Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 49: 

[Dịch giả: young and rich~]

[Hiệu đính: durii.an]

 

Thoạt nhìn, nó chỉ trông giống một con cá dẹt.

Khả năng ngụy trang bẩm sinh khiến việc phát hiện ra nó chẳng dễ chút nào.

“Achromos.”

Tên của con cá, à không, là con quái vật đang bám chặt lòng sông, đôi mắt híp lia nhìn khắp xung quanh.

Ngay cả ở thế giới diệt vong, đây cũng là một con quái vật hiếm khi được nhìn thấy.

Kích cỡ chỉ khoảng 10cm.

Độ dày chỉ 1,5cm cùng khả năng ngụy trang khiến nó gần như vô hình khi bám vào các bề mặt.

Nó hầu như không nhúc nhích, kiên quyết nằm lì tại chỗ hàng ngày trời nếu cảm nhận được bất cứ thứ gì ở gần.

Môi trường sống của nó cũng thật khó đoán, vì ta có thể tìm thấy nó ở biển sâu, nhưng chốc sau lại xuất hiện ở suối cạn.

“Không ngờ lại tìm thấy một con Achromos ở đây.”

Seo Dojun nở một nụ cười thật tươi.

Cậu không thể nhớ nổi mình đã từng hạnh phúc thế này khi ở Trái đất bao giờ chưa.

Không, kể cả quãng thời gian ở thế giới diệt vong, đây cũng là một món hời hiếm có, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi nhanh chóng dọn dẹp đám quái vật xung quanh, Seo Dojun tiến lại gần Achromos.

Bước chân cậu nhẹ tênh, trông cứ như sắp cất tiếng hát:

“Một con Achromos ư? Tìm thấy nó là một điều bất khả thi trừ khi cậu sở hữu vận may không thể tin nổi! Thánh Thứ Ba Leatrice, Hoàng Đế Thứ Bảy Rectomikan, thậm chí cả Peckry - người sáng lập Cỗ Xe Vàng và được mệnh danh là Đệ Nhất Thần Tài. Điểm chung của họ là gì? Tất cả đều sở hữu vận may mà người khác chỉ có thể mơ ước! Kassal, cậu cũng biết điều này, phải không? À! Mà nói mới nhớ, không phải có một vị tổ tiên của cậu cũng tìm thấy một con Achromos sao? Tên ông ấy là…”

“Lafcipote Le Vandean.”

Vị gia chủ đời thứ 12 đã đưa Gia Tộc Vandean từ Bá tước lên Hầu tước, một kiếm sĩ huyền thoại được biết đến với danh hiệu Kiếm Vương.

Khi Seo Dojun đến gần hơn, đôi mắt híp của Achromos khẽ giật giật.

Nên tấn công hay không đây?

Seo Dojun biết rõ nó đang nghĩ gì.

Chỉ có một cơ hội duy nhất.

Nếu đã tìm thấy Achromos, cậu không thể lãng phí cơ hội này được.

Cần phải ra đòn ngay khoảnh khắc nó định nuốt chửng cậu.

Những người thừa kế của Gia Tộc Vandean phải đọc di chúc của gia tộc khi tròn mười tuổi.

Đây là luật lệ của Gia Tộc Vandean, tập hợp những bí mật và lời khuyên do các đời gia chủ để lại, được coi là báu vật vĩ đại nhất của dòng tộc.

Đương nhiên, là người thừa kế, Seo Dojun cũng đã từng đọc qua nó.

Phần lớn những ghi chép của Lafcipote Le Vandean là về sinh vật này - Achromos.

Achromos theo dõi chuyển động của Seo Dojun bằng đôi mắt híp gần như vô hình.

Khi tay Seo Dojun từ từ vươn tới…

Achromos mở miệng trước.

Một khe hở chỉ rộng vỏn vẹn 1cm, nhưng những gì diễn ra sau đó lại không hề nhỏ bé.

PHÙÙÙÙÙ!

Không gian nứt toạc.

Không, chính xác hơn là không gian đã vỡ vụn từ miệng của nó.

Một chiều không gian đủ lớn để nuốt chửng cả Seo Dojun.

Một khoảng không hoàn hảo.

Achromos không có kẻ săn mồi tự nhiên.

Dù đối thủ có là ai đi chăng nữa, nó cũng có thể tạo ra một khe nứt không gian và nuốt chửng họ.

Seo Dojun lập tức tung toàn bộ ma thuật của mình.

Một xoáy nước hình thành xung quanh, tạo ra một cột nước bắn thẳng lên trời.

Cảnh tượng ấy giống hệt một cột nước khổng lồ nối liền trời và đất.

Những con quái bị mắc kẹt trong cơn lốc hét lên khi chúng bị xé xác, rồi trở thành một phần của cột nước.

Ấy vậy mà thế giằng co giữa Seo Dojun và Achromos vẫn tiếp diễn.

Achromos cố sức kéo Seo Dojun vào khoảng không của nó, trong khi Seo Dojun chống trả bằng ma thuật thuần túy.

‘Nó… mạnh hơn mình nghĩ!’

Chỉ có cách áp chế sức mạnh không gian của Achromos bằng ma thuật thuần túy mới thực sự có thể chiếm đoạt năng lực của nó.

Hấp thụ khoảng không của Achromos không hẳn là khó.

Nhưng phương pháp được biết đến chỉ có thể mang lại một phần nhỏ sức mạnh thực sự của nó mà thôi.

Muốn kiểm soát hoàn hảo thì cần phải áp đảo nó hoàn toàn bằng ma thuật.

Lafcipote Le Vandean đã chạm trán với một con Achromos trong thời gian trị vì với tư cách Kiếm Vương.

Ngay cả khi đó, nó cũng là một con quái vật cực kỳ hiếm, nhưng việc hấp thụ sức mạnh của nó không hề khó khăn.

Nhưng Lafcipote đã chọn con đường khó hơn, đó là đối đầu với toàn bộ sức mạnh của khoảng không thay vì đi đường tắt.

Đó là niềm kiêu hãnh và sự tò mò của một kiếm sĩ.

Và khi làm vậy, ông đã mở khóa được tiềm năng thực sự của Achromos.

‘Nếu có được sức mạnh ban đầu, chuyện này chẳng là gì sất….’

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Seo Dojun.

Cậu đã đánh giá thấp sức mạnh của Achromos rồi.

Ngay cả khi không có sức mạnh Kiếm Thần ban đầu, cậu vẫn cho rằng sức mạnh hiện tại của mình là đủ.

Cậu đã sai.

Sức mạnh của khoảng không mạnh hơn gấp nhiều lần so với dự đoán.

Vậy vấn đề là gì?

‘Nếu thua ở đây… mình sẽ bị nuốt chửng!’

Không còn chỗ cho sự hối tiếc.

Chỉ cần một chút lơ là, cậu sẽ bị mắc kẹt trong chiều không gian của Achromos - một số phận còn thảm hơn cả cái chết.

Khi cảm nhận được ma thuật cạn kiệt nhanh chóng, Seo Dojun nhận ra mình đang thất thế.

‘… Mình sẽ hấp thụ ma lực hắc ám!’

Chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Thà mạo hiểm cơ thể nổ tung vì ma lực hắc ám quá tải còn hơn là bị nuốt chửng.

Sử dụng bí thuật lưu thông ma thuật của Gia Tộc Vandean, cậu bắt đầu hút ma thuật hắc ám vào.

Năng lượng ăn mòn, hỗn loạn tràn vào huyết quản cậu.

Khi nó lấp đầy khoảng trống ma thuật đã cạn kiệt, sức mạnh của cậu tăng vọt.

Nhưng cảm giác nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong chốc lát.

Bụp! Bụp bụp!

Các mạch máu của cậu phình ra một cách kỳ dị.

Tay chân, thân mình, thậm chí cả khuôn mặt cậu, mọi mạch máu đều như muốn vỡ tung.

Cơ thể ở thế giới diệt vong có lẽ đã chịu đựng được, nhưng thể xác của Seo Dojun vẫn còn quá yếu ớt.

Quy luật tự nhiên thật tàn khốc.

Dù có sở hữu bao nhiêu ma thuật, cơ thể vẫn có giới hạn.

Máu từ mũi Seo Dojun tuôn ra không ngừng.

‘Phải… chịu đựng…!’

Khi ý thức cậu bắt đầu chập chờn…

Áp lực của khoảng không bỗng yếu đi đột ngột.

Trong những khoảnh khắc cuối cùng, Seo Dojun đã giành lại quyền kiểm soát và hấp thụ sức mạnh không gian.

Con Achromos hoàn toàn cạn kiệt sức lực, rồi co rúm lại mà chết.

Nhưng trước khi Seo Dojun kịp xem xét chiến lợi phẩm của mình…

Bóng tối bao trùm lấy cậu.

ẦM!

Cột nước khổng lồ đổ sụp trở lại dòng sông.

Dòng chảy dần dịu lại, và cơ thể bất tỉnh của Seo Dojun trôi lững lờ xuôi theo dòng.

***

“Chúng tôi là người quen, xin cho tôi vào!”

Kang Youngpyo đẩy đám Người Hùng Brazil đang chặn cửa phòng bệnh.

Bên trong, Takashi đang ngồi bên cửa sổ, mặc bộ đồ bệnh nhân và nhìn chằm chằm vô định ra ngoài.

“Takashi.”

Trước tiếng gọi của Kang Youngpyo, Takashi từ từ quay lại.

‘Tên khốn này bị điên rồi à? Đôi mắt hắn trông vô hồn thế.’

Ánh mắt của Takashi luôn sắc lẹm tựa như một con rắn, đầy vẻ khó chịu.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy không thoải mái, nhưng Kang vẫn luôn trân trọng sự tương đồng của họ.

‘Hắn ta bị đánh bầm dập đến mức nào vậy chứ?’

Takashi không phải kiểu người chịu lùi bước trước bất cứ điều gì, còn Kang Youngpyo mưu mô tàn nhẫn, cả hai đều có cùng chí hướng.

Nhưng giờ đây, ngọn lửa hừng hực đó đã biến mất.

“…Kang Youngpyo?”

“Ừ, là tôi đây! Cậu nhận ra tôi không?”

Dù lớn hơn đến ba tuổi, nhưng họ luôn xem nhau là bạn bè, không phân biệt vai vế.

“Có… Kang Youngpyo…”

May mắn thay, Takashi gật đầu thừa nhận.

“Tôi muốn đến sớm hơn, nhưng đám khốn kiếp đó cứ lấy cớ là ‘đang hồi phục’ rồi chặn tôi lại. Và cả đám truyền thông ồn ào cũng chẳng giúp được gì. Cậu không giận chứ?”

Kang Youngpyo cẩn thận quan sát gương mặt Takashi.

Anh ta đã cố gắng đến thăm ngay sau khi đặt chân đến Brazil, nhưng cả Người Hùng Brazil lẫn Nhật Bản đều cấm du khách nước ngoài.

Chỉ đến bây giờ, sau khi khe nứt đóng lại và sự giám sát giảm dần, Kang Youngpyo mới có thể lách vào.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy Takashi không hề oán giận.

“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Tên nhóc Seo Dojun đó thật sự đánh cậu thê thảm đến vậy sao?”

Kang Young-pyo hạ giọng khi nhắc đến cái tên đó.

“Hắn ư? Chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là tôi dính phải một thủ đoạn bẩn thỉu thôi!”

Ánh mắt sát khí quay trở lại trên khuôn mặt Takashi khiến Kang Young-pyo thầm cười khẩy.

‘Tốt. Hắn không bị đánh bại.’

Đây mới là Takashi mà anh ta biết chứ.

“Thủ đoạn bẩn thỉu? Kể tôi nghe xem.”

“…Không thể. Nhưng tôi sẽ tự tay giết hắn!”

Kang Youngpyo cảm giác như gánh nặng trong lồng ngực mình đã được trút bỏ.

‘Đúng vậy! Chẳng đời nào Takashi lại đi thua một tân binh trong một trận đấu công bằng hết!’

Kang Youngpyo đã chuẩn bị sẵn sàng để tự mình loại bỏ Seo Dojun nếu cần thiết.

Nhưng với khát khao báo thù của Takashi, anh ta có thể chờ.

“Kế hoạch của cậu là gì?”

“Không cần kế hoạch. Khi tôi hồi phục, tôi sẽ công khai thổi bay đầu hắn.”

“Làm vậy sẽ gây ra rắc rối lớn đấy.”

“Rắc rối hả? Tôi đã chịu đủ nhục nhã rồi! Không có gì có thể ngăn được tôi nữa đâu!”

Kang Youngpyo khó khăn lắm mới nhịn được cười trước vẻ mặt điên dại của Takashi.

‘Bị thù hận che mờ mắt. Hoàn hảo.’

Nếu Takashi công khai giết Seo Dojun, hậu quả sẽ là một thảm họa.

Ngay cả khi có lý do chính đáng, phản ứng từ các Người Hùng Hàn Quốc sẽ là vô cùng lớn.

Sự nghiệp của Takashi sẽ không bao giờ có thể vực dậy.

Và điều đó có nghĩa là…

‘Hắn sẽ không thể tự mình quản lý tài sản ở Hàn Quốc được nữa… Và mình sẽ tha hồ chiếm đoạt.’

Kang Youngpyo phải cố gắng kìm nén niềm vui sướng của mình.

“Cần gì cứ nói với tôi nhé. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể.”

Takashi nhìn chằm chằm trước khi hỏi:

“Một câu hỏi.”

“Gì?”

“Tại sao anh lại thuê tôi giết Seo Dojun?”

Dưới ánh mắt sắc lẹm đó, Kang Youngpyo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời.

“Sự thật là…”

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)

***


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...