Kiếm Thần Đến Từ Thế Giới Diệt Vong
-
Chapter 52
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 52:
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: durii.an]
Cuộc cạnh tranh giữa Seo Dojun và Đội Đặc Nhiệm đã diễn ra đúng như ý đồ của Chủ tịch Daniel Lopes: khốc liệt và không khoan nhượng.
Bíp! Bíp! Bíp!
“Khu Vực Rạn Nứt BA028 đã được phong tỏa!”
Bíp! Bíp! Bíp!
“Khu Vực Rạn Nứt BA035 đã được phong tỏa!”
Bíp! Bíp! Bíp!
“Khu Vực Rạn Nứt BA012 đã được phong tỏa!”
Bíp! Bíp! Bíp!
“Khu Vực Rạn Nứt BA014 đã được phong tỏa!”
Mỗi khi Seo Dojun đóng được một Khu Vực Rạn Nứt, Đội Đặc Nhiệm sẽ nhanh chóng theo sau. Ngược lại, nếu Đội Đặc Nhiệm đóng trước, Seo Dojun cũng sẽ lập tức xóa sổ một khu vực khác.
Xét về tốc độ, Seo Dojun chắc chắn vượt trội hơn.
Tuy nhiên, Đội Đặc Nhiệm cũng đã thể hiện phong độ đúng như kỳ vọng.
Mặc cho tốc độ đóng Khu Vực Rạn Nứt nhanh chóng, vẻ mặt Chủ tịch Lopes vẫn vô cùng căng thẳng.
Trong khi các Khu Vực Rạn Nứt bị ảnh hưởng bởi hắc thuật đang được phong tỏa với tần suất mỗi ngày một khu, thì những khu khác vẫn đang bị bỏ ngỏ. Chính sự lo sợ một dị biến khác có thể xuất hiện tại các khu vực ấy đã khiến mỗi ngày trôi qua đều là sự giày vò.
Và sau mười lăm ngày…
Bíp! Bíp! Bíp!
“Khu Vực Rạn Nứt BA022 đã được phong tỏa!”
Tất cả các Khu Vực Rạn Nứt trong bán kính 500km quanh Santarém cuối cùng cũng đã được phong tỏa hết.
“WOOOOOOOOOH!”
“HAHAHAHA!”
Các nhân viên Trung tâm Giám sát Khu Vực Rạn Nứt - những người đã thức trắng đêm với đôi mắt đỏ ngầu - giờ đây đang đồng loạt nhảy khỏi ghế ăn mừng.
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
Mauro - đội trưởng của trung tâm, quay sang Chủ tịch Lopes với giọng tràn ngập niềm vui:
“Phù… Vậy là chúng ta đã dập được những đám cháy cấp bách nhất rồi sao?”
Ngay cả Chủ tịch Lopes cũng cảm nhận được sự căng thẳng đang dần tan biến khỏi cơ thể cứng đờ của mình.
Ít nhất thì những Khu Vực Rạn Nứt bị nhiễm bẩn - nơi đã cướp đi sinh mạng của năm Người Hùng cấp S - giờ đã không còn nữa.
Nhưng đây mới chỉ là đang giải quyết những mối đe dọa trước mắt thôi.
Theo kế hoạch ban đầu, vẫn còn hơn bốn mươi Khu Vực Rạn Nứt đang chờ được phong tỏa nữa.
“Thôi được, nghỉ ngơi một ngày chắc cũng không sao đâu.”
“Dạ?”
Mauro chớp mắt khó hiểu, nhưng Chủ tịch Lopes không để ý, ông ta quay sang người trợ lý.
“Chuẩn bị một bữa tiệc thật thịnh soạn cho các Người Hùng đã tham gia chiến dịch này. Họ đã làm việc rất vất vả, và rồi sẽ còn phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, nên hãy đảm bảo mọi thứ phải thật hoàn hảo.”
“Rõ ạ.”
Trước câu trả lời của trợ lý, Mauro cảm thấy cay đắng.
‘Nhóm của chúng tôi cũng đã chịu không ít khổ cực mà…’
Anh ta không mong được đối xử ngang hàng với các Người Hùng đã mạo hiểm mạng sống trên tiền tuyến.
Nhưng liệu có quá đáng lắm không khi mà anh chỉ mong mỏi một lời công nhận dành cho các nhân viên của mình - những người đã nửa tháng trời không được ngủ một giấc trọn vẹn?
“Anh cũng nên tổ chức một bữa tiệc liên hoan công ty thật hoành tráng đi, chỉ cần để lại số nhân viên tối thiểu trực là được.”
Nói xong, Chủ tịch Lopes cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế đã gắn liền với ông suốt mười lăm ngày qua.
“C-cảm ơn ngài!”
Bộp!
“Anh vất vả rồi. Cứ tiếp tục làm việc chăm chỉ cho đến khi chiến dịch này hoàn tất nhé.”
Mauro cúi đầu khi Chủ tịch Lopes bước ra khỏi trung tâm giám sát.
***
Ngày 7 tháng 10 năm 2025.
Các Người Hùng một lần nữa tề tựu tại São Paulo, Brazil.
Đây là cuộc họp toàn thể đầu tiên kể từ buổi gặp gỡ chính thức cách đây một tháng.
Tại buổi họp, Chủ tịch Lopes bắt đầu bằng việc tưởng niệm những Người Hùng đã hy sinh trong chiến dịch.
Trong thời khắc đó, cấp S, cấp A và cấp B đều bình đẳng.
Tất cả những người có mặt đều đau xót và tiếc thương cho những đồng đội đã ngã xuống.
Đây cũng là thông báo chính thức đầu tiên về cái chết của họ.
Một số đồng tình với lời giải thích của Chủ tịch Lopes về lý do họ hy sinh và vì sao thông báo bị trì hoãn, nhưng số khác lại lên án.
Tuy nhiên, vì vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa với quốc gia và gia đình của các Người Hùng cấp S đã khuất, nên thông báo kết thúc mà không gặp phải phản ứng dữ dội nào.
Các nhà báo từng dè dặt suy đoán nay sẽ vội vã đăng bài. Dù dư luận có tin vào những lời đồn thổi kia hay không, sự thật vẫn sẽ sớm được phơi bày trước toàn thế giới.
Hậu quả sẽ vô cùng lớn, và những ngày sau đó sẽ không còn bình yên nữa.
Thế nhưng Chủ tịch Lopes chấp nhận điều này như một gánh nặng mà ông phải gánh vác - một điều ông đã chuẩn bị từ lâu.
Nhưng…
“Cậu định rời đi sao?”
Lời tuyên bố chấn động của Seo Dojun về việc trở lại Hàn Quốc là điều nằm ngoài mọi dự liệu của Chủ tịch Lopes. Và là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
“V-vẫn còn rất nhiều Khu Vực Rạn Nứt mà! Dù có về thì ít nhất cũng phải hoàn thành chiến dịch này đã chứ?”
Chủ tịch Lopes luống cuống, thậm chí còn nói vấp.
“Ban đầu, nhóm của chúng tôi chỉ đồng ý phong tỏa các Khu Vực Rạn Nứt gần Santarém thôi. Nên giờ là thời điểm thích hợp để quay về rồi.”
Nói đúng ra thì cậu không sai.
Nhưng để Seo Dojun - người có sức mạnh ngang hàng với hàng chục Người Hùng cấp S cộng lại rời đi thế này là điều khó lòng chấp nhận.
“Chúng ta nói chuyện riêng một lát được không?”
Trước ánh mắt van nài của Chủ tịch Lopes, Seo Dojun đồng ý một cuộc trò chuyện riêng ngắn ngủi.
***
Cuộc nói chuyện riêng rất nhanh chóng.
Cảnh tượng Chủ tịch Lopes ngập ngừng ở một góc trong khi Seo Dojun đứng thẳng, dửng dưng lắc đầu, thực sự gây sốc cho các phóng viên.
Vì không được phép chụp ảnh, sự hụt hẫng khi không thể ghi lại khoảnh khắc này sẽ ám ảnh họ mãi mãi.
Dù vậy, vài phóng viên vẫn lén lút chụp vài tấm bằng điện thoại, cẩn thận để tránh sự chú ý của đội an ninh.
“Hyun Juyeon này, kia trông giống một người đàn ông vừa bị từ chối lời tỏ tình nhỉ?”
Jung Inju cố nhịn cười khi chỉ vào Chủ tịch Lopes, người đang cúi đầu ủ rũ.
Hyun Juyeon cũng thấy buồn cười, nhưng cô không khỏi tự hào về Seo Dojun, người vẫn hoàn toàn bình thản trước những lời đề nghị hấp dẫn của Chủ tịch Lopes.
Rồi, vẻ mặt cô trở nên nghiêm nghị.
“Đồ cáo già!”
Gương mặt Jung Inju cũng biến dạng.
Lý do ư?
Vì một mỹ nhân mảnh mai giờ đây đang chắn đường Seo Dojun: Gloria Tyler.
“Qua đó đi!”
Jung Inju đẩy Hyun Juyeon về phía trước.
“Đ-đi đâu cơ?”
“Đồ ngốc này! Đi xem bọn họ đang họp bí mật cái gì đi!”
“Họp bí mật? Họ đang nói chuyện ngay trước mặt mọi người mà-”
“Kệ! Đàn ông ai cũng thế thôi! Dù có tỏ vẻ lạnh lùng thế nào, khi một người phụ nữ xinh đẹp liếc mắt đưa tình, vai họ cũng sẽ ưỡn ra và tim cũng sẽ rung động thôi! Seo Dojun cũng là đàn ông mà! Cậu có muốn để mất cậu ta chỉ vì đứng đây ngẩn tò te không? Nếu không thì đi đi! Đi mà đuổi con cáo già đó đi chứ còn sao nữa!”
Với một cú đẩy nữa, Hyun Juyeon miễn cưỡng tiến đến chỗ Seo Dojun và Gloria.
“À, chào cô.”
Khi Hyun Juyeon chào Gloria trước…
“Lâu rồi không gặp.”
Và Gloria đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên, khiến Hyun Juyeon theo bản năng liếc nhìn Seo Dojun để xem phản ứng của cậu.
“Hãy suy nghĩ kỹ về những gì tôi đã nói. Đây cũng có thể là một cơ hội tuyệt vời cho cậu đấy, Kassal.”
‘Suy nghĩ kỹ? Cơ hội? Cô ta đã nói gì với cậu ấy vậy?’
Hyun Juyeon tò mò muốn chết nhưng cô không đủ trơ trẽn để ngắt lời và hỏi thẳng.
Tuy nhiên, điều đó vẫn khiến cô bứt rứt, và phải nỗ lực lắm thì cô ấy mới giữ vẻ mặt bình thường.
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Hy vọng là cậu sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn, Kassal.”
Gloria mỉm cười dịu dàng, khóa chặt ánh mắt với Seo Dojun.
Bất kỳ người đàn ông nào khác cũng đã há hốc mồm trước vẻ đẹp của cô ấy, nhưng biểu cảm của Seo Dojun vẫn không hề thay đổi.
‘Có phải cậu ta… bất lực không? Không, mình đang nghĩ cái quái gì thế này?!’
Hyun Juyeon lắc đầu mạnh, xua tan ý nghĩ lố bịch đó.
“Đã gặp nhau thế này rồi thì tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
“Vì Kassal thì chuyện gì cũng được.”
“Kim Đấu Hội sắp mở lại đúng không? Tôi đang tính đến xem sao… cô có thể lấy cho tôi một tấm thư mời được không?”
Kim Đấu Hội.
Một buổi đấu giá độc quyền được tổ chức hàng năm vào ngày 1 tháng 12 tại Las Vegas.
Do Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ đứng ra tổ chức, và nó nổi tiếng khắp thế giới.
Những vật phẩm quý hiếm và phi thường được sang tay trong các cuộc đấu giá trực tiếp, và sự quan tâm của Seo Dojun bắt nguồn từ một vật phẩm đặc biệt được bán ở đó hai năm trước.
Thảo Mộc Tuyết Diễm.
Một loại thảo dược tám lá nổi tiếng ngay cả trong thế giới diệt vong.
Đồng thời mang trong mình tinh túy của lửa và băng, Thảo Mộc Tuyết Diễm chứa đựng ma thuật với mật độ không thể tưởng tượng nổi. Đó chính là thứ mà Seo Dojun cần.
Tất nhiên, không có gì đảm bảo nó sẽ xuất hiện trở lại.
Nhưng vẫn còn đó những vật phẩm khác mà cậu muốn, và với khối tài sản hiện có, cậu quyết tâm tham dự.
Mặc dù cậu có thể nhận được thư mời thông qua Chủ tịch Na Taehwang, nhưng với một Người Hùng cấp S của Mỹ như Gloria, việc có được một tấm thư mời có lẽ chẳng có gì khó khăn.
“Tôi có thể lấy cho cậu bao nhiêu thư mời Kim Đấu Hội tùy thích. Nhưng có một điều kiện.”
“Một điều kiện?”
Nếu quá vô lý, cậu sẽ từ chối mà không do dự.
“Đến nhà tôi một tuần trước Kim Đấu Hội.”
“Nhà cô?”
“Một tuần?”
Khuôn mặt Hyun Juyeon biến sắc khi nghe từ ‘nhà’, trong khi Seo Dojun cau mày trước từ ‘một tuần’.
Phản ứng trái ngược của họ khiến Gloria tò mò liếc nhìn cả hai.
“Tôi đảm bảo không có chuyện gì không hay đâu. Có vài người tôi muốn giới thiệu với cậu, và nếu được, tôi rất muốn cùng nhau đi săn Khu Vực Rạn Nứt ở Hoa Kỳ.”
“Một tuần… Tôi có cần phải trả lời ngay không?”
Gloria lắc đầu với một nụ cười.
“Cậu có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng tôi tin là cậu sẽ đồng ý, nên tôi sẽ đưa thư mời cho cậu ngay bây giờ luôn.”
Cô đưa tay về phía Seo Dojun.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Không chút do dự, Seo Dojun đưa nó cho cô. Gloria nhanh chóng bấm một số và nhấn gọi.
Điện thoại của cô lập tức rung lên.
Sau khi trả điện thoại cho Seo Dojun, cô chạm vào điện thoại của mình.
Ding dong.
“Kiểm tra đi. Đó là thẻ thành viên VIP Kim Đấu Hội.”
Đúng như lời hứa, chiếc thẻ đã được gửi đến điện thoại của Seo Dojun.
“Tốt hơn thư mời dùng một lần, đúng không?”
“Cảm ơn.”
Seo Dojun thực sự biết ơn bởi lẽ một thẻ VIP giá trị hơn nhiều so với một thư mời thông.
Hyun Juyeon, người nhận thức được giá trị của nó, chỉ có thể sốc mà nhìn chằm chằm vào Gloria.
Cô cũng muốn xin một tấm nhưng đã kìm lại vì không muốn mắc nợ bất cứ điều gì.
“Tôi có thể liên lạc với cậu qua số này được không?”
Seo Dojun thờ ơ gật đầu.
Hyun Juyeon cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn quay đi, vì đây không phải là nơi cô nên can thiệp.
Nhưng rồi…
“Những người phụ nữ xinh đẹp nhất từ Mỹ và Hàn Quốc đang ở cùng một chỗ sao?”
Kang Youngpyo.
Họ đã gặp nhau một chút trước chiến dịch Khu Vực Rạn Nứt nhưng sau đó thì chẳng có tương tác gì.
Bây giờ, chính anh ta là người chủ động đến gần.
“Người Hùng Seo Dojun, cậu có sức hút ghê nhỉ? Cười nói vui vẻ với các mỹ nhân thế này cơ đấy. Chà, với vẻ ngoài và danh tiếng lan truyền trên mạng, tôi đoán phụ nữ cứ thế mà đổ xô đến với cậu thôi, nhỉ?”
Mặc dù anh ta nói với một nụ cười, nhưng đôi mắt thì lại lạnh như băng, giọng điệu còn pha chút mỉa mai.
Seo Dojun chỉ khoanh tay và nhìn chằm chằm vào anh ta.
Kang Youngpyo cũng không thích điều đó.
‘Tên khốn kiêu ngạo! Để xem mày có thể cười được bao lâu!’
Đi đến đâu, người ta cũng Seo Dojun thế này, Seo Dojun thế nọ.
Một Người Hùng cấp S bất ngờ xuất hiện mà không có thông tin gì trước đó, bao trùm bởi sự bí ẩn.
Rồi ở Brazil, cậu đụng độ Takashi và đánh bại hắn, khiến danh tiếng vượt ra ngoài Hàn Quốc.
Và giờ đây, ngay cả Chủ tịch Lopes cũng đang bảo vệ cậu.
Kang Youngpyo có tai có mắt, chính vì vậy, anh ta đại khái đã hiểu được tình hình.
‘Một mình đóng Khu Vực Rạn Nứt ư?’
Anh ta từ chối tin vào điều đó.
Bất kể người khác nói gì, với tư cách là thành viên của Đội Đặc Nhiệm đã tự mình chiến đấu với những con quái vật được tăng cường bởi hắc thuật, anh ta thấy tưởng rằng Seo Dojun làm điều đó một mình thật chẳng hợp lý chút nào.
Chắc chắn phải có một điều gì đó khác.
Một thỏa thuận nào đó giữa Hiệp Hội Người Hùng Hàn Quốc và Brazil.
Đó là lời giải thích duy nhất mà Kang Youngpyo có thể chấp nhận.
‘Tao không biết mày đang che giấu điều gì hay đã thực hiện thỏa thuận ngầm nào, nhưng sau sự sỉ nhục ngày hôm nay, dư luận sẽ quay lưng lại với mày!’
Kang Youngpyo liếc nhìn đồng hồ.
Đúng lúc đó, ai đó bước vào phòng tiệc.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook