Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 3: Dereck (3)

[Bạn đã lĩnh hội ma pháp cấp hai.]

[Bạn đã học được ma pháp cấp hai – Vọng Âm.]

Từ ngày hôm đó, Katia bắt đầu dẫn theo Dereck, dạy cậu đủ loại pháp thuật. Ban đầu, bà chỉ định giúp cậu xây nền tảng cơ bản, nhưng tài năng của Dereck đã vượt xa mọi mong đợi.

Katia vốn không có ý định bồi dưỡng truyền nhân hay nuôi dưỡng hậu bối. Bà chỉ thấy trước được những rắc rối mà Dereck có thể gặp phải, nên không nỡ làm ngơ.

"Cậu đã trải qua đủ chuyện để biết làm lính đánh thuê không dễ dàng gì nhỉ. Nhưng vẫn có cách để sống sót."

Katia dạy Dereck cách xử lý các nhiệm vụ săn quái vật cỡ nhỏ và việc lặt vặt một cách hiệu quả. Những lúc công việc nhẹ nhàng, họ sẽ cùng nhau dạo bước ở vùng ngoại ô thơ mộng của Ebelstein, thưởng thức trà ngon, hoặc mặc cả mua nguyên liệu ở chợ. Bà muốn mở rộng tầm mắt cho Dereck càng nhiều càng tốt.

Trong những khoảnh khắc đó, bà cũng truyền đạt cho cậu đủ loại kiến thức về ma pháp. Theo dòng thời gian, khi mùa thay lá, Dereck vẫn kiên nhẫn lắng nghe và hấp thụ hết những điều Katia chỉ dạy.

Chẳng mấy chốc, giới lính đánh thuê đều biết đến bà lão hay dẫn theo một cậu bé. Suốt chặng đường, Katia luôn nhấn mạnh rằng: tài năng vượt trội đôi khi là một lời nguyền.

"Từng có những pháp sư xuất thân dân thường vươn tới cấp bốn."

"Thật sao?"

"Nhưng hầu hết họ đều không có kết cục tốt. Luôn phải cẩn thận với hành động của mình."

Ngay cả trong các gia tộc quý tộc danh giá, cũng chỉ có một vài người đạt tới cấp bốn. Để lên được cấp đó, không chỉ cần huyết thống tốt.

Pháp sư cấp năm thường là người đứng đầu gia tộc hoặc giữ vai trò trọng yếu trong hoàng triều. Còn pháp sư cấp sáu thì hiếm tới mức trong lịch sử cũng chỉ ghi nhận được vài người.

Với dân thường, dù có tài đến đâu thì giới hạn thường chỉ là cấp ba. Katia luôn dặn dò Dereck điều đó bằng chất giọng lo lắng.

"Quý tộc thường tổ chức lễ trưởng thành vào năm mười tám tuổi. Nếu khi đó họ đã tinh thông ma pháp cấp một thì được coi là có năng khiếu. Còn nếu đã bắt đầu học ma pháp cấp hai thì sẽ được các trưởng lão trong gia tộc để mắt tới."

"…"

Giờ Dereck đã mười bốn tuổi. Cậu cần hiểu rõ ý nghĩa những gì mình đạt được.

Katia đưa Dereck trở về căn nhà nhỏ đơn sơ ở rìa khu buôn bán. Chỉ là một căn phòng trống với vài món đồ cũ kỹ. Đủ cho một người phụ nữ sống qua ngày, nhưng hoàn toàn không thể so với những lâu đài hào nhoáng mà bà từng sống khi còn là quý tộc.

Song Katia đã quen với cuộc sống như vậy. Phòng thì bụi bặm, đồ đạc thô sơ. Lính đánh thuê phải luôn sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, nên bà cũng không giữ lại nhiều thứ.

Bà để Dereck ngồi lên chiếc giường gỗ cứng, còn mình ngồi lên chiếc ghế ọp ẹp, nhẹ nhàng nói:

"Với độ tuổi hiện giờ của cậu, đừng sử dụng ma pháp bừa bãi. Ở nơi đông người chỉ nên dùng ma pháp cấp một. Với cậu, chỉ cần thế đã là đáng nể rồi."

"…Sư phụ, ngài đạt tới cấp mấy trong lễ trưởng thành?"

"Chuyện cũ lắm rồi, ta cũng không nhớ rõ. Chắc chỉ dùng được vài ma pháp ảo ảnh cấp một."

Dù gia tộc Flameheart không phải danh gia vọng tộc về ma pháp, nhưng vẫn là quý tộc. Katia từng được đánh giá cao trong giới quý tộc về năng lực pháp thuật – ngày đó cũng chỉ đến mức đó. Vậy mà giờ Dereck đã vượt qua.

"Nhưng so sánh với ta thì không công bằng. Ngày đó ta vừa phải học làm quý cô, vừa phải luyện ma pháp."

"Làm quý cô khó lắm à?"

"Cậu bắt đầu thấy hứng thú với văn hoá quý tộc rồi sao?"

"…Chỉ là tò mò thôi."

Katia nhấp một ngụm nước, nhìn thẳng vào mắt Dereck.

Đó dường như chỉ là sự tò mò thuần khiết? Dù Dereck trông có vẻ chững chạc hơn tuổi, ánh mắt cậu vẫn còn nét hiếu kỳ ngây ngô của một thiếu niên.

Katia khẽ thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng dịu hơn:

"Giới lính đánh thuê hay thương nhân thường đồn thổi đủ thứ về tiểu thư quý tộc, đúng không?"

"Đa số là lời không hay. Một nửa bảo họ chảnh chọe, nửa còn lại thì nói là đầu óc ngu ngốc."

"Ta hiểu vì sao họ nghĩ vậy, nhưng đó là đánh giá hơi khắt khe. Môi trường khác nhau thì sẽ hình thành giá trị khác nhau."

Dù vẫn hay trò chuyện về công việc lính đánh thuê và ma pháp, nhưng đôi lúc cũng cần tạm rời xa những điều nặng nề. Nhìn lên bầu trời đầy sao, Katia nhớ về quá khứ và kể:

"Phần lớn tiểu thư quý tộc đều khác biệt, nhưng có điểm chung. Đặc biệt là vào dịp lễ trưởng thành – đó là lúc họ chuẩn bị cho buổi ra mắt đầu tiên, cảm giác như cả thế giới xoay quanh họ."

"Ra mắt?"

"Là lễ giới thiệu với giới thượng lưu."

Katia ngả lưng ra ghế, ánh mắt mơ màng:

"Khoác lên người những bộ váy đẹp đẽ, cư xử chuẩn mực, họ đến hoàng đô để diện kiến hoàng đế. Sau đó tổ chức vũ hội tại gia tộc, chính thức bước vào xã hội. Đó là lúc tiểu thư quý tộc rực rỡ nhất."

"Cháu có nghe qua rồi."

"Thời điểm đó, họ phải học rất nhiều thứ."

Giọng Katia như đang kể chuyện đêm khuya. Nàng nhắm mắt, hoài niệm:

"Học dáng đi, cách đứng, lễ nghi với quý tộc cấp cao, kiến thức để trò chuyện như lịch sử, chính trị, mỹ thuật… rồi cả cắm hoa, thêu thùa, cưỡi ngựa, chơi nhạc cụ."

"Nghe như cực hình vậy."

"Không sai. Nhìn ta sống như lính đánh thuê là biết rồi – ngày đó ta là đứa con gái nghịch ngợm."

Dereck bật cười. Katia tiếp tục, ánh mắt dịu dàng:

"Bọn ta còn phải học khiêu vũ, học về truyền thống gia tộc. Nhưng quan trọng nhất vẫn là ma pháp."

"Vì quý tộc giỏi pháp thuật?"

"Không hẳn như vậy. Quý tộc xem ma pháp như nghệ thuật, như thú vui cao quý."

Họ ngâm câu chú như đang đọc thơ, vẽ pháp trận như tạo tranh và sách dạy ma pháp cũng được in sang trọng với minh hoạ tinh xảo.

"Nhìn là biết cậu thấy mấy thứ đó phiền phức rồi."

"…Lộ rõ lắm à?"

"Cậu có thể thấy nó không thực dụng, nhưng ta nghĩ vẫn có giá trị."

"Nếu sư phụ nói thế, cháu sẽ cố nhìn nhận lại."

"Đừng miễn cưỡng. Nghe như ta đang ép buộc vậy."

Cả hai nhìn nhau bật cười. Dù khác biệt tuổi tác, xuất thân và suy nghĩ, nhưng họ vẫn có một mối liên kết kỳ lạ.

Katia phủi áo, nhẹ giọng:

"Dereck, một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu. Dáng vẻ của các tiểu thư quý tộc khi đứng giữa vũ hội – giống như hoa đang nở rộ. Đó là lý do người ta khao khát trở thành họ."

Bà vuốt nhẹ mái tóc rối bời của Dereck, khẽ mỉm cười.

"Ta mong có ngày cậu sẽ hiểu."

"Ta không thể tiếp tục dạy cậu ma pháp nữa."

Lời chia tay đến bất ngờ, vào năm sau. Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ và trở về nhà, Katia đã nói như vậy.

Lẽ ra đây có thể là lời báo tin vui rằng không còn gì để dạy nhưng Dereck mới chỉ bắt đầu tiếp cận ma pháp cấp hai. Cậu đã nắm vững gần như toàn bộ ma pháp cấp một, học thêm nhiều pháp thuật mới. Việc thành thạo cấp hai chỉ còn là vấn đề thời gian.

"…"

Ánh mắt Katia vừa cứng rắn vừa nặng nề. Bà luôn là người lo lắng cho Dereck nhiều nhất, nhưng cũng chính bà là người phải thông báo chuyện này.

"Ta nhận được thư từ Bá tước Elvester. Ông ta muốn mời ta về trang viên để dạy kèm."

"Bá tước Elvester?"

"Ừ, vị anh hùng nổi danh ở phía đông. Con gái ông ta sắp ra mắt xã hội, họ cần một gia sư."

Bá tước Elvester không phải nhân vật tầm thường. Ngay cả đại công tước ở hoàng đô cũng phải kính nể. Katia không thể từ chối dễ dàng.

"Trước giờ ta luôn từ chối lời mời kiểu này, nhưng lần này đích thân Bá tước viết thư. Có lẽ tin đồn ta dạy ma pháp cho một đứa bé ở khu ổ chuột đã lan ra."

Một người như Katia thật sự rất khó tìm. Xuất thân đặc biệt, lại đào tạo được một thiếu niên dân thường thành pháp sư – đó là thành tích gây chú ý. Dù Dereck có tài, nhưng ai cũng đều xem đây là công lao của Katia. Bà thật sự là một sư phụ xuất sắc.

Từ bên ngoài nhìn vào, đây là cơ hội hiếm có. Làm gia sư trong gia tộc danh giá mang lại cả vinh quang lẫn của cải. Huống chi con gái Bá tước là tiểu thư Freya lại nổi tiếng về vẻ thanh nhã.

"…"

Nhưng cũng vì thế, Katia không thể mang theo một đứa trẻ xuất thân từ khu ổ chuột. Đã đến lúc phải chia tay.

Trước ngày rời Ebelstein, Katia tất bật chuẩn bị mọi thứ.

Bà dùng tiền tích góp để mua cho Dereck trang bị tử tế. Không còn phải mặc đồ cũ rách, dùng pháp cụ hạng hai. Cậu đã được trang bị như một lính đánh thuê thực thụ.

Bà còn cho phép Dereck tiếp tục ở trong ngôi nhà đó và tặng cho cậu một quyển sách lý luận ma pháp cơ bản. Loại sách đó vô cùng quý giá, người thầy đầu tiên của Dereck đã mất mạng khi cố trộm một cuốn.

"Cái này cậu học vài năm là xong. Không bằng dạy trực tiếp, nhưng với năng khiếu của cậu thì đủ dùng. Khi học xong có thể bán đi lấy tiền."

"Nhưng, sư phụ..."

"Khi ta đến trang viên rồi thì chẳng thiếu tiền nữa. Cầm lấy."

Hai tháng sau, vào ngày Katia rời đi, bà khoác áo xám và đeo chiếc túi đơn giản.

Ebelstein vẫn nhộn nhịp như mọi khi. Katia sẽ sớm biến mất trong dòng người.

Dù đã chuẩn bị đầy đủ, gương mặt bà vẫn lộ vẻ lo lắng. Dereck nhìn thấy vậy, bình thản mỉm cười.

"Đừng lo. Sư phụ đã dạy cháu suốt từng ấy năm mà không đòi hỏi gì cả."

"Dereck…"

"Nhìn cháu đi, sư phụ."

Cậu dang tay, tự tin nói. Mới mười lăm tuổi, nhưng khác hẳn cậu bé lang thang ngày xưa.

Áo khoác da tốt, áo len dày, quần là phẳng phiu, dây lưng sáng bóng – không còn là đứa trẻ ăn bánh mì thừa ở góc quán rượu.

"Cháu đã là người lớn rồi. Cháu có thể tự lo được cho mình."

Katia khụy gối, ôm lấy vai Dereck.

"Không cần trưởng thành quá nhanh, Dereck."

Dù cuộc đời buộc cậu phải lớn, nhưng đừng quên trái tim ngây thơ của mình, ngay cả trong hoàn cảnh tồi tệ nhất.

Để lại lời đó, Katia quay người, lẫn vào biển người.

"Tạm biệt, sư phụ."

Dereck lặng lẽ vẫy tay.

Khi trở lại căn nhà cũ của Katia, Dereck thấy nó trống rỗng. Một chiếc giường gỗ, một cái bàn ọp ẹp. Giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng.

Lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Dereck cảm nhận được sự tĩnh lặng đến lạ lùng. Trước kia, nơi này chỉ là một phần trong trò chơi cũ. Nhưng giờ cậu biết – đây là thế giới thật.

"…"

Dereck uống ngụm nước, ngồi vào bàn. Trong im lặng, cậu lấy ra cuốn sách mà Katia tặng, bắt đầu đọc.

Sột… sột… sột…

Trang sách lật nhẹ. Thời gian cứ thế trôi đi.

[Danh sách pháp thuật hiện có]

✦ Ma pháp chiến đấu

★☆☆☆☆☆ Ma Tiễn

★☆☆☆☆☆ Kích Lực

★★☆☆☆☆ Hỏa Cầu

 

✦ Ma pháp biến hình

★☆☆☆☆☆ Tạo Ánh Sáng

 

✦ Ma pháp ảo ảnh

★☆☆☆☆☆ Câm Lặng

★★☆☆☆☆ Vọng Âm

 

✦ Ma pháp triệu hồi

★☆☆☆☆☆ Triệu Hồi – Tinh Linh Dẫn Đạo

 

✦ Ma pháp cảm ứng

★☆☆☆☆☆ Cảm Hướng

★★☆☆☆☆ Thiên Nhãn

Cộp.

Dereck xem lại danh sách, rồi gập sách lại.

"Mình phải đi thôi, không trễ giờ gặp chỉ huy mất."

Cậu kết thúc buổi học thường ngày, đứng dậy, buộc dây giày. Tay cầm ổ bánh kẹp, cậu mở cửa. Ánh nắng rọi vào phòng.

Chỉ trong một năm, Dereck đã tự học thêm hai pháp thuật cấp hai.

Khi ấy, cậu mới mười sáu tuổi.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương