Kiếm Thần Đến Từ Thế Giới Diệt Vong
-
Chapter 46
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 46:
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: durii.an]
Tại Trung tâm Giám sát Khu Vực Rạn Nứt của Hiệp Hội Người Hùng, São Paulo, Brazil.
Bíp bíp bíp!
“Khu Vực Rạn Nứt đã được phong tỏa rồi!”
Một trong những đốm đèn đỏ nhấp nháy trên màn hình lớn bỗng chuyển sang màu xanh dương.
Đội trưởng tiếp nhận báo cáo chăm chú nhìn tấm bản đồ Brazil khổng lồ đang hiển thị trên màn hình.
“BA016?”
Anh ta hơi nghiêng đầu khi xác nhận đốm xanh vừa xuất hiện.
Đây được xem là khu vực nan giải nhất trong chiến dịch lần này.
Thậm chí Chủ tịch Daniel Lopes còn đích thân nhắc đến rằng họ sẽ bắt đầu phong tỏa nó sau khi đã xử lý xong những Khu Vực Rạn Nứt khác, vì nhân lực hiện tại không đủ.
“Có phải lỗi hệ thống không?”
Trước câu hỏi của đội trưởng, viên kỹ sư khẳng định chắc nịch rằng không có lỗi nào cả.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ ra đây phải là khu vực cuối cùng được phong tỏa mới đúng chứ…”
Không thể nắm bắt tình hình thực tế nên đội trưởng chỉ có thể cảm thấy nghi ngờ.
“Có thay đổi gì sao?”
Dù sao đi nữa, bớt đi một Khu Vực Rạn Nứt cần phong tỏa cũng đồng nghĩa với việc công việc của họ giảm đi và cho thấy chiến dịch của Hiệp Hội đang tiến triển thuận lợi.
“Báo cáo vụ này cho Tổ Kế hoạch Chiến lược ngay lập tức.”
Sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, đội trưởng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Trong khi đó, khi nhận được báo cáo từ trung tâm giám sát, người đứng đầu Tổ Kế hoạch Chiến lược tưởng mình nghe nhầm.
“Khu Vực Rạn Nứt BA016 đã được phong tỏa á?”
Anh ta dừng lại một lát, rồi hỏi cấp dưới vừa mang báo cáo đến:
“…Tại sao?”
“Dạ?”
Thấy vẻ bối rối của cấp dưới, tổ trưởng Tổ Kế hoạch Chiến lược lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Thông tin này tuyệt đối chắc chắn chứ?”
“Vâng.”
“Không thể nào… Không thể như vậy được…”
Lẩm bẩm như một tên điên, anh ta vội vàng lục tìm đống tài liệu chất đống bên cạnh.
Rồi anh ta thốt lên sau khi tìm thấy thứ mình cần:
“Nhìn này! BA016 là nơi các Người Hùng Hàn Quốc đã được điều động đến!”
Vẻ mặt ủ rũ của cấp dưới dường như muốn hỏi: Rồi sao? Có vấn đề gì ạ?
“Ừm… Các Người Hùng Hàn Quốc không được phép phong tỏa Khu Vực Rạn Nứt ạ?”
Cấp dưới ngây thơ hỏi lại, cứ như thể thực sự không hề hay biết chuyện gì.
“Đó không phải vấn đề…”
Tổ trưởng Tổ Kế hoạch Chiến lược suýt nữa thì buột miệng tiết lộ thông tin tuyệt mật chỉ được chia sẻ với các nhân vật cốt cán bao gồm cả Chủ tịch, nhưng anh ta đã kịp thời ngậm miệng lại.
Những quân cờ bỏ đi. Những tấm bia đỡ đạn để câu giờ.
Đó là thân phận hiện tại của những Người Hùng Hàn Quốc vừa phong tỏa Khu Vực Rạn Nứt BA016.
“Có phải có thông tin mật nào đó mà tôi chưa được biết không?”
“Mật gì chứ? Vớ va vớ vẩn!”
Tổ trưởng Tổ Kế hoạch Chiến lược bất ngờ lớn tiếng, vẫy tay ra hiệu.
Đây là dấu hiệu bảo cấp dưới đừng làm phiền nữa và hãy quay về làm việc đi.
Nhìn cấp dưới đi khuất với đầy rẫy thắc mắc, anh ta chìm sâu vào suy tư.
‘Rõ ràng Chủ tịch đã bảo là các Khu Vực Rạn Nứt gần Santarém sẽ được phong tỏa sau khi tập hợp các đội tinh nhuệ từ nhiều quốc gia…’
Nếu kế hoạch có thay đổi, anh ta phải được thông báo chứ.
‘Các Người Hùng Hàn Quốc thực sự đã phong tỏa được nó sao?’
Anh ta tra cứu thông tin về hai Người Hùng cấp S được phái đến BA016: Seo Dojun và Hyun Juyeon.
Hyun Juyeon là cái tên đã quá quen thuộc.
Cô ấy nổi tiếng và khả năng của cô đã được chứng minh gần đây ở Anh.
“Còn Seo Dojun…”
Một Người Hùng trẻ tuổi đột nhiên trở thành cấp S mà chẳng có thành tích nổi bật nào.
Dường như có điều gì đó bí mật về cậu, và có vẻ như Hiệp Hội Người Hùng Hàn Quốc đang che giấu thông tin về cậu ấy.
Điều đó cũng dễ hiểu.
Brazil cũng có những Người Hùng hoàn toàn khác so với những gì được công bố rộng rãi.
Một loại át chủ bài hay vũ khí bí mật chăng?
“Chà, lời khai từ cả hai phía đều nhất quán rằng cậu ta đã đơn phương tấn công Ryoma Takashi, nên có lẽ về mặt năng lực thì không có gì phải bàn cãi nữa.”
Nếu vậy, sự kết hợp của cậu với nữ Người Hùng cấp S Hyun Juyeon sẽ mang lại nhiều hứa hẹn lắm đây.
“Biết đâu họ lại gặp may trong Khu Vực Rạn Nứt đã được phong tỏa.”
Việc họ phá hủy lõi khe nứt mà không phải chạm trán quá nhiều quái vật là điều hoàn toàn có khả năng.
Người tổ trưởng gật gù rồi đứng dậy.
Bất kể hoàn cảnh thế nào, một Khu Vực Rạn Nứt rắc rối giờ đã được giải quyết.
Giống như câu “Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome”, hiện giờ, kết quả mới là quan trọng nhất.
“Mà nghĩ lại, đội Người Hùng Hàn Quốc mà chúng ta xem là con cờ thí lại lập được chiến công đầu tiên trong chiến dịch này cơ à?”
Suy nghĩ đó khiến anh ta bật cười trong vô thức.
***
Seo Dojun đã dự định phong tỏa Khu Vực Rạn Nứt càng muộn càng tốt.
Bắt đầu với tim Cá Sấu Xanh, cậu định thu thập càng nhiều các thành phẩm từ quái vật không có ở Hàn Quốc càng tốt, đồng thời câu giờ theo mong muốn của Chủ tịch Daniel Lopes.
Nhưng sự xuất hiện của ma thuật hắc ám đã làm thay đổi kế hoạch của cậu.
‘Biến số chưa bao giờ là điềm lành hết…’
Đặc biệt là khi biến số đó lại là ma thuật hắc ám.
May mắn thay, không có dấu vết nào của ma thuật hắc ám được tìm thấy bên ngoài khu vực Khu Vực Rạn Nứt.
‘Vậy là nó chỉ ảnh hưởng đến bên trong thôi…’
Thật ra là ngay cả Seo Dojun cũng không biết phải nói gì trước tình huống này.
Thế giới diệt vong không có thứ gọi là Khu Vực Rạn Nứt.
Lẽ nào đây có phải là đặc điểm riêng của Trái đất chăng?
Seo Dojun cảm thấy một sự bực bội không thể lý giải đang gặm nhấm dây thần kinh của mình.
“Ừm… Chúng ta nên nghỉ ngơi trước đã.”
Jung Inju thấy hơi ngần ngại khi nói chuyện với Seo Dojun, người có vẻ mặt sắc lạnh hơn thường lệ.
“Nghỉ ngơi?”
Trước câu hỏi của Seo Dojun, Jung Inju giải thích một tràng dài dòng.
Nghe xong, Seo Dojun tóm tắt một cách gọn gàng:
“Vậy ý cô là mọi người đều kiệt sức và bị thương nên cần nghỉ ngơi à?”
“...Ừ.”
Giọng của Jung Inju đầy vẻ mệt mỏi.
“Được rồi.”
Trước câu trả lời của Seo Dojun, cô mỉm cười đầy biết ơn.
Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng méo xệch.
“Cô sẽ tham gia cùng chúng tôi sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn đúng không?”
“Sao cơ?”
“Có vài thứ tôi cần kiểm tra. Tôi sẽ đi xem xét một vài Khu Vực Rạn Nứt.”
“Một mình á?”
Vẻ mặt của Seo Dojun trông như đang thầm hỏi liệu cô có nghi ngờ sức mạnh của cậu không.
“Nhưng… chúng ta là một đội mà. Lẽ ra chúng ta nên ở cùng nhau chứ? Dù cậu có mạnh đến đâu thì cậu vẫn là con người mà.”
Khi Jung Inju đề nghị cậu cũng nên nghỉ ngơi, Seo Dojun bật cười.
“Tôi còn chưa kịp khởi động nữa… hay là đã khởi động rồi nhỉ? Dù sao thì cũng đừng lo cho tôi. Mọi người cứ nghỉ ngơi với các thành viên trong hội đi.”
Nói rồi, Seo Dojun dốc hết toàn bộ ba lô của mình ra.
Hộp đựng tim Cá Sấu Xanh này, đá ma thuật này, rồi các sản phẩm từ quái vật nữa.
Chiếc ba lô từng chật ních của cậu giờ đã trống rỗng.
Cậu chỉ giữ lại mười chiếc hộp rỗng đựng tim Cá Sấu Xanh cùng một tủ đông nitơ lỏng bên trong.
‘Ước gì mình có được một túi không gian…’
Thật không may, những vật phẩm như vậy vẫn chưa xuất hiện trên Trái đất.
Chẳng có vật liệu để chế tạo, cũng chẳng có những người thợ thủ công đủ khả năng tạo ra chúng.
À, thợ thủ công thì vẫn có thể tìm thấy bằng cách nào đó.
Vấn đề thực sự nằm ở những vật liệu cần thiết để tạo ra không gian đa chiều.
“Cô đã nghe nói về một con quái vật tên là Lephaos chưa?”
“Lephaos?”
Jung Inju nghiêng đầu, tỏ vẻ rằng cô chưa bao giờ nghe đến.
“Thế còn Brimunata?”
Một lần nữa, cô lại lắc đầu.
Seo Dojun liệt kê thêm những con quái vật khác có khả năng tạo ra không gian đa chiều, nhưng ngay cả một người hiểu sâu biết rộng như Jung Inju cũng chẳng biết con nào trong số đó.
Seo Dojun tặc lưỡi thất vọng rồi yêu cầu một tấm bản đồ các Khu Vực Rạn Nứt gần Santarém.
“Cậu đi một mình thật đấy à?”
Khi Jung Inju giao lại tấm bản đồ, sắc mặt cô bỗng tối sầm lại.
Seo Dojun không trả lời mà chỉ gật đầu, bỏ bản đồ vào túi và bật thiết bị định vị GPS lên.
Thiết bị do Hiệp Hội Người Hùng Brazil cung cấp này hiển thị chi tiết vị trí của tất cả các Khu Vực Rạn Nứt cần xử lý.
Có nó, cậu có thể dễ dàng đi một mình.
Nghe Jung Inju kể lại tình hình, Hyun Juyeon vội vã chạy đến.
Cô nằng nặc đòi đi cùng cậu, nhưng…
“Mặt mày phờ phạc thế kia mà cô nghĩ có thể theo kịp tôi à? Tôi chỉ đi khảo sát thôi. Về nghỉ ngơi đi.”
Thật ra, Hyun Juyeon là người kiệt sức nhất.
Việc cô cố gắng săn quái vật không ngừng nghỉ để giúp Seo Dojun đã bào mòn sức lực của cô.
“Nhưng đi một mình…”
Từ ‘nguy hiểm’ nghẹn ứ lại trong cổ họng cô.
Nó đơn giản là không thể sử dụng cho Seo Dojun.
“Nếu cô muốn giúp thì hãy lo nghỉ ngơi cho lại sức đi đã.”
Sau khi vỗ nhẹ lên vai cô, Seo Dojun biến mất.
“…Gì vậy?”
Tốc độ di chuyển của cậu ấy nhanh đến mức trông như dịch chuyển tức thời, khiến cả Jung Inju và Hyun Juyeon đứng hình.
‘Chúng ta thậm chí còn không thể theo kịp bằng mắt thường sao?’
Họ đã thực sự thấy được bao nhiêu sức mạnh thật sự của Seo Dojun?
Chỉ dựa vào màn thể hiện đó, Hyun Juyeon hoàn toàn không thể đoán được giới hạn của cậu.
Trong khi đó, Seo Dojun lần đầu tiên được chạy nhảy tự do sau bao ngày.
Khả năng vượt qua siêu xe chỉ bằng cơ thể hoàn toàn đến từ ma thuật.
Nâng hàng chục tấn, di chuyển nhanh hơn xe thể thao, chặn đạn và tên lửa…
Con người sinh ra vốn mong manh, nhưng ma thuật lại cho phép họ vượt qua bất kỳ sinh vật nào.
Những Người Hùng chân chính nên tìm cách thấu hiểu ma thuật hơn bất cứ điều gì khác.
‘Nếu những người như vậy mà có thật, họ đã chẳng phải sống kiểu này rồi.’
Nhưng các Người Hùng Trái đất lại bị che mắt bởi sức mạnh bên ngoài, họ cứ ngỡ đó là toàn bộ bức tranh.
Từ quan điểm của Seo Dojun, điều đó thật đáng thương.
‘Không phải việc của mình.’
Họ đang sống khá tốt với sức mạnh hiện tại của họ.
Thế nhưng…
‘Nếu tình trạng này cứ lặp lại, mọi thứ sẽ phải thay đổi.’
Đặc biệt nếu sự an toàn của Trái đất bị đe dọa. Khi đó, Seo Dojun sẽ buộc phải tạo ra những thay đổi, ngay cả khi phải dùng đến các biện pháp quyết liệt.
Kiểm tra GPS, Seo Dojun đến một Khu Vực Rạn Nứt khác và cau mày.
Lối vào trông giống hệt cái trước với màu xanh lam pha đen.
Nồng độ ma thuật trở nên đậm đặc hơn ở gần lối vào.
Sau khi khảo sát khu vực, Seo Dojun gọi một cuộc điện thoại.
Sau nhiều hồi chuông, một giọng nói ngái ngủ trả lời.
Với múi giờ chênh lệch 12 tiếng, lúc đó ở Hàn Quốc đang là 3 giờ sáng.
“Alo?”
“Tôi cần kiểm tra một vài việc… Anh có rảnh không?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia giật mình tỉnh ngủ khi nghe thấy Seo Dojun.
“Người Hùng Seo Dojun đấy à?”
“Vâng.”
“Gọi điện vào giờ này… À, ở đó chắc là buổi chiều nhỉ? Cậu nói cần kiểm tra gì sao?”
“Tôi muốn biết liệu có bất kỳ thay đổi bất thường nào ở các Khu Vực Rạn Nứt của Hàn Quốc không.”
“Cụ thể là loại thay đổi nào?”
“Bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhất.”
Có lẽ vì câu hỏi quá chung chung, nên người ở đầu dây bên kia hơi do dự.
“Để tôi xác minh lại rồi gọi lại cho cậu sau nhé?”
“Tôi sẽ chờ.”
Khoảng 10 phút sau, điện thoại của cậu đổ chuông.
“Nói đi.”
“Đầu tiên, không có báo cáo nào về những thay đổi đặc biệt.”
“Ngay cả việc lối vào Khu Vực Rạn Nứt đổi màu cũng không có sao?”
“Đúng vậy. Không có bất kỳ thay đổi nào cả.”
“Có Người Hùng nào trở về từ Khu Vực Rạn Nứt ngày hôm qua hoặc hôm nay không?”
“À, kiểm tra cái này mất một chút thời gian. Người Hùng Yang Changseop đã trở về từ Khu Vực Rạn Nứt Cheongju hai tiếng trước. Tôi đã gọi trực tiếp cho anh ấy rồi nhưng anh ấy không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường bên trong.”
“Tôi hiểu rồi… Nếu có thể, anh có thể kiểm tra thêm những thay đổi ở các Khu Vực Rạn Nứt nước ngoài được không?”
“Cả ở nước ngoài nữa à?”
“Chỉ thông tin cơ bản thôi, ví dụ như màu sắc lối vào có chuyển sang màu đen không.”
“Có… có chuyện gì xảy ra ở Brazil sao?”
Sau khi suy nghĩ, Seo Dojun trả lời một cách cẩn thận:
“Chưa có gì được xác nhận cả. Nếu có thể, hãy yêu cầu thông tin từ Hiệp Hội Người Hùng Brazil. Báo lại cho tôi dù là những chi tiết nhỏ nhất nhé.”
Kết thúc cuộc gọi, Seo Dojun biết mình đã phá hỏng giấc ngủ của Phó Giám đốc Min Honggi.
Nhưng những thông tin đó sẽ rất cần thiết.
Dù đang định đến một Khu Vực Rạn Nứt khác, Seo Dojun cuối cùng lại bước qua cánh cổng đáng ngại trước mặt mình.
Cậu không thể để Khu Vực Rạn Nứt đầy hiểm hoạ này mà đi được.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook