Giáo Hóa Ác Nhân
-
Chapter 6: Hiểu Lầm (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 6: Hiểu Lầm (1)
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: Ngọc Anh]
Cuộc sống ở Rodmill khiến Alon vô cùng hài lòng.
Dù chỉ mới ở được khoảng ba ngày, nhưng nơi đây đã mang đến cho anh mọi thứ mà anh hình dung về một cuộc sống quý tộc điển hình.
Anh có thể thức dậy bất cứ khi nào anh muốn.
Ngủ bất cứ khi nào anh muốn.
Ăn bất cứ khi nào anh muốn.
Rodmill là nơi Alon có thể dễ dàng thực hiện ba điều anh tin là sẽ mang lại hạnh phúc lớn lao nhất khi được làm một cách tự do.
Haiz.
Trong khi tang lễ của Leo Palatio - trưởng tử của gia tộc Palatio đang diễn ra, Alon khẽ thở dài khi nhìn thẳng về phía trước.
Leo nằm đó, tái nhợt và vô hồn, hệt như Tonio và cố Bá Tước Palatio trước đây vậy.
Alon không thể giấu được vẻ bối rối trên khuôn mặt.
‘Mình không biết phải bắt đầu từ đâu với mớ hỗn độn này nữa.’
Lý do khiến Alon bối rối là vì cái chết của Leo không hề xảy ra như anh đã dự tính. Mọi thứ dường như đã bị đảo lộn.
‘Cái chết của Leo đáng lẽ phải sáu năm nữa mới xảy ra cơ.’
Anh hướng ánh mắt sang thi thể của Leo, quét một lượt từ đầu đến chân.
Các vết thương đã bị che đi bởi bộ lễ phục, nhưng…
Một ‘Nguyệt Hoa’.
Theo truyền thống của vương quốc, những vết sẹo lớn hoặc vết thương chí mạng sẽ được đánh dấu bằng một loài hoa màu xanh lam, có tên là Nguyệt Hoa - loài hoa bản địa của vương quốc.
Một bông Nguyệt Hoa được đặt trên ngực của Leo.
‘…Bị giết bởi một nhát kiếm đâm xuyên tim.’
Trong lúc suy ngẫm về nguyên nhân cái chết của Leo, Alon không khỏi tự hỏi ai đã làm ra chuyện này.
‘Nghĩ kỹ thì có rất nhiều kẻ đáng ngờ.’
Anh biết rằng Leo đã gây ra đủ loại rắc rối trong thế giới ngầm, làm đủ mọi chuyện liều lĩnh. Chuyện như thế này xảy đến với anh ta cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
Suy cho cùng, Leo có lẽ đã giết chết hơn một nghìn người, dù là trực tiếp hay gián tiếp.
Mặc dù vậy, Alon vẫn không ngừng đặt câu hỏi về tình huống này vì anh biết rõ tương lai của Leo.
‘Là ai được nhỉ…? Là ai đã giết Leo?’
Với những suy nghĩ đó, Alon nhìn quanh.
Khá nhiều người đã tập trung tại tang lễ của Leo.
Người hầu, gia nhân và các hiệp sĩ của gia tộc Palatio đều có mặt.
Anh nghe nói một số quý tộc cũng đã đến viếng, nhưng khi Alon quay lại thì họ đã rời đi.
Nói cách khác, những người duy nhất tham dự tang lễ chỉ là những người đang phục vụ cho gia tộc Palatio.
Và…
Tất cả bọn họ đều đang cố gắng hết sức để tránh ánh mắt của Alon.
Một người hầu trước đây từng đùa cợt rằng Alon có thể đã chết ngoài đường nếu sinh ra là thường dân, giờ đang vã mồ hôi và cúi gằm mặt.
Một hiệp sĩ trước đây hễ thấy Alon bước ra khỏi dinh thự là gây sự, giờ lại đang cố ý ngoảnh mặt đi để không phải nhìn anh.
‘Họ lo lắng cho công việc của mình khi người con trai thứ ba mà họ từng chế giễu bỗng chốc trở thành người thừa kế gia tộc cũng là điều dễ hiểu thôi…’
Dù vậy, Alon vẫn nhìn ra một nét biến chuyển kín đáo trong cách họ phản ứng, và điều đó đã thu hút sự chú ý của anh.
Bất cứ khi nào ánh mắt của Alon dừng lại trên một người hầu, họ lại hơi run rẩy, tay chân run bần bật.
Trước đó, khi Alon chạm mắt với một hiệp sĩ và anh nhún vai nhẹ như anh vẫn thường làm, người hiệp sĩ đã luống cuống làm rơi cả thanh kiếm nghi thức, gây ra một cảnh tượng khó xử ngay giữa tang lễ.
Những hành vi này hiện tại đã cho thấy rõ cách các gia nhân nhìn nhận về Alon.
‘Họ không chỉ nghi ngờ… Họ gần như chắc chắn đó là mình luôn rồi.’
Hai giờ sau…
“Cậu chủ.”
“Ừ?”
“Chuyện này vượt xa những gì tôi tưởng tượng.”
“…Tệ đến mức nào?”
“Hiện tại, ngài đã trở thành thế lực ngầm của gia tộc Palatio, một người có khả năng xóa sổ Avalon chỉ trong một ngày.”
Alon nhận ra rằng anh đã vô tình trở thành kẻ chủ mưu nắm giữ quyền lực vô biên được đồn thổi trong gia tộc Palatio.
“Ta chỉ… đang nướng bánh mì thôi mà…”
Alon khẽ than thở khi anh nhớ lại khoảng thời gian ở Rodmill, trong lúc anh đang làm một lát bánh mì nướng đơn giản thì những lời đồn đại như vậy về anh đã lan truyền khắp gia tộc Palatio.
“Chỉ trong khoảng thời gian ngài nướng chiếc bánh mì đó thôi mà ngài đã trở thành kẻ chủ mưu bí ẩn điều khiển các kiếm sĩ luôn rồi.”
“Ta không có tâm trạng để đùa đâu.”
“Tôi cũng có đùa đâu cậu chủ. Đó thực sự là lời đồn đang được lan truyền mà.”
“…Làm thế nào mà tin đồn như vậy lại lan truyền được nhỉ?”
Alon cau mày, hoàn toàn bối rối trước tình hình hiện tại. Để đáp lại, Evan bắt đầu giải thích thông tin mà anh ấy đã thu thập được từ hội.
Một lát sau…
“Tóm lại, một ngày sau cái chết của Leo, Avalon - tổ chức do hắn kiểm soát, đã biến mất khỏi thế giới ngầm mà không để lại dấu vết nào à?”
“Vâng.”
“Và… mọi người nghĩ ta là người gây ra chuyện đó.”
“Chính xác.”
“…Sao lại thế?”
“Bởi vì ngài là người duy nhất hưởng lợi từ chuyện này đó cậu chủ.”
“Nếu nói như vậy… thì cũng có lý…”
Quả thực, đây là một tình huống mà Alon không thể tránh khỏi sự nghi ngờ.
Leo bị giết ngay sau khi Alon rời dinh thự đến Rodmill, và Avalon, tổ chức do Leo quản lý, cũng bị xóa sổ ngay sau đó.
Trong tình huống này, rõ ràng Alon là người hưởng lợi nhiều nhất.
Anh có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo vì đang ở Rodmill, đồng thời củng cố vững chắc vị trí người thừa kế gia tộc Palatio.
Hơn nữa, với sự hủy diệt của Avalon, những ràng buộc với thế giới ngầm đã bám víu lấy gia tộc Palatio như nhựa đường đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Nói cách khác, bất kỳ ảnh hưởng nào mà thế giới ngầm có thể gây ra để làm phiền Alon giờ đây đã hoàn toàn bị loại bỏ.
“Nhưng… Cậu chủ có chắc là ngài không làm chuyện đó không?”
“…Ngươi đã ở ngay đó với ta mà, cùng ta phết bơ lên bánh mì đấy còn gì.”
“Đúng là thế, nhưng mọi thứ diễn ra quá hoàn hảo nên tôi không thể không hỏi.”
“Ngươi đang nghi ngờ ta đấy à…?”
“Không hẳn là nghi ngờ, nhưng đôi khi ngài ra lệnh mà không giải thích lý do đằng sau gì cả.”
Alon im lặng trước lời của Evan.
Đúng là thế.
Thay vì đáp lại, Alon bắt đầu suy nghĩ:
‘Có nhóm nào ở khu vực phía đông có khả năng hạ gục một nhân vật lớn trong thế giới ngầm như Avalon không? Bách Quỷ Dạ Hành? Không, họ sẽ không xuất hiện trong sáu năm nữa… Vậy còn tổ chức ‘Căn Nguyên’? Không, họ ở phía đông lận, nên sẽ không đi xa đến tận đây đâu…’
Alon lắc đầu.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng không thể nghĩ ra bất kỳ tổ chức nào có khả năng quét sạch Avalon chỉ trong chớp mắt như thế.
Ngay khi định gạt bỏ ý nghĩ đó, một điều chợt lóe lên trong đầu anh:
“…À.”
“À.”
Anh nhớ lại điều Evan đã đề cập trước đó và hỏi:
“Evan.”
“Vâng?”
“Trước đây ngươi có nhắc đến một nhóm chuyên săn lùng các tổ chức khác đúng không?”
“À, ngài muốn nói đến Lam Nguyệt à?”
“Ừ, nó đấy. Có thể là họ không?”
Evan lắc đầu nguầy nguậy trước câu hỏi của Alon.
“Không. Hội tình báo cũng đã loại trừ Lam Nguyệt rồi.”
“Làm sao họ chắc chắn được?”
“Lam Nguyệt luôn để lại dấu ấn sau khi hoàn thành công việc. Vả lại, những nơi Lam Nguyệt từng đi qua có thể còn sót lại mảnh thi thể, chứ không bao giờ còn nguyên vẹn đâu.”
“Nhưng lần này thì khác à?”
“Họ bảo đó là một địa ngục trần gian… hầu hết tổ chức đều bị chém bằng lưỡi kiếm.”
“Vậy nên họ mới nghĩ rằng ta có một kiếm sĩ làm việc cho mình…”
“Chính xác.”
Alon gật đầu trước lời giải thích của Evan.
‘Đúng là một tổ chức không thể tồn tại đến sáu năm sau thì không thể loại bỏ Leo và Avalon… Nhưng nếu vậy thì, rốt cuộc là ai được chứ?’
…Hôm ấy là một đêm dài ngập tràn những suy tư không dứt.
***
“Còn sót lại dấu vết nào không?”
Trong tầng hầm của cô nhi viện phía đông, ngay khi bốn người tụ tập lại như thường lệ, câu hỏi được đưa ra, và mọi người lần lượt đáp:
“Ta không để lại gì cả.”
“Ta cũng không!”
“Ta cũng thế. Đúng như chỉ thị, ta đã đảm bảo không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Rine, với đôi mắt xanh lục lấp lánh nhẹ, tiếp tục nói:
“Dường như hội tình báo vẫn chưa liên kết được chúng ta với những gì đã xảy ra ở Avalon.”
“Còn gì nữa?”
“Họ xác định cảnh tượng địa ngục đó là tác phẩm của một kiếm sĩ.”
Trước lời của Deus, Yutia im lặng một lúc, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng:
“Nhưng để chắc chắn, hãy tiếp tục theo dõi hoạt động của hội tình báo. Như ta đã nói vô số lần rồi đấy, mọi người hiểu chứ? Chuyện này tuyệt đối không được đến tai ngài ấy. Không bao giờ.”
Mặc dù đôi mắt đỏ của Yutia ánh lên vẻ dữ dội, nhưng mọi người đều gật đầu đồng ý mà không chút do dự:
“…Nhưng chúng ta có thực sự cần phải giấu giếm đến mức này không?”
Deus hỏi, nụ cười thư thái thường ngày đã được thay bằng vẻ hơi bồn chồn khi cậu ta quan sát thái độ căng thẳng bất thường của Yutia.
Sau một thoáng tạm dừng, Yutia trả lời dứt khoát:
“Tất nhiên là chúng ta phải giấu.”
“…Tại sao?”
Đáp lại sự chất vấn liên tục của Deus, đôi mắt đỏ của Yutia lóe lên khi cô bé trả lời:
“Ta đã bảo rồi mà? Chúng ta là thanh kiếm của ngài ấy. Chúng ta không được phép phán xét hay tự suy nghĩ, chúng ta chỉ cần là thanh kiếm mà ngài ấy vung lên thôi.”
“Nhưng một thanh kiếm tự suy nghĩ… nghe không đúng lắm nhỉ?”
“Nhưng đứa con trai cả của gia tộc Bá Tước đã nhắm vào ngài ấy trước, nên-”
“Không quan trọng. Sai là sai. Không hề có ‘mệnh lệnh’ nào. Hiểu chưa? Chúng ta chỉ hành động theo lệnh của ngài ấy thôi. Nếu ngài ấy không nói gì, chúng ta không được phép hành động. Tuyệt đối không.”
Deus dùng lưỡi khô khốc liếm vòm miệng khi nhìn vào mắt Yutia.
Là một người sống trong cô nhi viện, nhưng cô bé lại toát ra một khí chất phẩm giá và chính trực, nhưng đồng thời cũng có một sức mạnh áp đảo không thể phủ nhận trong sự hiện diện của cô. Nhưng bất cứ khi nào cô nhắc đến anh, có điều gì đó lại thay đổi bên trong cô bé.
Ánh mắt trang nghiêm biến thành vẻ cuồng tín rùng rợn, và khí chất cao quý của cô hóa thành thứ gì đó man rợ và quái dị.
Vì vậy, Deus không thể hiểu nổi.
“Vậy nên hãy đảm bảo xóa sạch mọi dấu vết. Đừng làm ngài ấy thất vọng.”
Làm thế nào mà một người với sức mạnh và khả năng có thể áp đảo mọi người chỉ bằng sự hiện diện của mình như cô lại có thể cảm thấy lo lắng và sợ hãi chỉ vì một chuyện nhỏ như bị ‘phát hiện’ cơ chứ.
“Ta hiểu rồi.”
Dù những nghi ngờ vẫn còn đó, Deus không có ý định nói ra, nên cậu ta chỉ đơn giản gật đầu chấp nhận. Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc…
“Họ đến rồi.”
Một người đàn ông bước vào khi cánh cửa tầng hầm mở ra.
Ngay cả trong căn hầm tối tăm, không ánh sáng, mái tóc hắn vẫn phát ra ánh bạc rạng rỡ, như thể đã thu được ánh sáng của chính mặt trăng.
“Đúng như lời thủ lĩnh đã nói.”
Trong tương lai đã được định trước, hắn sẽ trở thành một trong Ngũ Đại Tội Ác - Tội Ác Ám Ảnh.
“Lực lượng còn lại của Avalon là 286 người.”
Hidan với đôi mắt sắc như ánh trăng ngời sáng báo cáo:
“Ta đã chém đôi và giết chết tất cả.”
Chỉ mất vỏn vẹn năm ngày để tổ chức vĩ đại Avalon - một tổ chức từng thống trị khu vực phía đông Vương quốc Asteria - biến mất, chỉ còn lại một tấm biển hiệu tả tơi.
“Nhưng ta không nghĩ công việc đã hoàn toàn kết thúc đâu.”
“Ý ngươi là sao?”
“Ta đã tìm thấy thêm những tên quý tộc khác có liên hệ với Avalon.”
Vừa nói, Hidan vừa rút một mảnh giấy được gấp gọn gàng từ trong ngực ra và đặt lên bàn trước mặt.
“Gia tộc Công Tước Altia có liên quan. Có vẻ họ dính líu khá sâu, còn có các sổ sách ghi lại giao dịch của họ nữa. Có khoảng bốn người, tất cả đều là con của công tước. Dính líu sâu như thế thì có thể họ sẽ bắt đầu đặt câu hỏi về vụ việc này. Chúng ta nên làm gì đây?”
Sau một thoáng im lặng, Yutia, người đã suy ngẫm về lời hắn, nói:
“Ngươi biết ta sẽ nói gì rồi mà, đúng không?”
Đôi mắt đỏ cô bé ánh lên đầy đáng ngại khi cô thì thầm như thế.
“Ta hiểu rồi. Vậy ta sẽ xử lý chuyện này kín kẽ nhất có thể.”
Hidan lặng lẽ gật đầu tán thành.
***
Kể từ tang lễ của Leo Palatio, Alon đã luôn bận rộn.
Ngoài việc phải điều tra cái chết diễn ra khác hẳn cốt truyện của Leo ra thì còn có những vấn đề khác đòi anh phải lưu tâm, dù anh chẳng hề muốn chút nào.
Kết quả là những ngày của anh trôi qua trong guồng quay công việc. Khoảng một tháng sau tang lễ, anh phải ở Estrovan, một lãnh thổ ở phía nam Vương quốc Asteria, thay vì ở dinh thự Palatio.
Lý do là để tham dự một buổi dạ tiệc được tổ chức hai lần một năm.
Xét về mặt hình thức, sự có mặt của Alon nhằm thắt chặt mối quan hệ, nhưng thực chất, anh có một số vấn đề cần phải xử lý ở vùng đất này.
Dù vậy, anh vẫn có ý định thực hiện mục đích chính ở một mức độ nhất định.
Với vị trí Bá Tước tương lai gần như đã được đảm bảo trong năm tới, việc thiết lập mối liên kết với các quý tộc khác là rất quan trọng, cả về địa vị xã hội lẫn sự thuận tiện cho chính bản thân anh.
…Hoặc chỉ là anh nghĩ vậy thôi.
Alon liếc nhìn quanh phòng khiêu vũ.
Một chiếc đèn chùm hình trăng lưỡi liềm chiếu sáng căn phòng một cách tuyệt đẹp, các công tử và tiểu thư nhà quý tộc khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy nhất, thể hiện sự thanh lịch đặc trưng của giới thượng lưu.
Vấn đề là…
Không một quý tộc nào trong số đó dám nhìn thẳng vào mắt Alon.
Alon quan sát một quý cô trẻ tuổi ngay lập tức cúi đầu khi ánh mắt họ chạm nhau.
Và anh thở dài, nhận ra rằng mục tiêu ‘thắt chặt mối quan hệ xã hội’ của mình sẽ khó đạt được hơn nhiều so với dự đoán ban đầu.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL19.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook