Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 135 Chuyện của ta bây giờ mới bắt đầu! (5)

Nghe phiên bản audio của truyện:

Tập 135. Chuyện của ta bây giờ mới bắt đầu! (5)

Vô Chấn ngỡ ngàng lùi về sau một bước và bày ra vẻ nghi vấn.

“Ngươi bảo định đánh tiếp sao?”

“Không. Không phải là đánh tiếp, ý ta là nện tiếp cơ mà?”

Nện á?

Nện ta sao?

Nhìn thế nào đi nữa thì gương mặt đó cũng là một gương mặt chất chứa đầy oán hận. Vô Chấn không thể nào hiểu được tình huống đang xảy ra trước mặt mình, hắn ta vội vàng hỏi lại một lần nữa.

“Ta đâu có làm gì khiến ngươi phải hận ta đến như vậy chứ?”

“Hơ?”

Thanh Minh dừng bước. Hắn bẻ gập cổ sang một bên.

“Không có sao?”

“……”

“Không có oán hận nào sao?”

Thanh Minh nói với vẻ mặt như đang cảm thấy rất hoang đường.

“Tên này bộ điên rồi à?”

Điệu cười khẩy tự nhiên xuất hiện.

“Môn phái tục gia của ta đang sinh sống an yên thế kia…….À không, các ngươi lại tự ý động vào môn phái tục gia của Hoa Sơn – một môn phái tục gia không hề liên quan gì đến ta, đánh bị thương môn chủ khiến ông ấy phải nằm trên giường bệnh!”

Ờ……

Rõ ràng là có làm vậy thật.

“Đã vậy còn hăm dọa quát nạt những người đang sống yên ổn, bắt bọn họ mau chóng cút khỏi Nam Dương! Gì? Không có oán hận á?”

Một đường gân máu hiện lên trong mắt Thanh Minh.

“Tóm lại là, mấy tên khốn kiếp của đại môn phái ấy mà! Không nghĩ đến những chuyện bản thân mình gây ra mà toàn đi đổ lỗi cho người khác! Chuyện thị phi cũng là các ngươi gây ra trước mà giờ còn nói năng vậy đó hả?”

Thanh Minh định nhổ nước bọt nhưng rồi khựng lại.

‘À quên, mình đang dùng khăn che mặt mà nhỉ.’

Mém chút là lớn chuyện rồi.

Thanh Minh chỉ vào các đệ tử đời thứ hai và nói.

“Mấy cái tên tiểu tử đó thì thôi bỏ qua, cứ coi như bọn chúng chỉ làm theo mệnh lệnh. Haizz, phải rồi. Mấy tên đó thì có tội tình gì đâu chứ?”

Trong phút chốc, các đệ tử đời thứ hai bỗng dưng biến thành những đứa trẻ chỉ biết nghe răm rắp mệnh lệnh của bề trên, bọn họ giận run người, dùng ánh mắt để phản bác lại lời nói vừa rồi. Nhưng Thanh Minh thì lại không thèm để tâm đến phản ứng đó mà tiếp lời.

“Nhưng ngươi thì khác, đã là đệ tử đời thứ nhất rồi thì phải chịu trách nhiệm về những việc môn phái của mình gây ra chứ.”

Thanh Minh nhìn các đệ tử đời thứ hai bằng một ánh mắt khó đoán.

“Đừng có nói các ngươi nghĩ rằng ta là một người tốt nên mới cho các ngươi đi đấy nhé?”

“……”

Ơ kìa. Nhưng sao ngươi bảo ngươi không phải là đệ tử Hoa Sơn mà là cường đạo.

Nào, hãy xác định rõ thân phận của mình trước đi đã…….

“Cái lũ khốn kiếp này bị điên rồi! Dám đánh trọng thương rồi gây áp lực lên bậc tiền nhân cuối cùng còn sót lại ở thế hệ này, người vẫn đều đặn hối lộ cho Hoa Sơn trong suốt 30 năm trời. Cái gì cơ? Không có thù oán gì à? Không có thật không?”

Thanh Minh trợn trừng mắt.

Đương nhiên là Thanh Minh không có thù hằn gì với bọn chúng.

Nhưng cái gọi là môn phái đó!

Thù oán của đệ tử là thù oán của môn phái! Và thù oán của tục gia là thù oán của bổn môn!

Thanh Minh bây giờ không gánh trên lưng thù oán của Hoa Sơn mà là thù oán của Hoa Ảnh Môn.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

 

“Lại đây đi, tên tiểu tử kia. Ngươi bị đánh nguyên ngày rồi, giờ phải bị đánh thêm một phát nữa. Phía trên đã phái ngươi đi tức là ngươi cũng liên quan ở một mức nào đó đến chuyện này! Ta sẽ cho ngươi biết rõ cái giá phải trả khi động vào tục gia của Hoa Sơn.”

Ở lập trường của Vô Chấn thì đây là một tình huống khiến hắn ta hoảng loạn.

Hắn ta thì can dự được bao nhiêu phần trong việc này chứ? Việc này là do những người phía trên hắn ta quyết định. Dĩ nhiên là Vô Chấn cũng có chút ảnh hướng đến quyết định đó nhưng không dính líu nhiều đến mức phải nhận lấy mọi trách nhiệm như thế này.

“Sao? Oan ức lắm à?”

“……”

“Oan ức cái con khỉ khô! Ngươi nhập môn vào Võ Đang, táp hết những thứ ngon vào mồm, học được võ công hay, sống một cách vô âu vô lo, giờ ngươi định đùn đẩy trách nhiệm này à?”

Vô Chấn giật mình.

“Ngươi tỉnh táo lại hộ ta đi. Môn phái không phải như thế đâu. Kẻ ở dưới làm sai thì kẻ bề trên sẽ bị ăn chửi, đống phân của kẻ bề trên ỉa ra thì đứa ở dưới phải thu dọn, thế mới gọi là môn phái.”

Giống như những gì Thanh Minh đang làm bây giờ vậy.

A, bây giờ mình đang chuẩn bị ỉa ra một đống đây sao?

Tóm lại là!

“Đã gây ra tội thì phải chịu sự trừng phạt, đó là nguyên tắc của thế gian. Từ bây giờ ta sẽ bắt đầu trừng phạt ngươi đây, cứ từ từ mà đón nhận.”

“Ơ, ơ kìa…….”

Nhìn Thanh Minh như sắp lao vào người mình ngay lập tức, Vô Chấn nắm chặt lấy kiếm trước. Thanh Minh vừa nhìn Vô Chấn, vừa bẻ cổ sang hai bên rôm rốp.

“Với cả khi nãy chắc ta cũng đã nói một cách rõ ràng rồi. Nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn khai ra thì ta sẽ khiến ngươi không thể bước bằng hai chân đi ra khỏi nơi này. Khư. Nhìn ta vậy thôi chứ ta là người đã nói là sẽ giữ lời đấy.”

Vô Chấn cắn chặt môi.

Nghĩ lại thì rõ ràng hắn ta đã nghe được một lời như vậy. Lúc đó hắn ta chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua là lời huênh hoang của một kẻ ngạo mạn vô lối nên không thèm để bụng.

Sau khi nhận thấy bản thân không có khả năng thỏa hiệp, khuôn mặt của Vô Chấn đông cứng lại.

Lúc đó, các đệ tử và Vô Chấn trao đổi ánh mắt với nhau trong tích tắc.

Mâu thuẫn ùa về.

Nơi này không có ai cả. Nếu đã vậy thì thà hợp lực với nhau để đánh có khi sẽ tốt hơn. Không cần quan tâm đến thể diện thể dục gì hết, vì dù sao thì nhìn Thanh Minh cũng không có ý định thả bọn họ đi.

Cho nên, thà là……

Ngay lúc đó.

Thanh Minh bay nhanh như gió lao đến Vô Chấn trong khi hắn ta vẫn chưa thể tìm ra được ranh giới giữa thực tế và lương tâm của mình.

“Làm sao!”

Thanh Minh đập thanh kiếm đang cầm trên tay từ trên cao xuống.

Kiếm khí của Vô Chấn chưa kịp tỏa ra đã bị tan tành dưới kiếm khí của Thanh Minh.

“Đã qua ngần ấy thời gian rồi!”

Thanh Minh sải chân phải lên phía trước!

“Mà sao không có chút tiến bộ nào vậy, cái bọn khốn Võ Đang này!”

Rầmmmmm!

“Hự……”

Vô Chấn sau khi ngăn được đường kiếm chứa sức mạnh khủng khiếp của Thanh Minh chém xuống thì máu phun ra từ mũi của hắn ta.

Cùng lúc đó, eo của hắn ta bẻ gập hẳn về phía sau.

‘Eo, eo……’

Eo của hắn như sắp gãy làm đôi.

Nhưng bằng mọi giá hắn ta đã cầm cự……

“Ngươi đỡ kiếm của ta đó à?”

Rầm!

Mà không, hình như hắn ta đâu có cầm cự được?

Thanh Minh lại bắt đầu đập kiếm xuống.

“Cái tên tiểu tử Võ Đang này! Không nghĩ đến việc tránh đi!”

Rầm!

“Mà lại dùng sức để chặn kiếm của ta à?”

Rầm!

Chân của Vô Chấn bắt đầu lún xuống đất. Giống như cảnh tượng có ai đang dùng búa đóng đinh vậy.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

 

Cơ thể của hắn ta vì đỡ kiếm của Thanh Minh mà lún xuống mặt đất.

“Lấy nhu chế cương cái mông ta đây này! Chỉ được cái mồm!”

Rầmmmmm!

“Khực……”

Một âm thanh giòn tan phát ra từ eo của hắn.

Cánh tay của hắn như muốn đứt đoạn vì vừa phải ngăn chặn sự đau đớn cảm nhận được từ eo và vừa phải chặn kiếm của Thanh Minh, tâm trí hắn ta rối loạn.

Nhưng vào ngay lúc đó.

Một giọng nói ngang tàng nhất thế gian cùng với sự bực tức và phẫn nộ lọt vào tai hắn.

“Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu! Cái tên khốn này! Ta đã nói ngươi hãy cẩn thận cái đầu rồi cơ mà!”

Bonk! Bonk! Bonk! Bonk! Bonk!

Vô Chấn tuy đã ra sức để có thể chặn được đường kiếm đập xuống liên tục của Thanh Minh, nhưng vì không thể chống lại được sức mạnh chứa trong đường kiếm đó nên kiếm của hắn ta cứ tự đập vào đầu mình rồi lại búng ngược lên.

“Khực! Khự!”

Cứ mỗi lần cây kiếm đập vào đầu hắn ta rồi búng ngược lên là hắn ta lại cảm thấy đau đớn như có một cái búa khổng lồ đập xuống đầu vậy.

Cũng may phần kiếm đập vào đầu hắn ta là báng kiếm chứ không phải lưỡi kiếm, nếu là lưỡi kiếm thì không biết trên đầu hắn ta đã xuất hiện bao nhiêu đường chém rồi.

Nhưng vấn đề thực sự không phải là phần đầu.

‘Eo, eo……’

Âm thanh phát ra từ eo không bình thường chút nào.

Cứ cái đà này thì có khi eo hắn gập hẳn về phía sau rồi chết mất, Vô Chấn nghiến răng.

‘Bằng, bằng mọi giá phải tránh đường kiếm của hắn……!’

Kẻ địch quá mạnh.

Hoa Sơn Thần Long gì gì đó bây giờ không quan trọng. Thứ bậc ư? Thứ bậc cái con khỉ, cái đó thì bây giờ còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Trước mắt là phải giữ lại cái mạng này!

May là cái tên đứng trước mặt hắn ta từ nãy đến giờ chỉ nhắm vào phần đầu. Dù hắn ta có đang dùng kiếm để chặn lại thì tên đó cũng không thèm bận tâm.

‘Một, một lần thôi!’

Chỉ cần né tránh đường kiếm đó một lần là được.

Nếu Thanh Minh bị trúng một đòn phản kích nằm ngoài dự đoán thì sẽ xuất hiện sơ hở, Vô Chấn đủ năng lực để có thể tận dụng kẽ hở đó. Mà không, dù không có năng lực đó đi nữa thì cũng nhất định phải làm cho bằng được. Nếu không làm thế thì eo hắn ta sẽ gãy mất.

“Cái đầu!”

Kiếm của Thanh Minh vút bổng lên.

‘Bây giờ!’

Vô Chấn dồn hết tất cả nội lực của mình vào hạ thể. Sau khi chuẩn bị sẵn một tư thế vững chắc, sau cùng hắn ta thả lỏng phần thân trên.

‘Mình sẽ tránh nó!’

Căn bản của Võ Đang là sự mềm mại.

Dù Thanh Minh có mạnh đến mấy thì chỉ cần tránh được đường kiếm này, sức mạnh đó cũng trở nên vô nghĩa.

Vô Chấn nghiến chặt răng và nhìn theo thanh kiếm vút bổng lên cao. Khi thanh kiếm đó đập xuống, hắn ta sẽ dùng báng kiếm……

Ớ?

Nhưng sao thanh kiếm đó không đập xuống nhỉ?

Hay do mình quá tập trung nên thấy thời gian đang chậm……

Ngay lúc đó.

Có một thứ đen ngòm lọt vào tầm nhìn của Vô Chấn. Hắn ta nhìn theo theo phản xạ thì thấy có gì đấy đang hướng về mặt mình

Vô Chấn bất giác cười tủm tỉm khi nhận ra rằng thứ đen ngòm đang bay đến trước mặt mình là nắm đấm của Thanh Minh.

‘Tên khốn kiếp.’

Mở miệng ra là nói dối……

Bốpppppppppp!

“Cái cằm! Tên tiểu tử này!”

Cơ thể Vô Chấn bị chôn sâu dưới đất đến tận gối bỗng bật ra khỏi đất bay lên không trung như cái đinh mới bị rút ra vậy.

Huýttttt!

Cơ thể Vô Chấn xoay vòng vòng trên không trung như con quay, phải tận một lúc sau thì hắn ta mới chịu rơi xuống đất.

Cơ thể đó không thể chặn được lực xoay khi nãy, dù đã rơi xuống mặt đất rồi vẫn cứ lăn long lóc mấy vòng rồi mới dừng lại.

“Ọc ọc……”

Thấy Vô Chấn sùi bọt mép, mất luôn cả ý thức, Thanh Minh tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối.

“Bởi vậy mới nói, mấy tên đại môn phái này đúng là. Chậc chậc chậc.”

Ngay thẳng chính trực đến cỡ nào mà lại đi tin răm rắp lời của kẻ địch thế hả? Bởi vậy ta nói phải rời khỏi Hoa Sơn hay Võ Đang mới được. Cứ ở lì mãi trong núi dùi mài kinh đạo nên mới ngây thơ như vậy đó!

“Ngươi cứ nghĩ rằng mình vừa mới rút được một kinh nghiệm hay đi.”

Thanh Minh tặc lưỡi rồi tiến lại bên Vô Chấn đang mất đi ý thức, dùng chân đá hắn ta.

“Này, đứng dậy coi nào. Ngươi phải giải thích cho ta nghe cái đó nữa chứ. Kiếm…..Kiếm gì ấy nhỉ?”

Nhưng Vô Chấn thì không thể nào lấy lại ý thức được.

Thanh Minh sau khi xem xét lại sức mạnh mà hắn ta dồn vào nắm đấm và cái cằm mềm nhũn của Vô Chấn thì gật gù.

Vậy thì không thể ngồi dậy được rồi. Chắc hắn ta phải hôn mê suốt 3 ngày.

‘Mình đã có hơi hưng phấn rồi sao?’

Mà chắc không sao đâu nhỉ. Người có thể giải thích chuyện đó đâu chỉ có mỗi Vô Chấn.

“Vậy thì……”

Thanh Minh khẽ xoay đầu lại.

Thanh Minh chỉ mới xoay đầu lại nhìn mà các đệ tử đời thứ hai của Võ Đang đã giật mình lùi một bước về phía sau rồi.

“Cái Kiếm……Cái Kiếm gì gì đấy là gì có ai biết không?”

“……”

Chỉ cần im lặng là được.

Ai cũng biết điều đó.

Nhưng đã là con người thì sẽ phản ứng lại câu hỏi hướng về phía mình, huống hồ kẻ đứng trước mặt bọn họ lại là đứa còn đập được cả quỷ thần.

“Ngươi! Cả ngươi nữa!”

Thanh Minh chỉ thẳng mặt Chân Huyễn và Chân Phủ rồi phì cười.

“Lại đây nào.”

“……”

Chân Huyễn và Chân Phủ nhìn nhau. Thế rồi hai người bọn họ không còn cách nào khách phải ngập ngừng bước về phía Thanh Minh.

‘Không được rồi.’

‘Chúng ta không thể thắng được hắn ta.’

Hắn ta là kẻ đã dùng một nắm đấm đánh bay được cả Vô Chấn. Tất cả những người có mặt ở đây dù có hợp lực lại đi nữa thì cũng không có gì đảm bảo sẽ có thể đánh thắng được hắn ta. Hơn nữa, khí thế cũng đã bay biến rồi thì giờ làm gì có chuyện có thể hợp lực được một cách hiệu quả chứ?

Thanh Minh nở nụ cười dịu dàng với những kẻ đang tiến về phía hắn trong ngượng nghịu. Thanh Minh mở lời.

“Cái Kiếm….Kiếm gì ấy nhỉ?”

“……Kiếm Trủng.”

“Ừ! Phải rồi. Kiếm Trủng. Ai có thể nói cho ta biết xem đó là cái gì không?”

Chân Huyễn và Chân Phủ ngậm chặt mồm.

“Ồ? Không định nói đấy à?”

Tuy đã đánh mất hết ý chí để có thể chống đối lại Thanh Minh, nhưng dù có vậy đi nữa thì bọn họ cũng không thể nào nói hết những gì mình biết được. Vì đó là chút lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại.

“Ờ thì, được thôi. Ta thừa nhận. Vì cái tên hứa sẽ nói ra là tên này chứ không phải các ngươi. Các ngươi đâu có hứa hẹn gì với ta. Lời hứa thì cũng không phải thứ mà người khác phải thực hiện hộ được.”

“…….?”

Ánh mắt Chân Huyễn tràn ngập nghi vấn.

Trời đất ơi, một lời nói đầy thường thức như vậy lại có thể thốt ra từ miệng tên này sao?

“Vậy thì các ngươi cứ đứng đấy mà ngắm nhìn đi.”

“……Dạ?”

“Ta bảo đứng đó nhìn đi.”

“Nhìn gì cơ…..?”

“Còn nhìn gì nữa.”

Thanh Minh phì cười, những người đứng gần đó có thể cảm nhận được nụ cười ấy từ đằng sau tấm khăn che mặt. Có hai người chợt cảm thấy bất an.

“Nếu các ngươi không nói thì ta phải đánh thức kẻ có trách nhiệm phải nói dậy thôi.”

Kẻ có trách nhiệm nói ư?

Không lẽ là đang nhắc đến Vô Chấn sao?

“Sao, sao có thể?”

Một người đã mất đi ý thức thế kia rồi thì làm sao đánh thức được….

“Sống ngần ấy năm trên đời ta đã nhận ra được một thứ.”

Thanh Minh nắm lấy cổ áo của Vô Chấn – người đang ngất xỉu nằm trên mặt đất.

“Bạo lực không thể giải quyết được tất cả chuyện trên thế gian này.”

Đúng vậy.

Tự nhiên hắn ta lại nói một lời chí lý…….

“Tuy nhiên!”

Sát khí bắt đầu xuất hiện trong mắt Thanh Minh.

“Đại đa số chuyện trên thế gian thì đương nhiên có thể giải quyết được!”

“……”

“Cứ nện mãi thì sẽ có một lúc nào đó hắn ta cũng sẽ tỉnh dậy thôi. Nếu không tỉnh dậy được thì phải chấp nhận chết! Các ngươi không được mở miệng ra nói gì đâu đấy! Tuyệt đối không được!”

Chân Huyễn cười tủm tỉm.

Có khi nói ra lại còn tốt hơn.

 

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

 

 

 

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...