Kiếm Thần Đến Từ Thế Giới Diệt Vong
-
Chapter 55
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 55:
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: durii.an]
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một trái tim Cá Sấu Xanh còn nguyên vẹn đến thế đấy.”
Choi Cheolgwan ngạc nhiên kiểm tra trái tim Cá Sấu Xanh mà Seo Dojun vừa đưa tới.
“Tình trạng tốt thế này thì hiệu quả chắc hẳn cũng tuyệt vời lắm.”
“Tất nhiên rồi! Nếu không có gì sai sót, chúng ta sẽ tạo ra một món còn hơn cả mong đợi của tôi nữa. Tính từ hôm nay thì sẽ mất khoảng ba tuần để hoàn thành đấy.”
Sự nhiệt huyết của Choi Cheolgwan cho thấy ông muốn bắt tay vào việc ngay lập tức.
Dù đã ngoài sáu mươi tuổi, niềm đam mê rèn đúc của Choi Cheolgwan vẫn không hề vơi cạn. Nhìn ông, Seo Dojun cảm thấy mình đã tìm đúng người.
“Ngoài kiếm ra, tôi còn muốn nhờ ông làm thêm vài thứ nữa. Liệu có được không?”
“Lời thỉnh cầu của một Người Hùng cấp S ư? Tất nhiên rồi, tôi sẽ chấp nhận.”
Khi Choi Cheolgwan hỏi xem cậu còn cần gì, Seo Dojun bắt đầu lấy đồ từ chiếc balo đã từng đựng trái tim Cá Sấu Xanh ra.
Đầu tiên là chiếc túi tơ và túi nọc độc của Belcera.
“Định làm giáp à? Chà, giáp làm từ tơ Belcera có khả năng phòng thủ và độ thoải mái hàng đầu luôn đấy. Không có vật liệu nào tốt hơn đâu.”
Bộ giáp làm từ tơ Belcera không chỉ chống được đao kiếm và đạn thông thường, mà nó còn làm giảm đáng kể các tác động từ bên ngoài nữa. Vả lại, nó còn giúp duy trì thân nhiệt ổn định và chống bám bẩn.
Tất nhiên, nó cũng có nhược điểm.
Vì chi phí cao, khó gia công và không thể sửa chữa một khi bị hỏng nên hầu hết các Người Hùng đều mặc giáp tơ Belcera bên trong quân phục chiến đấu để tránh bị hư hại.
“Không phải cho tôi, mà là cho em gái tôi.”
“Em gái cậu á? Cô bé cũng là Người Hùng sao?”
Biết là hành động hơn ngàn lời nói, Seo Dojun lập tức đưa điện thoại ra và cho ông xem một bức ảnh.
“Không phải Người Hùng nhỉ. Ừm… Vậy thì chúng ta nên làm trang phục bình thường thôi.”
Những người khá giả thường đặt may quần áo từ tơ Belcera, nên điều này không có gì lạ cả. Nhưng tính chất của vật liệu này hạn chế các lựa chọn thiết kế, và đồ thể thao là loại phổ biến nhất.
“Nhưng tơ Belcera quý giá như vậy dùng để làm quần áo thì có lãng phí quá không? Trẻ con lớn nhanh lắm đấy.”
Nói tóm lại, một bộ đồ thể thao làm từ tơ Belcera chỉ có thể mặc được nhiều nhất là một mùa, hoặc hai năm nếu làm rộng.
Choi Cheolgwan thấy điều này thật phí phạm.
Chỉ có giới siêu giàu mới đặt làm những món đồ như vậy, và đồ cũ của họ đã qua tay rất nhiều người.
Đáp lại sự lo ngại của Choi Cheolgwan, Seo Dojun lấy ra từ balo một chai chất lỏng màu xanh.
“Ông đã bao giờ nghe nói về nhựa cây Tailapu chưa?”
“Tailapu?”
Dù không quen với cái tên này, vẻ mặt Choi Cheolgwan vẫn đầy vẻ háo hức.
“Nó giống như máu Cyclops ấy. Chỉ cần chiết xuất tế bào máu và bôi lên nanh Cá Hồi Đen Khổng Lồ, sau đó ông có thể hợp nhất hoàn hảo hai vật liệu thành một.”
Cũng như lần Seo Dojun mang máu Cyclops đến, Choi Cheolgwan biết rằng chất lỏng màu xanh này sẽ giúp nghề của ông tiến xa hơn nữa.
‘Nhựa cây Tailapu không hề hiếm, chỉ là mọi người không biết về nó thôi.’
Tailapu thực ra là một loại cây giống xương rồng bình thường, vô hại với cả con người và quái vật, nhưng lại thường bị bỏ qua. Nhưng nhựa của nó, khi kết hợp với vải lại có thể tăng độ đàn hồi lên gấp hai đến gấp mười lần. Trong thế giới diệt vong, nó là một chất phụ gia dệt may phổ biến.
Choi Cheolgwan còn kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy máu Cyclops.
“Nếu quả thật là thế... thì đây sẽ là một khám phá vĩ đại.”
Ngành công nghiệp may mặc sẽ được cách mạng hóa, và việc sản xuất giáp Người Hùng sẽ thay đổi hoàn toàn.
“Làm sao cậu biết những thứ này?”
“Hãy coi như… đây là kiếp thứ hai của tôi đi.”
“Kiếp thứ hai?”
Choi Cheolgwan nghiêng đầu bối rối, nhưng Seo Dojun đã đưa ra câu trả lời thành thật nhất mà cậu có thể rồi.
“Khó hiểu thật.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Seo Dojun, Choi Cheolgwan không hỏi thêm nữa bởi ông tin rằng rồi sẽ có lúc ông biết được sự thật.
***
“Park Sungwook xin nghe.”
Một người đàn ông cao 1m70, dáng người gầy nhưng chắc chắn, mái tóc chải ngược gọn gàng và bộ vest đen không một nếp nhăn.
‘Một phong thái hoàn hảo.’
Dù đã 57 tuổi, anh ấy vẫn trông như chỉ mới ngoài 50, hoặc gần 50 nếu nói thoáng hơn một chút. Vẻ ngoài của anh ấy toát lên vẻ chăm chút, chỉn chu.
“Đầu tiên, tôi muốn biết lý do tại sao cậu lại liên hệ với tôi.”
Anh không thích lãng phí thời gian. Và Seo Dojun cũng vậy, thích đi thẳng vào vấn đề hơn là trò chuyện xã giao.
“Tôi muốn xây một căn nhà và cần một người có năng lực để phụ trách việc này.”
Là cựu thư ký trưởng của Tập đoàn S (một trong năm tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc), Park Sungwook hẳn đã thấy lời thỉnh cầu này là một sự xúc phạm. Thế nhưng, vẻ mặt anh vẫn không hề thay đổi.
“Cậu định xây nhà kiểu nào?”
“Căn nhà an toàn nhất, kiên cố nhất trên thế giới.”
Dù với hầu hết mọi người, câu nói này thật nực cười, nhưng Park Sungwook vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, càng thêm nghiêm túc.
“Cậu đang cân nhắc địa điểm và ngân sách nào?”
“Tốt nhất là Seoul. Ngân sách khoảng 500 tỷ won.”
Sự điềm tĩnh của Park Sungwook thoáng dao động trước số tiền này.
“Với ngân sách đó, có vẻ cậu đang xây một lâu đài hơn là một căn nhà đấy.”
Anh ấy chỉ nói đùa thôi, nhưng Seo Dojun lại gật đầu một cách nghiêm túc.
“Một lâu đài… Vậy thì tôi sẽ cần thêm tiền.”
“…”
Khi Park Sungwook mất đi sự điềm tĩnh một lần nữa, Seo Dojun tiếp tục.
“Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
“E hèm. Khu dân cư an toàn nhất ở Hàn Quốc là Gangnam, đây cũng là nơi có khu vực sống an ninh bậc nhất cả nước.”
“Nhà của Chủ tịch Oh Younggeun, đúng không?”
“Chính xác. Nó được xây dựng sau Thảm Họa Khe Nứt, chỉ riêng chi phí đất và xây dựng đã lên tới hơn 80 tỷ won rồi.”
Dù hiện tại được định giá 110 tỷ won, nhưng có lẽ không có số tiền nào có thể mua được nó.
“Ngân sách của cậu có thể vượt qua cả Chủ tịch Oh. Nhưng đất ở Gangnam rất khó mua, vì giá cứ tăng lên không ngừng, mà người bán lại rất hiếm.”
Trong thời đại mà ai cũng khao khát sự an toàn, đất ở Gangnam gần như không thể mua được, bất kể có giàu đến đâu.
“Không cần phải theo đuổi những thứ không thể đạt được đâu.”
“Nhưng Gangnam là khu vực an toàn nhất Hàn Quốc về mặt Khe Nứt.”
“Đó chỉ là mong ước viển vông của các chủ đất ưthôi.”
Seo Dojun cười khẩy. Sự an toàn của Gangnam chỉ là một ảo tưởng được duy trì bởi giới thượng lưu. Dù đúng là chưa có Khe Nứt nào xuất hiện ở đó, bản chất ngẫu nhiên của chúng đồng nghĩa với việc “sự bất khả xâm phạm” của Gangnam có thể tan vỡ chỉ sau một đêm.
“Hãy tập trung vào việc mua đất ở Quận Guro đi.”
“Guro?”
Nằm liền kề với Khu phức hợp Người Hùng Gasan, Guro được coi là an toàn nhờ có nhiều Người Hùng qua lại, qua đó có thể phản ứng nhanh hơn với các trường hợp khẩn cấp.
“Cậu muốn vùng đất nào?”
Seo Dojun phác thảo ý tưởng của mình về khu đất, các tòa nhà và cách bố trí. Mặc dù các chi tiết cần được trau chuốt thêm, nhưng tiền bạc có thể giải quyết được hầu hết các vấn đề. Mối quan tâm thực sự là vấn đề an toàn của địa điểm.
‘Gangnam an toàn nhất sao?’
Seo Dojun thấy ý nghĩ này thật vô lý.
***
Kể từ khi trở về từ Brazil, Seo Dojun đã cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho Eunyoung. Thế nhưng, danh tiếng lại khiến cậu gặp nhiều trở ngại vì cậu liên tục có những vị khách ghé thăm.
Và rồi một ngày, một vị khách không mời mà đến.
“Lâu rồi không gặp.”
Vị khách đó là Giám đốc điều hành của T Electronics - cha ruột của Seo Dojun.
Nếu là Seo Dojun của trước kia, cậu đã sợ đến mức đứng hình, bởi mối quan hệ của họ luôn lạnh nhạt và thiếu vắng tình cảm.
“Bố đã nghe rất nhiều về con. Rồi mọi người sẽ biết con là con trai của bố sớm thôi.”
Seo Jungjin không hề tỏ ra hối hận hay do dự. Seo Dojun đoán ông ta không phải là người đã tiết lộ thông tin mà có lẽ những người khác đã tự mình khám phá ra.
Điều đáng nói nhất là sự thờ ơ của Seo Jungjin, ông ta rõ ràng cũng không thích tình huống này.
“Rồi sao?”
Seo Jungjin giật mình trước sự thẳng thừng của Seo Dojun.
“…Con thay đổi rồi.”
“Nhiều hơn bố tưởng đấy.”
Khi Seo Dojun đáp trả, Seo Jungjin lắc đầu, không ngờ là cậu sẽ phản ứng như thế.
“Ông nội muốn gặp con.”
“Tôi lại có ích rồi sao?”
Trong ký ức của Seo Dojun, Chủ tịch Seo Kyungchul chia mọi người thành hai loại: người hữu dụng hoặc vô dụng với Tập đoàn T.
Những quan niệm cổ hổ của ông ban đầu đã chấp nhận Seo Dojun là một ứng cử viên thừa kế bất kể cậu là con ngoài giá thú. Nhưng sau khi Seo Jungjin có một người con trai hợp pháp khác thì Seo Dojun trở nên vô dụng.
Giờ đứa con bị ruồng bỏ ấy lại trở thành Người Hùng cấp S thứ tám của Hàn Quốc, và cậu lại ‘hữu dụng’ một lần nữa.
“…Bố sẽ sớm cử người đến đón con về nhà.”
“Đừng. Trừ phi bố muốn họ bị làm cho bẽ mặt.”
Seo Jungjin lại giật mình trước sự tàn nhẫn của Seo Dojun.
“Đừng để việc là Người Hùng cấp S khiến con trở nên kiêu ngạo. Không một cá nhân nào, dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, có thể sánh với một tổ chức. Hãy trở về theo ý ông nội, và Tập đoàn T sẽ giúp con mạnh mẽ hơn. Bố sẽ cho người đến đón con sớm thôi.”
“Cứ thử đi. Rồi xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
Nụ cười của Seo Dojun khiến Seo Jungjin rợn người. Cậu bé từng co mình sợ hãi đã biến mất, chỉ còn lại sự quyết tâm lạnh lùng.
Những cuộc gọi bị ngó lơ liên tục đã báo hiệu điều này, nhưng sự dứt khoát cuối cùng vẫn thật nhói lòng.
‘Bố đã sai. Cậu bé này chỉ còn lại sự oán giận với Tập đoàn T thôi.’
Biết rằng chính họ đã gây ra điều này, Seo Jungjin rời đi với vẻ mặt cay đắng.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL16.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL16.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook