Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 59: 

[Dịch giả: young and rich~]

[Hiệu đính: durii.an]

 

Thông thường, một khi Khu Vực Rạn Nứt bắt đầu bị phá vỡ, phải mất từ một tuần đến 20 ngày để một làn sóng quái vật bùng phát.

Thế nhưng, Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ lại hoàn toàn phớt lờ mọi số liệu thống kê đó.

Bởi vì, ngay từ đầu, đây vốn là một Khu Vực Rạn Nứt không nên bị phá vỡ.

Vì vậy, họ không còn cách nào khác ngoài việc phải chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

“Chúng ta sẽ đặt thời gian chuẩn bị tối đa cho đợt sóng quái vật là ba ngày.”

Nói cách khác, họ đang giả định rằng đợt sóng quái vật có thể bùng nổ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.

“Ba ngày… Có khả thi không?”

Việc dựng rào chắn, tập hợp Người Hùng, và sơ tán toàn bộ người dân sống ở Phoenix đề phòng trường hợp bất trắc...

Ba ngày là quá ngắn cho tất cả những việc đó.

“Chúng ta phải làm cho nó trở nên khả thi.”

Eric Jonathan, Chủ tịch Hiệp Hội dứt khoát đáp lời.

Đây không phải là việc có thể hay không thể làm được.

Ông đang muốn nói rõ rằng: đây là việc họ buộc phải làm.

Một quan chức chính phủ Hoa Kỳ với vẻ mặt như thể đầu óc đang quay cuồng ôm lấy trán và uống cạn một chai nước suối.

Họ sẽ phải huy động tất cả mọi thứ có thể.

Từ cảnh sát, quân đội, cho đến cả máy bay dân sự.

Ngay cả khi nền kinh tế Hoa Kỳ phải tạm thời tê liệt, họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Bởi lẽ, Khu Vực Rạn Nứt nơi làn sóng quái vật có thể xảy ra chỉ cách Phoenix, nơi sinh sống của ba triệu công dân Mỹ, vỏn vẹn 75 kilômét.

Eric Jonathan tin rằng việc áp dụng những bài học kinh nghiệm từ sự kiện làn sóng quái vật ở Vương quốc Anh là cách duy nhất để giảm thiểu thương vong.

“Nếu quái vật cấp trùm xuất hiện từ Khu Vực Rạn Nứt thì sao?”

Mặc dù điều này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng vì họ đang phớt lờ mọi số liệu hiện có, nên họ phải xem đó là một khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.

Vấn đề là… họ không hề có một kế hoạch dự phòng nào cả.

“Nếu các Người Hùng không thể ngăn chặn nó… Trong trường hợp xấu nhất, chúng ta có nên sử dụng ‘thứ đó’ không?”

Viên quan chức chính phủ thận trọng đề xuất.

Thứ đó.

Một quả tên lửa hạt nhân.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng đến lạnh lẽo.

Thả một quả tên lửa hạt nhân xuống chính lãnh thổ của mình là phương án cuối cùng, là lựa chọn tồi tệ nhất trong số những lựa chọn tồi tệ.

Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng một tên lửa hạt nhân sẽ chấm dứt được làn sóng quái vật.

Trong làn sóng quái vật ở Anh, các loại tên lửa hiện đại đã cho thấy sự vô dụng của chúng.

Dĩ nhiên là những tên lửa được sử dụng ở Anh không phải là hạt nhân.

Nhưng nếu ngay cả vũ khí hạt nhân cũng không có tác dụng thì sao?

Cho dù họ có ngăn chặn được làn sóng quái vật đó đi chăng nữa, khu vực đó cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề từ phóng xạ hạt nhân.

Tệ hơn nữa, vì tên lửa hạt nhân sẽ không phá hủy được Khu Vực Rạn Nứt, nên sẽ chẳng có một Người Hùng nào tình nguyện tiến vào đó khi phải đối mặt nguy cơ bị nhiễm phóng xạ.

Điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ phải chờ đợi một làn sóng quái vật thứ hai hoặc thứ ba.

“Chuyện đó nhất định không được xảy ra.”

Vì nó không phải là một giải pháp triệt để, Eric Jonathan dứt khoát bác bỏ đề xuất của viên quan chức chính phủ.

“Tất nhiên là chúng ta không muốn phải đi đến nước đó, nhưng chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?”

Viên quan chức chính phủ bực bội đáp lại.

Cứ như thể đọc được suy nghĩ của đối phương, vẻ mặt của Eric Jonathan trở nên đanh lại.

Ý đồ của viên quan chức kia là dùng vũ khí hạt nhân để chấm dứt tình hình làn sóng quái vật bằng mọi giá.

Sau đó, các Người Hùng sẽ phải vào đóng Khu Vực Rạn Nứt, vì vậy việc họ có bị nhiễm xạ hay không chẳng hề liên quan đến chính phủ.

Nói trắng ra thì đó là thái độ sẵn sàng hy sinh mạng sống để đổi lấy lợi ích của quốc gia.

Một bầu không khí căng thẳng khó chịu lan truyền giữa hai người đàn ông.

“Vậy còn việc nhờ các quốc gia khác giúp đỡ thì sao?”

“Chúng ta đã gửi yêu cầu hợp tác rồi, nhưng…”

Có bao nhiêu Người Hùng sẽ thực sự đi xa đến vậy để giúp đỡ Hoa Kỳ đây?

Nhiều quốc gia đã công khai bày tỏ sự bất mãn với Hoa Kỳ vì việc âm thầm tuyển mộ Người Hùng của họ.

Đặc biệt là Trung Quốc và Nga - hai đối thủ đã cạnh tranh từ trước Kỷ Nguyên Khe Nứt, nên chắc chắn họ sẽ tìm mọi cớ để ngăn cản Người Hùng của mình hỗ trợ Hoa Kỳ.

Hơn thế nữa, dù có thể hiện ra ngoài hay không, nhiều quốc gia đều muốn thấy Hoa Kỳ gặp rắc rối.

Về nhiều mặt, tình hình lần này khác hẳn với sự kiện ở Vương quốc Anh.

“Thế thì, có lẽ có một người có thể giúp được đấy.”

Gloria Tyler, người đã im lặng lắng nghe từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Cô đang nói đến ai?”

“Kassal - hay tên Hàn Quốc là Seo Dojun.”

***

Tình hình ở Hoa Kỳ nhanh chóng lan truyền khắp thế giới.

Eric Jonathan nghĩ rằng nhiều quốc gia sẽ xem đây là cơ hội để hạ bệ Hoa Kỳ, trong khi hầu hết mọi người lo lắng về việc một sự kiện như ở Anh sẽ lặp lại.

Nếu một phần nhỏ trong lãnh thổ rộng lớn của Hoa Kỳ biến thành một đống đổ nát vì làn sóng quái vật, thì đó có phải là một chuyện to tát lắm không?

Rõ ràng là những quốc gia này đã từ chối yêu cầu hợp tác của Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ bằng nhiều lý do khác nhau.

Tuy nhiên, vì Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ cũng là một thành viên của Liên Đoàn Người Hùng Thế Giới, nên nhiều quốc gia vẫn dang tay giúp đỡ.

Trong số đó, Hiệp Hội Người Hùng Hàn Quốc đã quyết định cử các Người Hùng của họ đến.

Seo Dojun là người đầu tiên lên chuyến bay đến Hoa Kỳ theo yêu cầu của Gloria, bất chấp lập trường chính thức của Hiệp Hội.

Trên máy bay, Seo Dojun nhớ lại lời nói của Gloria Tyler:

“Kassal, tôi đã chuẩn bị một khoản thù lao đặc biệt cho cậu rồi. Tính từ ngày cậu gia nhập, cậu sẽ nhận được 10 triệu đô la mỗi ngày.”

Khoản tiền đó tương đương với hơn 10 tỷ won tiền Hàn.

10 tỷ won mỗi ngày.

Đối với Seo Dojun, không có công việc tay trái nào ngọt ngào hơn thế này nữa.

“Và nếu cậu có thể đóng Khu Vực Rạn Nứt này như cách cậu đã làm ở Brazil… Tôi sẵn sàng thưởng cho cậu 1 tỷ đô la.”

1 tỷ đô la đấy!

Con số này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Phần thưởng này lớn hơn rất nhiều so với ở Brazil.

Tất nhiên là Seo Dojun không ngây thơ đến mức mất hết lý trí vì tiền.

“Tôi sẽ nói thật nhé. Chúng ta không có cách nào để đối phó với quái vật trùm của Khu Vực Rạn Nứt này đâu.”

Seo Dojun nhìn vào bức ảnh quái vật trùm được gửi đến điện thoại của mình.

“Cự Sơn.”

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy thứ này trên Trái đất.

Là một trong những con quái vật hàng đầu từ thế giới diệt vong, “Cự Sơn” hằn sâu trong ký ức của Seo Dojun.

Lớp phòng thủ cực cao, khả năng tấn công tầm xa lên tới một kilômét, sức bền vô tận, khả năng tái tạo không giới hạn dựa vào môi trường, và thậm chí có thể triệu hồi cả một binh đoàn quái vật.

Nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với bất kỳ quái vật trùm nào mà Trái đất từng đối mặt cho đến nay.

Nó là một “quái vật trùm” đúng nghĩa.

Dù có nhiều điểm mạnh, nhưng điểm yếu của nó cũng rất rõ ràng.

Đầu tiên, khả năng di chuyển của nó cực kỳ hạn chế.

Do kích thước khổng lồ nên nó chỉ có thể di chuyển nhiều nhất là khoảng hai kilômét một ngày.

Thứ hai, cơ thể đồ sộ của nó có rất nhiều điểm yếu, bên cạnh lớp phòng thủ cực cao khiến hầu hết các đòn tấn công trở nên vô dụng, thì vẫn còn vô số vị trí khác để ra đòn.

Cuối cùng, sức mạnh của nó dao động mạnh mẽ tùy thuộc vào môi trường xung quanh.

Đối với Cự Sơn, môi trường là một trong những yếu tố then chốt nhất.

Trong một môi trường thuận lợi, việc đánh bại nó gần như là bất khả thi, nhưng nếu ngược lại thì sao?

“Thứ này có khi còn dễ tiêu diệt hơn mình nghĩ.”

Về mặt này, Seo Dojun cũng khá may mắn.

Sau khi phong tỏa được Khu Vực Rạn Nứt ở Brazil, cậu đã có được một năng lực mà đối với Cự Sơn lại là một tai họa thật sự.

“1 tỷ đô la… mình có nên mua thêm đất không nhỉ?”

Hay là mua thêm 10.000 pyeong nữa, hay là gấp đôi luôn?

Seo Dojun khẽ cười một mình rồi nhắm mắt lại.

***

May mắn thay, Khu Vực Rạn Nứt bị phá vỡ không gây ra một làn sóng quái vật nào trong suốt hơn một tuần.

Điều này đã cho họ thêm thời gian để chuẩn bị, nhưng đồng thời cũng làm dấy lên nỗi sợ hãi rằng làn sóng quái vật sắp tới sẽ mạnh hơn nhiều so với dự kiến.

Trong tình hình này, các Người Hùng từ nhiều quốc gia khác nhau đã chấp nhận yêu cầu của Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ và bắt đầu tập hợp.

Và tất nhiên, trong số đó cũng có các Người Hùng Nhật Bản.

“Mày là Seo Dojun?”

Một Người Hùng Nhật Bản với vẻ mặt hung dữ đột nhiên kiếm chuyện với Seo Dojun.

Seo Dojun, người đang thong dong nghỉ ngơi khi được Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ tiếp đón như khách VIP, ngước nhìn gã Người Hùng Nhật Bản thô lỗ tiếp cận mình.

Thân hình vạm vỡ, khuôn mặt khắc khổ và bộ vest đen tuyền.

Người đàn ông ở độ tuổi cuối bốn mươi trông giống hệt một tên yakuza điển hình của Nhật Bản.

“Gì vậy, có chuyện muốn nói à?”

Seo Dojun đáp lại một cách lạnh nhạt, rõ ràng là khó chịu.

Thật ra Seo Dojun không hề có thành kiến ​​với người Nhật Bản.

Những vấn đề trong quá khứ giữa Hàn Quốc và Nhật Bản đối với cậu cũng chẳng khác gì chuyện của một quốc gia khác, chẳng liên quan gì đến cậu cả.

Dù sống dưới thân phận là một người Hàn Quốc tên Seo Dojun, nhưng tư tưởng của cậu không bị ràng buộc bởi quốc tịch, cậu không thèm quan tâm người này hay người kia đến từ đâu.

“Tao đến để xem rốt cuộc cái tên này có gì hay… Nhưng mày chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt được thổi phồng quá mức thôi mà.”

Gã đàn ông đánh giá Seo Dojun thấp hơn nhiều so với kỳ vọng của gã ta.

Seo Dojun không hề nao núng, cậu vẫy tay hất hàm một cách thờ ơ.

Một cử chỉ bảo gã đó biến đi cho khuất mắt.

Điều này càng đụng chạm đến lòng tự trọng của gã Người Hùng Nhật Bản.

“Yamaguchi Hiro! Tên của tao đấy!”

Một Người Hùng cấp S của Nhật Bản và là một trong ba Người Hùng hàng đầu của đất nước mặt trời mọc.

Mặc dù Takashi được xem là một trong bốn người đứng đầu về năng lực cá nhân, nhưng sự chênh lệch giữa hắn và ba người đứng đầu Nhật Bản là điều không thể chối cãi.

Yamaguchi Hiro tin chắc rằng Seo Dojun biết rõ mình là ai.

Suy cho cùng, gã ta là một Người Hùng đại diện cho Nhật Bản và được cả thế giới công nhận.

Tất nhiên, Seo Dojun cũng đã nhận ra gã ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ là cậu không nghĩ gã xứng đáng để mình dành thời gian bận tâm.

“Tao không biết mày đã làm gì với Takashi, nhưng nó sẽ không có tác dụng với tao đâu. Tao sẽ bắt mày phải trả giá vì sự sỉ nhục mà mày đã mang đến cho Nhật Bản!”

Như thể đang tuyên bố một lời thách đấu, Yamaguchi Hiro đơn phương đưa ra lời cảnh báo rồi bỏ đi.

“…Bản chất dân tộc hả ta?”

Seo Dojun không quan tâm đến Yamaguchi Hiro hay bất cứ ai khác.

Nếu có ai đó kiếm chuyện với cậu thì cậu sẽ đối xử tương ứng theo đó là được. 

“Takashi không đến à?”

Mặc dù Takashi đã bị thương nặng ở cổ do đòn tấn công bất ngờ của Kang Youngpyo, nhưng nhờ cấp cứu mà hắn đã được cứu sống.

Có tin đồn cho rằng giọng nói của hắn đã thay đổi do dây thanh quản bị tổn thương.

Nhưng đó là vấn đề nhỏ nhất của hắn rồi.

Dù sao thì Takashi đã cố gắng làm một điều bất chính, mang lại sự hổ thẹn cho Nhật Bản và gây tổn hại nghiêm trọng đến vị thế của hắn ở chính quê hương mình.

Tuy nhiên, hắn vẫn là một con rối hữu dụng đối với Seo Dojun.

“Vì Kang Youngpyo cũng đã im hơi lặng tiếng rồi nên sẽ mất một chút thời gian đây.”

Kang Youngpyo đã biến mất ở Brazil và đang lẩn trốn giỏi hơn dự tính.

Không ai biết liệu anh ta vẫn còn ở Brazil hay đã trốn sang một quốc gia khác. Nếu còn chút lý trí, anh ta sẽ tiếp tục lẩn trốn một thời gian.

Càng lẩn trốn lâu, sợi dây thòng lọng quanh cổ Hong Heeju sẽ càng siết chặt hơn.

Nhưng đó là chuyện của sau này. 

Hiện tại, Seo Dojun phải tập trung vào những gì sắp đến.

Ma thuật trong Khu Vực Rạn Nứt bị phá vỡ đang dần mạnh lên.

“Tối đa là ba ngày, sớm nhất là ngày mai, làn sóng quái vật sẽ bắt đầu.”

Mặc dù hàng ngàn Người Hùng đã có mặt, nhưng Seo Dojun là người duy nhất có thể tự tin dự đoán thời điểm làn sóng quái vật ập tới.

Và đúng như cậu dự đoán, hai ngày sau, làn sóng quái vật bắt đầu.

Quái vật tuôn ra từ lối vào Khu Vực Rạn Nứt giờ đã rộng gấp 70 lần so với trước đây.

Howoooooo!

Bắt đầu với những con người sói cao hai mét, mọi quái vật được Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ ghi chép ra đều đặt chân lên đất Mỹ không sót một con nào.

Khi làn sóng bắt đầu, chính phủ Hoa Kỳ đã chuẩn bị kỹ lưỡng và phát động cuộc tấn công.

Ratatatatatatatatat!

Pằng-! Pằng-! Pằng-! Pằng-! 

Kwagagagagagang!

Bước đầu tiên là thử nghiệm xem vũ khí hiện đại có hiệu quả đối với những con quái vật trồi lên từ Khu Vực Rạn Nứt hay không.

“Không kết luận được.”

Khoảng một nửa số quái vật dễ bị thương tích, trong khi nửa còn lại thì không.

Vũ khí hiện đại đơn thuần không thể ngăn chặn được làn sóng quái vật.

Khi các cuộc tấn công thông thường thất bại, Hiệp Hội Người Hùng Hoa Kỳ vào cuộc.

Trong số đó có Hội Pháp Sư - một tổ chức đã từ lâu khơi gợi sự tò mò của Seo Dojun trong quá trình chuẩn bị.

Một hội chỉ toàn các Người Hùng sử dụng ma thuật - những người có năng lực hiếm có nhất.

Tạo ra những quả cầu lửa giữa không trung, triệu hồi sấm sét, hoặc ném những quả bom nước, những đòn tấn công đẹp mắt và có sức hủy diệt vượt trội của Hội Pháp Sư đã nhanh chóng giải quyết lũ quái vật.

Nhờ những nỗ lực đó của họ, làn sóng quái vật dường như yếu ớt một cách đáng thất vọng.

“Thế này thì có là gì chứ! Puhahahaha!”

Một Người Hùng người da trắng thuộc Hội Pháp Sư cười sảng khoái khi chứng kiến lũ quái vật biến thành tro bụi dưới ngọn lửa của mình.

“Để xem tiếng cười đó kéo dài được bao lâu nào.”

Seo Dojun vừa dứt lời, những con quái vật mới đã xuất hiện từ lối vào Khu Vực Rạn Nứt.

Những sinh vật giống tảng đá khổng lồ cao sáu mét - Deambsi, thường được gọi là golem.

“Tiếp theo là bọn mày đấy!”

Gã Người Hùng đang cười kia ném một quả cầu lửa khổng lồ vào con Deambsi.

Anh ta cũng hy vọng nó sẽ tan thành tro bụi như những con quái khác.

Kwaaaang!

Quả cầu lửa phát nổ, ngọn lửa lan tỏa khắp mọi hướng.

Thế nhưng.

“…Cái khỉ gì thế…?”

Con Deambsi đứng bất động, hoàn toàn không hề hấn gì.

Hỏa lực áp đảo của Hội Pháp Sư - thứ đã thống trị làn sóng quái vật cho đến giờ, ngay lập tức trở nên nguội lạnh khi Deambsi xuất hiện.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL16.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL16.COM.)

***

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...