Kiếm Thần Đến Từ Thế Giới Diệt Vong
-
Chapter 56
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 56:
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: durii.an]
Ba tuần trôi qua trong chớp mắt.
Trong suốt quãng thời gian đó, vài chuyện đã xảy ra với Seo Dojun.
Đầu tiên, thân phận thật sự của cậu đã bị tiết lộ ra toàn thế giới.
Là cháu trai của Chủ tịch Tập đoàn T, Seo Kyungchul - một công ty từng được mệnh danh là tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc trước khi Thảm Họa Khe Nứt bùng nổ. Danh phận này đã gây chấn động và khiến mọi người phải chấp nhận con người thật của Seo Dojun.
“Tôi biết ngay mà! Rõ ràng Tập đoàn T đã chi ra số tiền khổng lồ để biến cậu ta thành Người Hùng cấp S!”
Seo Dojun giờ đây được so sánh với Capmore, một Người Hùng Trung Đông đã trở thành cấp S nhờ tiền.
Tuy không ai nói thẳng rằng Seo Dojun đạt cấp S bằng của cải của Tập đoàn T, nhưng mọi người đều ngầm hiểu và coi đó là sự thật.
“Một tân binh hoàn toàn mới lại đạt cấp S ngay từ đầu thì nghe có hợp lý không? Khốn kiếp! Mấy người sinh ra đã ngậm thìa kim cương có thể thẳng tiến lên cấp S chỉ bằng cách thức tỉnh làm Người Hùng. Thế giới này bất công ghê gớm!”
Những lời tung hô dành cho Seo Dojun dần chuyển thành sự ghen tị và đố kỵ.
Đã đến nước này, Seo Dojun đưa ra tuyên bố chính thức đầu tiên với truyền thông. Thay vì trả lời phỏng vấn trực tiếp, cậu công bố qua Hiệp Hội Người Hùng rằng mình không hề có liên hệ với Tập đoàn T và công khai tiết lộ việc mình đã bị họ hắt hủi thảm hại trong quá khứ.
“Seo Dojun nói thật sao?”
“Có vô số lời khai ở khắp nơi kia kìa!”
“Lời khai á? Các bạn học và đồng nghiệp cũ của cậu ta đã kể lại toàn bộ hoàn cảnh của cậu ta lúc bấy giờ rồi…”
“Chà… Vậy cậu ta thật sự là con ngoài giá thú và bị Tập đoàn T ruồng bỏ à? Cứ rao giảng là công ty toàn cầu, hóa ra chỉ là một lũ côn đồ thôi!”
“Giờ anh mới nhận ra à? Cả khu phố của cậu ta đều biết cậu ta đã vất vả thế nào để nuôi bà ngoại ốm yếu và đứa em gái hai tuổi từ năm mười tám tuổi cơ mà. Thậm chí còn có một chuyên mục đặc biệt về quá khứ của Seo Dojun trên chương trình ‘Tôi Muốn Biết Sự Thật’ đấy.”
“À! Phải rồi! Không phải cậu ta là ‘kẻ náo loạn quốc gia’ đã xông vào Khu Vực Rạn Nứt mới hình thành để cứu em gái sao?”
“Chuẩn rồi đấy! Hiệp Hội Người Hùng thông báo là Seo Dojun đã thức tỉnh trong chính Khu Vực Rạn Nứt đó và thậm chí còn phong tỏa cả khe nứt mới kia nữa!”
“Chà… Cuộc đời Seo Dojun thật sự sang trang mới luôn! Khốn kiếp! Thế này tốt hơn nhiều so với việc trở thành cấp S nhờ tiền! Điều này nhân văn và công bằng hơn nhiều!”
Dư luận đổi chiều ngay lập tức sau tuyên bố của Seo Dojun. Những người từng ghen tị và oán giận cậu giờ trở thành những người ủng hộ nhiệt thành. Và cùng với việc ủng hộ Seo Dojun, sự căm ghét đối với Tập đoàn T cũng tăng lên đáng kể.
Đây chính là điều Seo Dojun đã dự tính.
Khi thân phận là người thừa kế của Tập đoàn T bị tiết lộ, giá trị của tập đoàn này đã tăng vọt nhanh chóng. Cho dù mọi người có ghen tị với cậu thế nào đi nữa, việc trở thành một trong những Người Hùng cấp S tiêu biểu của Hàn Quốc cũng đồng nghĩa với việc Tập đoàn T sẽ hưởng lợi vô cùng lớn.
Seo Dojun không thể chỉ đứng nhìn chuyện này xảy ra được, nên đó là lý do cậu đã đột nhiên đưa ra tuyên bố của mình, một lời tuyên bố rằng Tập đoàn T sẽ không thu được lợi lộc gì từ cậu cả.
Trong khi đó, bất chấp lời cảnh báo của Seo Dojun, Chủ tịch Seo Kyungchul vẫn cử người đến đón cậu.
“Chủ tịch Seo Kyungchul đã cử chúng tôi đến. Mời cậu lên xe. Chúng tôi sẽ đảm bảo sự thoải mái cho cậu.”
Seo Dojun lạnh nhạt nhìn nhân viên Tập đoàn T đang lịch sự mở cửa chiếc xe nhập khẩu sang trọng, rồi giáng một cú đấm.
Rầm!
“Áhhhh!”
Chiếc xe sang trọng bị cú đấm của Seo Dojun đập nát không còn nhận dạng được nữa.
Người nhân viên bị sốc, mặt tái mét rồi ngã vật xuống đất.
“Nói rõ với bọn họ là: đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”
Sau khi truyền đạt thông điệp, Seo Dojun quay lưng bước đi, để lại người nhân viên kinh hãi hoảng loạn bò lết quay lại.
Không biết là họ đã chấp nhận lời cảnh báo hay đang tìm kiếm phương pháp khác, nhưng Chủ tịch Seo Kyungchul thực sự ngừng cử người đến sau đó. Tập đoàn T cũng hoàn toàn không lên tiếng về tuyên bố của Seo Dojun, họ giữ im lặng tuyệt đối.
Mối quan hệ giữa Seo Dojun và Tập đoàn T bị đình trệ, và nhiều người đang theo dõi xem nó sẽ tiến triển như thế nào.
Chuyện thứ hai là sau một thời gian dài chờ đợi, vũ khí của Seo Dojun cuối cùng cũng đã hoàn thành.
“Tôi có thể tự tin nói đây là tác phẩm tốt nhất của tôi.”
Thanh kiếm của Seo Dojun được rèn từ việc hợp nhất hai chiếc nanh Cá Hồi Đen Khổng Lồ.
Tổng chiều dài: 177cm
Chiều rộng: 2.8cm
Trọng lượng: 5.2 kg
Trên lưỡi kiếm màu xanh đậm còn có khắc một chữ Hán “Choi” (崔) rất tinh xảo.
“E hèm, tôi đã tự ý thêm vào đấy. Nếu cậu không thích… thì tôi có thể xóa nó đi.”
Dù nói sẽ xóa đi, nhưng Choi Cheolgwan vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Seo Dojun.
“Hợp đấy.”
Thấy người thợ rèn tự hào khi khắc tên lên tác phẩm của mình, Seo Dojun không có lý do gì để phản đối.
“Tôi mừng vì cậu thích nó! Hahahahaha!”
Choi Cheolgwan cười vang khi được Seo Dojun chấp thuận, khiến Seo Dojun cũng bật cười theo.
“Tốc độ hấp thụ ma thuật hẳn sẽ khá là mỹ mãn. Trái tim Cá Sấu Xanh mà cậu mang đến là hàng thượng hạng, và việc sử dụng những vật liệu phụ thêm mà cậu cung cấp đã thúc đẩy tốc độ hấp thụ vượt xa những gì tôi mong đợi.”
Choi Cheolgwan đủ tự tin để đề nghị cậu thử nghiệm ngay lập tức, ông nhìn Seo Dojun truyền ma thuật vào thanh kiếm mới.
Thanh kiếm nuốt chửng ma thuật của Seo Dojun như một con thú đói.
Khi càng nhiều ma thuật được hấp thụ, bề mặt lưỡi kiếm chuyển sang màu đỏ và bắt đầu rung lên nhè nhẹ.
Huuuuuummm!
Thanh kiếm bắt đầu ngân nga.
Đó là một âm thanh tuyệt đẹp. Lần đầu tiên kể từ thế giới diệt vong, Seo Dojun mới cảm thấy thực sự kết nối với một vũ khí.
‘Thanh kiếm tốt. Tốt hơn cả mình mong đợi. Với nó…’
Có lẽ cậu sẽ không cần đến một thanh kiếm khác trong tương lai gần.
“Chuyến đi đến Brazil cuối cùng cũng đáng giá phải không?”
Thấy Seo Dojun mỉm cười, vẻ mặt của Choi Cheolgwan tràn đầy tự hào và mãn nguyện.
“Ông vất vả rồi.”
“Hahaha! Vất vả gì chứ? Nếu không có cậu tự mình đi thu thập vật liệu thì cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu!”
Seo Dojun với tay lấy ví, rồi dừng lại.
Cậu đã chuẩn bị 50 triệu won - mức giới hạn tiêu chuẩn thường dành cho một đơn hàng vũ khí. Thế nhưng, giờ nó có vẻ không đủ.
“Làm ơn cho tôi biết phí dịch vụ. Tôi sẽ chuyển khoản ngay.”
Seo Dojun lấy điện thoại ra và sẵn sàng trả tiền, nhưng:
“Không cần tiền đâu.”
Choi Cheolgwan thẳng thừng từ chối:
“Tôi đã nhận được từ cậu còn nhiều hơn cả tiền bạc nữa. Sau cả đời làm nghề rèn kim loại, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu sót đến thế, điều đó cho thấy kiến thức mà tôi học được từ dự án này quý giá biết nhường nào. Làm việc cả đêm suốt mấy ngày trời cũng chẳng khiến tôi mệt mỏi, tôi quá phấn khích và hạnh phúc đến nỗi không nhận ra. Tôi đã thu được quá nhiều thứ nhờ có cậu. Vì vậy, đừng phá hỏng cảm giác này bằng tiền bạc.”
Trong khi Choi Cheolgwan thật lòng không muốn nhận tiền, thì con trai ông, Choi Kangsoo, đứng gần đó lại trông như vừa ăn phải quả đắng.
“Tôi hiểu rồi.”
Seo Dojun lập tức cất điện thoại vào túi.
“Khoan đã, anh thật sự không trả tiền sao?”
Choi Kangsoo nhìn vẻ chấp thuận dễ dàng của Seo Dojun với vẻ khó tin.
“Con đừng có xen vào chuyện này!”
Choi Cheolgwan trừng mắt nhìn con trai mình một cách dữ tợn.
“Cả hai người điên hết rồi! Mẹ nó chứ! Làm ơn sống bình thường một lần xem nào! Anh có biết bố đã từ chối bao nhiêu đơn đặt hàng vì cái này không? Và cả khoản bồi thường chúng tôi đã phải trả cho những đơn hàng bị hủy nữa chứ? Còn anh nữa!”
Cậu ta chỉ tay vào Seo Dojun.
“Ai đời người ta bảo không trả tiền là nghe theo luôn thế? Ít nhất cũng phải có một chút phép tắc cơ bản chứ!”
Choi Kangsoo không thể kiềm chế được nữa, cậu ta tuôn ra những lời chửi rủa mà chẳng cần biết đang nói chuyện với ai.
“Thằng ranh con Choi Kangsoo này-!”
Choi Cheolgwan giận dữ giơ tay lên.
“Nhưng cậu ta nói cũng không sai. Thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
Tránh được bàn tay của bố, Choi Kangsoo nhìn Seo Dojun.
“Bao gồm cả phí bồi thường tổn thất và thù lao xứng đáng, bao nhiêu thì cậu thấy hài lòng?”
“100 triệu… không! 200 triệu! Phải, 200 triệu là hoàn hảo!”
“Mày khốn kiếp-! Không! Tôi không cần tiền và không có lý do gì để lấy nó cả, nên đừng để ý đến tên ngốc này! Mày! Lại đây ngay!”
Mặc cho cơn giận của bố, Choi Kangsoo vẫn đứng vững và đọc số tài khoản của mình cho Seo Dojun.
“Chuyển rồi. Kiểm tra đi.”
Trước khi cậu kịp nói xong, một thông báo đã đến điện thoại của Choi Kangsoo.
“300 triệu?”
Nhìn thấy nhiều hơn 100 triệu so với số tiền mình yêu cầu, Choi Kangsoo trố mắt nhìn chằm chằm vào Seo Dojun.
“Tôi đã bảo là không lấy tiền rồi mà sao cậu vẫn chuyển thế?”
Nhìn khuôn mặt thực sự khó chịu của Choi Cheolgwan, Seo Dojun trả lời:
“Sau này tôi sẽ làm phiền ông thường xuyên lắm đấy. Và tôi muốn những yêu cầu của tôi được ưu tiên. Nên là mong ông cứ nhận lấy số tiền này đi.”
Choi Kangsoo cũng không hẳn là sai hoàn toàn. Ngay từ lần đầu tiên Seo Dojun đến, cậu ta đã phàn nàn về những đơn hàng tồn đọng và thậm chí còn không chào hỏi cậu tử tế dù cậu là một khách hàng.
Nếu Choi Cheolgwan phải chịu tổn thất vì cậu và đối mặt với gánh nặng tài chính, Seo Dojun không thể chỉ đứng nhìn.
“Haizz… Vậy thì tôi sẽ nhận 50 triệu và trả lại phần còn lại vậy.”
“Đừng làm thế.”
“Nếu nhận cả thì tôi thấy không thoải mái chút nào.”
“Nếu ông trả lại tiền, tôi cũng sẽ thấy không thoải mái. Lúc đó, chúng ta sẽ không thể tiếp tục hợp tác được nữa.”
Trước lời đe dọa mất đi mối làm ăn trong tương lai, Choi Cheolgwan không thể cứ mãi cứng đầu.
“…Cảm ơn cậu.”
Có lẽ vì bố đã nhượng bộ, nên Choi Kangsoo gãi má và nói:
“Rõ ràng là tôi chỉ yêu cầu 200 triệu. 100 triệu kia là ý của anh. Nên đừng có đổ lỗi cho tôi đấy.”
“Nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ thì cứ nói. Tôi sẽ đưa thêm.”
“…C-cút đi.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Choi Kangsoo, Seo Dojun không khỏi bật cười.
Sau đó, cậu còn nghe tin Choi Kangsoo đã bị bố mắng té tát vì đòi tiền.
Chuyện thứ ba là Seo Dojun đã gặp Tổng thống.
Trong kỷ nguyên mà các Người Hùng đại diện cho sức mạnh quốc gia, một Người Hùng cấp S như Seo Dojun không thể bị phớt lờ ngay cả bởi Tổng thống. Tầm ảnh hưởng của một Người Hùng cấp S lớn đến mức ngay cả những thành viên Quốc hội tự cao nhất cũng phải tỏ ra kính trọng.
Các thành viên nội các và các nhà lập pháp địa phương liên tục liên hệ với Seo Dojun với hy vọng thiết lập quan hệ.
Mặc dù cuộc gặp Tổng thống không đặc biệt hoành tráng, nhưng được diện kiến riêng trong một bữa ăn thịnh soạn tại Nhà Xanh chắc chắn sẽ là một vinh dự cả đời đối với hầu hết công dân.
Ngoài ra, Seo Dojun đã trải qua ba tuần bận rộn và phiền toái hơn bao giờ hết, cậu phải từ chối vô số lời mời xuất hiện trên truyền hình và các hợp đồng quảng cáo.
Nhưng sự phát triển mà cậu mong đợi nhất là việc lựa chọn một vị trí thích hợp cho ngôi nhà mới của mình và chuẩn bị bắt đầu quá trình mua bán.
“Mặc dù đây thực sự là vị trí tối ưu, nhưng chi phí mua đất thực tế sẽ vượt quá ngân sách đáng kể so với giá thị trường. Có lẽ giảm diện tích mua lại sẽ là hợp lý hơn đấy?”
Seo Dojun xem xét các tài liệu mà Park Sungwook đã chuẩn bị.
Để mua 33,058 mét vuông sẽ cần ít nhất 430 tỷ won.
Mặc dù đã tính toán dựa trên giá giao dịch thực tế, vấn đề là lô đất 10,000 pyeong (khoảng 33,000 mét vuông) này có nhiều chủ sở hữu. Nếu một số người quyết định giữ lại, chi phí cuối cùng có thể tăng lên một cách khó lường.
“Nói thật thì tôi không hiểu tại sao cậu lại phải cần đến một lô đất lớn đến vậy.”
Sự bối rối của Park Sung-wook là điều dễ hiểu.
Mua 10,000 pyeong để xây một căn nhà ư?
Bất kỳ ai cũng sẽ nói đó là điên rồ. Kiểu biệt thự nào mà lại cần diện tích đất đủ cho một khu chung cư nhỏ cơ chứ? Đầu óc của Park Sungwook không tài nào hiểu nổi điều đó.
‘Cậu ấy không định xây một lâu đài đấy chứ?’
Anh ấy lo lắng rằng trò đùa của mình có thể trở thành sự thật.
Bất kể những lo ngại của Park Sungwook, kế hoạch của Seo Dojun vẫn không thay đổi.
“Tôi sẽ tìm cách bù đắp bất kỳ khoản thiếu hụt ngân sách nào. Hãy bắt đầu mua những lô đất có sẵn trước đi.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Park Sung-wook chỉ có thể làm theo mong muốn của khách hàng.
‘Nếu ngân sách có thể không đủ… mình sẽ cần đảm bảo thêm vốn.’
Sau khi tạm biệt Park Sungwook, Seo Dojun ngay lập tức gọi cho Phó giám đốc Min Honggi.
“Người Hùng Seo Dojun đấy à, tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Tôi cần ông giúp một việc. Ông có thể cho tôi biết những Khu Vực Rạn Nứt nào tôi có thể đi săn ngay bây giờ không?”
“Khu Vực Rạn Nứt á? Sao hỏi đột ngột thế?”
“Tôi cần kiếm thêm tiền.”
“…Cậu nói thật đấy à?”
Sau khi biết chính xác số tiền Seo Dojun đã kiếm được từ Hiệp hội Người Hùng Brazil, Min Honggi thấy điều này thật khó tin.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL16.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL16.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook