Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 130 Kiếm pháp Hoa Sơn quá mạnh. (5)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chap 130. Kiếm pháp Hoa Sơn quá mạnh. (5)
“Ơ…. ơ ơ……”
Mắt Ngụy Lập Sơn mở to cỡ một nắm đấm.
“Không, không. Chuyện đó…. Ơ?”
Ông ta cứ luôn trợn tròn mắt như vậy từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc. Thế nhưng ông ta vẫn không thể lý giải được tình huống đang xảy ra trước mắt.
‘Chúng ta đã thắng rồi sao?’
À không, nói đúng ra thì chúng ta đã hoàn toàn áp đảo chúng.
Các đệ tử Võ Đang luôn nhìn các đệ tử Hoa Sơn bằng nửa con mắt mới chính là kẻ bị đánh bại.
Ngụy Lập Sơn không thể tin vào quang cảnh trước mắt.
Rốt cuộc Võ Đang đã đi đâu rồi?
Chẳng phải đó là nơi được gọi là Bắc Đẩu trong giới giang hồ sao. Mặc dù thiên hạ có rất nhiều kiếm phái, nhưng sẽ không ai ngần ngại xếp Võ Đang ở vị trí đầu tiên.
Nếu nơi nào có thể sánh ngang với Võ Đang thì cũng chỉ có Nam Cung Thế Gia.
Thế nhưng các đệ tử của Võ Đang đã bị các đệ tử Hoa Sơn dồn ép đến mức này.
“Sao có thể như vậy chứ?”
Hoa Ảnh Môn là môn phái tục gia của Hoa Sơn.
Ngụy Lập Sơn là một người có lòng tự hào vô hạn về việc được là đệ tử của Hoa Sơn. Thế nhưng, không phải tự hào là một chuyện, còn hiện thực lại là một chuyện khác sao?
Ông ấy là một người rất tự hào về phụ thân của mình, nhưng chưa bao giờ ông cho rằng phụ thân của mình là một người vĩ đại như một đại tướng quân hay núi Thái Sơn. Bởi vì hảo ý và năng lực là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Ngụy Lập Sơn cũng có tình cảm như vậy đối với Hoa Sơn.
Mặc dù biết rõ môn phái đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng ông lại không thể từ bỏ tình cảm ấy của mình dành cho Hoa Sơn.
Vậy mà môn phái sắp suy tàn ấy lại đang chiến đấu để bảo vệ ông ấy. Và thậm chí họ còn đang nắm giữ phần thắng nữa.
Ngụy Lập Sơn đưa tay lên giữ ngực mình.
Ông ta cảm thấy có gì đó đang nhói lên.
“Phụ thân.”
“Ừ.”
Ngụy Tiểu Hành cũng nhìn Ngụy Lập Sơn với ánh mắt ươn ướt.
“Họ mạnh thật.”
Họ còn có thể nói gì được nữa đây?
Thật sự rất cảm động…..
Ọc ọc ọc.
“........”
Ngụy Lập Sơn từ từ ngoảnh mặt lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Thanh Minh đã kiếm được một bình rượu, nằm ườn dưới sàn tu ừng ực.
“.......”
“Ợ!”
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thanh Minh ngoái đầu nhìn Ngụy Lập Sơn.
“Ngài có muốn làm một ly không?”
“........”
Hoa Sơn đã thay đổi rồi.
Các đệ tử Hoa Sơn đã mạnh lên rất nhiều…..
‘Và có cả một tên điên nữa.’
Nhưng dù sao thì Hoa Sơn trong quá khứ cũng không có cả hai điều này.
Ngụy Lập Sơn chìm trong dòng suy nghĩ không biết giữa chuyện không có cả hai điều đó, và giữa chuyện có hai điều đó, thì cái nào sẽ tốt hơn.
À không. Bây giờ đâu phải lúc lo lắng chuyện đó chứ!
“Tiểu đạo trưởng uống rượu trong lúc các sư huynh và sư thúc của mình đang đánh nhau sao!”
“Vầng, tại chán quá đó mà.”
“À, vậy sao?”
(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)
Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác……. À, ủa, không phải chuyện đó!
Thấy Ngụy Lập Sơn hoang mang há hốc miệng, Thanh Minh phì cười.
“Ta đã dạy họ suốt thời gian qua, nếu họ để thua mấy tên đó thì họ sẽ phải ngụp đầu vào bát nước chịu phạt.”
“Hả?”
Ngụy Lập Sơn hỏi lại bằng gương mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Thanh Minh chỉ cười không đáp. Rồi nhìn về phía trận chiến vẫn còn đang diễn ra ở ngoài sân.
‘Là ai đã dạy các ngươi đấy.’
Họ chỉ còn cách mạnh hơn. Bởi vì Thanh Minh chính là người đã dạy dỗ họ.
Nói hắn tự mãn ư?
Trong hàng trăm triệu người.
Nếu tìm khắp thế gian này, thì người có thể dạy dỗ họ giống Thanh Minh cũng chỉ có vài người. Đến Thanh Minh còn phải công nhận chuyện đó.
Thế nhưng, việc bọn họ dạy dỗ các đệ tử giống như Thanh Minh tuyệt đối không thể xảy ra. Tuyệt đối không!
Làm sao mà các đại cao thủ của các môn phái tưởng tượng ra cảnh ngày ngày họ vừa đấm vừa xoa, dạy dỗ các đệ tử thời thứ hai và đệ tử đời thứ ba chứ?
Dù có tìm khắp thiên hạ thì cũng sẽ không có nơi nào giống như vậy.
Mà dù cho có người muốn làm giống hắn, muốn dạy dỗ các đệ tử giống hắn, thì tất cả các trưởng lão, bắt đầu từ chưởng môn nhân sẽ chạy đến gây náo loạn mất.
Đó là chuyện đương nhiên thôi.
Một môn phái mạnh được quyết định khi môn phái đó có nhiều cao thủ, nhưng vị thế của một môn phái lại được quyết định bởi việc các đại cao thủ của môn phái đó mạnh đến mức nào.
Ví dụ như, kể từ sau khi Hoa Sơn - một môn phái luôn bị Võ Đang coi như những kẻ dị nhân xuất hiện Mai Hoa Kiếm Tôn vừa cầm dao kề vào cổ lũ Võ Đang vừa cười hi hi thì sao họ có thể không hiểu được điều đó chứ?
Các đại cao thủ của các môn phái sẽ dốc hết sức lực để nâng cao và hoàn thiện võ công của mình. Và họ sẽ chỉ nhận một vài đệ tử chân truyền để quá trình chiêm nghiệm không bị gián đoạn.
Thế nhưng Thanh Minh lại khác.
Hắn có sự thông hiểu lý tưởng về võ công, và hắn có thời gian mà các đại cao thủ của các môn phái khác không có.
Và hơn thế nữa………
‘Làm cho bản thân mình mạnh hơn là một việc quan trọng. Nhưng đó không phải là tất cả.’
Không phải hắn đã cảm nhận được trước rồi sao?
Thanh Minh luôn rên rỉ rằng hắn không muốn sống cuộc sống chỉ luôn cố chấp về việc bản thân mình phải mạnh lên. Hình ảnh các sư huynh trong cái chết thảm khốc vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ khiến hắn đau đớn.
Bây giờ hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy lặp một lần nào nữa.
Không chỉ có vậy. Hoa Sơn cũng phải mạnh lên.
Có như vậy thì đến một lúc nào đó, khi võ công của Thanh Minh đã đạt tới cảnh giới cao nhất, khi các sư huynh sư đệ của hắn cũng mạnh lên rất rất nhiều, một thời đại mới chưa từng có trong lịch sử của Hoa Sơn sẽ được mở ra.
Ọc ọc ọc ọc.
“Ợ!”
Thanh Minh vừa thoải mái uống rượu, vừa vén miệng tới tận mang tai làu bàu.
“Chiêu Kiệt sư huynh, lỗi thứ ba. À đâu, thứ tư chứ.”
Sau này ngươi chết với ta.
Bạch Thiên quay đầu nhìn Chiêu Kiệt. Cũng nhìn thấy luôn cả cảnh tượng Thanh Minh vừa làu bàu vừa tu rượu ọc ọc ọc. Vậy nên không lý nào mà Chiêu Kiệt lại không nghe thấy.
Hắn nhìn Chiêu Kiệt vung kiếm với gương mặt trắng bệch.
‘Mình không nên phạm sai lầm.’
Bạch Thiên quay đầu về phía trước. Chân Huyễn vẫn đang nhắm vào hắn với gương mặt cứng ngắc.
Bạch Thiên từ từ mở miệng.
“Ngươi đang làm gì vậy.”
“............Hả?”
“Các ngươi không muốn giữ thể diện chút nào à.”
Chân Huyễn cắn chặt môi khi hiểu ý của Bạch Thiên.
Hắn khẽ quát lên.
“Mau đến hỗ trợ các sư huynh sư đệ đi!”
“...........Sư huynh?”
“Còn làm cái gì vậy hả? Mau lên!”
“Vâng!”
Ngay lập tức những người đứng phía sau Chân Huyễn chia ra hỗ trợ cho các sư huynh sư đệ của mình.
Bạch Thiên nhìn phía sau rồi cười khẩy.
“Đúng là một cảnh tượng khó quên. Không ngờ các đệ tử Võ Đang lại phải hợp lực để đối phó với các đệ tử Hoa Sơn…….”
“...........”
Chân Huyễn không nói được gì, chỉ biết cắn chặt môi.
‘Chết tiệt.’
Dù có thắng chúng thì hắn cũng không thể tự hào được. Mà ngược lại, đó là một việc vô cùng nhục nhã. Nếu đây không phải là một trận chiến mà hắn nhất định phải thắng, thì dù có thua cuộc, hắn cũng sẽ không để cho việc nhiều người đánh một thế này xảy ra.
“Đúng là chẳng có gì thú vị nhỉ?”
Chân Huyễn hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
Nhìn thấy mọi nộ khí và cảm giác lúng túng trên mặt hắn biến mất trong nháy mắt, Bạch Thiên khẽ gật gù.
‘Đáng nể thật.’
Nếu xét về mặt tâm bất biến, thì hắn hoàn toàn vượt qua Bạch Thiên. Đến tận bây giờ, Bạch Thiên vẫn chưa khống chế cảm xúc của mình tốt như hắn.
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Chân Huyễn cất lời.
“Ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
“Cứ tự nhiên.”
“.........Làm thế nào mà ngươi có thể mạnh được như vậy?”
“Đúng là một câu hỏi chán phèo. Lý do đơn giản mà. Ta chỉ cần chăm chỉ luyện tập thôi.”
“Ngươi đang đùa ta đấy à?”
Bạch Thiên nhún vai.
Sao lại có cái kiểu người ta đã nói cho nghe rồi mà vẫn không tin thế nhỉ? À, đương nhiên là đã bỏ mấy chuyện vô nghĩa như là mệt đến chết, đến mức thổ huyết hay đi ị ra máu trước mặt hắn rồi.
(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)
‘Dù có bắt ngươi làm thì ngươi cũng không làm được đâu.’
Đó không phải là chuyện cứ có ý chí thì có thể làm được.
Nếu ngươi bỏ cuộc hoặc phản kháng thì ngươi sẽ thấy mình là một kẻ vô dụng đến mức thà chết quách đi còn hơn.
Cứ nhớ lại bài huấn luyện lần trước là cả cơ thể Bạch Thiên lại bất giác rùng mình.
“Sao cũng được, dù có dùng cách gì thì ta vẫn không thể phủ nhận một sự thật rằng các ngươi rất mạnh. Thế nhưng vẫn còn một điều.”
Gương mặt Chân Huyễn trở nên méo mó. Dù đã kiểm soát được một phần nào cảm xúc của mình nhưng có một chuyện khiến hắn vẫn không thể nhịn được.
“Tại sao tên đó lại không ra mặt? Hắn đang coi thường Võ Đang sao? Hay là hắn đang cố giữ cái danh vớ vẩn đó?”
Tên đó.
Bạch Thiên lén liếc nhìn Thanh Minh rồi bật cười.
“Hình như ngươi đang nhầm lẫn gì thì phải.”
“..........Nhầm lẫn?”
“Với thực lực này thì các ngươi không thể lôi hắn ra được đâu. Hắn chỉ đánh với đối thủ xứng tầm thôi.”
Chân Huyễn mặt méo xệch.
“Nhưng ngươi không cần giận làm gì. Bởi vì ta cũng giống như vậy. Trên đời này có rất nhiều chuyện lạ lùng. Như là một con gà có ba chân, hay một con rắn có hai cái đuôi. Vì vậy nên một con quái vật ba đầu sáu tay tồn tại cũng là chuyện bình thường mà.”
“..........Ba đầu sáu tay?”
“Ngươi không cần lo đâu. Bởi vì ta sẽ tiếp ngươi. Không phải Hoa Chính Kiếm đối đầu với Bất Tuyệt Kiếm là hợp tình hợp lý rồi sao? Chứ còn Hoa Sơn Thần Long thì hơi quá đấy.”
“Không phải ngươi là sư thúc của hắn à?”
“Thứ bậc không thể phủ nhận được sức mạnh.”
Bạch Thiên cũng đã từng bị điều đó ám ảnh.
Nhưng bây giờ việc trở nên mạnh hơn còn quan trọng hơn gấp trăm lần.
“Xem ra ta phải đánh một trận tử tế rồi. Nếu không thì cái tên sư điệt chết tiệt đó lại nổi khùng nổi điên lên mất. Nhưng trước đó, ta muốn ngươi hứa một chuyện.”
Bạch Thiên nhìn Chân Huyễn một lát rồi nói tiếp.
“Nếu ta thắng, các ngươi phải rời khỏi Hoa Ảnh Môn. Và không được động tới Hoa Ảnh Môn nữa. Nếu ngươi còn biết hổ thẹn.”
Chân Huyễn đáp lời bằng gương mặt cứng nhắc.
“Ta dùng danh dự của mình để đảm bảo.”
“Được.”
Xoẹt.
Bạch Thiên rút kiếm.
Chân Huyễn cũng từ từ rút kiếm ra.
Bây giờ họ không cần phải giới thiệu danh tính, hay mấy lời vô nghĩa nữa. Họ sẽ dùng thanh kiếm của mình để chứng minh ai là người mạnh hơn.
“Hây!”
Chân Huyễn không ngần ngại vung kiếm về hướng Bạch Thiên.
‘Mình không được phép sơ hở.’
Bây giờ hắn không còn ở sau chỉ đạo nữa. Hắn đã quan sát trận chiến khi nãy. Kiếm của chúng hoa lệ và nhanh đến mức đáng sợ. Nếu như tăng thêm một chút khí lực thì rất có thể dù hậu phát chế nhân hay chiêu thức gì đó đi chăng nữa cũng không thể đỡ nổi đòn của chúng chứ đừng nói gì đến việc phản công.
Thế nhưng Bạch Thiên lại không hề có một chút dao động khi nhìn thấy Chân Huyễn đang lao tới.
‘Ta đã đoán được trước rồi.’
Các đệ tử Hoa Sơn đã phải huấn luyện với tên quái vật kia bao lâu cơ chứ.
- Cái đầu lộ ra kia kìa! Để ý cái đầu giùm ta cái! Hôm nay sư thúc đã bị ta đập 12 lần rồi đấy! Hở? Sư thúc có sở thích ăn đập à? Vậy thì ta lại đập tiếp nhé? Nào, lên đi. Hôm nay ta phải đập chết sư thúc mới được!
“Xoẹt.”
Bạch Thiên nghiến răng, nắm chặt thanh kiếm khi nhớ lại những kí ức hắn ghét nhất dù là trong mơ.
Rồi hắn lao vào Chân Huyễn cũng đang lao tới!
‘Kiếm Long ư?’
Một trong số các hậu khởi chi tú đệ nhất thiên hạ ư?
Nếu như không có việc ở Hoa Tông Chi Hội thì có khi Tần Kim Long của Tông Nam cũng có tên trong Lục Long rồi. Hay nói đúng ra, thì Chân Huyễn và Tần Kim Long có thực lực ngang nhau.
Ánh mắt của Bạch Thiên dịu lại.
Thanh kiếm của Chân Huyễn uyển chuyển chuyển động với một dòng kiếm khí màu xanh dương bao quanh. Giống hệt như một tấm lụa xanh đang phấp phới trong gió.
Nguồn nội lực khủng khiếp.
Và một kiếm thức không chút dao động.
Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao hắn lại được thiên hạ ca ngợi như vậy rồi.
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Bạch Thiên nhẹ nhàng xoay kiếm.
Bùm.
Một bông hoa mai đỏ rực nở trên lưỡi kiếm của hắn.
‘Mình đã làm hoa nở rồi.’
Hắn cứ vung rồi lại vung, từng cánh hoa lần lượt xuất hiện.
Cuối cùng, lại một bông hoa mai nữa cũng đã nở trên đầu lưỡi kiếm của Bạch Thiên.
Một bông hoa mai hoa đã sớm biến thành chục bông. Những cánh hoa bay lên trong gió như thể có gió từ đâu thổi tới.
“A……….”
Chân Huyễn trợn tròn mắt.
Đến bây giờ hắn mới hối hận vung kiếm trong muộn màng. Làn kiếm khí xanh quấn quanh cơ thể hắn.
Miên Miên Bất Tuyệt.
Kiếm khí không ngừng xuất hiện.
Hắn có thể ngăn chặn được tất cả cánh hoa đang bay ở kia.
Xoẹt.
Những cánh hoa thấm nhuần kiếm khí đã sượt qua sườn Chân Huyễn.
“Hự!”
Các cánh hoa đồng loạt bay thẳng về hướng Chân Huyễn khi kiếm thức được tung ra.
“A…….”
Các cánh hoa ào qua người Chân Huyễn.
Rầm.
Bạch Thiên lặng lẽ chĩa kiếm về phía Chân Huyễn vừa ngã xuống.
“Ta nghĩ biệt hiệu Kiếm Long vẫn còn quá sớm đối với ngươi rồi đấy.”
Đó là một lời cảnh báo lạnh lùng.
Và những âm thanh kỳ lạ không ngừng bám theo hắn.
“Quao, ngầu đấy.”
“A, đừng làm vậy!”
Cái tên sư điệt bỉ ổi này!
(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook