Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 132 Chuyện của ta bây giờ mới bắt đầu! (2)

Nghe phiên bản audio của truyện:

Tập 132. Chuyện của ta bây giờ mới bắt đầu! (2)

“Sư huynh. Huynh có nghe đệ nói gì không?”

Chân Huyễn từ từ mở mắt.

Gương mặt của Chân Phủ và bầu trời đêm tối mịt đằng sau hắn chiếm trọn trong tầm nhìn mơ hồ của Chân Huyễn. Hắn chau mày.

“Nơi, nơi này……”

“Chúng ta đang trên đường quay về Võ Đang ạ. Chúng ta vẫn chưa đi ra khỏi đường núi.”

Chân Huyễn nghe thấy vậy thì ngồi bật dậy.

“Ư ư.”

“Huynh bị nội thương nghiêm trọng lắm. Huynh phải cẩn trọng đấy.”

“…..Nội thương á?”

Mắt Chân Huyễn đảo liên tục.

Hình ảnh những cánh hoa mai bay về phía hắn chợt thoáng qua trong tâm trí.

‘Thì ra mình đã thua.’

Không tốn quá nhiều thời gian để hắn ta chấp nhận sự thật này. Cảnh tượng mà hắn chính mắt nhìn thấy quá sống động để có thể phủ nhận.

“……Những người còn lại thế nào?”

“Sau khi sư huynh ngất đi thì những người còn lại cũng đã bại trận toàn bộ ạ. Vì thế nên đệ đã thừa nhận thua trận và rút lui.”

Chân Huyễn nhìn chằm chằm vào Chân Phủ với ánh mắt đáng sợ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cơ mặt của Chân Huyễn chợt giãn ra.

‘Chắc lúc đó đệ ấy cũng không còn cách nào khác.’

Tuy nỗi oán trách rằng vì sao không chịu chiến đấu cho đến tận giây phút cuối cùng đó rất lớn, nhưng cái đó chẳng qua cũng chỉ là sự cố chấp của Chân Huyễn mà thôi. Hắn ta đã ngất xỉu, các sư đệ khác cũng đã bại trận, những người còn lại có xông lên đi nữa thì kết quả cũng vậy thôi.

Thà rằng rút lui để các sự đệ còn lại không bị thương thêm nữa có khi lại là một quyết định sáng suốt.

“….Đệ làm tốt lắm.”

“Đệ xin lỗi, sư huynh.”

“Không đâu. Ta không trách đệ. Là tại ta….tại ta quá thiếu sót.”

Chân Huyễn cắn chặt môi.

Sự bại trận tuyệt đối.

Cảm giác bại trận trong bất lực đó bắt đầu đè nặng lên Chân Huyễn.Thứ khiến Chân Huyễn càng thấy thống khổ hơn chính là sự bại trận đó không bắt nguồn từ sơ suất nào.

‘Đến cuối cùng mình vẫn không thể thấy được đó là thứ kiếm pháp gì.’

Hắn ta đã thua bởi thực lực.

Cũng không phải thua trong tay Hoa Sơn Thần Long mà là thua trong tay Hoa Chính Kiếm – người được đánh giá có năng lực thấp hơn hắn một bậc.

 

(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)

 

Sự thật đó khiến Chân Huyễn không thể chịu đựng được.

‘Đến cả những sư đệ cũng bị thua trận thì chẳng phải không chỉ mỗi Hoa Chính Kiếm mạnh mà tất cả những người khác cũng vậy sao.’

Các đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn mạnh hơn các đệ tử đời thứ hai của Võ Đang.

Bây giờ hắn ta phải tin sự thật hoang đường này ư?

“……Còn Tòng Đạo Quán thế nào rồi?”

“Trước mắt, đệ đã bảo quán chủ Tòng Đạo Quán hãy rời khỏi Tòng Đạo Quán trước sáng ngày mai rồi. Tại cái tên Hoa Chính Kiếm đó đã đem danh dự của sư huynh ra để yêu cầu như vậy nên…….”

Chân Huyễn nhắm mắt lại.

Hắn ta đã lấy danh dự của mình ra hứa rằng, trong trường hợp Võ Đang bại trận trước Hoa Sơn thì Tòng Đạo Quán phải rời khỏi Nam Dương. Lời hứa mà hắn ta đã nói ra không một chút mảy may suy nghĩ đó bây giờ đã quay lại trói chặt lấy Võ Đang.

‘Ta đã bôi tro trét trấu lên cái tên của Võ Đang rồi.’

Những người chứng kiến trận chiến của Võ Đang và Hoa Sơn không phải chỉ có một hai người. Đã có mắt có miệng đủ đầy thì đám người đó đằng nào cũng sẽ lan chuyện này ra khỏi Nam Dương.

Hoa Sơn đã dùng tên tuổi của Tông Nam để phô trương sức mạnh của mình, còn bây giờ, tên tuổi của Võ Đang sẽ trở thành bệ phóng để nâng cao danh tiếng của Hoa Sơn.

‘Mà không, đó chỉ là vấn đề phụ.’

Giờ đây, những thứ như danh tiếng đó không quan trọng. Tòng Đạo Quán hay Hoa Ảnh Môn gì đó thì chả liên quan gì cả. Bởi vì bọn họ không định chiếm lấy Nam Dương chỉ vì mấy lý do vớ vẩn đấy.

Chân Huyễn cắn chặt môi rồi đẩy sức mạnh vào lời nói.

“Chân Phủ.”

“Vâng! Sư huynh!”

“Bây giờ đệ hãy mau quay về bổn môn vào báo lại tình hình ở đây.”

“Vâng ạ!”

“Các sư đệ sẽ ở lại đây trị thương và đợi mệnh lệnh tiếp theo của bổn môn. Đây không phải là tình huống chúng ta có thể quay về một cách không có kế hoạch được.”

“Đệ sẽ làm theo lời sư huynh căn dặn ạ.”

Mặt Chân Huyễn đông cứng hết mức.

‘Mình đã giữ lời hứa khiến Tòng Đạo Quán rời khỏi Nam Dương. Cũng sẽ giữ lời hứa không can dự gì đến Hoa Ảnh Môn. Nhưng mình đã không nói rằng sẽ không quay trở lại với thân phận của Võ Đang.’

Chân Huyễn khẽ cắn môi.

Hắn ta biết bản thân tráo trở.

Việc làm trái lời hứa của bản thân là một sự nhục nhã không gì sánh bằng, nhưng vì đại cuộc thì có lúc cũng phải biết tự hy sinh bản thân mình.

“Chân Phủ mau xuất phát đi.”

“Vâng, sư huynh!”

Ngay lúc đó.

“Không cần đâu.”

Tất cả đều xoay đầu nhìn về một hướng. Chỗ bụi cây nhấp nhô liên hồi, một người từ từ bước ra.

“Sư, sư thúc!”

“Sao sư thúc lại…..”

Tất cả không khỏi ngạc nhiên.

Khuôn mặt của kẻ chặt hết đám bụi cây ấy và xuất hiện là một khuôn mặt quen thuộc với tất cả bọn họ.

Người đó nhìn Chân Huyễn rồi chau mày.

“Con bị thương rồi sao?”

Chân Huyễn cắn môi.

“……Con xin lỗi ạ.”

“Con bị đám người đó ỷ đông hiếp yếu sao? Có vẻ đệ tử Hoa Sơn đến nhiều hơn suy nghĩ của chúng ta nhỉ? Nếu không phải vậy thì bọn họ đã nhận được chi viện từ môn phái khác sao?”

“…..”

Chân Huyễn không nói được lời nào.

Hắn ta chỉ có thể làm được như thế.

Việc phơi bày trọn vẹn sự nhục nhã của bản thân hắn cho người đang đứng trước mặt mình là một chuyện quá khó khăn. Bởi vì người người đó chính là sư thúc của hắn – Vô Chấn.

Vô Chấn.

Nếu là những người biết đến cái tên đó thì bọn họ sẽ nhớ ngay đến một danh hiệu.

Võ Đang Tam Kiếm.

Đệ tử đời thứ nhất Vô tử là cấp bậc đảm nhận võ công thực thụ của Võ Đang.

Và trong số đó có một người mạnh nhất được gọi là Võ Đang Tam Kiếm.

Vô Chấn đã xuất hiện ở đây.

“Chưởng môn nhân xét cho cùng vẫn không thể an lòng nên đã bảo ta đến đây. Thì ra huệ nhãn của chưởng môn nhân không hề sai.”

“…..Vâng, sư thúc.”

“Con hãy tự miệng mình kể lại mọi chuyện đi. Đã có chuyện gì ở Nam Dương thế?”

Chân Phủ quan sát sắc mặt của Chân Huyễn và Vô Chấn rồi từ từ bước một bước về phía trước.

“Sư thúc, chuyện đó con sẽ kể lại……”

“……Sư huynh.”

Chân Huyễn lặng thinh một hồi rồi rốt cuộc mở lời bằng một gương mặt cẩn trọng.

“Con sẽ giải thích mọi chuyện ạ. Sư thúc.”

“Hư ừm.”

Vô Chấn lặng lẽ vuốt râu ở cằm.

Nếu theo như lời của Chân Huyễn thì không một ai trong số các đệ tử đời thứ hai đã đánh thắng được đệ tử đời thứ hai của hoa Sơn. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện một mình Chân Huyễn bị đánh bại.

“Hoa Sơn đã mạnh lên đến mức đó sao?”

Đây là một chuyện không thể xảy ra về mặt thường thức.

Võ công là thứ được kế thừa qua từng đời. Nếu đời trước mạnh thì đời sau cũng sẽ trở nên mạnh, nếu đời trước yếu thời đời sau chỉ có thể là yếu. Thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ nhưng không có chuyện tất cả các đệ tử của một thế hệ đều trở nên mạnh lên.

Hoa Sơn là một môn phái đã suy tàn. Cho nên võ công của các đời trước ở Hoa Sơn đương nhiên sẽ không ra gì. Nhưng đời sau của Hoa Sơn lại mạnh hơn các đệ tử của Võ Đang á, nghe không lọt tai chút nào.

“Hừm.”

Vô Chấn khẽ nghiêng đầu đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nhìn Chân Huyễn, gật đầu thật nặng nề.

‘Đứa trẻ này không lý nào lại đi nói dối mình cả.’

“Chân Huyễn.”

“Vâng, sư thúc.”

“Con đã đem danh dự của mình ra để hứa sao?”

“…..Đúng vậy ạ. Nhưng mà….danh dự của con không đáng để người bận tâm đâu ạ.”

“Tên tiểu tử này!”

Vô Chấn quát lên.

“Vấy bẩn danh dự của con có thể không phải là một chuyện to tát. Nhưng ai bảo danh dự của con chỉ thuộc về một mình con hả. Nếu con gây ra một chuyện hèn hạ thì thế gian này không chửi rủa con mà sẽ chửi rủa Võ Đang. Việc đó chẳng khác nào vấy bẩn lên tên tuổi của Võ Đang, điều đó mà con cũng không biết sao!”

“……Con xin lỗi người.”

 

(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)

 

Vô Chấn chau mày tỏ ý không hài lòng.

“Lời nói thốt ra từ miệng một kiếm đồ không thể xem nhẹ được. Càng không được xem nhẹ danh dự của con.”

“…..Vâng ạ.”

“Chúng ta sẽ từ bỏ Nam Dương.”

“Sư thúc?”

“Dù sao thì Nam Dương chẳng qua chỉ là một nơi chúng ta định nắm trong tay một cách yên lặng, không để người khác chú ý đến. Chuyện đã thành ra thế này rồi thì sẽ phải bỏ qua Nam Dương mà hướng thẳng đến Kiếm Trủng.”

“Nhưng chẳng phải chúng ta vẫn chưa nắm được vị trí chính xác của Kiếm Trủng hay sao? Vì vậy mà chúng ta mới cần đến Nam Dương!”

“Không cần phải lo lắng. Bổn môn đã tìm ra được vị trí của Kiếm Trủng rồi.”

“À!”

Mắt Chân Huyễn đảo qua lại.

Nói vậy thì không cần phải kéo dài thêm thời gian ở Nam Dương làm gì. Vì chỉ cần đến thẳng Kiếm Trủng rồi khai quật là được.

“Việc bại dưới tay Hoa Sơn là một sự nhục nhã. Nhưng so với việc lớn mà chúng ta phải làm bây giờ thì việc đó chẳng qua chỉ là một việc nhỏ nhặt. Chúng ta sau này còn vô vàn cơ hội để rửa nhục nên các con hãy cứ tĩnh tâm đi.”

“Vâng, sư thúc!”

Ánh mắt thẫn thờ của Chân Huyễn từ nãy đến giờ bỗng phát sáng.

‘Chỉ cần mở được Kiếm Trủng thì dăm ba sự sỉ nhục này có bao nhiêu cũng thể trả đủ.’

“Những ai cảm thấy bản thân bị thương nặng thì hãy quay về bổn môn. Quân chi viện từ bổn môn sắp đến rồi nên không cần phải cố sức gắng gượng làm gì. Những ai không phải vậy thì sẽ đi cùng với ta.”

Nhìn thấy các đệ tử đời thứ hai đang bị thương lại ngập ngừng, Vô Chấn chau mày.

“Ta đã lặp đi lặp lại nhiều lần rằng, một kiếm đồ phải tự biết đánh giá bản thân mình một cách điềm tĩnh! Các con định trở thành gánh nặng cho các sư huynh đệ sao!”

Phải nghe được mấy lời này thì 3 người mới chịu tiến lên phía trước, cúi gằm mặt.

“Con xin lỗi, sư thúc.”

“Không có gì phải xấu hổ hết. Việc bị thương thì có gì mà phải xấu hổ. Các con hãy quay về bổn môn và trị thương đi. Phần còn lại ta sẽ lo liệu. Không lẽ các con không tin tưởng Vô Chấn này sao?”

“Đương nhiên là bọn con tin sư thúc ạ.”

“Vậy thì được rồi.”

Vô Chấn tủm tỉm cười.

“Các con hãy đến đó và đợi đi. Sau khi kể lại toàn bộ chuyện ở Nam Dương thì hãy chuyển lời đến chưởng môn nhân rằng ta đã cùng các đệ tử còn lại đi thẳng đến Kiếm Trủng.”

“Vâng ạ!”

Sau khi nhìn thấy các đệ tử đời thứ hai nhanh chóng men theo đường núi rời khỏi đó, Vô Chấn quay sang nhìn Chân Huyễn.

“Con có đi được không?”

“Con tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho mọi người.”

“Ưm.”

Vô Chấn gật đầu.

“Vậy thì được rồi. Con đi theo…….”

Lúc đó, Vô Chấn xoay đầu sang hướng khác.

“Sư thúc?”

Vô Chấn nhìn về phía có bụi cây và chau mày.

“Ai đấy?”

“Dạ?”

Ánh mắt của Chân Huyễn và các đệ tử khác cũng hướng theo cùng phía với ánh mắt của Vô Chấn.

Sột soạt.

Cùng với tiếng chân người giẫm lên cỏ là một nam nhân mặc hắc y từ từ bước ra từ trong bóng tối.

‘Hắc y sao?’

Bộ dạ hành phục màu đen cùng với chiếc mặt nạ đen.

Một kẻ khoác trên mình bộ trang phục mà ai nhìn vào cũng thấy đáng nghi đó lại bình tĩnh bước đến đứng trước mặt bọn họ. Hắn ta chỉnh lại chiếc mặt nạ rồi mở lời.

‘Ta là cường đạo vô tình đi ngang qua đây, ta muốn hỏi một chuyện. Cái gọi là Kiếm Trủng đó là gì thế?”

“……”

“……”

Cường đạo vô tình đi ngang qua á?

Hắn ta vừa mới nói mình là một cường đạo đang đi ngang qua đây sao?

Vô Chấn đảo mắt.

‘Mình sống ngần ấy năm……’

Tuy Vô Chấn tự hào rằng bản thân sống từ trước đến nay đã gặp phải vô số những chuyện hoang đường nhưng trường hợp này thì lần đầu mới gặp. Làm gì có tên cường đạo nào lại tự đi nói mình là cường đạo đâu chứ?

Lại còn nói trước mặt các môn hạ của Võ Đang.

“Cường đạo lại đi đến nơi núi rừng hẻo lánh thế này sao?”

“…..Ờ.”

Kẻ đeo mặt nạ có chút giật mình.

“Vậy ngươi là sơn tặc à?”

‘Tên tiểu tử này điên rồi à?’

Suy nghĩ của Vô Chấn bây giờ giống hệt với suy nghĩ chưa đến một ngày trước của sư điệt hắn.

Và sư điệt của hắn ta – người cũng có cùng suy nghĩ đó vào một ngày trước đã cảm nhận sự không phù hợp đến lạ lùng toát ra từ giọng điệu và hình dáng của kẻ đang đeo mặt nạ.

‘Tên đó, không lẽ?’

Trước khi hắn ta kịp sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu thì từ miệng hắn đã thốt ra một câu.

“Hoa Sơn Thần Long?”

“……”

Kẻ đeo mặt nạ bẻ gập cổ.

“……Ơ, ta đã làm gì đâu mà sao ngươi……...Làm gì có chuyện đó. Ta không phải là người đó.”

Mặt của Chân Huyễn méo xệch.

Ngươi lộ liễu quá rồi còn gì! Cái tên tiểu tử này!

“Ta cứ nghĩ rằng dù gì đi nữa, đã là đệ tử của Hoa Sơn thì ít ra cũng là một kẻ biết giữ danh dự, vậy mà lại giấu mặt tự xưng mình là cường đạo! Ngươi không biết xấu hổ à?”

Trước tiếng quát của Chân Huyễn, kẻ đeo mặt nạ……À không, Thanh Minh nhún vai.

“Thiệt tình, đã bảo ta không phải người đó rồi mà ngươi nói dai thế.”

“Thật trơ tráo!”

“Ơ, hình như có nói thì ngươi cũng không thể hiểu.”

“Hửm?”

“Các ngươi cũng sắp phải thừa nhận rằng ta không phải là ta thôi. Thường là vậy đấy.”

Bởi vì đây là chuyện mà nhiều người đã dùng cơ thể để trải nghiệm.

“Có muốn trêu chọc người khác thì cũng đừng đi quá giới hạn………”

Chân Huyễn chuẩn bị để lộ sự tức giận thì nhìn thấy Vô Chấn đang nắm một thứ trong tay. Chân Huyễn lặng lẽ im thin thít.

“Vậy thì.”

Vô Chấn cười tủm tỉm.

“Hóa ra ngươi không phải là đệ tử Hoa Sơn mà là cường đạo à.”

“Khừ, cuối cùng thì cũng tìm được một người hiểu ta rồi.”

“Đúng vậy. Ngươi tuyệt đối không phải là đệ tử của Hoa Sơn.”

“Ể?”

Vô Chấn nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm đang dắt trên hông ra phía trước.

“Ta chỉ đang chém một tên cường đạo tại nơi này mà thôi. Ngay từ đầu đã không có đệ tử Hoa Sơn nào ở đây cả. Đúng chứ?”

“Ô hô?”

Thanh Minh cảm thán.

Cái thằng cha này thông minh đấy chứ?

“Bây giờ ngươi cởi bỏ mặt nạ ra rồi cầu xin ta tha thứ vẫn còn kịp đấy, ta có thể kết thúc vụ việc này một cách thích đáng. Nhưng nếu ngươi định làm ba cái trò vớ vẩn đấy đến cuối cùng thì ta sẽ cho ngươi biết thanh kiếm trong tay ta vô tình đến mức nào.”

“À, vậy sao?”

Thanh Minh cười nhạt.

“Vậy thì ta cũng sẽ nói trước. Bây giờ nếu ngươi chịu nói cho ta biết Kiếm Trủng đó là thứ gì và ngoan ngoãn giao hết thông tin ngươi biết được cho ta thì ta sẽ cho ngươi rời khỏi đây một cách lành lặn.”

“……”

“Nếu không thì ngươi sẽ không thể nào đi đứng đàng hoàng bước ra khỏi nơi này đâu. Ta chắc chắn điều đó.”

Vô Chấn cười nắc nẻ.

“Hoa Sơn đã mạnh lên rồi sao.”

“Ngươi nói thế làm ta thấy xấu hổ quá.”

…….Sao lại tỏ ra thích thú thế kia, cái tên tiểu tử này. Ít gì cũng phải cố gắng để che giấu thân phận đi chứ!

“Ta nghe nói trong số đệ tử Hoa Sơn, Hoa Sơn Thần Long là mạnh nhất đấy.”

“Hahaha. Những lời đó thì là quá khen rồi.”

Bây giờ Chân Huyễn cũng đã bỏ cuộc rồi. Không thể dùng thường thức để giải thích suy nghĩ và hành động của kẻ đó được.

“Vậy thì.”

Vô Chấn nhẹ nhàng rút kiếm ra.

“Ngươi có thể cho ta thấy kiếm pháp của Hoa Sơn Thần Long tài giỏi mà người đời nói đến đấy được không?”

“Ngươi đúng là không hiểu ý ta chút nào cả. Đã bảo ta không phải người của Hoa Sơn rồi cơ mà.”

Thanh Minh rút kiếm đeo trên hông ra.

“Trên kiếm của ngươi có khắc hoa văn của hoa mai kia kìa?”

“……A, biết vậy đổi kiếm rồi hẵng đi nhỉ.”

Thanh Minh đá lông nheo.

“Thôi cứ coi như là chưa thấy giúp ta nhé. Phải cư xử cho lịch sự chứ.”

Vô Chấn lại càng cười lớn hơn.

“Được thôi.”

Mắt hắn ta sáng lên.

“Phải vậy thì lỡ như ngươi có bị trọng thương thì ta còn biết đường ăn nói chứ. Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

“Hầy, năm tháng có trôi qua nhưng Võ Đang vẫn không thay đổi nhỉ.”

Thanh Minh giương kiếm chĩa vào Vô Chấn.

“Ta nói thêm một câu nữa có được không?”

“…..Câu gì?”

Thanh Minh cười nham hiểm và nói.

“Ngươi nên cẩn thận đầu của mình thì hơn. Vì cái này kiểu như thói quen của ta vậy đó.”

Nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt của Vô Chấn.

 

(Bản dịch thuộc về Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlog.Novel)

 

 

 

 

 

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...