Giáo Hóa Ác Nhân
-
Chapter 4
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 4:
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: Ngọc Anh]
Thời gian cứ thế trôi đi, và giờ đã là năm thứ hai kể từ khi Alon giải cứu Yutia và bắt đầu trao đổi thư từ thường xuyên với cô bé.
“Lần này tôi đã giải cứu chúng thành công rồi.”
“Thật sao?”
Alon nhận được tin tốt lành từ Evan.
“Ngươi gửi chúng đến cô nhi viện chưa?”
“Rồi ạ, đây là trường hợp thứ năm rồi.”
Nghe Evan nói, Alon gật đầu.
Trong năm qua, Alon đã giải cứu thành công ba Ác Nhân mà anh đã lên kế hoạch.
‘Giải cứu Tội Lỗi Tham Lam hơi khó khăn một chút.’
Ác Nhân thứ ba được anh giải cứu, người hiện đang được biết đến với cái tên Rine Groff rất khó tìm, nhưng bản thân việc giải cứu lại không quá thử thách. Và các Ác Nhân khác cũng thế.
Phải mất vài tháng để định vị từng người, nhưng vì Alon đã siêng năng sử dụng kiến thức game của mình để chỉ dẫn Evan, nên tất cả đều được tìm thấy.
Nhìn Evan, người đã phải bôn ba khắp nơi để giải cứu Ngũ Đại Tội Ác trong suốt năm qua, Alon cất lời:
“Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Xong rồi ạ?”
“Xong rồi.”
“Nhẹ nhõm thật.”
Evan thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Alon.
“Nhưng, cậu chủ, ngài không vui à?”
“Có mà, ta đang vui đây.”
“Nhưng trông ngài chẳng vui gì cả.”
“Thế hả?”
Trước nhận xét của Evan, Alon quay mặt nhìn vào gương.
Trong gương là khuôn mặt của Alon, một khuôn mặt mà anh đã dần quen thuộc.
‘Công nhận…’
Người đàn ông phản chiếu trong gương mang một vẻ mặt trống rỗng.
Không, nếu nhìn kỹ hơn, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng sự thay đổi biểu cảm nhỏ đến mức khó mà nhận ra nếu không quan sát kỹ càng.
Alon cố gắng gượng cười, nhưng anh dừng lại ngay khi thấy khuôn mặt vốn khá ưa nhìn của mình giờ trông như một người xa lạ.
‘Cảm giác như chỉ có cơ mặt của mình là chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể này thôi.’
Không giống như trước đây, khi cảm xúc anh luôn được bộc lộ rõ ràng, khuôn mặt của Alon giờ đây hiếm khi biểu lộ cảm xúc. Ngay cả khi có, sự thay đổi cũng vô cùng nhỏ bé.
‘Dù sao thì đây cũng không phải là điều tồi tệ gì cho lắm.’
Tất nhiên, Alon không bận tâm nhiều về điều đó. Việc cảm xúc không bộc lộ ra ngoài không phải là vấn đề của anh, mà là vấn đề của những người khác khi giao tiếp với anh. Và anh cũng chẳng hề bận tâm về điều đó.
‘Dù sao đi nữa, mọi việc mình cần làm lúc này đã kết thúc rồi.’
Alon mỉm cười khi nghĩ về năm Ác Nhân tiềm năng mà anh đã tập hợp tại cô nhi viện.
‘Mình không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế.’
Thật ra ngay từ đầu Alon đã không mong đợi mọi thứ diễn ra thuận lợi như vậy.
Ngũ Đại Tội Ác có mọi lý do để trở thành những con quái vật mà số phận đã định đoạt sẵn. Dù Alon có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, anh cũng không thể cứu họ trước khi bất hạnh ập đến.
Nói cách khác, mối bận tâm duy nhất của Alon là anh sẽ không thể cứu được hết Ngũ Đại Tội Ác cho đến khi họ đã đi quá xa. Nhưng trái với lo lắng của anh, cả năm Tội Ác đều đang lớn lên bình thường.
“Evan.”
“Có.”
“Lần trước lúc ngươi đến cô nhi viện, ngươi bảo là không có vấn đề gì, đúng không?”
“Khi tôi kiểm tra, ngay cả những người có tình trạng tồi tệ trước khi đến cô nhi viện như Rine và Seolrang cũng đã trở lại trạng thái tương đối bình thường rồi ạ.”
“Thật sao?”
“Vâng. Lần đầu tiên tôi giải cứu Seolrang, cô bé giống như một con búp bê bị hỏng, không làm gì cả mà chỉ nằm yên, nhưng ở cô nhi viện, cô bé đã hòa nhập khá tốt. Lần đầu tiên tôi giải cứu Rine cũng thế, cô bé cứ nhắm tịt mắt không muốn nhìn bất cứ điều gì, nhưng lần cuối tôi thấy cô bé thì cô bé đang thích thú đọc sách rồi.”
Trước báo cáo của Evan, Alon gật đầu.
Nội dung này khớp với những gì Yutia đã viết trong thư.
‘Mình không nghĩ Yutia lại làm tốt đến vậy.’
Ban đầu, Alon để Yutia ở lại cô nhi viện không chỉ để giữ khoảng cách với cô bé mà còn vì một thiết lập trong game cho thấy cô bé có chút gắn bó với cô nhi viện.
Nhưng anh hoàn toàn không chắc chắn rằng cô bé sẽ chăm sóc những đứa trẻ khác tốt đến vậy, anh còn vốn định cử Evan đến để kiểm tra tình hình, và nếu cần thiết thì sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ các chuyên gia.
‘Nhưng giờ thì không cần nữa rồi.’
Alon mỉm cười.
Mọi việc đã diễn ra thậm chí còn tốt hơn anh mong đợi, và nhờ những nỗ lực của Yutia, giờ chỉ còn một việc Alon cần làm nữa thôi.
‘Phát triển một số kỹ năng tự vệ.’
Tất nhiên, với tư cách là con trai thứ ba của gia đình Bá Tước Palatio, nếu anh không có bất kỳ hành động đặc biệt nào, mạng sống của anh sẽ không gặp nguy hiểm.
Đặc biệt là khi có Evan ở bên cạnh.
Nhưng vì thế giới này dựa trên một câu chuyện giả tưởng đen tối, nên có một số khả năng tự vệ là điều rất cần thiết.
Và anh đang cân nhắc học ma pháp.
“À, nhân tiện, cậu chủ đã nghe nói về ‘Lam Nguyệt’ chưa?”
Trong lúc đang suy ngẫm, câu hỏi của Evan kéo Alon trở lại thực tại.
“Lam Nguyệt?”
“Phải, đó là một tổ chức khá nổi tiếng dạo gần đây ở các khu vực phía đông. Theo những gì tôi nghe được, họ đang săn lùng các tổ chức khác.”
“Một tổ chức săn lùng các tổ chức khác?”
“Vâng.”
“Thế thì họ đang làm việc tốt đấy chứ.”
Alon thờ ơ đáp lại, anh đã hoàn toàn thích nghi với thế giới giả tưởng đen tối này.
Nếu Lam Nguyệt đang tàn sát dân thường, đó sẽ là một vấn đề đáng lo ngại. Nhưng nếu họ đang săn lùng các tổ chức khác, đó lại là một câu chuyện khác.
Suy cho cùng, ở đại lục này, Alon chưa từng thấy hay nghe nói về bất kỳ tổ chức nào mà không liên quan đến cái chết theo một cách nào đó.
Nếu họ đang săn lùng những kẻ coi sinh mạng con người là trò đùa, thì chẳng có lý do gì để đánh giá tiêu cực về họ, và Alon đã đáp lại một cách đơn giản như vậy thôi.
“Vấn đề là họ cũng đang giết cả quý tộc nữa.”
“Evan.”
“Vâng, cậu chủ?”
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi ngủ ở phòng bên cạnh phòng ta nhé.”
Alon nói dứt khoát sau khi nghe Evan nói tiếp.
‘Vì cái tổ chức Lam Nguyệt này không được nhắc đến trong câu chuyện gốc, rất có thể họ sẽ biến mất trước khi các sự kiện chính bắt đầu. Nhưng… ôi, nghĩ lại thì dạo này Leo có vẻ bực bội. Lẽ nào là vì bọn họ?’
Trong khi Alon đang suy ngẫm, anh nhún vai và bắt đầu viết thư trả lời bức thư anh nhận được từ Yutia ngày hôm qua.
“Hmm…”
Như thường lệ, thư của Yutia vẫn chứa đựng những nội dung tương tự: một vài lời chào hỏi, một bản cập nhật ngắn gọn về tình trạng hiện tại của những người mà Alon đã nhờ cô chăm sóc, và danh sách các nhà tài trợ.
Sau khi xác nhận điều này, Alon cân nhắc việc đề cập đến tổ chức ‘Lam Nguyệt’ mà Evan vừa nói với anh, nhưng rồi quyết định không làm.
Lam Nguyệt có thể đang săn lùng các tổ chức và quý tộc, nhưng họ không nhắm vào những cô nhi viện đầy trẻ em.
Như mọi khi, Alon viết xong thư và gửi qua hội lính đánh thuê.
Hôm nay là một ngày thư thái.
***
Vài tuần sau, tại cô nhi viện ở khu vực phía đông.
Trong một cuộc họp thường kỳ được tổ chức hàng tuần sau khi các hoạt động chính thức bắt đầu, Yutia đang đọc bức thư Alon gửi đến.
“Đó là thư của ngài ấy sao? Cho ta đọc với! Ta cũng muốn!”
“Ta cũng thế, ta cũng muốn đọc.”
Một cô bé nhiệt tình vung tay, trong khi một cô bé khác đối diện cô lặng lẽ giơ tay lên khi Yutia đọc thư.
Ngay cả trong căn phòng ẩn náu thiếu ánh sáng này, đôi mắt vàng kim và xanh lục của họ vẫn lấp lánh - hai người họ là Seolrang và Rine, là Tội Lỗi Kiêu Ngạo và Tham Lam trong tương lai.
“Đây.”
“Thật sao? Ta thật sự được xem sao? Lần trước ngươi có cho ta xem đâu!”
“Đến lúc rồi.”
Yutia mỉm cười trao lá thư. Seolrang và Rine, cùng với Deus, người vẫn im lặng theo dõi, đều nhìn vào lá thư với vẻ tò mò.
Một lúc sau,
“…Đây là… một tờ chỉ thị sao?”
“Trông nó chỉ như một đoạn hội thoại bình thường thôi ấy…”
Tất cả đều bày tỏ sự bối rối khi đọc đi đọc lại lá thư trước mặt.
Lá thư chẳng chứa đựng gì ngoài những lời trò chuyện thường nhật.
Deus muốn tìm kiếm lời giải thích, cậu ta nhìn Yutia với ánh mắt dò hỏi, và cô mỉm cười nói:
“Nó phải trông như thế đấy. Ngay từ đầu, ngài ấy đã ra lệnh cho ta viết nó như là một cuộc trò chuyện bình thường.”
Rồi Yutia lấy ra một lá thư hơi sờn từ trong ngực áo và đưa cho họ xem.
Nội dung lá thư rất đơn giản. Nó bắt đầu bằng những lời chào xã giao rồi tự nhiên chuyển sang gợi ý rằng họ nên thường xuyên trao đổi thư từ về cô nhi viện.
“…?”
“…?”
Seolrang và Rine cau mày khó hiểu.
Nhưng Deus dường như đã hiểu được ý định thực sự đằng sau lá thư đó, cậu ta cất lời:
“Có phải là vì ngài ấy không muốn bất kỳ bí mật nào bị rò rỉ, nên mới trao đổi thư từ theo cách này không?”
“Đúng vậy.”
“Ta hiểu rồi.”
Deus gật đầu đồng tình, rồi liếc nhìn Seolrang và Rine, những người vẫn đang chăm chăm vào lá thư.
“Nếu ngài ấy lo lắng về việc rò rỉ, không phải nên dùng giao tiếp ma pháp hoặc để chúng ta đến báo cáo trực tiếp thường xuyên sẽ tốt hơn sao?”
“Phải.”
“Vậy tại sao lại khăng khăng dùng thư chứ?”
“Vì đó là ý muốn của ngài ấy.”
Yutia mỉm cười nói thêm:
“Nếu ngài ấy đã quyết định làm theo cách này rồi thì chúng ta cứ tuân theo thôi. Cần gì phải thắc mắc hay suy nghĩ làm gì.”
Nghe những lời đó, Deus cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Mặc dù nhìn chung cảm xúc của Yutia là điềm tĩnh, nhưng bất cứ khi nào cô nói về anh thì đều chất chứa một niềm tin sâu sắc, đáng sợ khiến cả da thịt cậu ta cũng phải rùng mình.
“…Hiểu rồi.”
Thế là Deus khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của cô bé, giờ đang ánh lên thứ ánh sáng của một kẻ cuồng tín.
Xong xuôi, Yutia thu lại lá thư đã đưa cho các thành viên và cẩn thận cất vào ngực áo, ra hiệu kết thúc ‘cuộc họp’.
“Seolrang, phía bắc thế nào rồi?”
“Ngươi nói những kẻ buôn nô lệ à?”
“Ừ.”
Trước câu hỏi của Yutia, Seolrang nở một nụ cười rạng rỡ.
“Ta đã xử lý hết rồi.”
“Còn thân phận của ngươi?”
“Ta không bị lộ! Bộ đồ Rine làm có vẻ hiệu quả. Ta đã đố họ, bảo sẽ tha mạng nếu họ có thể mô tả chính xác khuôn mặt ta, nhưng lại chẳng có ai trả lời được.”
“Và sau đó?”
“Ta đã nhổ hết luôn. Đầu của bọn chúng ấy.”
Những lời cô bé nói quá tàn nhẫn so với tiếng cười vui vẻ đó, nhưng Yutia vẫn bình tĩnh chuyển ánh mắt sang Deus.
“Còn phía nam?”
“Avalon đang hoành hành, nên ta đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi. Và trong lúc đó, ta đã tìm thấy một chuyện khác cần phải bàn.”
“Là gì?”
“Thủ lĩnh của Avalon là con trai cả của gia đình Bá Tước nơi ngài ấy đang sống, đúng chứ?”
Yutia lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của Deus.
Tuy nhiên…
“…Hình như người con cả đang cố đầu độc ngài ấy”
Ngay khi cậu ta nói điều vậy…
“Cái gì cơ?”
Bầu không khí như đóng băng.
Vừa mới phút trước còn đang cười tươi roi rói, vậy mà giờ Seolrang đã cụp tai lại và nhìn quanh một cách lo lắng, trong khi Rine, người vẫn lặng lẽ quan sát, giờ đã chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Người duy nhất có thể nhìn thẳng vào mắt Yutia là Deus, đã đoán trước được phản ứng này.
Nhưng ngay cả cậu ta cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng trên lưng khi cảm nhận được sát khí áp đảo, mạnh mẽ hơn nhiều so với dự kiến.
Sau một lúc ngắn,
“…Cậu chắc chắn không?”
“Có một tờ chỉ thị.”
“Cậu mang theo nó không?”
“Có.”
Deus lấy lá thư từ trong ngực áo ra như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Yutia đọc lá thư mà không chớp mắt.
[Khi vị Bá Tước già chết đi, hãy lặng lẽ hạ độc và thủ tiêu lão.]
Sau khi đọc xong dòng cuối cùng đó…
“Ta hiểu rồi.”
Cô bé nắm chặt tờ chỉ thị.
“Vậy ra, đó là sự thật.”
Với ánh mắt lạnh lẽo, cô bé khẽ thì thầm.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL19.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook