Không Có Tiểu Thư Nào Xấu Xa Cả
-
Chapter 2 - Dereck (2)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 2: Dereck (2)
Ebelstein là thành phố của ngàn gương mặt.
Câu nói này thường được mấy tay lãng mạn trong quán rượu thốt lên sau vài chén quá đà.
Nhưng không thể coi đó là lời say xỉn vô nghĩa. Một thành phố quy tụ hàng trăm ngàn người như thế này, dù đi khắp cả đại lục, cũng khó mà tìm thấy.
Khi bị mắc kẹt trong khu ổ chuột ngột ngạt xám xịt, người ta dễ có cảm giác thành phố này chẳng khác gì một nhà tù khổng lồ. Nhưng chỉ cần rời khỏi đó, đi dạo vài vòng quanh Ebelstein, thì lại thấy mấy kẻ say kia cũng không hoàn toàn nói bậy.
Dereck rời khu ổ chuột, băng qua khu buôn bán rồi tiến về phía cảng. Nhìn đám đông tấp nập ở đó, cậu có cảm giác như đang bước vào một thế giới khác, hoàn toàn trái ngược với sự mục ruỗng và lặng lẽ của mấy con hẻm sau lưng.
Tiếng quát tháo của công nhân, tiếng kẽo kẹt của những con thuyền lắc lư theo sóng, cảnh người làm việc chăm chỉ từ sớm tinh mơ, kéo lê từng thùng cá và hàng hóa… Tất cả tạo nên một không khí đầy sức sống, chẳng hề liên quan gì tới sự tăm tối cậu từng quen thuộc.
Cậu men theo bến cảng, leo lên những bậc thang dẫn sâu vào thành phố, băng qua những tòa nhà tráng lệ cho tới khi tới được khu tụ tập của đám lính đánh thuê.
Sương sớm còn ẩm lạnh, từng gã lính đánh thuê lượn lờ khắp ngõ như lũ sói săn mồi, sẵn sàng giết người chỉ để đổi lấy vài đồng bạc. Mỗi tên đều vũ trang tận răng, tạo ra một bầu không khí nguy hiểm khiến dân thường chẳng dám bén mảng. Dù Ebelstein là một thành phố văn minh phát triển, nó vẫn giữ lại góc hoang dại của mình.
Người thầy thứ hai của Dereck là một quả phụ tên Katia Flameheart.
Bà từng là nữ chủ gia tộc Flameheart – một tước gia loại nhỏ, bị lật đổ sau khi nổi dậy chống lại đế quốc. Giờ bà đã bước sang tuổi xế chiều, vầng trán xuất hiện những nếp nhăn và mái tóc đã bắt đầu lộ sợi bạc.
Số phận của những nữ quý tộc sa cơ thường chẳng mấy tốt đẹp. Họ khó lòng thích nghi với cuộc sống không còn nhung lụa. Dù vẫn còn nhan sắc, thân phận đã mất thì kết cục của họ thường giống nhau.
Nhưng vẫn có người sống sót – nhờ ý chí. Họ có thể đi dạy chữ cho thường dân, học buôn bán, nếu may mắn thì làm gia sư cho những tiểu thư trong các gia tộc lớn. Vì từng là quý tộc, họ hiểu lễ nghi, biết cách hành xử, và được xem là ứng viên lý tưởng cho vai trò dạy dỗ giới thượng lưu.
Katia là trường hợp đặc biệt trong số những người “may mắn” ấy. Bà không cầm bút cũng chẳng cúi đầu trước gia tộc nào.
Là một pháp sư cấp ba, bà chọn sống như lính đánh thuê – săn quái vật để đổi lấy tiền thưởng. Thay vì mặc đầm quý phái, bà khoác áo choàng cũ kỹ, cầm dao găm thay cho bút lông và dấn thân vào con đường khốc liệt giữa bầy sói người. Dáng người nhỏ bé của bà ẩn chứa một sức sống mãnh liệt.
“Này, nhóc biết dùng phép đúng không?”
Họ gặp nhau tình cờ khi Dereck đang gặm miếng bánh yến mạch khô khốc trong một góc quán rượu. Lúc đó cậu đã lăn lộn trong giới lính đánh thuê được khoảng bốn năm.
Tóc trắng lấm bụi, đôi mắt đỏ rực, cậu ngẩng lên nhìn Katia. Ánh sáng phép thuật mờ mờ trong đôi mắt ấy không giống với khí chất của giới quý tộc.
Katia nheo mắt nhìn Dereck đầy tò mò.
“…Vâng? Bà đang nói với tôi ạ?”
“Phải.”
Dereck nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa bất ngờ bắt chuyện với mình.
Cậu bước vào thế giới lính đánh thuê vì nhiều lý do.
Thứ nhất, cậu phải sống. Dù xuất thân thấp kém, chỉ cần dám liều mạng thì vẫn có việc – như bắt chuột trong kho cũ hay xử lý mấy con quái vật cấp thấp ngoài thành. Với lượng phép thuật cơ bản của pháp sư cấp một, những nhiệm vụ đó không phải quá khó.
Thứ hai, cậu cần gặp thầy. Người thầy đầu tiên là ông già từng dạy cậu mấy điều cơ bản về ma pháp đã qua đời. Tuy vẫn có thể tự học, nhưng có thầy giỏi vẫn hiệu quả hơn.
Dù hiếm nhưng giới lính đánh thuê vẫn có vài người biết dùng ma pháp. Nhiều người trong số họ buộc phải đi theo con đường này để sống sót.
Dereck hy vọng sẽ tìm được ai đó để học tiếp, nhưng đại đa số pháp sư đều không tử tế. Kế hoạch ban đầu là trong một năm sẽ gặp được người phù hợp, thế mà đã bốn năm trôi qua.
Cậu trai ấy, giờ đã bắt đầu ra dáng thiếu niên, vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt đám lính từng trải. Có lúc bị đánh, có lúc dùng chút phép ít ỏi để chống trả, Dereck sống sót bằng một ý chí bền bỉ.
“Giờ cậu bao nhiêu tuổi?”
Katia nhìn cậu và hỏi, giọng bình thản như thể đã hiểu hết mọi chuyện.
Bà từng lăn lộn trong giới lính thuê đủ lâu để biết: ở đây, lòng tốt là thứ hiếm hoi. Ai cũng có một câu chuyện riêng, chẳng ai rảnh mà quan tâm người khác khổ thế nào.
Nhưng điều khiến Dereck khác biệt chính là… tuổi của cậu.
Cậu còn quá nhỏ.
Bà bất giác nhớ đến đứa con trai đã mất – một cậu bé từng nô đùa giữa sân phủ. Giờ nếu còn sống, nó chắc cũng tầm tuổi Dereck. Nhìn một đứa trẻ chật vật mưu sinh bằng chút phép thuật ít ỏi, chẳng biết sao lại khiến bà cảm thấy vừa xót xa vừa chạnh lòng.
Bà còn tưởng mình đã quên làm mẹ, nhưng hóa ra… làm mẹ là bản năng mà một khi có rồi, thì sẽ mang theo tới cuối đời.
Sự kết hợp giữa một thiên tài ma pháp xuất thân từ khu ổ chuột và một nữ quý tộc sa cơ là điều hiếm gặp, ngay cả trong thế giới lính đánh thuê.
Thỉnh thoảng vẫn có người tò mò, nhưng mối quan hệ giữa Katia và Dereck không thân thiết như người ta nghĩ.
Katia hiểu rõ, trong giới này quan tâm quá mức chỉ chuốc lấy phiền phức. Dereck cũng nắm được điều đó và chưa từng làm phiền bà.
“Cậu có thể rèn luyện bằng thực chiến, nhưng vẫn phải học bài bản. Ma pháp chia làm năm hệ. Cậu biết không?”
“Chiến đấu, biến hình, ảo thuật, triệu hồi và cảm ứng… phải không ạ?”
“Chính xác. Có vẻ ông già đó cũng không đến nỗi.” Katia gật đầu. “Mỗi hệ đều có nhiều loại pháp thuật cấp độ khác nhau. Chỉ cần học được một phép cấp hai thôi, cậu đã được coi là pháp sư cấp hai rồi.”
Bà tiếp tục giảng trong khung cảnh ồn ào của quán rượu.
Ngay cả giữa các pháp sư cấp hai, cũng có sự phân tầng. Có người chỉ học một phép, có kẻ lĩnh hội cả chục, và địa vị của họ khác nhau rõ rệt. Nhưng điều quan trọng nhất là biểu tượng. Một khi có thể thi triển được một phép cấp hai, thân phận của người đó đã khác.
Trong khi giới quý tộc có không ít pháp sư cấp hai, thì với thường dân, đây là một thành tựu hiếm hoi – cần cả tài năng lẫn khổ luyện.
“Đã là pháp sư, ai cũng muốn mạnh hơn. Nhưng hầu hết đều sẽ chọn chuyên sâu vào một lĩnh vực thay vì học tràn lan.”
“Vậy là pháp sư thường chọn chuyên ngành?”
“Đúng. Cần phải sớm biết bản thân hợp với hướng nào.”
“Cháu muốn học tất cả.”
Katia đặt cốc xuống, nhìn cậu bằng ánh mắt mệt mỏi.
“Tham vọng quá lớn sẽ làm cậu chậm bước. Nhớ lời ta nói.”
“Vâng ạ.”
Katia là một pháp sư ảo thuật cấp ba. Bà chỉ biết vài phép cấp ba, nhưng lại tinh thông rất nhiều phép cấp hai.
Bà không thể ngay lập tức nâng tầm Dereck, nhưng có thể chỉ lối cho cậu.
“Từ cấp hai trở đi, cậu phải luôn cảm nhận và điều khiển ma lực bên trong mình.”
“Cháu cũng mơ hồ cảm thấy vậy. Dùng phép thuật giống như điều khiển một nguồn năng lượng bên trong cơ thể.”
“Chính xác. Trải nghiệm của cậu sẽ rất có ích. Hãy thử bắt chước dòng chảy ma lực mà ta truyền sang.”
Katia đặt tay lên mặt bàn gỗ, điều khiển ma lực của mình. Dereck làm theo, tập trung cảm nhận luồng ma lực trong cơ thể.
Cậu sở hữu một lượng ma lực bẩm sinh không hề nhỏ. Để một đứa trẻ như vậy mục nát trong khu ổ chuột thật quá lãng phí. Cậu học được phép cấp một từ một lão già ba hoa, rồi dựa vào bản năng để hiểu cách khống chế ma pháp.
“Nếu nó có dòng máu quý tộc… cuộc đời đã khác hoàn toàn.”
Katia từng thấy quá nhiều kẻ bình thường khoác mác thiên tài chỉ vì mang họ của quý tộc. Tiềm năng của Dereck khiến bà mang một cảm xúc rất phức tạp – không hẳn bất ngờ, mà là bất lực.
Thế giới này vốn đã không công bằng. Katia hiểu điều đó quá rõ. Bà không cho phép bản thân yếu mềm.
Trong khi đang dạy về cách khống chế ma lực, bất ngờ có chuyện xảy ra.
— Vù!
Ánh mắt Dereck sáng lên như vừa hiểu ra điều gì, rồi cậu lập tức giải phóng ma lực.
Lông mày Katia nhíu lại.
— Vù! Đoàng!
Một tiếng nổ lớn vang dội cả quán rượu.
“Cái quái gì vậy…?!”
“Có chuyện gì thế?!”
Đám lính đánh thuê lập tức túm lấy vũ khí, nhìn quanh cảnh giác. Âm thanh nghe như một tòa nhà sụp đổ, rung chuyển cả sàn nhà.
Ai nấy đều sẵn sàng tử chiến, nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào bất thường. Ngoài kia vẫn yên bình, bên trong quán cũng không có gì thay đổi.
“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Rõ ràng là có tiếng nổ mà!”
“Này! Kiểm tra xung quanh mau! Chắc chắn có gì đó!”
Katia nhìn xuống Dereck – cậu đang ngồi giữa sự hỗn loạn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại.
“Sư phụ, con chỉ là…”
Chát!
Trước khi cậu kịp nói hết câu, Katia đã chộp lấy tay cậu, kéo thẳng ra khỏi quán.
Katia kéo Dereck vào một con hẻm vắng trong khu lính đánh thuê. Tốc độ của bà nhanh đến mức cậu gần như phải chạy theo mới kịp.
Bà nắm chặt tay cậu, đưa cậu đi vòng vèo qua mấy khúc cua, len lỏi vào những con ngõ tối bốc mùi rác thải.
Không khí ngột ngạt đến mức Dereck chẳng dám hé môi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Katia nghiêm trọng như vậy.
Cuối cùng, họ dừng lại trong một góc khuất.
Katia khuỵu gối, nhìn thẳng vào Dereck.
“Dereck.”
Vẻ mặt của bà rất phức tạp. Dereck không hiểu chuyện gì, chỉ thấy một cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.
Katia nhắm mắt lại, hít một hơi sâu để ổn định suy nghĩ.
Bà từng là tiểu thư quý tộc, rồi trở thành nữ chủ nhân gia tộc Flameheart. Dù giờ chỉ còn là lính đánh thuê lang thang, bà vẫn hiểu rõ luật lệ trong giới thượng lưu. Chính vì thế, sắc mặt bà lúc này càng thêm nghiêm trọng.
“Nghe kỹ đây, Dereck. Phép cậu vừa dùng có tên là Vọng Âm. Đây là một loại ảo thuật – tạo ra âm thanh trong phạm vi nhất định để đánh lạc hướng kẻ địch.”
“Cháu cũng đoán là như vậy.”
“Phải. Và… đó là ma pháp cấp hai.”
Thường dân dùng phép cấp hai – chuyện này đáng để quý tộc phải nể trọng vì biết rằng phía sau đó là bao khổ luyện và nỗ lực.
Nhưng thời đại này… vẫn là thời đại của quý tộc.
Ma pháp là đặc quyền của họ. Là biểu tượng danh dự. Là ranh giới không được phép vượt qua.
“…”
Tài năng thiên phú có thể là món quà trời cho, nhưng vượt quá vị trí của mình… thì là mối họa.
Vẻ mặt Katia lúc này, cuối cùng đã trở nên nghiêm túc thật sự.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook