Kill The Sun
Chương 1: Nick

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 1: Nick

“Ngươi nên tự sát luôn đi.”

Trong một con hẻm dơ dáy đầy ống dầu, dây dợ loằng ngoằng và những bức tường vỡ nát, có một cậu nhóc thiếu niên đang ngồi bệt dưới đất, lưng tựa tường.

Hắn cúi gằm mặt, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống khoảng đất giữa hai chân mình.

Mặt trời thì treo leo ngay chính giữa bầu trời, nên cả con hẻm sáng rực.

“Ta biết mở đầu hơi hoang dã thật, nhưng thật lòng mà nói thì trong tình cảnh hiện tại của ngươi thì tự sát chính là lựa chọn tốt nhất rồi đấy.”

Cậu nhóc thiếu niên vẫn không ngẩng đầu dù đã nghe rõ những lời ấy.

Lúc này, một con chuột bẩn thỉu, lông xù rậm rạp đang ngồi trên cái hộp kim loại rỉ sét nhỏ xíu. Nó khẽ gãi mũi, mắt mở to nhìn cậu nhóc, cố gắng thu hút ánh mắt của cậu ta.

“Nghe này,” con chuột nói, nhảy xuống khỏi hộp rồi chậm rãi bước tới. “Ai mà chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Không phải khi không mà ta rãnh rỗi đi khuyên ngươi tự sát đâu, ngươi hiểu ý ta mà đúng không?”

Khi con chuột tiến lại gần hơn, đôi mắt cậu thiếu niên đột nhiên hết bất thần, gã liền nhìn đằng đằng vào con chuột.

Con chuột giật mình trợn mắt, đứng lên bằng hai chân sau rồi từ từ lùi lại. “Nào nào, Nick. Ta không có ý làm hại ngươi đâu mà,” nó cười gượng, ngừng lùi. “Nhìn ta đi nè. Ta chỉ là một con chuột cống thôi chứ. Làm sao ta đủ tuổi để đả thương nổi kẻ đã vượt qua kỳ thi đầu vào của Xuất Giả Zephyx chứ?”

Thiếu niên Nick lại cúi nhìn xuống đất.

Nick lại trông vô hồn thất thần, không khác gì một kẻ vô gia cư yếu ớt, nhưng chỉ cần gã nhìn con chuột một cái thì gã lập tức toát ra thần thái hoàn toàn khác.

Thực ra cơ thể Nick chẳng hề yếu ớt chút nào đâu. Tuy không quá lực lưỡng, nhưng cơ bắp thì lại săn chắc rõ ràng, điều này khá hiển nhiên vì gã đã chăm chỉ luyện tập suốt bốn năm trời chỉ để thoát khỏi Khu Ổ Chuột.

“Mà Nick này,” con chuột nói, không dám lại gần thêm. “Ta biết ngươi vẫn còn ôm chút hy vọng đấy, nhưng cả hai chúng ta đều hiểu rằng bám víu vào chút hy vọng hảo huyền đó chỉ là ảo tưởng thôi.”

Con chuột chậm rãi vòng quanh người Nick, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. “Bốn năm qua ngươi đã cố gắng kinh khủng rồi. Ngày nào cũng luyện tập hết, thậm chí làm cả những chuyện tồi tệ chỉ để khỏi phải nộp thuế máu nữa.”

“Ngươi không hề muốn làm mấy chuyện bẩn thỉu đó, nhưng ngươi vẫn làm. Tại sao? Vì ngươi nhìn thấy lối thoát khỏi Khu Ổ Chuột.”

“Và ngươi đã làm được rồi đó! Ngươi giành được một suất thi Xuất Giả Zephyx của Ghosty’s Lab, thậm chí còn thành công nữa!” Con chuột nói đầy phấn khích.

Rồi nó thở dài. “Nhưng Lõi Đồng Bộ Zephyx của ngươi đã đồng bộ với một con Specter khác từ trước rồi. Ngươi vượt qua được kỳ thi, nhưng Ghosty’s Lab không thể nào tuyển dụng một Xuất Giả Zephyx đã đồng bộ sẵn trước được.”

“Và ngươi biết rõ họ không phải là nơi duy nhất,” con chuột dừng lại bên phải Nick. “Không một Xưởng Zephyx nào chịu nhận ngươi cả. Tất cả xưởng đều có Specter riêng dành cho Xuất Giả của họ. Không có năng lực từ những Specter đó, ngươi sẽ chết rất nhanh, hoặc khiến công ty tiêu tốn nhiều tiền hơn lợi nhuận ngươi có thể mang về cho công ty.”

“Vậy giờ thì sao?” con chuột nhìn Nick đầy thương cảm. “Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?”

“Ngươi không có tý học vấn nào cả.”

“Ngươi không có quan hệ.”

“Ngươi không có chỗ ở.”

“Ngươi thậm chí chẳng nhớ nổi bất kỳ điều gì từ trước mười tuổi.”

“Ngươi cũng không thể gia nhập băng đảng, hay làm ăn với chúng vì ngươi nhất quyết không chịu nộp phí bảo kê.”

“Không còn đường nào nữa hết á.”

“Ngươi định tiếp tục sống thế này sao?” Giọng con chuột buồn bã, đau đớn.

“Ta không muốn thấy ngươi ngày nào cũng phải chịu đựng khổ sở cùng cực như vậy chút nào hết.”

“Dừng lại thôi.”

Con chuột cẩn thận, chậm rãi tiến lại gần Nick.

Khi nó tiến tới, từ những song sắt cống tối om trong hẻm hiện ra hàng chục đôi mắt tí ti, hưng phấn theo dõi mọi chuyện.

Nick vẫn chỉ cúi nhìn mặt đất.

“Ngươi không muốn nghỉ ngơi sao?” Con chuột khẽ khàng bước tiếp. “Ngày nào ngươi cũng ngủ mắt nhắm mắt mở, lúc nào cũng lo sợ có thứ gì đó hoặc kẻ nào đó tấn công mình.”

“Ngươi chẳng có lấy nỗi một người bạn hay người thân.”

“Tiếp tục chiến đấu để làm gì?”

“Sống thế này để làm chi vậy?”

“Giờ thì ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến.”

Con chuột nhìn Nick đầy thông cảm.

“Tin ta đi. Ta đã nói chuyện với hàng triệu người rồi, ta nhìn phát là biết ngay tình cảnh tuyệt vọng mà.”

“Ta có thể làm nhanh và không đau cho ngươi. Nếu muốn, ta còn có thể đặc biệt ‘chăm sóc’ vài kẻ mà ngươi ghét nữa.”

“Ít nhất thì như vậy ngươi sẽ ra đi thanh thản thay vì chết đói từ từ.”

“Cái chết của ngươi sẽ có ý nghĩa.”

Con chuột đã lại gần đến mức có thể chạm vào chân Nick. Những con chuột khác phía sau song cống lặng lẽ bước ra, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn.

Quan trọng là không được kích hoạt phản ứng chiến đấu hay bỏ chạy của con mồi. Adrenaline có thể thổi bùng ý chí muốn sống vào cái hố đen tuyệt vọng trong lồng ngực của con mồi.

Phải làm từ từ, chậm rãi và cẩn thận.

“Nằm xuống nghỉ đi nhé?” Con chuột nhẹ nhàng nói. “Giờ ta sẽ khẽ chạm vào chân ngươi. Đừng sợ. Ta không làm gì đau ngươi đâu.”

Con chuột chậm rãi đưa móng vuốt ra chạm vào chân Nick.

BỐP!

Một cú đấm cực mạnh giáng xuống, biến con chuột thành đống thịt nát bét.

Chỉ trong tích tắc, toàn bộ lũ chuột còn lại bỏ chạy tán loạn vào cống.

Im lặng.

Bàn tay đang nắm chặt từ từ mở ra, nhặt xác con chuột bị nghiền nát lên. Sau đó, gã lấy ra một cái bao tải cũ kỹ, bẩn thỉu màu nâu, bỏ con chuột vào trong.

Một lát sau, Nick thẳng lưng, hít sâu một hơi.

“Chán thật,” hắn nói, giọng trầm hơn người thường khá nhiều.

Nhưng ngay sau đó, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhỏ khi giơ cái bao tải bẩn thỉu lên.

“Nhưng ít ra thì tối nay có cái ăn rồi.”

Bỗng nhiên mắt Nick nheo lại, hắn bật dậy. Hắn trừng mắt nhìn về một lối ra của con hẻm. Một người đàn ông cơ bắp, mặc áo khoác đen và đội mũ đen vừa xuất hiện ở đó.

Lúc này, Nick thấy rõ nụ cười bí ẩn trên môi gã khi gã nhìn hắn đầy thích thú.

“Ngươi muốn gì?” Nick gằn giọng, đầy đe dọa.

Hắn đã gặp đủ loại người, và hắn biết rõ kiểu người cười như vậy thì chẳng có ý tốt đẹp gì.

“Ta chẳng có ý định mua ma túy, thần dược, Specter, Zephyx hay bất cứ thứ gì ngươi định bán đâu nhé,” Nick nói.

Một giây sau, mắt Nick hơi mở to, hắn vội giấu cái bao tải ra sau lưng. “Và ta cũng không có bán con chuột này cho ngươi đâu!”

Người đàn ông thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi bật cười thích thú.

“Con chuột của ngươi á? Ngươi nghĩ ta thèm con chuột của ngươi à?” Gã cười nhếch mép.

Nick nhìn gã đầy nghi ngờ. “Ta không có mua bán gì hết! Với lại, tự nhiên xông vào nhà người ta mà không gõ cửa là hơi bất lịch sự đấy nha.”

“Nhà á?” Người đàn ông lặp lại đầy bối rối, nhìn quanh con hẻm.

Gã chỉ thấy một cái lều tạm bợ dựng từ những mảnh kim loại rỉ sét vứt đi. Gã hít sâu một hơi rồi thở dài, chiếc mũ đen biến mất, để lộ khuôn mặt điển trai.

Trên trán gã có vài nếp nhăn kín đáo, trong mái tóc đen bình thường cũng lác đác vài sợi bạc. Gã khẽ cười.

“Ngươi vừa hỏi ta muốn gì đúng không?”

“Ừ thì… có thể gọi ta là một học giả,” gã mỉm cười nhìn Nick. “Ta chuyên đi nghiên cứu lũ Specter. Hay nói chính xác hơn là những sức mạnh mà các Specter ban cho con người.”

“Ta nói rồi, ta không có mua gì hết!” Nick quát lên.

Người đàn ông lại hít sâu, thở dài lần nữa.

“Ta là cố vấn cho rất nhiều Xưởng Zephyx, trong đó có cả Ghosty’s Lab,” gã chậm rãi giơ ngón trỏ tay phải lên.

Ngay sau đó, một quả cầu gồm các dụng cụ kim loại đẫm máu xuất hiện phía trên ngón tay gã, xoay tròn vù vù.

Khi Nick nhìn thấy cảnh đó, hàm suýt rơi xuống đất, mắt sáng rực.

“Ngươi cũng là một Xuất Giả Zephyx á?!” Hắn kinh ngạc hỏi.

Gã cười khẽ. “Trước đây thôi,” gã nói, đám dụng cụ biến mất. “Giờ thì ta chỉ là một nhà nghiên cứu.”

Nick vẫn nhìn gã đầy kinh ngạc.

Xuất Giả Zephyx!

Nick nuốt nước bọt.

“Ừm… vậy ngươi định bán gì cho ta?” Hắn chậm rụt rè hỏi.

Gã khịt mũi. “Ta không đến đây để bán hàng gì hết.”

“Ta đến đây vì bạn ta ở Ghosty’s Lab đã liên lạc với ta. Họ không biết sức mạnh của ngươi là gì cả, hay nó đến từ con Specter nào. Bạn ta biết ta khá hứng thú với mấy chuyện này nên bảo ta đến gặp ngươi.”

Nick nghe xong liền căng thẳng.

Nghe giống kiểu thí nghiệm sống trên người phết!

Thấy vẻ mặt lo lắng của Nick, gã suýt rên rỉ ngao ngán.

“Ta không đến để làm hại ngươi!” Gã bực bội lớn giọng. “Ta chỉ muốn xem sức mạnh của ngươi hoạt động thế nào thôi. Nếu sức mạnh của ngươi hữu dụng, ta còn giới thiệu ngươi sang vài Xưởng Zephyx khác nữa là!”

“Đây là chuyện tốt cho ngươi đấy!”

Nick giật mình, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại chuyển sang nghi ngờ.

Giúp đỡ?

Chuyện tốt?

Ở cái Khu Ổ Chuột này á?

Đến trẻ con cũng chẳng ngu mà tin!

“Vậy ngươi muốn đổi lại cái gì?” Nick hỏi.

“Đổi lại gì á?” Gã lặp lại. “Ngươi có cái gì xứng đáng để trao đổi với ta không?”

Nick cố nghĩ mãi không ra.

“Trên đời này làm gì có chuyện miễn phí,” hắn nghi ngờ nói. “Ba cái thứ mà được quảng cáo là miễn phí thì về sau chắc chắn sẽ không còn miễn phí nữa.”

Mặt của đối phương như đơ toàn tập.

“Lạy hồn.”

BỐP!

Gã đột nhiên xuất hiện trước mặt Nick, đập một phát vào đầu khiến hắn ngã lăn ra bất tỉnh.

“Bộ nhận sự giúp đỡ của người khác khó đến thế hả?!”

Im lặng.

Gã lại hít sâu một hơi rồi thở dài.

XÈO!

Đống dụng cụ đẫm máu lúc nãy lại hiện ra trước mặt gã.

“Thôi được rồi, để xem ngươi có sức mạnh gì nào.”

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...