Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 Chương 51:

[Dịch giả: young and rich~]

[Hiệu đính: durii.an]

 

“Eunyoung vẫn khỏe chứ?”

Vừa thấy Seo Dojun nói chuyện điện thoại với Eunyoung, Hyun Juyeon hỏi.

“Nghe giọng con bé thì vẫn ổn.”

Một nụ cười ấm áp bỗng nở trên môi Seo Dojun, người mà bình thường luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm của một gã thành thị.

Hyun Juyeon sững người nhìn cậu chằm chằm, kinh ngạc trước tình cảm sâu sắc mà Seo Dojun dành cho gia đình.

“Đài kỷ niệm có phân phối bột ma tinh thạch à?”

Nghe Seo Dojun hỏi, Hyun Juyeon bừng tỉnh và đáp lại bằng một câu hỏi khác.

“Bột ma tinh thạch gì cơ? Ý cậu là nghiền ma tinh thạch ra thành bột á hả?”

Seo Dojun gật đầu như thể là điều hiển nhiên, nhưng Hyun Juyeon lại lắc đầu.

“Thông thường, người ta không nghiền ma tinh thạch thành bột đâu. Có lời đồn rằng làm vậy sẽ làm giảm hiệu quả của nó. Tất nhiên, vẫn có những kẻ như Kerzman nghiền ra để hít như ma túy… Mà sao cậu lại cần bột ma tinh thạch thế?”

“Tôi có việc cần dùng.”

Hyun Juyeon muốn hỏi chính xác là cậu định dùng vào việc gì, nhưng bầu không khí xung quanh cho thấy cậu sẽ không trả lời, nên cô đành nuốt lời vào trong.

“Vậy cậu thật sự sẽ lấy 50 triệu đô la cho mỗi Khu Vực Rạn Nứt được phong tỏa sao?”

50 triệu đô la cho một Khu Vực Rạn Nứt.

Số tiền này có vẻ quá lớn, nhưng nếu xét đến thiệt hại mà một Khu Vực Rạn Nứt không được kiểm soát có thể gây ra và dẫn đến làn sóng quái vật, thì con số đó không hề vô lý chút nào.

Chỉ cần nhìn vào nước Anh là đủ hiểu.

Anh đã phải chịu bao nhiêu thiệt hại về tài sản từ những làn sóng quái vật?

Một con số khổng lồ.

Dù đúng là Santarém không có nhiều thành phố xung quanh, nhưng để ngăn chặn được làn sóng quái vật khi nó đã bắt đầu là điều không hề dễ dàng, và thiệt hại gây ra sẽ chỉ tăng theo cấp số nhân theo thời gian.

Hơn nữa, Brazil có nhiều Khu Vực Rạn Nứt hơn các quốc gia khác, đồng nghĩa với việc có nhiều Cổng hơn, và họ thu về những khoản tiền khổng lồ mỗi năm từ các sản phẩm phụ của quái vật như ma tinh thạch.

Chưa kể đến thiệt hại đô thị, khi chính các Khu Vực Rạn Nứt và Cổng cũng đang trong tình trạng nguy hiểm, nếu chỉ vì muốn tiết kiệm 50 triệu đô la mà từ chối lời đề nghị của Seo Dojun, thì đó là một hành động vô cùng thiển cận.

Dĩ nhiên việc có nhiều hơn một hoặc hai Khu Vực Rạn Nứt cũng là một vấn đề. Nhưng đó là nỗi lo của riêng Hiệp Hội Người Hùng và chính phủ Brazil.

Là một bên liên quan, Seo Dojun chẳng có lý do gì để phải bận tâm cả.

“Không định lấy thì tôi đưa ra lời đề nghị đó làm gì?”

“Cậu định làm gì với ngần ấy tiền?”

“Trước hết là tôi cần xây một căn nhà.”

“Một căn nhà?”

Hyun Juyeon không thể hiểu nổi loại nhà nào mà lại cần đến hàng chục tỷ như vậy.

Không, thậm chí có thể còn nhiều đô la hơn như thế nữa.

“Từ giờ trở đi, việc phong tỏa Khu Vực Rạn Nứt sẽ theo tỉ lệ hai-một nha.”

Thấy Hyun Juyeon băn khoăn, Seo Dojun giải thích đơn giản:

“Chúng ta sẽ cùng phong tỏa một Khu Vực Rạn Nứt, và trong lúc cô cùng các thành viên trong hội nghỉ ngơi, tôi sẽ tự mình phong tỏa thêm hai khu vực nữa. Tất nhiên, khoản tiền cho khu vực phong tỏa chung sẽ được chia đều theo đầu người.”

Dưới ánh mắt như đang hỏi cô có ý kiến gì không của Seo Dojun, Hyun Juyeon ngạc nhiên chớp mắt.

“Cậu định chia cả tiền cho việc phong tỏa Khu Vực Rạn Nứt sao?”

“Chúng ta đã lặn lội đến tận Brazil thế này thì ít nhất cũng phải được chia một chút chứ.”

Trước câu trả lời của Seo Dojun, Hyun Juyeon đã có thể hình dung được các thành viên của Hội Anh Túc Nhung sẽ vui mừng đến thế nào rồi.

Chủ tịch Daniel Lopes trở lại sau khi kết thúc cuộc thảo luận với chính phủ Brazil.

Kết quả là họ sẽ chấp nhận các yêu cầu của Seo Dojun như cậu mong muốn.

Ban đầu, chính phủ Brazil đã phản đối, nhưng tầm ảnh hưởng của Chủ tịch Lopes là quá lớn, và lời đe dọa ngầm rằng họ không biết điều gì sẽ xảy ra nếu thiếu Seo Dojun đã không để các quan chức chính phủ có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận các điều khoản của cậu.

Tuy nhiên.

“Cậu sẽ phải ký một thỏa thuận bảo mật.”

Đúng, họ có thể đưa tiền cho cậu.

Nhưng họ muốn che giấu sự thật rằng Hiệp Hội Người Hùng và chính phủ Brazil lại bất lực đến mức phải nhờ cậy vào một Người Hùng như vậy.

“Nếu tôi từ chối thì sao?”

Trước câu trả lời thẳng thừng của Seo Dojun, mặt Chủ tịch Lopes đỏ bừng.

Ông ta không ngờ là Seo Dojun lại từ chối nhanh đến vậy.

“À-à thì, chúng tôi chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của cậu nếu cậu…”

“Ông có tự tin rằng ông có thể giải quyết được nếu không có tôi không?”

Chủ tịch Lopes không còn lời nào để đáp lại và chỉ có thể mím chặt môi.

Thấy vậy, Seo Dojun khẽ cười rồi nói tiếp:

“Được thôi, tôi sẽ ký. Nhưng tiền phải được chuyển ngay lập tức. Nếu chậm trễ dù chỉ một giờ… tôi sẽ bỏ đi luôn đấy. Và tất nhiên là tôi cũng sẽ tiết lộ mọi chi tiết về thỏa thuận của chúng ta nữa, nên tốt hơn hết là ông nên chuẩn bị tinh thần đi.”

“Nếu chỉ có vậy thôi thì không cần phải lo. Ngay khi chúng tôi xác nhận một Khu Vực Rạn Nứt đã được đóng lại, tiền công sẽ được thanh toán ngay.”

Và thế là, Seo Dojun đã ký thỏa thuận bảo mật.

“Cậu định bao giờ thì bắt đầu đóng các Khu Vực Rạn Nứt?”

Chủ tịch Lopes thầm mong rằng Seo Dojun bắt đầu càng sớm càng tốt, thậm chí sớm hơn một ngày cũng được.

May mắn thay, Seo Dojun cũng nghĩ như vậy.

“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay hôm nay.”

Đúng như lời cậu nói, Seo Dojun lập tức bắt tay vào việc.

Trong khi Seo Dojun một mình đi trước để đóng một Khu Vực Rạn Nứt, Hyun Juyeon và Jung Inju quyết định tập hợp các thành viên Hội Anh Túc Nhung và gặp nhau tại lối vào của một Khu Vực Rạn Nứt khác.

Sau khi hấp thụ sức mạnh của không gian phụ, Seo Dojun đã trở thành một kẻ không gì cản nổi.

Chỉ riêng sức mạnh của không gian phụ đã là một vũ khí đáng sợ rồi.

Grrroooaaar!

Một con quái vật khổng lồ một mắt, cao mười lăm mét, giống hệt Cyclops, lao về phía Seo Dojun rồi ngay lập tức ngã vật xuống khi nửa thân dưới của nó biến mất.

Phần thân dưới của nó đã bị cắt phăng gọn gàng bởi không gian phụ mà Seo Dojun tạo ra.

Tên quái vật vẫn đang hoang mang và không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cái đầu của nó liền bị nghiền nát, và một không gian phụ khác mở ra phía trên, làm rơi nửa thân dưới bị cắt đứt xuống ngay trên đầu nó.

Chỉ riêng sức mạnh của không gian phụ cũng có thể được gọi là quyền năng tuyệt đối của một vị thần rồi.

Nhưng bên cạnh sức mạnh vô hạn như vậy cũng có những giới hạn.

Đầu tiên, chứa một sinh vật sống, dù toàn bộ hay một phần thì bên trong không gian phụ tiêu tốn ma thuật gấp năm lần so với việc chứa một vật vô tri vô giác có cùng kích thước.

Ngay cả với Seo Dojun, việc liên tục chỉ dựa vào không gian phụ để đối phó với quái vật cũng không hề dễ dàng khi lượng ma thuật tiêu thụ cứ tích tụ dần.

Thứ hai, sử dụng không gian phụ lên các sinh vật hoặc vật thể đang di chuyển đòi hỏi năng lượng tinh thần cao hơn gấp nhiều lần so với khi dùng trên mục tiêu đứng yên.

Không gian phụ về bản chất là một không gian khác được mở ra bên trong không gian hiện có.

Mở không gian phụ để cất đồ vật không quá khó, nhưng dự đoán chuyển động của quái vật và mở không gian phụ vào đúng khoảnh khắc cần thiết để săn chúng lại không hề đơn giản.

Đương nhiên là vẫn có thể dùng không gian phụ này như một cái bẫy.

Nhưng do bản chất của không gian phụ là có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, nên dùng nó làm bẫy thì không được hiệu quả cho lắm.

Thêm vào đó, vì không thể tạo ra nhiều hơn một không gian phụ cùng lúc, nên việc mong đợi kết quả đáng kể từ nó là điều không thực tế.

Cuối cùng, giới hạn lớn nhất của không gian phụ là tầm hoạt động của nó.

Khoảng cách tối đa để tạo ra không gian phụ chỉ vỏn vẹn năm mét.

Trừ những tình huống khẩn cấp, việc liều lĩnh dùng sức mạnh không gian phụ để săn quái không mang lại hiệu quả cao.

‘Rốt cuộc, giá trị lớn nhất của không gian phụ nằm ở việc nó là một kho chứa di động.’

Mặc dù thỉnh thoảng cậu vẫn dùng nó như một thứ vũ khí cuối cùng, nhưng Seo Dojun không nghĩ mình yếu đến mức phải dựa dẫm vào sức mạnh không gian phụ.

Sau khi nghiền nát đầu con quái vật khổng lồ một mắt bị chính nửa thân dưới của mình đè bẹp, Seo Dojun tiếp tục săn quái với tốc độ chóng mặt.

Trong suốt thời gian đó, cậu vẫn không lơ là việc điều tra sâu rộng về hắc thuật.

***

Bíp! Bíp! Bíp!

“Khu Vực Rạn Nứt BA008 đã được đóng lại!”

Đội trưởng Trung tâm Giám sát Khu Vực Rạn Nứt Manaus khẽ liếc qua vai.

Ngồi phía sau anh không ai khác chính là Chủ tịch Daniel Lopes, một nhân vật quyền lực thực sự, được ví như vị vua trên thực tế của Brazil.

“…Hừm.”

Nghe tin Khu Vực Rạn Nứt đã được phong tỏa, Chủ tịch Lopes kêu lên một tiếng rồi cúi xuống xem giờ.

“Cậu ta đóng một Khu Vực Rạn Nứt chỉ trong tám giờ thôi ư?”

Đây là một điều chưa từng có tiền lệ.

Ông ta biết Seo Dojun một mình đóng hai Khu Vực Rạn Nứt, nhưng thấy cậu đóng thêm một khu vực khác chỉ trong tám giờ khiến ông ta khó tin vào thực tại.

“Chuyển tiền thanh toán đi.”

Theo lời Chủ tịch Lopes, trợ lý đứng cạnh ông ta lập tức chuyển 50 triệu đô la vào tài khoản của Seo Dojun.

Số tiền đã được chuẩn bị đầy đủ.

Tuy nhiên, họ không ngờ là Khu Vực Rạn Nứt lại được phong tỏa nhanh đến vậy.

Nếu Seo Dojun thực sự phong tỏa tất cả các Khu Vực Rạn Nứt bị biến đổi bởi hắc thuật…

Chỉ cần đóng 24 Khu Vực Rạn Nứt, cậu sẽ nhận được một khoản tiền khổng lồ lên tới 1,2 tỷ đô la.

Dù 1,2 tỷ đô la nghe có vẻ không nhiều lắm, nhưng đối với một cá nhân, đó là một khoản tiền thù lao trên trời.

“Không thể để cậu ta lấy hết được.”

Chủ tịch Lopes cắn chặt môi rồi kiên quyết nói với trợ lý của mình:

“Tập hợp tất cả Người Hùng cấp S từ các quốc gia hiện đang nghỉ ngơi. Và gọi thêm càng nhiều Người Hùng cấp A càng tốt.”

“Ngài định làm gì ạ?”

“Chúng ta sẽ thành lập một Đội Đặc Nhiệm. Không thể để tên khốn Seo Dojun ôm hết được.”

Ông ta đã bàn bạc chuyện này với chính phủ Brazil.

Tập hợp các Người Hùng tinh nhuệ từ nhiều quốc gia vào một Đội Đặc Nhiệm duy nhất.

Sau đó để họ đóng các Khu Vực Rạn Nứt.

Khoản thù lao đã được định sẵn là 10 triệu đô la cho mỗi lần đóng.

So với 50 triệu đô la dành cho Seo Dojun, con số này có vẻ thấp một cách vô lý, nhưng vì họ đã ký thỏa thuận bảo mật, nên Chủ tịch Lopes tin là sẽ không có vấn đề lớn nào xảy ra miễn là mọi người đều giữ im lặng.

Mà kể cả có lỡ lộ ra thì có gì phải lo chứ?

Việc yêu cầu được đối xử ngang hàng với Seo Dojun - người có thể một mình phong tỏa các Khu Vực Rạn Nứt - bản thân nó đã là một điều nực cười rồi.

Vì thế, nếu cần thiết, ông ta sẵn sàng hành động một cách trơ trẽn hơn nữa.

Từ bây giờ, đây là một cuộc đua với thời gian.

Seo Dojun đóng các Khu Vực Rạn Nứt đấu với Đội Đặc Nhiệm đóng các Khu Vực Rạn Nứt.

Với việc Seo Dojun đã đóng một Khu Vực Rạn Nứt chỉ trong tám giờ, Chủ tịch Lopes trên thực tế không kỳ vọng Đội Đặc Nhiệm có thể đóng được nhiều hơn mười khu vực.

“Bảy, tám khu vực gì đấy là được.”

Chừng đó là đủ rồi.

Chỉ riêng số tiền tiết kiệm được đã lên đến khoảng 280 đến 320 triệu đô la.

“Hàn Quốc làm thế quái nào lại nuôi dưỡng được một con quái vật như vậy nhỉ?”

Seo Dojun là người mà ông ta muốn giữ lại bên mình hơn cả hàng chục Người Hùng cấp S.

“Liệu mình có thể giữ cậu ta bằng tiền không?”

Nếu vậy, ông ta sẽ phải đưa ra cái giá bao nhiêu?

Chủ tịch Daniel Lopes bắt đầu tính toán loạn xạ trong đầu.

***

Khoản thù lao đã hứa được chuyển ngay lập tức mỗi khi Seo Dojun phong tỏa xong một Khu Vực Rạn Nứt.

Đến khi cậu đóng xong Khu Vực Rạn Nứt thứ tư, Seo Dojun được nghe Jung Inju kể lại rằng Chủ tịch Daniel Lopes đã tạo ra một thứ gọi là ‘Đội Đặc Nhiệm’.

“Cái này không hẳn là cạnh tranh… mà lại giống như ki bo ấy. Tôi nghe nói bên họ chỉ trả 10 triệu đô la cho mỗi lần phong tỏa thôi.”

Vừa nói, Inju vừa cẩn thận thăm dò phản ứng của Seo Dojun.

“Tốt hơn là không làm gì cả.”

“Hả? À ừ! Đ-đúng rồi! Quả nhiên là cậu mà, Seo Dojun!”

Seo Dojun hoàn toàn nghiêm túc.

Cậu có thể lờ mờ đoán được ý của Chủ tịch Lopes khi thành lập Đội Đặc Nhiệm, nhưng vì đó không phải là một âm mưu đâm sau lưng, nên cậu cho rằng Lopes đang cố gắng hết sức theo cách riêng của ông ta.

Với lại, cậu đã có quá đủ tiền rồi.

Thật ra thì giờ cậu đã dư dả đến mức kiếm thêm tiền dường như không còn ý nghĩa gì nữa.

Vì đã đóng các Khu Vực Rạn Nứt nhanh chóng mà không chần chừ, cậu đã có được mọi thứ trong danh sách sắm sửa của mình.

Từ tim Cá Sấu Xanh đến tơ Belcera, xương sống Ogre hai đầu, mắt Jerk, vảy cánh Phera, và cả hạt giống Terra Waka nữa.

Cậu đã có được tất cả những gì cậu lên kế hoạch trước khi đến Brazil.

Tất nhiên, thành quả lớn nhất là không gian phụ của Achromos.

Khi đã có được mọi thứ mình muốn và kiếm được quá đủ tiền, Seo Dojun muốn trở về Hàn Quốc càng sớm càng tốt.

‘Không phải Hàn Quốc sẽ an toàn mãi mãi.’

Giống như các Khu Vực Rạn Nứt của Brazil đột nhiên thay đổi, không thể nói trước khi nào hoặc bằng cách nào các Khu Vực Rạn Nứt ở Hàn Quốc có thể biến chất. 

Vì vậy, Seo Dojun dự định sẽ nhanh chóng xây một căn nhà để Eunyoung và bà của cậu có thể sống an toàn.

‘Mình có đủ ma tinh thạch rồi, sau khi về phải mua đất ngay mới được.’

Seo Dojun lặng lẽ vạch ra kế hoạch của mình.

“À… Trước đó, vẫn còn một việc mình phải làm nữa.”

Một việc mà cậu đã tạm thời quên đi vì sự cố hắc thuật.

Một việc mà cậu nhất định phải hoàn thành trước khi trở về Hàn Quốc.

Biểu cảm của Seo Dojun lại trở nên lạnh lẽo.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)

***


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...