie đặt tay lên ngực, kiểm tra mạch đập, như thể cố phân biệt đây có phải thực tại hay không.

“Em mừng lắm…”

Julie tỏ vẻ biết ơn. Nhưng tôi lắc đầu và nói.

“Không. Không phải may mắn đâu, vì đó không phải giấc mơ.”

Thực vậy, Julie đã hồi quy. Ở một tương lai nào đó, chính xác là tương lai nơi tôi sẽ chết, cô ấy đã chém hạ Nescĭus.

“Nếu em không giải thích, thì anh sẽ lại chết đúng y như thế đấy.”



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương