Đại Phản Diện Khao Khát Được Sống
-
Chapter 114: Học Giả Tháp Ma Thuật (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 114: Học Giả Tháp Ma Thuật (3)
...Một khoảng không mờ ảo trong dòng thời gian lạc lối.
Ánh kim loại xuyên thủng bóng tối.
"Giáo sư!"
Julie chạy đến bên hắn.
Những vết thương in hằn trên cơ thể, nhưng không một chút do dự nào hiện hữu trong biểu cảm ấy.
Hắn đang dựa vào tường.
Không nằm xuống, cũng chẳng gục ngã, chỉ đứng đó vững vàng.
"Vết thương của anh sâu quá!"
Máu tuôn ra từ người hắn.
Là một hiệp sĩ, cơ thể và trí óc Julie hành động theo bản năng.
Cô phải sơ cứu ngay, bắt đầu bằng việc xác định vết thương rồi nhanh chóng kiểm soát tình trạng xuất huyết.
Đó là thói quen cô đã rèn luyện suốt 20 năm.
"Bình tĩnh đi, Julie."
"Đừng nói gì nữa."
Trái tim cô đập thình thịch, nhưng không có thời gian để cảm xúc che mờ lý trí.
Ngay khi cô chuẩn bị bắt đầu phép trị liệu bằng ma thuật.
Grab-!
Deculein nắm lấy tay cô.
Julie ngước nhìn hắn đầy hoang mang, nhưng hắn chỉ mỉm cười.
"...Không sao đâu."
"Có sao đấy!"
"Nếu thế..."
Hắn đặt tay lên má Julie.
Cô run lên.
"Anh sắp chết à?"
"..."
Julie kỹ lưỡng kiểm tra các vết thương.
Nhiều điểm trọng yếu đã bị xuyên thủng. Cô nghiến chặt hàm.
"...Anh đang chết dần."
Giọng nói run rẩy ấy đánh thức ký ức của Kim Woojin bên trong Deculein.
Một ký ức khá xưa cũ.
Trong màn hình, cảnh Julie ngừng thở và di nguyện của Deculein hiện lên.
'Chết tiệt-.'
"Ngay cả Thiết Nhân cũng có thể thất bại... Julie. Anh đã nhìn thấy cái chết của chính mình."
"Dừng lại, xin đừng nói nữa!"
Julie muốn bịt miệng hắn.
Càng nói, máu càng phun ra, nhưng Deculein vẫn cứng đầu tiếp tục.
"Thật kỳ lạ. Tương lai đó có lẽ sẽ có lợi nhất cho em."
"Giáo sư, làm ơn..."
"Anh biết, Julie. Đây không thể là kết thúc."
Nếu chết như thế này, hắn sẽ không thể cứu Julie và nguyên bản của mình.
Nếu Deculein phải chết, thì phải là dưới tay Julie.
"Vì em và ta."
Hắn đặt tay lên vai cô.
"Nếu em giết kẻ mình sợ hãi nhất, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
"...Giáo sư."
"Hãy nhớ kỹ. Giết kẻ em sợ hãi nhất, và chúng ta có thể gặp lại."
"Ý anh là..."
Deculein không nói thêm nữa. Hắn chỉ khép mắt lại.
"Giáo sư! Giáo sư-!"
Hắn không hề gục ngã cho đến phút cuối khi cơ thể đã tan vỡ.
* * *
...Julie, người đã hồi quy về hiện tại, liếc nhìn giữa Sophien và tôi.
"Julie. Trừ khi cô đột nhiên phát điên..."
Sophien lên tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên cánh tay.
"Thì cô đang nói rằng mình đã hồi quy à?"
"Phải. Đúng một tuần kể từ hôm nay."
Julie gật đầu quả quyết.
Cô phán đoán, sắp xếp và hiểu tình hình rất nhanh.
Có lẽ vì ký ức quá rõ ràng để coi đó chỉ là giấc mơ.
"Thật kinh ngạc. Chuyện gì đã xảy ra trước khi Deculein chết?"
"Có báo cáo về lũ quỷ ám ảnh tầng hầm Hoàng Cung."
Julie quay đi một lát.
Khụ-! Khụ-!
"Vì vậy chúng tôi cùng nhau đến Hoàng Cung..."
Máu chảy từ khóe miệng.
Julie lau đi như không có gì và tiếp tục.
"Giáo sư giao cho tôi canh giữ lối vào tầng hầm.
Giáo sư một mình đi xuống đó-"
"Anh đã chết ở đó à?"
"...Vâng."
Julie có vẻ khó chịu khi thừa nhận.
Trán cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Và... ha."
Cảm thấy chóng mặt, cô lắc đầu và nắm lấy bàn.
"Khi đó Bệ hạ đang ngủ. Các quan cận thần đã thử gọi dậy, nhưng Bệ hạ không hề tỉnh lại."
"...Thật sao?"
Sophien nhíu mày.
"Vâng. Khụ-!"
Julie ho ra máu.
Nhuộm đỏ thảm trắng và-
Bịch-
Một lát sau, thân trên cô đổ gục xuống.
Cô đã bất tỉnh.
Tôi quỳ một gối và đỡ Julie dậy.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi cảm nhận cơn sốt bốc lên từ cơ thể Julie.
Tôi nhắm mắt rồi dùng [Thấu Hiểu] lên vết thương của cô.
"...Vết thương rất nặng. Đây là tác dụng phụ của hồi quy... Julie đang hấp hối."
Cô đã trải qua quá trình hồi quy từ tương lai về quá khứ.
Do đó, mana trong cơ thể dao động.
Dĩ nhiên, nếu cơ thể khỏe mạnh và mạch lạc chặt chẽ, cô sẽ thích nghi nhanh, nhưng thể trạng và mạch lạc của Julie không đủ sức chịu đựng do lời nguyền bám vào tim.
Với thân thể như vậy, Julie đã trở về từ một tuần sau thay vì một hai ngày.
Đây là cái giá để hồi sinh tương lai của tôi.
"Deculein. Giờ mặt ngươi trông thật đáng sợ đấy. Hừm~."
Sophien cười khẽ.
"Là khuôn mặt ta chưa từng thấy. Ngươi yêu cô ấy đến vậy sao?"
Tôi lặng lẽ kiểm tra ý thức và mạch của Julie.
Cô đang mơ màng tỉnh và nhận thức được.
"...Không."
Vì vậy, lời nói của tôi sẽ lưu lại trong ký ức cô.
"Tôi chưa từng yêu cô ấy đến thế. Tôi chỉ muốn sở hữu cô ấy thôi. Nhưng dạo này, vì căn bệnh nàt nên khá phiền toái."
Sophien bĩu môi châm biếm khi nhìn tôi.
Chẳng mấy chốc, các thành viên của Hoàng Cung đã tới.
Họ đặt Julie lên cáng, và tôi nhìn họ rời đi.
"Deculein."
"Vâng. Bệ hạ."
"Ta rất giỏi làm quen với mọi thứ. Thực sự, mọi thứ. Lần đầu ta gặp ngươi, thật khó hiểu cảm xúc của ngươi. Nhưng giờ thì dễ dàng rồi."
"Vậy sao?"
"Deculein, ngươi đã nói dối ta."
Sophien nghiêm giọng, và tôi không phủ nhận.
"Ta rất thất vọng. Ta muốn chặt đầu ngươi ngay lập tức."
"...Tôi xin lỗi. Nhưng có lẽ tôi không yêu Julie nhiều như Bệ hạ nghĩ."
Cũng như Julie hoàn thiện nhờ Deculein, Deculein hoàn thiện nhờ Julie.
Tôi không thể chống lại câu chuyện đã định sẵn đó.
"Có lẽ còn hơn thế."
Không phải tôi không thể, mà vì tôi không muốn.
Cái tôi độc đáo của Deculein, tính cách mạnh mẽ và cứng đầu đó, chính là thứ khao khát Julie.
"...Hừ. Thôi bỏ đi."
Hiểu ý tôi, Sophien cười chua chát.
Rồi đột nhiên, cô dựa vào bàn gỗ.
"Trời ạ... đột nhiên... ta mệt và buồn ngủ quá. Sau khi mắng ngươi vì tội nói dối... ta muốn học một vài chữ rune, nhưng..."
Sophien dần ngừng nói.
Tôi nhìn Keiron, người gật đầu tiến lại.
Một lần nữa, cánh cửa tầng hầm mở ra.
* * *
「Tập 7」
Tôi bước vào quá khứ dưới lòng đất.
Ngay khi mở cửa, khung cảnh hiện ra là khu vườn Hoàng Cung.
Mặt hồ mùa xuân phản chiếu Sophien.
Cô đang ngồi trên xe lăn.
Tôi định lại gần, nhưng dường như đã quá muộn.
Cô đã mù và điếc, giờ đây trải qua những khoảnh khắc cuối đời.
Tôi không thể nói với cô rằng tôi đã đến.
Không thể nói rằng tôi không giữ được lời hứa.
"Điện hạ-!"
Những người hầu vây quanh cô, khóc lóc gọi tên.
Tôi tiến lại gần.
Xào xạc-
Tôi giẫm lên cỏ, đất bắn tung tóe.
Sophien, người đang hấp hối, hỏi bằng giọng nhỏ như thì thào.
—Có ai đang ở bên ta...
Một câu hỏi không thể trả lời.
"Vâng. Tôi ở bên người."
Khoảnh khắc tôi đáp lời Sophien.
—...Ước gì có ai đó.
Và khi cô nói xong, thế giới liền thay đổi.
Ầm ầm-!
Một chấn động rung chuyển bầu trời.
Cuối cùng, toàn bộ không gian sụp đổ và lật lại lần nữa.
Đó là một cuộc hồi quy nhanh chóng.
「Tập 13」
Cảnh Hoàng Cung tái lập hiện ra Sophien trong Tập 13.
Cô tự tử bằng cách treo cổ trước khi bệnh tình trầm trọng.
Và một lần nữa, thế giới thay đổi.
「Tập 16」
Sophien trong Tập 16.
Cô chết khi dùng thuốc dân gian từ giáo phái ở quần đảo.
「Tập 21」
Sophien trong Tập 21.
Mệt mỏi vì hồi quy, cô khóc lóc rồi đập đầu vào đá đến chết.
「Tập 29」
Trong tập 29, Sophien từ chối ăn và chết đói.
Các tập 33, 37, 40, 43, 48, 53 lướt qua.
Tôi chứng kiến từng khoảnh khắc cô lìa đời qua tấm gương.
「Gương Quỷ」cố tình cho tôi thấy cái chết của Sophien.
Trong lúc đó, Nescĭus hoành hành, nhưng tôi không thể làm gì hết.
"..."
Quan sát và chấp nhận mọi cái chết của cô, tôi đã nhận ra một điều.
"...Gương kia. Giờ ta đã hiểu ngươi muốn gì rồi."
Tại sao Gương Quỷ này lại giữ lại những thế giới bị bỏ rơi?
Tại sao nó ám ảnh với cái chết của Sophien?
Và tại sao một tấm gương lại tồn tại như phương tiện?
"'Thế giới.'"
Tôi ngước nhìn bầu trời.
"Phải, một thế giới. Đó là thứ mà ngươi muốn trở thành."
Rồi một cánh cửa xuất hiện trên không trung.
Một cánh cửa gỗ mộc mạc báo hiệu câu trả lời của tôi là đúng.
Nó chạm mặt đường lặng lẽ như tuyết rơi.
Tôi mở cửa.
* * *
"Anh đã thấy gì?"
Trở lại Hoàng Cung, tôi đi dọc hành lang tầng một với Keiron.
Chúng tôi đang đi qua khu Rừng Hiệp Sĩ, nơi những bức tượng hiệp sĩ trong bộ giáp được xếp hai bên.
"Tôi nhận ra vài điều."
Vì các bức tượng có cộng hưởng ma thuật nhất định, không thể nghe lén hay theo dõi ai ở đây.
"Là gì?"
"Trước hết, sự hồi quy chỉ xoay quanh Bệ hạ. Tôi gần như chắc chắn về điều này."
Sự thật thì còn hơn thế nữa.
Có lẽ toàn bộ thế giới đó xoay quanh Sophien.
"Và Gương Quỷ muốn một thế giới."
"...Một thế giới?"
"Đúng. Kẻ dưới tầng hầm này là một con quỷ vượt xa hiểu biết thông thường."
Con quỷ này có ý chí, trí thông minh và khát khao.
Vô số thế giới mà Sophien hồi quy và bỏ rơi lại.
Có lẽ, kẻ lớn lên cùng chúng đã tìm thấy một giấc mơ theo thời gian.
'Ta muốn giống thế giới đó.'
'Ta muốn mọi người sống trong thế giới của ta.'
'Ta muốn trở thành hiện thực, không phải một tấm gương...'
Vì vậy giờ đây, nó muốn một tồn tại khiến thế giới của nó trở nên đúng nghĩa.
Đó là Sophien, bằng chứng của thế giới.
"Nó muốn trở thành một vị thần?"
"Còn hơn thế."
"Vậy phải giải quyết thế nào?"
"..."
Tôi nhìn vào sự quyết tâm của Keiron.
"Keiron. Chuyện gì xảy ra khi ngài đuổi theo Nescĭus?"
"Ta tiếp tục truy đuổi, nhưng không thể tìm thấy nơi cụ thể để vây hãm hết. Nó chạy vòng quanh như đang chế nhạo ta."
"Phải. Nó đang gian lận. Gương Quỷ muốn tự mình trở thành một thế giới. Nó muốn tồn tại trong lĩnh vực này như một thế giới thực, không phải tấm gương."
Đáp ứng mong muốn đó là giải pháp tốt nhất.
"Có lẽ nó đã rải một số Nescĭus khắp lục địa. Nhưng bằng cách nào đó, tôi nghĩ mình biết nơi bọn Tế Đàn tụ tập vì sự hồi quy của Bệ hạ."
"Ở đâu?"
Keiron tập trung ánh mắt rực lửa vào tôi. Cảm giác hơi khó chịu.
"Julie đã cho tôi manh mối."
"Manh mối..."
"Dưới Hoàng Cung. Không phải cô ấy nói lũ quỷ ám ảnh nơi đó sao?"
"...Cái gì?"
Keiron nhíu mày.
Vì tôi vừa nhắc anh về thông tin mà anh ta đã biết.
"Không phải có một cánh cửa khác dẫn xuống tầng hầm sao?"
Lối đi kết nối với Gương Quỷ là cửa sau, không phải cửa chính.
"Đèn nhà ai nhà nấy rạng, Keiron à."
Trước đây, Jolang đã cố dẫn tôi xuống tầng hầm bằng cửa chính và thất bại.
Nó là một cánh cửa chưa từng mở.
Một nụ cười ngớ ngẩn nở trên môi Keiron.
"Trời ạ."
"Tôi chưa biết bọn Tế Đàn đã tụ tập bao nhiêu trăm hay nghìn năm, nhưng chúng ta phải sử dụng trước."
"...Tôi hiểu ý anh. Tuy nhiên, có thể Julie không phải người duy nhất hồi quy vào hôm đó. Kẻ địch cũng có thể-"
Tôi lắc đầu.
Đó là mối lo hợp lý, nhưng rất tiếc là không thể do bản chất của con quỷ tên Nescĭus.
"Sẽ không đâu. Nescĭus là một con quỷ đơn giản, chỉ có thể thu thập và vận chuyển. Để sử dụng năng lượng thu thập nhân tạo, phải giết nó, nhưng nếu giết thì sẽ vi phạm giao kèo."
"Vi phạm giao kèo?"
"Phải. Những con quỷ nhỏ như Nescĭus thường là sản phẩm của giao kèo. Nó có trí thông minh, cảm xúc, và nếu không tuân thủ điều khoản, nó sẽ hành động trái với luân thường. Chúng sẽ không làm gì trước một nhóm đã giết đồng loại của mình hết."
"Trái với luân thường... ha."
Keiron cười nhếch mép, có vẻ hơi bối rối.
"Keiron, quyết định sẽ được đưa ra trong năm ngày nữa. Cho đến lúc đó, hãy hành động bình thường nhất có thể."
"Được."
Tôi bỏ lại anh ta và quay đi. Chưa đi được vài bước, Keiron gọi tôi lại.
"Anh định đi ngay sao? Julie sắp tỉnh rồi. Anh không đi cùng à?"
"..."
Đôi chân tôi cứng đờ. Tôi nhớ lại Julie nằm trong phòng bệnh.
"...Không cần thiết."
Sự hỗn loạn khi trở về hẳn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến Julie.
Để gặp lại tôi, không thể tưởng tượng nổi cô đã đốt bao nhiêu năng lượng sống của mình.
Vì thế, đó chính là lý do tôi không nên ở bên cô.
Tôi chỉ là yếu tố làm tình trạng của cô trầm trọng thêm thôi.
"Tôi không cần Julie hộ tống nữa. Tôi sẽ nói với Bệ hạ sau. Một hiệp sĩ không khỏe mạnh thì chỉ là gánh nặng thôi."
Tôi rời đi.
Sự chia ly giữa hai chúng tôi sẽ đến sớm, và rồi mối quan hệ này sẽ tan vỡ và biến mất vào hư vô.
* * *
"...Hừm."
Trong khi đó, Primienne đặt lá thư xuống với tiếng thở dài.
Suy luận sự việc thông qua thông tin thu thập cũng liên quan đến thuộc tính ma thuật của cô, vì vậy cô đã thành công trong việc phác thảo đường nét mờ ảo chỉ trong 28 giờ.
Cô lấy dòng thời gian từ đầu và đặt vào thùng mana.
Ở đây, thùng mana là một khung hình chữ nhật bằng mana.
Nếu đặt ký ức vào đó, thùng này sẽ xử lý và tiếp tục lập luận tách biệt với tâm trí bạn.
Đó là cách Primienne trở thành phó trưởng phòng trẻ nhất.
Vùuu- Vùuu-
Ký ức và suy nghĩ của cô lóe lên như máy quét.
Khi quá trình tiến triển, Primienne đặt ký ức trở lại đầu.
"Ellie."
"Vâng?"
Ellie, người đang lục lọi ngăn kéo Phòng Tím phía sau, ngước lên.
"Cô đã bảo Giáo sư Deculein sắp có ngày kỷ niệm nhỉ?"
"Ngày kỷ niệm?"
"Kỷ niệm đính hôn."
"Ồ, vâng! Năm nào ngài ấy cũng không bỏ lỡ nó."
Primienne cười khẩy.
"Chà, giờ tôi đã biết tại sao vị giáo sư đó yêu cầu điều tra Sierra rồi."
"Thật sao?!"
"Ừ. Vẫn chỉ là nghi ngờ thôi, nhưng tôi đã gần như chắc chắn."
"Ồ! Vậy thì điền báo cáo và gửi cho Giáo sư đi."
Nghe Ellie nói, Primienne cứng người.
Rồi cô nhìn cô ta chằm chằm với đôi mắt hẹp lại.
"...Báo cáo?"
"Ừ. Giáo sư thích báo cáo mà. Ngài ấy thích nhận mọi thứ ở dạng đó. Ngài ấy nói đối thoại trực tiếp chỉ tốn thời gian vô ích."
"Ugh. Hắn là một thằng khốn nhạy cảm."
Cô lặng lẽ xoa thái dương.
Truyền đạt lượng nội dung khổng lồ này vào báo cáo ư... hắn nghĩ cô là thuộc hạ của hắn sao?
"Cái đéo..."
Primienne chuẩn bị đủ loại ngôn từ thô tục dành cho hắn.
"Được rồi. Tôi sẽ khạc nhổ vào báo cáo thay vì nói."
"Không~, không được!"
"Để tôi yên đi."
Primienne đập tờ giấy lên bàn và cầm bút.
Đồng thời, cô lục lọi ký ức.
Cuộc điều tra Sierra được Deculein yêu cầu.
Kết quả là, Primienne phát hiện Deculein đã giết Sierra.
Nói thẳng ra thì là 'Deculein sát hại Sierra.'
Động cơ có lẽ là trả thù và cũng để kích động.
Tuy nhiên, còn một bí mật khác chỉ có lực lượng tình báo biết.
"Ellie. Hỏi sĩ quan tình báo về tài liệu này đi."
"Được rồi~, tôi sẽ hỏi họ."
Tài liệu phân Cấp 1 hoặc Cấp 2 không thể mở ngay trong Phòng Tím.
Nếu ai đó mở được nó ra, cô sẽ thấy được toàn bộ câu chuyện.
"Báo cáo. Tên giáo sư đó rất biết cách làm người khác bực mình mà..."
Primienne bắt đầu viết báo cáo về dòng thời gian cô đã phác thảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook