Kiếm Thần Đến Từ Thế Giới Diệt Vong
-
Chapter 50
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 50:
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: durii.an]
Khi mở mắt, Seo Dojun chợt nhận ra mình đã bị dòng nước cuốn đi.
Không chỉ nhờ sức nổi, mà chính chiếc balo cậu mang theo đã trở thành chiếc phao cứu sinh trong lúc cậu bất tỉnh. Việc nó chứa đầy những viên ma tinh thạch vốn nổi lềnh bềnh trên nước đã giúp cậu sống sót.
Khi đã lấy lại được ý thức, việc đầu tiên Seo Dojun làm là kiểm tra tình trạng cơ thể.
“… Mình đã vượt qua giới hạn ư?”
Thuốc độc đã biến thành thuốc giải.
Cơ thể cậu vốn bị đẩy đến bờ vực bị hủy hoại do hấp thụ quá nhiều ma thuật hắc ám, giờ đã vượt qua giới hạn và tiến hóa thành một hình thái còn ưu việt hơn.
Mặc dù vậy, đó không phải là sự cải thiện gấp đôi hay gấp ba. So với trước đây, dung lượng ma thuật của cậu chỉ tăng thêm khoảng 20% là cùng.
Sự tiến bộ này quả thật đáng nể, nhưng với Seo Dojun, những thay đổi này chẳng có gì xa lạ cả. Cậu đã trải qua vô số lần ở thế giới diệt vong rồi.
Tuy nhiên, lúc đó, cơ thể cậu đã được rèn luyện đủ để vượt qua một vài giới hạn, và những đồng đội tài năng luôn kề vai sát cánh để đề phòng hiểm nguy bất ngờ, nên cũng chẳng có nhiều rủi ro lắm.
Suy nghĩ một chút, cái quá khứ từng được xưng tụng là ‘Kiếm Thần’ dường như không phải là điều cậu một mình đạt được. Từng chút một, những ký ức về các đồng đội cũ lại hiện lên trong tâm trí cậu.
Mải chìm vào hoài niệm một lát, Seo Dojun bắt đầu vận ma thuật.
Ngay cả khi bất tỉnh, cơ thể cậu vẫn duy trì việc luân chuyển ma thuật để hồi phục. Nhờ vậy, cậu cảm thấy sức mạnh của mình đang được bồi đắp hơn bao giờ hết.
‘Không gian phụ.’
Theo ý chí của Seo Dojun, không gian trước mắt cậu xoắn vặn, tạo ra một không gian phụ.
Năng lực vừa đạt được hoàn hảo để tạo ra một không gian phụ, với hình dạng và kích thước hoàn toàn tuân theo ý muốn của cậu.
“Không ngờ mình lại có được không gian phụ của Achromos.”
Đó là một cuộc phiêu lưu cực kỳ nguy hiểm, đánh cược cả mạng sống, nên Seo Dojun không hề coi phần thưởng này là tầm thường.
Seo Dojun đứng dậy, cất balo và thanh kiếm vào không gian phụ.
Với những bước chân nhẹ nhàng, cậu lại bước xuống nước.
Ngay cả trước khi khám phá ra Achromos, cậu đã săn được rất nhiều quái vật. Trong quá trình trấn áp sức mạnh của không gian phụ, tất cả quái vật thủy sinh đã tan rã và biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết của sự sống nào trên dòng sông.
Vì không còn gì để xem xét trong Khu Vực Rạn Nứt này nữa, Seo Dojun ngay lập tức định vị và phá hủy lõi của nó.
***
Sau khi rời khỏi Khu Vực Rạn Nứt, điện thoại của Seo Dojun vốn không có sóng bỗng đổ chuông ầm ĩ trong túi quần.
Cậu lấy nó ra.
Ba mươi chín cuộc gọi nhỡ.
Mười lăm tin nhắn.
Ngay cả Hyun Juyeon cũng gửi cho cậu bảy tin.
“Chắc là họ tìm mình gấp lắm rồi.”
Seo Dojun nghĩ, rồi gọi lại cho Hyun Juyeon đầu tiên.
Cô ấy nhấc máy trước hồi chuông thứ hai.
- Seo Dojun à?
“Có chuyện gì thế?”
Nếu họ tìm cậu gấp gáp như vậy, thì chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra.
- Giờ cậu đang ở đâu đấy?
“Chỗ này á? Chà…”
Khi Seo Dojun định lấy máy định vị GPS để giải thích vị trí chính xác của mình, Hyun Juyeon vội vã nói:
- Cậu có thể đến khách sạn ngay bây giờ được không? Không, cậu phải đến ngay.
“Khách sạn ư?”
- Rất khẩn cấp. Chủ tịch Daniel Lopes cũng đang đợi cậu đấy.
Khi nghe tin ngay cả chủ tịch Hiệp Hội Người Hùng Brazil cũng đang đợi mình, Seo Dojun nhận ra vấn đề lớn hơn cậu nghĩ.
“Được rồi.”
- Nếu cậu cho tôi vị trí chính xác, họ sẽ cử trực thăng đến.
“Không cần đâu. Tôi sẽ đến đó sớm thôi.”
Nói rồi, Seo Dojun kết thúc cuộc gọi.
Việc chờ trực thăng sẽ mất nhiều thời gian hơn là tự chạy đến đó. Sau khi kiểm tra vị trí của mình trên máy định vị GPS, cậu lao thẳng một mạch.
***
“Mặc dù chưa có thông báo chính thức, nhưng… cái chết của các Người Hùng đã được xác nhận.”
Nghe lời Phó Giám đốc Min Honggi, Chủ tịch Hiệp hội Na Taehwang thở dài và nhắm mắt lại.
“Chúng ta đã mất đi những tài năng không thể thay thế.”
“Họ nói chuyện này chỉ xảy ra ở một vài Khu Vực Rạn Nứt nhất định thôi.”
“Và đội duy nhất thoát ra khỏi một khu vực như vậy mà không có bất kỳ thương vong nào là đội của Người Hùng Seo Dojun, đúng không?”
“Vâng. Người Hùng Jung Inju đã nói rằng Người Hùng Seo Dojun hiện đang đợi ở khách sạn tại Santarém rồi ạ.”
“Chà… Người Hùng Seo Dojun, cậu ta còn xuất sắc hơn tôi nghĩ.”
Dù có hài lòng đến đâu, Na Taehwang cũng không thể công khai bày tỏ điều đó trước cái chết của các Người Hùng nước ngoài được.
Ông ta hắng giọng và lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Lần trước ở Anh, Hyun Juyeon là tâm điểm chú ý. Lần này ở Brazil, Seo Dojun sẽ là người mà cả thế giới dõi theo.”
“Cùng với vụ việc của Takashi, tác động sẽ còn lớn hơn nữa.”
“Đúng vậy. Ai mà biết được, biết đâu cậu ta có thể sẽ trở thành Người Hùng đại diện cho toàn bộ Hàn Quốc.”
Chỉ nghĩ đến điều đó cũng đủ khiến Na Taehwang cảm thấy tự hào.
‘Tổng thống cũng sẽ rất hài lòng.’
Tổng thống đã từng lo lắng về những đặc quyền dành cho Seo Dojun, nhưng Na Taehwang tin rằng sự kiện lần này sẽ xóa tan những lo lắng đó.
“Nhân tiện, tình hình các Khu Vực Rạn Nứt trong nước thế nào?”
“May mắn là không có bất kỳ bất thường nào được phát hiện. Nhưng với những gì đã xảy ra ở Brazil, chúng tôi đã tăng cường nhân sự để theo dõi chúng 24/7 không chút lơ là.”
“Làm tốt lắm. Và hãy đảm bảo Trung tâm Kiểm soát Cổng được báo cáo đầy đủ. Ngay cả những cánh cổng mà chúng ta nghĩ là an toàn cũng có thể thay đổi bất ngờ mà, đúng không?”
“Tôi sẽ đích thân đến Trung tâm Kiểm soát Cổng.”
“Vậy thì tốt quá.”
Na Taehwang vỗ vai Phó Giám đốc Min Honggi.
“Đó là điều tôi nên làm mà.”
Trước câu trả lời đáng tin cậy của Min Honggi, Na Taehwang mỉm cười.
“Dù sao thì tôi vẫn thấy hơi lo lắng cho Seo Dojun.”
“Ngài lo lắng về điều gì?”
“Daniel Lopes không phải là người dễ dàng chấp nhận tổn thất. Lão ta sẽ cố gắng vắt kiệt mọi thứ từ Seo Dojun. E hèm, ý tôi là, lợi dụng cậu ta nhiều nhất có thể.”
Trước lời nhận xét đầy quan ngại của Na Taehwang, vẻ mặt của Phó Giám đốc Min Honggi bỗng trở nên kỳ lạ.
“… Tôi thì lại nghĩ ngược lại.”
“Ngược lại ư?”
“Tôi lo rằng Chủ tịch Daniel Lopes có thể bị Người Hùng Seo Dojun lột sạch cả quần áo hơn.”
“Cái gì cơ? Hahahahaha!”
Lần này, Na Taehwang không thể nhịn được cười.
“Chà! Seo Dojun không phải là người dễ dàng chịu thiệt thòi đâu!”
***
Đúng lúc đó, Seo Dojun thực sự đang khiến Chủ tịch Daniel Lopes bối rối, hệt như những gì Na Taehwang và Phó Giám đốc Min Honggi đã dự đoán.
“Y-Yêu cầu của cậu hơi quá đáng rồi đấy!”
“Ông bảo quá đáng ư…”
Seo Dojun gật đầu như thể đã hiểu ra, rồi đứng dậy.
“C-Cậu đi đâu vậy?”
“Không có gì để thảo luận thêm thì ở lại làm gì?”
“Cậu không quan tâm đến sự an toàn của Brazil chút nào ư?”
“Tôi không hiểu tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Brazil.”
“Bảo vệ thường dân không phải là nghĩa vụ của một Người Hùng sao?!”
Khi Chủ tịch Lopes lớn tiếng, vẻ mặt của Seo Dojun trở nên lạnh lùng.
“Nghĩa vụ và trách nhiệm ư? Tôi đã tự tay phong tỏa hai Khu Vực Rạn Nứt, vậy mà ông lại nói về nghĩa vụ và trách nhiệm? Có phải sự hy sinh là điều duy nhất ông coi là nghĩa vụ không?”
Giọng điệu của cậu đã thay đổi, và khí chất tỏa ra từ Seo Dojun giờ đây cũng hoàn toàn khác.
Với Chủ tịch Lopes, đó là một nỗi sợ hãi mơ hồ, xa lạ mà ông chưa từng trải qua.
Bản năng của ông gào thét: Người đàn ông này là kẻ mạnh thật sự.
“Để tôi nói cho rõ nhé. Sự an toàn của Brazil cơ à? Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi? Nếu các Khu Vực Rạn Nứt của Hàn Quốc cũng ở trong tình trạng tương tự, ông có cử tất cả Người Hùng của Brazil đến hy sinh vì công dân Hàn Quốc không?”
“C-Chuyện đó thì…”
Chủ tịch Lopes không thể đáp lời.
Ông biết quá rõ bản thân nghĩ gì nếu các Khu Vực Rạn Nứt của Hàn Quốc bị ảnh hưởng.
Trên hết, người đàn ông trước mặt ông ta không ngây thơ đến mức bị lay động bởi những lời sáo rỗng.
***
“Takashi đã đơn phương bị tấn công. Các thành viên của Hiệp Hội Teikoku có mặt tại đó quá sợ hãi đến mức không dám can thiệp. Một số người nói rằng nếu không có các Người Hùng Hàn Quốc ngăn lại, cậu ta đã bị đánh đến chết tại chỗ luôn rồi.”
Ông đã từng coi đó là những lời đồn thổi phóng đại.
Không một người bình thường nào lại nghĩ đến chuyện đánh Takashi đến chết chỉ vì một cuộc tranh chấp nhỏ nhặt cả.
Nhưng nhìn thái độ của Seo Dojun hiện giờ…
‘Người này sẽ làm thế… thậm chí còn hơn thế nữa!’
Chủ tịch Lopes nuốt khan.
Hiện tại, các Khu Vực Rạn Nứt trong vòng 500 km quanh Santarém đã không thể đến gần được nữa.
Trừ khi Brazil huy động tất cả các Người Hùng cấp S đã tập hợp, họ chẳng thể làm gì ngoài việc bất lực đứng nhìn.
Câu hỏi thực sự là liệu những bất thường trong các Khu Vực Rạn Nứt sẽ kết thúc ở đây hay càng nghiêm trọng hơn nữa.
Điều gì sẽ xảy ra nếu số lượng quái vật tăng lên theo cấp số nhân và việc kiểm soát các Khu Vực Rạn Nứt thất bại?
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi.
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào sức mạnh của Seo Dojun.
“Tôi sẽ chấp nhận các điều khoản của cậu.”
Seo Dojun đã yêu cầu 50 triệu đô la (50 tỷ won) cho mỗi lần phong tỏa một Khu Vực Rạn Nứt.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng nếu một làn sóng quái vật bùng phát trong Khu Vực Rạn Nứt, thiệt hại sẽ vượt xa 50 triệu đô la.
Đặc biệt là bây giờ, khi quái vật đang được tăng cường bởi ma thuật hắc ám, và nếu các làn sóng quái vật gây ra hiệu ứng domino thì sao?
Thảm kịch đã xảy ra ở Namibia tại Nam Phi có thể tái diễn tại Brazil.
Tiền bạc không thể biện minh cho một thảm họa như vậy.
“Chuyển trước 150 triệu đô la đầu tiên.”
Yêu cầu thanh toán cho ba Khu Vực Rạn Nứt mà cậu đã đóng khiến Chủ tịch Lopes chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Ngay cả Hyun Juyeon và Jung Inju, những người đã đứng quan sát, cũng không thể giấu được vẻ mặt kinh ngạc.
‘Yêu cầu của cậu ấy nghe thì quá đáng nhưng lại hợp lý… Nhưng mọi người sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này đây? Tớ sợ là hình ảnh của cậu ấy có thể sẽ dính với tiền bạc luôn quá.’
‘Sức mạnh càng lớn, sự táo bạo càng cao! Biết là cậu ta không tầm thường, nhưng cái khí chất này đúng là ở một đẳng cấp khác!’
Còn về Seo Dojun?
‘Căn nhà an toàn nhất ở miền Nam Hàn Quốc à? Sao không xây căn nhà an toàn nhất thế giới luôn? Seo Dojun, chẳng phải cậu sẽ hài lòng với điều này sao?’
Nếu linh hồn của Seo Dojun có mặt, cậu ta sẽ rất biết ơn.
Seo Dojun mỉm cười khi biết mình có thể hoàn thành lời hứa với Seo Dojun một cách hoàn hảo.
***
“Ô-Ôi! Là anh!”
Eunyoung đang chơi ở nhà bạn Hayun, bỗng tươi lên khi thấy Seo Dojun xuất hiện trên TV.
“Anh á? Người trên TV là anh của cậu à?”
“Ừ! Anh của tớ đấy!”
“Trời đất! Người Hùng Seo Dojun là anh của Eunyoung sao?”
Mẹ của Hayun nhìn Eunyoung đầy kinh ngạc.
“Vâng! Anh của cháu ạ!”
Không biết là vì anh trai mình lên TV hay vì tự hào về anh mà Eunyoung trả lời với một nụ cười rạng rỡ.
Chương trình TV hiện đang nói về Seo Dojun, giới thiệu về việc cậu là một Người Hùng như thế nào, còn đặc biệt tập trung vào vụ việc của cậu với Takashi nữa.
Với tiền sử có những lời lẽ chống Hàn Quốc, hình ảnh của Takashi trong mắt công chúng vốn đã rất tệ. Việc Seo Dojun đánh bại hắn một cách đường đường chính chính trong một trận đấu công bằng càng khiến người xem cảm thấy hả hê hơn.
Hầu hết người dân đã biết về chuyện này qua internet, nhưng đây là lần đầu tiên một đài tin tức lớn đưa tin về câu chuyện của Seo Dojun một cách chi tiết như vậy.
“Mẹ ơi, người kia có phải là người xấu không ạ?”
Trước câu hỏi của Hayun, Eunyoung trả lời trước cả mẹ cô bé:
“Anh của tớ không đánh người tốt đâu!”
“Đúng vậy đấy Hayun. Người đàn ông Nhật Bản kia là người xấu, nên anh của Eunyoung đã mắng cậu ta. Giống như con bị mắng khi con hư ấy, đúng không nào?”
Mẹ của Hayu giải thích đơn giản cho lũ trẻ.
‘Nghĩ lại thì, anh của Eunyoung là Seo Dojun ư? Chẳng phải tên cô bé là Lee Eunyoung sao?’
Eunyoung đã trở thành bạn với Hayun sau vài lần gặp ở sân chơi của khu chung cư.
Với khuôn mặt xinh xắn và vẻ ngoài ngây thơ, mẹ của Hayun thường mời cô bé đến chơi. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều bà không biết về Eunyoung, khiến bà tự hỏi liệu mình có nghe nhầm tên không.
“Eunyoung, họ của cháu—”
Đúng lúc bà định hỏi, chiếc mặt dây chuyền hình điện thoại trên cổ Eunyoung vang lên.
“Alo?”
Eunyoung, người đã sử dụng nó một cách thành thạo, nhấn nút gọi một cách tự nhiên.
- Eunyoung, là anh đây.
“Anh! Anh! Anh đang ở đâu ạ?”
- Ở đâu được nữa? Brazil. Em và bà có khỏe không?
Giọng nói của một chàng trai trẻ, và việc nhắc đến Brazil…
‘Chắc chắn là mình đã nghe nhầm.’
Mẹ của Hayun nhìn cô bé đầy kinh ngạc khi nghĩ rằng họ của Eunyoung là “Seo”.
Không ngờ cô bé lại là em gái của một Người Hùng cấp S.
Bà quyết tâm đối xử với Eunyoung tốt hơn nữa từ bây giờ trở đi.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook