Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 131 Cung Chúc Tân Xuân 2022!!!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chap 131: Chuyện của ta bây giờ mới bắt đầu! (1)

Nhìn thấy đám võ giả của Võ Đang xông tới mình, gương mặt của Nhuận Tông hiện rõ sự hoảng loạn.

“Ơ! Như thế này là không được đâu?”

“Các người làm như thế này chẳng phải là quá hèn hạ rồi hay sao?”

‘Không, không phải vậy chứ?”

“Xem nào, tận 4 tên ư? “

“ Thật quá phi lý rồi!”

Nhuận Tông nhanh chóng lùi lại phía sau. Có vẻ như do hắn ta là người dành chiến thắng đầu tiên nên lũ người Võ Đang mới xúm lại chỗ của hắn ta như thế này.

“Không thể như thế được!”

“ Quá đông rồi…”

“ Như thế này là không được đâu!”

Nhuận Tông gào thét.

“ Trong số bọn ta, ta không phải người mạnh nhất! Ta là người yếu nhất đấy!”

“……”

“ Bạch Thiên sư thúc thì không nói làm gì, đã thế này các người phải xông đến chỗ người mạnh thứ hai chứ!”

Phản ứng quá khích của Nhuận Tông đã thu hút sự chú ý của các đệ tử Võ Đang. Lúc này Nhuận Tông đang trưng ra 1 gương mặt oan ức như muốn chết nhưng lại không có chút tức giận nào.

“ Người mạnh thứ hai là ai vậy?’

Chỉ đợi có người hỏi, Nhuận Tông nhanh chóng giơ tay chỉ về phía 1 người

“ Người đằng kia kìa! Kia kìa! Các người không có mắt nhìn hả?”

Mọi người đồng loạt quay đầu về hướng tay Nhuận Tông rồi trưng ra một bộ mặt đầy nghi hoặc.

“ Người kia á?”

Kiếm xé không gian

Cho đến bây giờ, kiếm pháp của Hoa Sơn hoàn toàn khác biệt so với những gì mà họ từng thấy trước kia.

Bộ pháp bay lượn giữa bầu trời 1 cách mềm mại

Kiếm pháp không hoa lệ nhưng lại rất thanh lịch trôi chảy.

Kiếm của Lưu Lê Tuyết đang xẻ đôi không khí.

Có cảm giác nơi mà cô ấy múa kiếm và nơi của những người đứng quan sát hoàn toàn cách biệt.

Đệ tử Võ Đang nhìn đi nhìn lại đảo mắt liên tục.

“ Đã bảo là không phải ta mà lại ‘

Nhuận Tông không chịu nổi sự oan ức tiếp tục gào thét khản cổ.

Lưu Lê Tuyết vốn dĩ rất mạnh.

Tại Hoa Tông Chi Hội, Lưu Lê Tuyết đáng ra phải là 1 trong những người đại diện cho đệ tử đời hai Hoa Sơn tham gia tỷ võ mới đúng. Mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng cô ấy đã nhập môn từ rất sớm, hơn nữa lại có tư chất kiếm thuật hơn người.

Nói 1 cách công bằng thì tại thời điểm ấy, ngoài Bạch Thiên ra thì chẳng có ai hơn được Lưu Lê Tuyết cả.

1 người như vậy lại còn được đích thân Thanh Minh chỉ bảo.

“ Người kia hình như thần kinh cũng không bình thường thì phải?”

Những người khác khi ở Hoa Sơn đều cố đi lại sao cho tránh được ánh mắt của Thanh minh còn Lưu Lê Tuyết thì ngược lại. Cô ấy liên tục bám theo Thanh Minh đòi học cái này cái kia.

Hơn nữa lại không có bài học gì rõ ràng, chỉ là cố học theo một cách mù quáng.

Suốt 2 năm như vậy, cô ấy đã đạt đến cảnh giới mà người khác không thể theo kịp.

Mặc dù chưa từng đối đầu trực tiếp với Bạch Thiên, nhưng theo suy nghĩ của Nhuận Tông thì cô ấy cũng chẳng thua kém gì.

Bịch

Cuối cùng, tên đệ tử Võ Đang giao chiến với Lưu Lê Tuyết đã không thể cầm cự thêm và ngã gục xuống.

 

(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)

 

Một sự im lặng lạnh lùng bao trùm lên toàn bộ Hoa Ảnh Môn.

“á aaa”

Và rồi sự im lặng đó đã bị phá vỡ bởi 1 tiếng hét thất thanh.

Tên đệ tử Võ Đang giao chiến với Chiêu Kiệt đã dính đòn và đang cố ôm chặt lấy chân mình. Trên bắp đùi của hắn xuất hiện 1 vết thương dài, máu đang tuôn ra như xối.

Bốn!

Chỉ trong chốc lát, 4 đệ tử Võ Đang đã ngã gục.

Trong đó, điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là sự thua cuộc của Bất Tuyệt Kiếm.

“Sư, sư huynh…”

“Thêm 1 người nữa đã…”

Đệ tử Võ Đang cắn chặt môi

So với Chân Huyễn, đệ tử Hoa Sơn mạnh hơn một bậc.

Sau khi Chân Huyễn bị hạ gục, trong số những người còn lại chẳng có ai có khả năng có thể đấu với Bạch Thiên cả.

Và….cả những đệ tử Võ Đang khác cũng là bị hạ 1 cách dễ dàng.

Số người còn lại là 6 !

Số người bị hạ là 4.

Nếu chỉ nhìn vào số lượng thì Võ Đang vẫn còn có cửa. Nhưng vì 1 trong những người ngã xuống có cả Chân Huyễn nên việc nói 6 người còn lại sẽ thua cuộc cũng chẳng có gì quá đáng. Thêm vào đó, đệ tử Hoa Sơn vẫn chưa bị 1 vết xước nhỏ nào.

Liệu với 6 người còn lại, Võ Đang có thể thay đổi được kết quả của trận chiến này ?

Việc dự đoán cũng chẳng có gì khó khăn cả.

Những người còn lại thậm chí đang co rúm lại và không dám xông lên.

Nhìn thấy đệ tử Võ Đang đã đánh mất nhuệ khí, Bạch thiên mở lời

“Các người định sẽ tiếp tục sao?”

“.....”

Chuột đến bước đường cùng sẽ cắn cả mèo. Bạch Thiên thực sự không muốn đẩy mọi chuyện đến bước đường đó.

“ Nếu như tiếp tục, quý phái cũng không có cửa thắng đâu. Nhưng nếu như cứ thế này những người đang bị thương sẽ không thể nhận chữa trị kịp thời và rất có thể sẽ có những việc đáng tiếc xảy ra. Việc này cũng chẳng to tát đến mức để các người bỏ mặc tương lai của các sư huynh đệ của mình đúng không nào?”

“ Ừm”

“ Rút lui đi. Đem các sư huynh đệ của các ngươi đi chữa trị. Trong đêm nay, hãy rời khỏi Nam Dương. Bất Tuyệt Kiếm đã đem danh dự ra để hứa với ta rồi. Từ giờ Võ Đang các người không được can thiệp vào công việc của Hoa Ảnh Môn nữa. Tòng Đạo Quán cũng phải rời khỏi Nam Dương này”

Chân Phủ cắn chặt môi khi nhìn các sư huynh đệ khác đang đổ dồn ánh mắt về phía hắn ta.

Chân Huyễn đã mất ý thức, người có quyền quyết định bây giờ chính là hắn.

Chuyện lần này là việc mà huynh đệ bọn họ nhất định phải thành công. Nhưng mà...

“ Bọn họ đã đánh mất chiến thắng rồi”

Nếu như cứ cố sống cố chết đánh thêm chỉ có bọn họ bị thiệt mà thôi.

Chân Phủ đã đưa ra quyết định. Hắn chắp hai tay tạo thế bao quyền.

“ Tại hạ cảm tạ tấm lòng của Hoa Sơn Phái. Hôm nay chúng ta thừa nhận thất bại của mình”

Bạch Thiên đứng im gật đầu nhẹ 1 cái.

“Không tiễn”

“Cáo từ”

Chân Phủ nháy mắt ra hiệu cho đám đệ tử còn lại dìu người bị thương và cõng người bất tỉnh.

Sau đó hắn quay lại nhìn đệ tử Hoa Sơn 1 lượt, không nói lời nào rồi bắt đầu rời khỏi Hoa Ảnh môn.

Người dân Nam Dương đứng xung quanh chứng kiến tất cả sự việc. Mọi người đều ngậm chặt môi không nói 1 lời nào.

Bọn họ không biết gì về võ học. Chỉ là cảm thấy có cái gì đó chớp lóe vụt qua mà thôi.

Nhưng không ai là không hiểu rằng, hôm nay đệ tử Võ Đang đã bị đệ tử Hoa Sơn đánh lui.

“ Ôi trời đất thiên địa ơi, Võ Đang....’

“ Hoa Sơn đã đánh bại Võ Đang rồi’

Trong số bọn họ, làm gì có ai có thể dự đoán ra cái kết quả này chứ?

Đương nhiên là với chiến thắng này, không thể nói Hoa Sơn mạnh hơn Võ Đang được. Đó chỉ là một trận chiến nhỏ giữa các đệ tử đời hai của hai môn phái mà thôi. Không thể lấy kết quả này để bàn luận về chênh lệch giữa hai môn phái Hoa Sơn và Võ Đang.

Mặc dù chuyện này không mang một ý nghĩa lớn lao gì nhưng rõ ràng chuyện Võ Đang hôm nay bị Hoa Sơn đánh bại là sự thật không thể chối cãi.

 

“ Ôi trời. Hoa Sơn thực sự đang tìm lại vị trí đỉnh cao trước kia”

“ Họ giỏi quá. Để bảo vệ Hoa Ảnh Môn, họ thậm chí đã không ngần ngại giao chiến với Võ Đang”

“ Nơi này là môn phái tục gia của họ kia mà. Họ bảo vệ nơi này là phải rồi.”

Người dân chứng kiến trận chiến đằng sau tấm hàng rào đổ nát đang bắt đầu bàn luận một cách sôi nổi. Bạch Thiên nhìn qua một lượt sau đó xoay người.

Hắn chầm chậm tiến về phía Ngụy Lập Sơn.

“ Môn chủ”

“ Hả...hả? Vâng ?”

Ngụy Lập Sơn ngay lập tức lấy lại tinh thần nhìn Bạch thiên. Nhưng ông ta không biết nên mở lời thế nào.

“ Hoa Sơn đã bảo vệ được Hoa Ảnh Môn rồi ạ”

“......”

Các sư huynh đệ của Bạch Thiên nhanh chóng xếp hàng đứng bên cạnh hắn ta. Nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đứng trước mặt mình, Ngụy Lập Sơn không biết làm gì khác ngoài mím chặt môi im lặng.

Sống mũi ai đó bắt đầu cay cay

“ Là môn chủ của Hoa Ảnh Môn, ta không biết phải làm sao để bày tỏ hết lòng cảm ơn đến các đệ tử Hoa Sơn Phái”

Ngụy Lập Sơn tạo thế bao quyền cung kính. Bạch Thiên cũng chắp tay đáp lại.

“ Không có gì đâu. Đây là việc mà Hoa Sơn Phái đương nhiên phải làm thôi ạ”

Đệ tử Hoa Sơn nhìn Ngụy Lập Sơn mỉm cười.

Quả là 1 khung cảnh mà ai nhìn vào cũng phải gật đầu tấm tắc.

“ Ái chà, cảm động quá nhỉ?”

Đúng là chỉ có cái tên quái đản đó mới phát ngôn ra câu nói như vậy ở tình cảnh này.

 

(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)

 

 

“ Xin chúc mừng ngài, Ngụy Môn Chủ”

“ Ngụy Môn Chủ, ngài thật tuyệt vời”

‘ Hahaha. Suốt thời gian qua Hoa Sơn cứ im lặng hoài. Cuối cùng ngài cũng được báo đáp rồi.”

Ngụy Lập Sơn cười ngoác cả miệng, hắn chắp tay cung kính đón nhận những lời chúc mừng

“ Xin cảm tạ. Xin cảm tạ tất cả mọi người”

Mặc dù đệ tử Võ Đang đã rời đi nhưng Ngụy Lập Sơn vẫn chưa được nghỉ ngơi một chút nào. Người dân Nam Dương liên tục tìm đến và chúc mừng ông ta.

Đa số những kẻ đó đều là những kẻ đứng ngoài xem vui khi Hoa Ảnh Môn và Tòng Đạo Quán đối đầu nhau. Giờ đây khi Hoa Ảnh Môn đã đứng vững ở Nam Dương này, bọn họ lại đến cố làm thân để dựa dẫm.

Mặc dù biết rõ mọi chuyện nhưng Ngụy Lập Sơn vẫn nở nụ cười chào hỏi tất cả.

Nếu không thì làm sao được chứ?

 

Đó chính là đặc quyền của kẻ chiến thắng. Dù sao thì so với việc thất bại và phải rời khỏi Nam Dương thì việc nhận những lời hỏi thăm giả dối chẳng phải là tốt hơn ngàn lần, vạn lần hay sao?

“ Ta không thể ngờ được Hoa Sơn lại mạnh như vậy đấy”

Đến ta cũng chẳng biết nữa là.

“ Thảo nào mà Ngụy Môn Chủ lại đường đường chính chính như thế”

Đường đường chính chính cái con khỉ.

Ngụy Lập Sơn nở một nụ cười gượng gạo.

Điều đặc biệt là nụ cười này lại lại đan xen vài phần thỏa mãn và tự tin.

Cứ như vậy, Ngụy Lập Sơn sau 1 hồi chào hỏi và nhận lời tạ tội của các đệ tử quay trở về, cuối cùng ông ta cũng đã có thể quay trở về sảnh chính của Hoa Ảnh Môn.

Vết thương từ trận tỷ võ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn lại thêm nhiều công chuyện khiến cơ thể ông ta càng mệt mỏi hơn. Mặc dù vậy, tinh thần của Ngụy Lập Sơn lại ấm áp 1 cách lạ thường.

“Cuối cùng là ngày này cũng tới”

Làm sao có thể không vui được chứ? Hôm nay, ông ta đã nhận được quá nhiều.

Đầu tiên phải kể đến chuyện được chứng kiến cảnh tượng bổn môn hồi sinh. Chuyện mà từ trước đến nay ông ta đã không thể nào tưởng tượng ra.

Thêm vào đó, bổn môn để giúp đỡ ông ta đã vượt ngàn dặm đến đây nữa chứ.

“ Phụ thân, lời người nói không sai tí nào”

Chính nhờ việc tuân theo lời căn dặn của tổ tiên đến cùng đã giúp ông ta có được ngày hôm nay.

Ngụy Lập Sơn bước từng bước thong dong về sảnh chính. Nơi có có các vị anh hùng đã bảo vệ Hoa Ảnh Môn. Có lẽ giờ này bọn họ cũng đang rất vui với công trạng này và đang vui vẻ uống rượu cũng không biết chừng..

‘Ta phải xin lỗi họ mới được’

Họ đã không nhận được sự tin tưởng từ ông ta. Và thậm chí còn nổi giận với họ nữa. Hôm nay nhất định phải xin lỗi. Còn nữa, ông ta còn muốn bàn luận với họ về tương lai của Hoa Sơn và cùng họ làm dăm ba ly vui vẻ.

Ngụy Lập Sơn vừa mở cửa đại sảnh vừa lên tiếng

“ Mọi người đã đợi lâu rồi đúng....”

Lão khựng lại khi chứng kiến 1 khung cảnh lạ lùng.

“ Cái tên điên này, mau dừng lại đi”

“ Thằng nhóc này, nhà ngươi lại tính làm cái gì thế hả?”

“ Tóm nó lại, tóm nó lại mau”

“.......”

Đồ đạc trong phòng lộn xộn tứ tung

Ghế cái thì đang bay lên trời, cái thì trên trần nhà, cái thì treo cùng cái đèn, cái thì chỏng trơ dưới đất.

Ai nhìn vào cũng phải cảm thán đây là 1 bãi chiến trường thực sự.

“ Người của Võ Đang lại kéo đến đấy nữa sao”

Không phải, hình như không phải thế.

Vậy thì đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy?

Hự á

Đấy là tiếng kêu của Chiêu Kiệt khi bị Thanh Minh đuổi theo và đá mạnh vào mông

“ Vị này rõ ràng lúc nãy đã đánh gục đệ tử của Võ Đang mà nhỉ?”

Vậy mà vị ấy giờ đang bị đánh vào mông đến mức ngã quỵ thế kia sao?

“Mình đang mơ đúng không?”

Không, rõ ràng là hiện thực mà nhỉ.

Tại một không gian lộn xộn, các sư huynh đệ đang cố cản Thanh Minh đang cố lôi cái gì đấy từ tay nải.

“ Quần áo sao?”

Rốt cuộc đó là loại quần áo gì mà mọi người lại tán loạn thế này? Cái áo đó có gì đó đặc biệt mà...

Ơ?

Bộ quần áo đó có màu đen và có vẻ bó sát vào cơ thể...

Hô hô, nếu có ai đó mặc bộ quần áo đó thì chắc chắn chỉ có thể là trộm hoặc là đi ám sát ai đó...

Cái tên nhóc này, sao nhà ngươi lại muốn mặc bộ quần áo đấy chứ?

Chỉ trong giây lát, Thanh Minh đã mặc vào người bộ dạ hành phục màu đen đó, tay cầm 1 thứ gì đó đen thùi lùi và nhìn chằm chằm vào các sư huynh đệ của mình.

 

Bạch Thiên trán mồ hôi nhễ nhại dơ hai tay hét to trấn tĩnh Thanh Minh

“ Thanh Minh, sư điệt phải bình tĩnh cái đã. Võ Đang cũng đã rời đi rồi. Chúng ta không nhất thiết phải làm đến mức độ đó mà”

“Rời đi ư?”

“ Đúng vậy. Bọn họ đã rời đi rồi. Mọi chuyện giờ đã kết thúc rồi. Việc của chúng ta bây giờ chỉ là quay lại Hoa Sơn mà thôi. Chưởng Môn Nhân cũng đã căn dặn sư điệt rồi mà. Không được gây chuyện ở đây đâu”

Thanh Minh gật đầu và tủm tỉm cười

“À à, phải rồi. Việc của các sư thúc và các huynh thì xong rồi. Vì vậy mà mọi người không cần bận tâm đến chuyện này làm gì. Mặc dù ta chẳng hài lòng tẹo nào trước mấy trận tỉ thí vừa rồi của mọi người nhưng vì chúng ta đã thắng nên ta sẽ bỏ qua. Ngoại trừ sư huynh Chiêu Kiệt”

“ Ta á...tại sao chứ”

Mặc kệ vẻ mặt oan ức của Chiêu Kiệt, Thanh Minh tiếp tục cười mỉm.

“ Nhưng mà, sư thúc này”

“ Hả?”

“ Việc của sư thúc xong rồi. Nhưng mà”

Thanh Minh dùng 2 tay trùm khăn che mặt lại và thắt dây. Hắn nói bằng 1 giọng điệu ảm đạm

“ Việc của ta giờ mới là bắt đầu thôi”

“......”

“ Ta sẽ đi điều tra xem âm mưu của bọn chúng là gì. Tất cả ở đây đợi ta”

Nhà ngươi mới là ngươi trông giống có âm mưu nhất đấy?

“ Ta đi đây”

“ Tóm lấy nó”

“ Cản nó lại. Nhanh lên! Mau cản nó lại!”

Mặc dù các đệ tử Hoa Sơn đều liều mình ngăn cản nhưng Thanh Minh đã né được tất cả và bay mình ra bên ngoài.

« ….. »

Người đang đứng trước trước cửa là Ngụy Lập Sơn vào khoảnh khắc ấy chỉ biết nheo mắt và giấu mình vào trong bóng tối.

Ngay sau đó, mọi người nghe văng vẳng tiếng cười cuồng loạn của Thanh Minh từ một nơi xa.

“Toang rồi…”

“A, chết thật rồi…”

Các đệ tử Hoa Sơn phái nhìn về hướng Thanh Minh biến mất với khuôn mặt vô vọng. Điều đó càng khiến cho tình huống này trở nên kỳ quái hơn.

Ngụy Lập Sơn nhìn lên trời nợ nụ cười tủm tỉm.

“ Phụ thân, hình như có cái gì sai sai rồi thì phải”

Dường như giọng nói đồng cảm của phụ thân lão văng vẳng đâu đây.

 

(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)

 

 

 

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...