Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 54: 

 

Sự việc xảy ra tại bữa tiệc lan truyền khắp thế giới trong nháy mắt.

Mọi người đều choáng váng, nhưng tác động lên Hàn Quốc và Nhật Bản thì vượt ngoài sức tưởng tượng.

Hiệp Hội Người Hùng của cả hai nước cũng như chính phủ của họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chính thức tuyên bố sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ việc.

Rầm!

“Đồ khốn nạn! Đồ ngu! Aaaa-!”

Những món đồ trang trí đắt tiền bị đập nát và xé tan tành.

Khuôn mặt Hong Heeju đỏ bừng như sắp bốc hỏa, bà ta phá tan tất cả những gì xuất hiện trong tầm tay. Nếu không trút bỏ được cục tức như thế này, bà ta sẽ thực sự phát điên lên mất.

Chỉ sau khi căn phòng hoàn toàn tan hoang, bà ta mới có thể dừng lại.

Sau khi cơn cuồng nộ dịu đi một chút, Hong Heeju gọi Giám đốc Lee, người vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài.

“Kang Youngpyo thế nào rồi?”

“Hiệp Hội Người Hùng Brazil đang truy đuổi hắn, nhưng có vẻ sẽ không dễ dàng bắt được hắn đâu ạ.”

“Tên súc sinh đó! Mong hắn chết trong lúc chống cự luôn cho rồi!”

Hong Heeju gồng mình kìm nén cơn giận đang sục sôi.

“Còn dấu vết của chúng ta thì sao?”

“Phía chúng ta đã thực hiện mọi biện pháp có thể. Các tài khoản ngay từ đầu đã không thể truy dấu, và để đề phòng, chúng tôi đã xóa toàn bộ cảnh quay CCTV tại những nơi bà và Kang Youngpyo gặp mặt cũng như các khu vực xung quanh. Nhưng… nếu Kang Youngpyo có bằng chứng trực tiếp giống như chúng ta…”

Trước khi Giám đốc Lee kịp nói hết câu, Hong Heeju ném một chiếc chậu hoa vỡ tan tành bên cạnh.

Đúng vậy, liệu Kang Youngpyo có bao giờ tưởng tượng được Takashi lại tự hủy như thế không?

Anh ta đã hoàn toàn bất ngờ.

Vấn đề là, Kang Youngpyo giờ đây đã bị dồn vào đường cùng cũng có thể sẽ làm điều tương tự.

Bởi vì…

Anh ta đã gọi.

Anh ta đe dọa sẽ tiết lộ lý do thực sự tại sao bà ta lại dùng Takashi để cố giết Seo Dojun nếu bà ta không giúp anh ta.

Ngay cả khi không có chuyện đó, rất nhiều người cũng tò mò về lý do Kang Youngpyo thuê Takashi.

Kang Youngpyo giờ là một kẻ chạy trốn, và Seo Dojun vẫn im lặng, nên sự nghi ngờ chỉ càng lớn dần theo thời gian.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Kang Youngpyo nhắc đến tên bà ta trong tình cảnh này?

“…Không thể giết chết Kang Youngpyo được sao?”

Sự im lặng của Giám đốc Lee đã trả lời câu hỏi của Hong Heeju.

“Nghĩ cách đi chứ! Chúng ta phải tìm ra cách nào đó!”

Ngay cả khi Hong Heeju gào lên trong tuyệt vọng, Giám đốc Lee vẫn không có gì để nói.

“Đám khốn vô dụng này! Tao không muốn nhìn thấy mặt chúng mày nữa. Cút! Cút ngay!”

Khi Hong Heeju hét lên, Giám đốc Lee quyết định tốt hơn hết là nên biến mất một lúc và với tay ra nắm lấy tay nắm cửa.

Cạch-!

Chưa kịp dùng lực, tay nắm đã xoay, và cánh cửa mở ra.

“C-Chủ tịch!”

Đứng trước Giám đốc Lee là người nắm giữ quyền lực thực sự của Tập đoàn T, ông trùm chi phối cả nền kinh tế Hàn Quốc - Chủ tịch Seo Kyungchul.

“Cậu già đến mức chặn cả đường của tôi rồi à?”

Nghe lời Chủ tịch Seo, Giám đốc Lee vội vàng lùi sang một bên và cúi thấp đầu.

“Tôi xin lỗi!”

Chủ tịch Seo bước vào, đảo mắt nhìn căn phòng tan hoang, rồi tặc lưỡi.

“B-Bố, chuyện này… ừm…”

Hong Heeju hoảng hốt trước sự xuất hiện đột ngột của Seo Kyungchul.

“Giám đốc Lee, đóng cửa lại.”

Theo mệnh lệnh dứt khoát của Chủ tịch Seo Kyungchul, Giám đốc Lee nhanh chóng đóng cửa lại mà không gây ra một tiếng động nào.

Seo Kyungchul tiến đến chỗ Hong Heeju và tát thẳng vào mặt bà ta.

Chát!

“……!”

Suốt cả cuộc đời, bà ta đã bị tát bao giờ chưa?

Hong Heeju sững sờ hơn là tức giận trước tình huống chưa từng có tiền lệ này.

Nhưng ngay sau đó, bà ta trừng mắt nhìn Seo Kyungchul với vẻ căm phẫn.

“Chuyện gì thế…!”

Chát!

Một cái tát đau điếng khác lại giáng xuống má bà ta.

“Bố!”

“Ta đã nuông chiều con đến mức con dám hủy hoại Tập đoàn T mà ta đã gây dựng cả đời sao?”

“Bố đang nói cái gì vậy!”

“Con nghĩ ta sẽ không biết chuyện con đã thuê Kang Youngpyo để giết Seo Dojun sao?”

“C-Chuyện đó…”

Hong Heeju có thể nhìn thấy điều đó trong biểu cảm của Seo Kyungchul.

Chấm hết thật rồi.

Ông già này sẽ loại bỏ bà ta và Tập đoàn W không chút do dự nếu điều đó giúp bảo vệ Tập đoàn T.

Và bây giờ, ông ta định đưa Seo Dojun trở lại vòng tay mình.

***

Trên máy bay trở về Hàn Quốc.

Seo Dojun đã gạt bỏ Chủ tịch Daniel Lopes, người đã bám riết lấy cậu, cầu xin cậu đừng rời đi, và lên chuyến bay về Hàn Quốc.

Ngoại trừ những Khu Vực Rạn Nứt bị hắc thuật làm biến dị, các khu vực còn lại có thể được phong tỏa bởi các Người Hùng vẫn ở Brazil, nên cậu có thể rời đi.

Cậu cũng đã có được trái tim của Cá Sấu Xanh - mục đích ban đầu khi cậu đến Brazil.

Vả lại, cậu cũng đã có đủ số vật phẩm trong danh sách mua sắm để rời đi mà không phải hối tiếc.

‘Thành quả lớn nhất vẫn là không gian phụ.’

Không gian phụ của Achromos - thứ có được nhờ may mắn bất ngờ chính là phần thưởng lớn nhất của chuyến đi này.

Bên cạnh đó, khoản tiền thù lao cho việc phong tỏa các Khu Vực Rạn Nứt cũng là một con số khổng lồ.

Phí thỏa thuận là 50 triệu đô la cho mỗi Khu Vực Rạn Nứt.

Seo Dojun đã tự mình phong tỏa 11 khu vực và kiếm được 550 triệu đô la.

Cậu còn phong ấn thêm 6 khu vực cùng với Hội Anh Túc Nhung và kiếm thêm 300 triệu đô la nữa. Số tiền này cũng được phân chia công bằng giữa các thành viên. Phần của Seo Dojun là 7,3 triệu đô la.

Tổng cộng, chỉ riêng từ việc phong tỏa các Khu Vực Rạn Nứt, Seo Dojun đã kiếm được 557,3 triệu đô la, tương đương với khoảng 557,3 tỷ won.

Vì các khoản thanh toán được thực hiện qua chuyển khoản ngân hàng, nên giờ đây cậu đã có thể sống mà không phải lo lắng về gánh nặng tài chính.

Với số tiền này, Seo Dojun thấy không cần thiết phải bán những viên ma tinh thạch và phụ phẩm quái vật mà cậu đã thu được cho Hiệp Hội Người Hùng Brazil nữa.

‘Ma tinh thạch có những công dụng riêng, và mình có thể dùng phụ phẩm quái vật bất cứ khi nào mình cần.’

Với số tiền dư dả đó, cậu quyết định cất tất cả ma tinh thạch và phụ phẩm vào không gian phụ của mình.

“Hãy thử liên hệ với người này xem.”

Hyun Juyeon ngồi cạnh cậu đưa cho cậu một tờ giấy ghi tên ‘Park Sungwook’ và một số điện thoại.

“Anh ấy từng là thư ký trưởng của Tập đoàn S. Anh ấy sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều đấy.”

“Cảm ơn.”

Seo Dojun dự định xây một căn nhà khi trở về Hàn Quốc, và vì thế, cậu cần một người đáng tin cậy để lo liệu nhiều công việc khác nhau. Khi cậu hỏi Hyun Juyeon và Jung Inju nhờ giới thiệu, đây là câu trả lời của họ.

“Cơ hội như này hiếm lắm đấy. Sao cô không ở lại Brazil?”

Hyun Juyeon lắc đầu.

“Nhờ có cậu mà tôi kiếm đủ tiền rồi, và tôi có nhiều điều cần phải suy nghĩ nữa. Tôi chỉ muốn trở về và nghỉ ngơi thôi.”

Cũng giống như cô, Jung Inju và các thành viên Hội Anh Túc Nhung cũng kiếm được một khoản đáng kể nhờ Seo Dojun.

Phần thưởng cho việc phong tỏa các Khu Vực Rạn Nứt vốn đã rất nhiều, nhưng vì Seo Dojun cũng để họ giữ phần lớn ma tinh thạch và phụ phẩm nên lợi nhuận từ việc bán chúng cũng đáng kể không kém.

Thẳng thắn mà nói, sau khi Seo Dojun tiêu diệt quái vật, các thành viên trong hội chẳng có việc gì nhiều ngoài nhặt ma tinh thạch và phụ phẩm nằm rải rác trên mặt đất.

Chỉ có Hyun Juyeon là hỗ trợ cậu trong việc săn quái.

Chính vì vậy, các thành viên trong hội cảm thấy khá có lỗi khi Seo Dojun dễ dàng trao chiến lợi phẩm như vậy.

Nhưng vì Seo Dojun đã giữ lại những gì cậu cần nên cậu không cảm thấy thiệt thòi chút nào.

“Tôi thực sự tò mò là tại sao cậu lại để Kang Youngpyo trốn thoát thế?”

“Làm thế sẽ thú vị hơn mà.”

“Hả?”

Kang Youngpyo là một gã đàn ông nguy hiểm.

Mặc dù không phải là mối đe dọa với Seo Dojun, nhưng nếu một Người Hùng cấp S như anh ta quyết định gây rối, có mấy người có thể ngăn cản được anh ta đây?

Giờ thì anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, nên chẳng ai có thể đoán trước anh ta sẽ làm gì.

“Takashi đã bắn Kang Youngpyo, vậy giờ ai sẽ là người bị Kang Youngpyo nhắm tới nhỉ? Nghe không thú vị sao?”

“Đó là kế hoạch của cậu à? Để Kang Youngpyo tự mình hành động?”

Hyun Juyeon nhìn Seo Dojun đầy kinh ngạc.

Đây là điều mà hầu hết mọi người thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Vì cô ấy hiểu Seo Dojun, cô ấy có thể đoán được ai là mục tiêu của Kang Youngpyo.

‘Hong Heeju?’

Người phụ nữ bị ám ảnh bởi việc hủy hoại cuộc đời Seo Dojun.

Người đã thao túng Kang Cheolwoo và liên minh với Kang Youngpyo.

Lẽ nào bà ta là mục tiêu cuối cùng của Seo Dojun?

‘À! Đừng nói là…’

Một suy nghĩ đột ngột ập đến khiến đồng tử cô run rẩy.

Thấy vậy, Seo Dojun nhếch mép cười theo cách tương tự như khi Kang Youngpyo trốn thoát.

‘Nếu mình đoán đúng… cậu ấy đang chơi một ván cờ lớn hơn nhiều!’

Hyun Juyeon cảm thấy ớn lạnh khi nhận ra rằng trí tuệ của Seo Dojun cũng đáng sợ như sức mạnh chiến đấu của cậu ấy vậy.

***

Việc đầu tiên Seo Dojun làm khi trở về Hàn Quốc…

“Có ngon không?”

“Vâng! Ngon lắm ạ!”

Nhìn Eunyoung vui vẻ nhồm nhoàm chiếc hamburger, Seo Dojun nở nụ cười chân thật nhất trên đời.

Sau khi khiển trách phó giám đốc Min Honggi, người đã chuẩn bị một sự kiện chào đón hoành tráng, ưu tiên hàng đầu của Seo Dojun là buổi hẹn đi ăn hamburger với Eunyoung.

“Anh không ăn ạ?”

“Nhìn em ăn là anh no lắm rồi đây này. Vậy nên em ăn thật nhiều vào nhé?”

“Vâng ạ! Hehe!”

Ở bên Eunyoung khiến Seo Dojun buông bỏ mọi cảnh giác.

Cô bé là nguồn an ủi và bình yên duy nhất của cậu, một điều mà ngay cả trong thế giới diệt vong, cậu cũng chưa từng trải qua.

Đột nhiên, Eunyoung đặt chiếc hamburger xuống.

“Sao thế?”

“Giá mà bà cũng ở đây thì tốt biết mấy…”

Đôi mắt Eunyoung ngấn lệ khi cô bé lo lắng cho bà mình, người đã nhập viện trong lúc Seo Dojun ở Brazil.

Bà của cô đã phải nhập viện vì cơn đau lưng mãn tính, tình trạng ngày càng nặng hơn theo thời gian nên cột sống của bà bị cong nghiêm trọng. Y học hiện đại không thể chữa khỏi tình trạng này.

Seo Dojun cũng cảm thấy bất an mỗi khi nhìn thấy lưng bà còng xuống.

‘Giá mà bà khỏe mạnh hơn…’

Cậu có thể sử dụng ma thuật để chữa lành cột sống và làm dịu cơn đau của bà.

Nhưng điều đó chỉ khả thi nếu cơ thể bà đủ sức chịu đựng và sinh lực để chống chọi với ma thuật.

Đối với một người yếu ớt như bà, việc tùy tiện sử dụng ma thuật có thể gây hại. Nên đó là lý do tại sao cậu chưa điều trị cho bà.

Cậu thậm chí đã chuẩn bị thuốc thảo dược để tăng cường sức khỏe và năng lượng cho bà.

Nhưng vài liều thuốc có thể giúp được bao nhiêu?

Cuối cùng, đó là một cuộc chiến chống lại thời gian.

‘Vấn đề là bà có thể không còn nhiều thời gian nữa.’

Nhìn Eunyoung nhớ bà, Seo Dojun quyết tâm tìm một giải pháp khác.

Mặc dù rưng rưng nước mắt, Eunyoung sớm lấy lại tinh thần và tiếp tục ăn.

Sau khi dùng bữa xong, Seo Dojun đưa cô bé đi mua sắm tại một trung tâm thương mại, tay xách nách mang đầy quần áo và búp bê mà cô thích trước khi trở về nhà.

***

Tối hôm đó, Seo Dojun gọi một cuộc điện thoại.

“Alo?”

Một giọng nói trung tính trả lời.

“Đây có phải số của Park Sungwook không?”

“Vâng, tôi là Park Sungwook. Ai đấy?”

“Tôi là Seo Dojun, tôi được Hyun Juyeon giới thiệu.”

“Seo Dojun… Người Hùng vừa trở về từ Brazil?”

“Vâng. Hyun Juyeon nói rằng anh có thể giúp đỡ với những gì tôi đang dự định. Chúng ta có thể gặp nhau vào ngày mai không?”

“Sáng mai tôi có hẹn mất rồi, nhưng khoảng 3 giờ chiều thì tôi rảnh.”

“Chúng ta gặp nhau ở đâu cũng được, miễn là tiện cho anh.”

“Buổi hẹn sáng mai của tôi ở Yeongdeungpo. Cậu có thể đến đó không?”

“Tôi sẽ đến đó.”

“Vậy thì chúng ta hãy gặp nhau tại quán cà phê trước Cửa ra số 6 của Ga Yeongdeungpo vào lúc 3 giờ chiều nhé.”

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)

***

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...