Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 117: Sophien (3)

 

Tim tôi không đập; phổi tôi không hoạt động. 

Nhiệt độ cơ thể tôi giảm nhanh chóng, và các dây thần kinh ngoại biên, bao gồm ngón tay và ngón chân, trở nên tê liệt khi các cơ quan của tôi ngừng hoạt động. 

Cơ thể tôi đã chết.

Tuy nhiên, Thiết Nhân đã trì hoãn cái chết. 

Thay vì sử dụng tim và phổi, các mạch máu của tôi co lại và giãn ra một cách nhân tạo để vận chuyển máu và oxy. 

Đó chỉ là một giải pháp tạm thời để tiết kiệm thời gian, nhưng nó cũng đủ tốt. 

Tất cả là để cái chết của tôi không bị Sophien của thế giới này phát hiện. 

Để những ký ức tiếp theo của cô ấy có thể tiếp tục bình thường.

Tôi đến cánh cổng gỗ ở tầng hầm của Hoàng Cung. 

Cánh cửa đã mở sẵn như thể đang chờ đợi.

Tôi bước ra tầng hầm, tiến vào giữa bóng tối với bước chân chậm rãi.

"Ngươi biết sẽ là như thế này mà."

Tôi nghe thấy một giọng nói vào lúc đó, khiến tôi liếc nhìn. 

Đó là Gương Quỷ vẫn đang mang hình dạng của Sophien.

"Kết thúc rồi. Ngươi đã chết."

Tôi gật đầu. 

Tôi tiêu thụ 60.000 mana trong tích tắc và hấp thụ một lượng lớn năng lượng bóng tối mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào. 

Từ thời điểm đó, tôi không còn cơ hội sống sót nữa.

"Ta biết."

"Tại sao ngươi lại làm vậy nếu ngươi biết? Ta tò mò."

Tôi chỉ nhắm mắt lại. 

Tôi có khá nhiều suy nghĩ. 

Trong số đó, có của Deculein, và cũng có của Kim Woojin. 

Nhưng chỉ có một câu trả lời cho câu hỏi của hắn.

"Đó là một lời hứa, và ta không muốn thua."

Cơ thể tôi đã tan nát, và não tôi đang dần suy yếu, nhưng lạ thay, tôi mỉm cười.

Trong trạng thái đó, tôi mở mắt và nhìn thẳng vào hắn.

"Ta không muốn giao thế giới và Sophien cho một con quỷ biến thái như ngươi."

Khuôn mặt của con quỷ cứng lại. 

Sau đó, tên khốn đó gật đầu.

"Vậy thì, chúc mừng. Ngươi đã thắng."

Đó là điều cuối cùng hắn nói. 

Tôi mất thị lực trước, rồi tôi bị điếc. 

Chỉ còn lại sự im lặng. 

Trong khoảng không trống rỗng, tôi cảm thấy cái chết đang đến gần.

…Cảm giác thật lạnh lẽo đến lạ thường.

***

Sophien tỉnh dậy. 

Đầu cô ấy hơi mơ hồ từ những ký ức lẫn lộn, nhưng sự phân biệt rất rõ ràng. 

Deculein đã giữ lời hứa mà hắn ta đã hứa với cô.

"…Tên khốn dai dẳng."

Sophien mỉm cười khi những lời đó thoát ra khỏi miệng cô ấy. 

Hắn thực sự đã chứng kiến tất cả những cái chết của cô ấy. 

Tất nhiên, như thể bất kỳ phương pháp chết nào khác ngoài bệnh tật đều không thể xảy ra, hắn rời đi ngay khi cô ấy khỏe lại.

"Nhưng…"

Sophien nhìn quanh. 

Hai chiếc cốc đầy cà phê lạnh trên bàn trà; mọi thứ vẫn y nguyên như khi Deculein rời đi.

"Ngươi bảo ngươi sẽ đối mặt với ta cơ mà."

Sophien cau mày và cầm tách trà lên. 

Phép thuật của cô làm ấm cà phê, và cô ấy nhấp một ngụm.

Cô tiếp tục chờ đợi, gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

Cô tự hỏi hắn ta sẽ mất bao lâu để đến đây từ tầng hầm.

Sophien nhìn đồng hồ.

Tích tắc. Tích tắc.

Kim giây di chuyển không ngừng về phía trước, nhưng Deculein không quay lại. 

Dù Hoàng Cung có lớn đến đâu, cũng sẽ không mất quá 10 phút. 

Bệnh lười của cô đã lây sang hắn ta sao?

Đó là lúc Sophien, cảm thấy bực bội, khoanh tay và bắt đầu lẩm bẩm.

–Bệ hạ!

Một tiếng kêu lớn vang lên từ bên ngoài căn phòng. 

Sophien mở cửa bằng Niệm Lực.

"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"

"Có biến rồi! Ở tầng hầm của Hoàng Cung."

Mắt Sophien mở to khi một lời giải thích vội vã tiếp theo. 

Cô bật dậy, chân cô ấy di chuyển trước khi kịp suy nghĩ, với hàng chục người hầu và hiệp sĩ theo sau.

"Bệ hạ! Ở đây, chúng tôi không biết-"

Sophien khẩn trương đến tầng hầm. 

Một người đàn ông đang đứng cạnh cánh cửa gỗ dẫn vào.

Sophien bước tới, mắt cô trở nên vô hồn.

Với mỗi bước chân, thế giới lại càng thêm choáng váng, và cô loạng choạng.

"Hừ…"

Khi cuối cùng cô cũng đến được chỗ hắn, cô bật cười trước sự vô lý của nó. 

Không nhận ra, cô đã bắt đầu siết chặt nắm đấm, khiến các khớp ngón tay trắng bệch.

"…Ngươi nói chúng ta sẽ gặp nhau khi quá trình khổ đau của ta kết thúc cơ mà."

Deculein. 

Toàn thân hắn bị năng lượng bóng tối ăn mòn, và hắn đứng như thể đang tựa vào bức tường tầng hầm. 

Tất cả các chức năng sống của hắn đã ngừng lại, và các mạch máu của hắn đã chuyển sang màu đen. 

Hắn trông như một xác chết.

"Ngươi vốn định trở lại với bộ dạng như thế này sao?"

Sophien cảm thấy một cơn đau đầu lạnh buốt đang hình thành. 

Bất ngờ, vô số khoảnh khắc trong cuộc đời cô tua lại trước mắt.

Đây là người đàn ông đã ở lại với những ký ức dài của cô, như một dấu vết còn sót lại trong lịch sử hồi quy của cô.

"B-Bệ hạ. Ngài không được làm thế. Năng lượng bóng tối sẽ lan sang người ngài mất."

"Im đi."

Cô phớt lờ lời khuyên của vị bộ trưởng và di chuyển vào tầm nhìn của người đàn ông. 

Cô nhìn vào mặt hắn, quan sát đôi mắt nhắm nghiền của hắn.

–Tôi sẽ theo dõi Điện hạ ở khắp mọi nơi.

Cô nhớ lại những gì tên khốn đó đã nói khi hắn ta rời đi.

–Ngay cả khi tôi rời khỏi tầm mắt của Điện hạ một thời gian… tôi sẽ luôn ở bên Điện hạ trong suốt quá trình của ngài.

Sophien nhìn thanh kiếm quanh eo hắn.

Đó là thanh bảo kiếm được truyền từ đời này sang đời khác cho Hoàng đế.

–…Tôi có thể xin Điện hạ một lời hứa không?

'Nếu bây giờ… nếu ta tự sát, ngươi sẽ sống lại.'

–Dù có chuyện gì xảy ra… đừng tự kết liễu đời mình.

"Ngươi đã biết điều này khi nói vậy rồi sao?"

–Hãy trân trọng cuộc sống… thưa Điện hạ.

‘Đó có phải là một niềm tin ngạo mạn rằng ta sẽ tự sát vì ngươi không? Tên khốn chết tiệt này.’

‘Ngươi có thể nói thẳng ra nếu ngươi định chết kia mà.’

Cảm thấy một dòng cảm xúc chưa từng trải qua, Sophien đột nhiên nhận thấy một mảnh giấy thò ra từ túi áo vest của hắn. 

Cô vươn tay ra để nhặt mảnh giấy đó.

"Điện hạ."

Hoạn quan Jolang gọi Sophien. 

Sophien quay lại nhìn ông ta, rồi sững sờ. 

Có một chút vẻ thích thú ngự trên khuôn mặt thường ngày vô cảm của Jolang vì lý do nào đó.

"Hai hiệp sĩ hiện đang bị giam giữ trong Ngục Hoàng cung."

"Hiệp sĩ?"

"Vâng. Đó là Julie và Keiron, những người đã dám chiến đấu với nhau mà không được phép trong Hoàng cung."

"…Trời ạ."

Sophien thở dài.

"Một mớ hỗn độn chết tiệt đã xảy ra trong khi ta đang ngủ."

Hoàng đế Sophien đích thân đến thăm Ngục Hoàng Cung. 

Julie và Keiron bị giam riêng trong các lồng cạnh nhau. 

Cô liếc nhìn giữa hai người.

"Ai thắng?"

Không có câu trả lời.

"Các ngươi đang phớt lờ những gì ta nói sao? Hay các người đang nói đó là một cuộc ẩu đả đường phố, không phải một cuộc đấu tay đôi?"

Một cuộc đấu tay đôi và một cuộc ẩu đả là khác nhau. 

Một cuộc đấu tay đôi giữa các Hiệp sĩ được đối xử khá thiêng liêng, nhưng trong trường hợp một cuộc ẩu đả, thì câu chuyện lại khác. 

Trong những trường hợp nghiêm trọng, việc đấu tập trong Hoàng Cung thậm chí có thể dẫn đến án tử hình.

"…Tôi thua."

Julie cuối cùng cũng trả lời, khiến Sophien nhếch mép cười.

"Phải. Sẽ thật kỳ lạ nếu ngươi chiến thắng."

"Điện hạ."

Sau đó, vẻ mặt của Julie chuyển sang sợ hãi.

"Vậy, Giáo sư Deculein..."

"Hắn ta chết rồi."

Julie ngẩng đầu lên. 

Nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc đó, Sophien tặc lưỡi.

"Nhìn lại mình đi, ngươi là kẻ ngốc có khả năng sẽ sớm đi theo hắn ta."

Julie cúi đầu không nói một lời. 

Sophien nhìn sang Keiron. 

Anh ta đang quỳ gối.

"Keiron."

"Vâng."

"Ngươi có điều gì muốn nói không?"

"…Điện hạ cảm thấy thế nào?"

Sophien nói với người hầu bên cạnh mà không trả lời anh ta. 

Cô không muốn cãi vã ở đây.

"Hãy để cả hai người họ đi. Đó là một cuộc đấu giữa các hiệp sĩ."

"Vâng, thưa Bệ hạ. Cai ngục!"

Viên cai ngục chạy nhanh đến mở lồng. 

Julie không thể đứng vững dễ dàng vì cô vẫn còn sốc, nhưng Keiron di chuyển đến đứng sau Sophien như mọi khi.

Dành một cái nhìn cuối cùng cho Julie, Sophien rời đi.

"Đủ rồi. Mọi người về đi."

"Vâng, Bệ hạ. Cảm ơn Bệ hạ…"

Sau khi tiễn tất cả người hầu của mình, cô sải bước qua các hành lang của Hoàng Cung,

Cộp. Cộp.

Tiếng bước chân của Keiron và Sophien vang vọng khắp các sảnh, chồng lên nhau.

Di chuyển đồng bộ với bước đi của Hoàng đế là điều cơ bản của một hiệp sĩ hộ tống.

"…Keiron."

"Vâng."

"Có thứ này trong túi áo trong của Deculein."

Sophien đưa tờ giấy cô đang cầm cho Keiron. 

Keiron nhận lấy mà không nói một lời,

"Nó bảo rằng ngươi đang theo dõi một Nescius."

"Vâng."

“Ngươi vẫn đang theo dõi nhỉ?"

"Vâng."

Trước câu trả lời của Keiron, Sophien cười ranh mãnh. 

Deculein, đây là ý định của tên khốn thông minh này, hay nó đã diễn ra như thế này một cách tình cờ? 

Nếu không…

'Tại sao cảm xúc của mình lại dao động như thế này khi nghĩ về hắn?'

"Sức mạnh mà con quỷ nhỏ đó chiếm giữ thuộc về ta."

"Vâng. Đúng vậy."

Sophien dừng lại và quay sang Keiron. 

Anh ta lập tức quỳ một gối. 

Sophien cúi xuống và nhìn anh ta.

"Vậy thì ta sẽ hỏi ngươi một câu nhé. Hình phạt cho một tên trộm dám đánh cắp thứ thuộc về Hoàng đế là gì?"

"Cái chết."

Ngày hôm sau, Sophien rời đi vào lúc bình minh. 

Đã lâu rồi cô mới rời khỏi Hoàng Cung. Cô không nói với ai ngoại trừ Keiron và cố tình cho những cỗ xe khởi hành, với tai mắt của Hoàng Cung lan truyền tin tức khắp nơi.

Nhiều gia tộc cấp cao nuôi dưỡng nỗi sợ hãi và kỳ vọng, nghĩ rằng, 'Chẳng lẽ Hoàng đế sẽ đến thăm chúng ta sao?'. 

Cũng như vậy, các quan chức của Đế quốc cũng lo lắng không kém. Nhưng đích đến của Sophien không phải là thăm ai trong số họ. 

Sau ba ngày hành trình, cô đã bắt được Nescius, kẻ mà Keiron đang theo dõi.

"…Thực sự đây là thứ mà ta từng sợ hãi ag?"

Đối với Sophien, Nescius chỉ là một bộ xương được phủ trong một chiếc áo choàng đen. 

Nó không đáng sợ chút nào cả.

"Ngài hãy chém nó đi."

"Hừm. Ngươi trông thật thảm hại. Thứ hèn nhát."

Sophien rút thanh kiếm được rèn sắc bén từ thắt lưng, mũi kiếm chĩa vào Nescius.

Nhưng Sophien không đâm kiếm xuyên qua cổ nó. 

Cô cảm thấy hơi do dự. 

Tất nhiên, nếu cô hồi quy như thế này, Deculein sẽ sống lại.

Sức mạnh hồi quy bị con quỷ nhỏ này chiếm giữ là của cô, và trung tâm của sự hồi quy đó cũng chính là cô – Sophien Ekater von Jaegus Gifrein.

Tuy nhiên, lý do cô sợ hãi là…

"Keiron. Hắn sẽ quên sao?"

Sophien sẽ nhớ Deculein, nhưng Deculein sẽ không nhớ cô. 

Hắn sẽ chỉ còn là ký ức của Sophien. Vô số ngày cô đã trải qua với hắn sẽ biến mất, và người duy nhất hiểu cô trên thế giới này sẽ không còn tồn tại nữa.

"Rất có thể."

Sophien tra kiếm vào vỏ.

"Bệ hạ."

Keiron nói như thể đang thúc giục. 

Nhìn thoáng qua anh ta, cô thở dài đáp lại.

"…Không cần phải chém nó đâu."

Sau đó cô vươn tay về phía Nescius. Tinh hoa Hồi quy mà hắn đã đánh cắp đã được thu hồi chỉ bằng cách đặt ngón trỏ của cô lên trán của bộ xương.

"Thế này là đủ rồi."

Sophien dự đoán thời gian hồi quy của mình dựa vào độ lớn của khoảng thời gian đó.

"Sẽ là một vấn đề lớn nếu ngày và giờ bị lệch. Ngài sẽ ổn chứ?"

"Đó là sức mạnh của ta mà. Khi ta nhìn vào nó, ta sẽ tự biết thôi."

Sophien nhìn Tinh Hoa Hồi Quy với vẻ khá cay đắng.

"Keiron."

"Vâng."

"...Không có gì hết. Nếu ta hồi quy, tội lỗi của ngươi cũng sẽ biến mất."

Mặt Keiron chùng xuống nặng nề.

 Sophien nhếch mép cười và siết chặt nắm đấm.

"Hẹn gặp lại, Keiron."

"Vâng. Bệ hạ."

Vào khoảnh khắc đó…

Sophien chấp nhận Tinh Hoa Hồi Quy trong một màn trình diễn khá kịch tính. 

Một luồng sáng chói lóa tỏa ra từ tay cô và nhuộm màu cả thế giới như mặt trời. 

Sophien nhắm mắt lại một lúc để chắn ánh sáng.

Tích tắc.

Tích tắc.

Cô mở mắt ra theo tiếng kim giây kêu vang,

"..?"

Cô đang ngồi ở bàn trà, hai tách cà phê trên bàn vẫn còn bốc hơi. 

Khi cô ngước mắt lên một chút nữa, cô thấy một người. 

Hắn là người dám đối mặt trực diện với cô.

Sophien nhìn hắn, đối mặt với ánh mắt của hắn. 

Cả hai im lặng thêm một lúc.

"...Deculein."

"Vâng."

"...Ta đã cho gọi ngươi sao?"

"Đúng vậy."

"Ngươi bị kéo từ thư viện đến đây à?"

"Vâng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Sophien khẽ mỉm cười. 

Thời điểm rất gần kề. 

Nếu trễ hơn 30 phút, Deculein đã vào tầng hầm của Hoàng Cung rồi.

Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua. 

Sophien, kiểm soát biểu cảm của mình, hỏi Deculein.

"Deculein, ngươi có nhớ không?"

Deculein không nói gì. 

Sophien hỏi lại. 

Có lẽ cô đã kỳ vọng quá nhiều.

"Ngươi có nhớ không?"

'Hơn một trăm năm và một trăm cái chết. Ngươi vẫn còn nhớ ta không? Nếu là ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không bao giờ có thể quên ta.'

"...Nhớ cái gì?"

Tuy nhiên, Deculein nhìn thẳng lại. 

Sophien nghiến chặt hàm. 

Cô đổi chủ đề như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Những tên khốn của Tế Đàn."

"Tất nhiên. Tại sao tôi lại quên điều đó được nhỉ?"

‘Tại sao ngươi lại quên ư?’ 

Sophien thầm nghĩ khi cô lắng nghe hắn.

"Ngươi biết đấy, ..."

'Ta có thể chịu đựng được vì có ngươi bên cạnh.'

"Ta sẽ tự mình tiêu diệt chúng."

Vì hắn đã giữ lời hứa của mình. 

Hơn một trăm cái chết, hơn một trăm lần hồi quy. 

Ngay cả khi hắn không nhớ vòng lặp địa ngục đó, cô vẫn nhớ. 

Giá trị của sự hy sinh và cống hiến của hắn sẽ không thay đổi.

Sẽ không thay đổi việc hắn ta đã giữ lời hứa.

"Vậy thì... hôm nay."

Sophien nhớ lại những lời Deculein từng nói với cô khi hắn đề nghị chơi cờ vua.

"Chúng ta hãy chơi cờ vua nhé."

Lông mày Deculein khẽ giật giật. 

Sophien hiểu cảm xúc của hắn chỉ từ phản ứng tinh tế đó. 

Mà, Deculein đã tự nói rõ ràng ra.

"Ngài vừa gọi tôi đến chỉ để chơi cờ vua vào sáng sớm nay sao?"

"Vậy thì sao? Ngươi định từ chối ta à?"

"...Không."

"Được rồi."

Sophien đặt bàn cờ lên bàn bằng Niệm Lực. 

Cô chọn quân trắng và đưa quân đen cho Deculein.

"Chúng ta bắt đầu ngay chứ?"

"Được thôi."

Deculein tràn đầy tự tin. 

Tất nhiên, hắn sẽ như vậy rồi. 

Trong tất cả những ký ức đó, tên khốn đáng nguyền rủa đó chưa bao giờ thua.

Cạch.

Sophien di chuyển quân tốt trắng của mình một ô. 

Quân tốt đen của đối thủ di chuyển theo.

Cạch.

Deculein tấn công mạnh mẽ ngay từ đầu, nhưng Sophien vẫn bình tĩnh đón nhận.

"Deculein."

"Vâng."

"Ngươi có biết không? Dù vòng hồi quy lặp lại bao nhiêu lần, có một kỹ năng không bao giờ biến mất."

"Là gì thế?"

"Đó là cờ vua."

Deculein, người lắng nghe trong yên lặng, gật đầu.

"Tôi đoán vậy. Ngay cả khi ngài học ma thuật, nó sẽ biến mất nếu ngài không tạo lại mạch phù hợp, và việc thành thạo kỹ năng kiếm thuật quá khó nếu ngài không rèn luyện cơ thể. Nhưng không chỉ cờ vua, những kiến thức khác-"

"Quên đi. Ai bảo ngươi phân tích ra như vậy hả?"

Sophien di chuyển quân mã của mình một cách điên cuồng, trừng mắt nhìn Deculein.

"Ta chỉ nói thế thôi."

"...Vâng, Bệ hạ."

Deculein di chuyển quân cờ của mình với vẻ mặt hơi bối rối. 

Ván cờ của họ sau đó là một cuộc đua âm thầm, căng thẳng đến cùng. 

Nếu Deculein đi một nước, Sophien sẽ đáp trả. 

Và nếu Sophien đi một nước, Deculein sẽ đáp trả.

Kết quả là…

"Mẹ kiếp. Hòa rồi."

"Vâng. Trong cờ vua, về lý thuyết, khả năng hòa là rất cao nếu cả hai đều chơi hoàn hảo mà không mắc lỗi."

Sophien nhìn Deculein. 

Deculein đang phân tích các nước đi trên bàn cờ,

"Tôi khá giỏi cờ vua. Ngay cả khi ngài dành cả đời cho nó, ngài cũng không thể thắng."

Lời nói của hắn ta từ tấm gương vang vọng trong tai cô.

"Vậy, mọi thứ sẽ tốt hơn nếu ngài đánh bại tôi chứ?"

"Không."

Ngay cả bây giờ, ngay cả khi mọi thứ đã tốt hơn, đó cũng chỉ là một trận hòa. 

Hắn ta đã nhầm rồi.

"Về lý thuyết thì đúng vậy mà, thưa Bệ hạ."

Vẻ ngoài quý tộc của Deculein hôm nay có vẻ khá mỉa mai. 

Sophien trầm ngâm, rồi chỉ vào cánh cửa bằng cằm.

"Vậy thôi. Giờ thì về đi. Có lẽ vị hôn thê của ngươi đang đợi đấy."

"Hôn thê… ý ngài là Julie?"

"Đúng vậy. Một ván là đủ cho hôm nay rồi."

"…Vâng. Được thôi."

Deculein cúi chào Sophien rồi đứng dậy. 

Sophien giả vờ không quan tâm và chống cằm lên tay. 

Sau đó, cô liếc nhìn bóng lưng Deculein khi hắn ta rời đi.

Kẽo kẹt…

Hắn ta bước ra ngoài và đóng cửa. 

Cô không bỏ lỡ hình ảnh tấm lưng rộng của hắn ta hiện ra qua khe hở.

Rầm!

Cánh cửa đóng lại, và Sophien, một mình, bắt đầu nghịch bàn cờ. 

Sau đó cô quay người lại và lấy ra một thứ: một chiếc gương cầm tay.

"…Này."

Cô nói khẽ, nhìn vào gương.

"Ngươi có ở đó không?"

Tuy nhiên, dù cô chờ đợi bao lâu, không có câu trả lời nào đến. 

Sophien ngả lưng vào ghế.

"Thôi vậy nếu ngươi không có ở đó."

Phù…

Hít một hơi thật sâu, cô mở ngăn kéo và cất chiếc gương cầm tay đi. 

Sau đó cô kéo rèm lên. 

Ánh nắng mặt trời tràn vào qua cửa sổ như những cánh hoa. 

Cô ngước nhìn bầu trời và bồn chồn. 

Sự buồn chán đang gặm nhấm tâm trí cô dường như đã tan biến phần nào…

"Keiron!"

Bên ngoài cánh cửa, Keiron đáp lời.

–Vâng, Bệ hạ

"Ta sẽ đi tập thể dục!"

-…?

Người đàn ông bối rối im lặng một lúc, nhưng Sophien đã mở cửa trước khi anh ta kịp trấn tĩnh. 

Keiron, khó hiểu, ấp úng và phát ra một tiếng động kỳ lạ.

"Sao ngươi lại trông như một tên ngốc vậy?"

"Ồ, ừm…"

Sophien đấm vào vai anh ta.

"Đi theo ta."

Và rồi cô bước ra ngoài một cách kiêu hãnh. 

Dáng đi của cô duyên dáng, không chút do dự hay lười biếng. 

Rốt cuộc, đã đến lúc Hoàng đế bước ra thế giới rồi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương