Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 2
Nghe phiên bản audio của truyện:
Lucia Agnes.
Cô là con gái trưởng của Bá tước Agnes – một gia tộc danh giá trong Đế quốc Peros. Trong suốt nhiều đời, dòng họ Agnes vốn chỉ sinh con trai, vì thế sự ra đời của cô – tiểu thư duy nhất – càng trở nên vô cùng quý giá.
Lớn lên giữa tình yêu thương vô hạn của ông nội, cha mẹ và anh trai, Lucia được nuôi dưỡng như một báu vật, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, ai nhìn cũng không khỏi mến mộ.
Herwin Peneus.
Là trưởng nam trong hai người con trai của Công tước trị vì phương Bắc. Công tước phương Bắc là một trong bốn đại công tước quyền lực nhất Đế quốc, cai quản vùng biên giới xa xôi và khắc nghiệt.
Anh không chỉ xuất thân từ một gia tộc hiển hách mà còn sở hữu diện mạo tuấn mỹ nổi bật, không những thế anh còn sở hữu tài năng kiếm thuật xuất chúng, chỉ còn cách cảnh giới Kiếm Thánh một bước ngắn ngủi mà thôi.
Mẫu đàn ông mà bất cứ thiếu nữ nào cũng từng một lần mơ tưởng chính là Herwin Peneus.
Lucia cũng nằm trong số vô vàn thiếu nữ thầm thương trộm nhớ anh, nhưng cô lại có một điểm khác biệt.
Đó là suốt hơn mười ba năm qua, trong trái tim cô chỉ tồn tại duy nhất một người – đó là Herwin.
Từ xa xưa, gia tộc Peneus và gia tộc Agnes đã giữ mối giao tình sâu đậm, qua nhiều thế hệ vẫn duy trì sự qua lại thân thiết.
Nói một cách đơn giản, Lucia và Herwin là thanh mai trúc mã.
Từ khi mới tám tuổi, Lucia đã đem lòng cảm mến anh, giống như đóa hướng dương chỉ biết ngước nhìn về phía mặt trời rực rỡ của riêng mình.
Ban đầu, không ai nhận ra tình cảm mà Lucia dành cho Herwin.
Thế nhưng, một “biến cố” đã xảy ra khiến tình cảm của cô dành cho Herwin bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
Khi mọi người biết cô đã thầm thương trộm nhớ anh suốt một quãng thời gian dài, dài đến vượt xa sức tưởng tượng của họ, giới thượng lưu lập tức gán cho Lucia một biệt danh: “Đóa hướng dương của Herwin”.
Nếu như anh cũng đáp lại tình cảm ấy, câu chuyện hẳn sẽ đẹp biết bao.
Đáng tiếc, trong mắt Herwin, Lucia chưa vượt quá vai trò một người bạn.
Vậy nên, suốt mười ba năm trời, mối quan hệ giữa họ vẫn dậm chân tại chỗ, không tiến thêm một bước nào.
Trong giới quý tộc, hầu hết các thiếu nữ khi bước sang tuổi mười chín đều đã đính hôn hoặc thành thân.
Thế mà giờ đây, Lucia đã hai mươi mốt tuổi mà vẫn chưa lấy chồng.
Cha mẹ cô – ông Johan và bà Julian – hiểu rằng họ không thể mãi chờ đợi hay tiếp tục nuông chiều tình yêu đơn phương của con gái mình thêm nữa.
Sau nhiều ngày bàn bạc, cuối cùng họ đã hạ quyết tâm phải tìm cho Lucia một mối hôn sự.
“Xem mắt sao…?”
Lucia cố gắng giữ bình tĩnh, đôi môi cô run rẩy gượng gạo mở lời:
“Ý… ý cha nói là con phải đi xem mắt sao?”
Johan khẽ gật đầu, giọng ông trầm nhưng dứt khoát khẳng định:
“Đúng vậy. Cha không thể tiếp tục chờ con thêm nữa.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt hướng về phía người cha đang ngồi đối diện.
Trong đôi con ngươi màu xanh lam sâu thẳm của ông, cô thấy rõ sự kiên định không thể lay chuyển.
Nhận ra lời cha hoàn toàn nghiêm túc, Lucia khẽ siết chặt vạt váy trong tay.
“…Cha đã nghĩ đến chuyện này từ bao giờ?”
“Từ vài năm trước rồi. Cha chỉ muốn đợi đến khi con từ bỏ Công tử Peneus, nhưng xem ra điều đó là không thể.”
“......”
Không tìm được lời nào để đáp lại, Lucia chỉ biết im lặng.
Cô hiểu rõ hoàn cảnh của mình hơn ai hết, sinh ra trong một gia đình quý tộc, cô buộc phải gánh vác nghĩa vụ hôn phối, kết duyên cùng một gia tộc khác vì lợi ích chung của gia tộc mình.
“Cha đã chọn ra vài vị công tử của những gia tộc danh giá, rất phù hợp với con.”
Ông Johan dường như đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, nói xong ông liền đặt bốn tập hồ sơ ngay ngắn lên bàn.
“Bọn họ đều là những người xuất sắc, không có điểm nào chê được. Các gia tộc này cũng vô cùng xứng đôi với nhà Agnes của chúng ta.”
Lucia nhìn qua, quả thật có thể thấy cha đã lựa chọn rất cẩn trọng. Trong giới quý tộc, chuyện ép con gái lấy những người đàn ông hơn mình cả chục tuổi chỉ vì lợi ích gia tộc vốn chẳng hiếm. Nhưng trong bốn tập hồ sơ này, không một ai hơn cô quá năm tuổi.
“Cha sẽ sắp xếp cho con một vài buổi gặp mặt với họ. Con chỉ cần biết như vậy là được.”
“…Vậy là… mọi thứ đã được quyết định rồi.”
Trong cuộc hôn nhân này, ý kiến của Lucia không hề tồn tại.
Cô vốn biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, nhưng khi nó ập đến nhanh hơn dự liệu, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi vị đắng chát.
Tính tình cô vốn vui vẻ và hoạt bát, vậy mà hôm nay cô lại như một cánh hoa tàn rũ xuống. Thấy con gái như vậy, bà Julian – người vẫn nắm lấy tay cô – và cả ông Johan cũng bất giác nhìn sắc mặt của Lucia để dò ý.
Dẫu sao cũng là đứa con gái quý giá được nuôi dưỡng trong vòng tay yêu thương, lòng họ khó tránh khỏi mềm yếu.
“Không phải bắt con đi xem mắt ngay ngày mai đâu. Chờ khi nào con ổn định lại tâm trạng, rồi hãy gặp cũng được.”
“…Không đâu, mẹ à. Con nghĩ… cũng đến lúc mình dừng lại mối tình đơn phương này rồi.”
Lucia cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại gượng gạo đến mức khiến tim người khác nhói lên.
Bà Julian định an ủi con, nhưng chỉ cần bắt gặp ánh mắt cứng rắn của ông Johan, bà liền ngậm chặt môi, lời chưa kịp thốt ra đã nuốt ngược vào trong lòng.
“Con hiểu ý của cha và mẹ rồi. Con cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một thành viên của gia tộc Agnes.”
Ngoài dự đoán, Lucia lại chấp thuận chuyện xem mắt một cách dứt khoát.
“Nhưng… xin hãy cho con thêm chút thời gian.”
“Bao lâu thì được?”
“Ừm… con cũng… không rõ nữa.”
Lời đáp mang hàm ý mơ hồ. Rõ ràng là muốn xin thêm thời gian, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết sẽ cần bao nhiêu thời gian.
“Lần này… thật sự, thật sự sẽ là lần cuối… cho đến khi con nói hết tấm lòng mình với Herwin… lần cuối”
Bầu không khí trong phòng lập tức trầm xuống.
Bà Julian thương xót khẽ xoa lưng con gái mình, còn ông Johan thì khẽ thở dài, âm thanh phảng phất sự mệt mỏi.
Lucia biết rõ cha mẹ nghĩ gì về mình, nhưng cô vẫn không sao buông bỏ mối vương vấn dành cho Herwin.
“Nếu… nếu như có phép màu, và Herwin chấp nhận con… vậy con có thể đính hôn với anh ấy được không?”
“Nếu con kết hôn với người mình yêu, chúng ta còn gì vui mừng hơn. Nhưng nếu công tử Peneus từ chối, thì con phải lập tức đi xem mắt, không được than phiền. Rõ chưa?”
Trái với niềm hy vọng mong manh của Lucia, ông Johan lại vô cùng thực tế.
Lời ông nói chắc như đinh đóng cột, ông tin là Herwin chắc chắn sẽ từ chối, điều đó đáng ra có thể làm cô tổn thương. Nhưng trái lại lần này Lucia chỉ bình thản gật đầu.
“Vâng, con sẽ làm như vậy.”
Người con gái quý giá nay lại không hề phản kháng mà ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ khiến ông Johan cảm thấy trái tim mình nhói lên một nhịp.
“...Được rồi, ra ngoài về chắc con cũng mệt rồi. Mau vào nghỉ đi.”
“Vâng. Vậy con xin phép lui. Cha mẹ ngủ ngon.”
Lucia để lại một nụ hôn nhẹ lên má ông Johan và bà Julian rồi lặng lẽ rời đi.
Cánh cửa khép lại, nhưng hai ông bà vẫn ngồi đó nhìn về phía cửa một hồi lâu trước khi quay sang nhìn nhau.
“Chúng ta nói như vậy có phải quá đột ngột không? Giá như cho con bé thêm chút thời gian…”
“Em biết rõ là chúng ta đã cho nó cơ hội bao lâu nay rồi mà. Hơn nữa, chuyện này là chính em cũng đồng ý với anh. Giờ không thể rút lại được nữa.”
“Em biết… nhưng mà…”
“...Julian, lại đây.”
Johan đưa tay ra, bà Julian khóe mắt chất chứa tâm tư đầy u sầu, bà nhẹ bước đến bên chồng. Ông ôm chặt người vợ đang bất an vào lòng.
“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Chúng ta cũng từng là một cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng vẫn sống với nhau yên ấm thế này còn gì.”
“Gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em… Nhưng, em cũng mong vận may ấy cũng sẽ đến với con gái chúng ta, như vậy…”
Hôn nhân trong giới quý tộc...
đặc biệt là những cuộc hôn nhân chính trị — thường chẳng mấy khi tính đến mong muốn của con cái. Đó đơn giản chỉ là sự kết hợp giữa hai gia tộc, và kết quả phần lớn chẳng mấy khi mang lại kết quả tốt đẹp.
Có những người đàn ông bên ngoài mang danh quý ông lịch lãm, nhưng phía sau cánh cửa khép kín lại biến thành kẻ bạo hành, xem tiếng chửi rủa và những cú đánh là chuyện thường nhật.
Có những người vợ, ai cũng khen khéo léo biết quán xuyến gia đình và biết âm thầm hy sinh vì gia đình, nhưng sau lưng lại âm thầm biển thủ tài sản của cả dòng tộc.
Thậm chí, không hiếm những kẻ thậm chí còn sa vào vòng tay người khác, phản bội hôn ước của chính mình.
Dẫu những ví dụ ấy có phần cực đoan, thì chuyện vợ chồng bất hòa, xung khắc tính nết dẫn đến cãi vã vẫn xảy ra như cơm bữa.
Nghĩ đến nhưng câu chuyện đó rồi lại liên tưởng đến cuộc hôn nhân trọn vẹn của ông Johan và bà Julian, chuyện hôn nhân của họ quả thực là một chuyện hiếm có — một cuộc hôn nhân sắp đặt nhưng lại hòa hợp đến mức có thể gọi là trời sinh một cặp.
Dù không phải tình yêu bùng cháy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng theo năm tháng tình cảm của họ chậm rãi đơm hoa kết trái, trở nên bền chặt đến tận bây giờ, thậm chí cả hai người họ cũng không thể sống mà thiếu đi người còn lại.
Bà Julian biết rõ mình đã có được điều may mắn hiếm hoi trên đời, trăm người chưa chắc đã có nổi một trường hợp hạnh phúc được như bà. Nhưng chính vì bà hiểu rõ cái khắc nghiệt của hiện thực đó nên bà lại càng lo lắng cho con gái mình.
Cuộc hôn nhân ấy sớm muộn gì con cũng phải trải qua — nhưng sâu trong lòng mẹ, mẹ vẫn mong con có thể gặp được một người thật sự xứng đáng với trái tim con.
"Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Lucia giống hệt em ở chỗ con bé nhìn người cực kỳ chuẩn xác. Trông thì tưởng yếu mềm nhưng bên trong lại mạnh mẽ vô cùng."
"Đương nhiên em biết điều đó. Nhưng… lo lắng vẫn là điều chẳng thể tránh khỏi."
Tuy vẫn đang dỗ dành bà Julian nhưng ông Johan cũng chẳng khá hơn là bao. Dù ngoài miệng an ủi nhưng trong lòng ông cũng chẳng yên ổn nổi.
Thế nhưng, ông vẫn kiên nhẫn ở bên xoa đôi vai mảnh mai của vợ cho đến khi bà bình tâm lại.
Với những bậc cha mẹ lòng đang nặng trĩu lo âu cho con gái mình, thì đêm hôn đó thực sự là một đêm dài đến mức tưởng như không có hồi kết.
***
Đêm đã khuya, mọi người đều đã chìm vào giấc mộng, nhưng Lucia vẫn không sao ngủ được.
Nằm trên giường, cô ngây người nhìn tấm màn canopy bằng lụa trên cao, rồi đau lòng đưa hai tay che đôi mắt mình lại.
“Haa… đính hôn sao.”
Từ “đính hôn” quả thật khiến cô hơi sững lại, nhưng vì đã sớm đoán được ngày này sẽ đến nên cô cũng không thấy quá đột ngột.
Ngay cả khi cha bất ngờ nói ra điều đó với cô, cô cũng chỉ nghĩ rằng: Cuối cùng thì thời khắc ấy đã đến.
Lucia hạ tay khỏi gương mặt, cô bật dậy khỏi giường và bước đến cạnh bàn.
Khi cô châm lửa cho ngọn đèn trên bàn, tiếng “tách tách” cũng theo đó khẽ vang lên, rồi ánh lửa cam dịu dàng lan ra soi sáng cả mặt bàn.
Trên bàn bày đầy những món đồ quen thuộc: chiếc bút lông và lọ mực, những bức thư trao đổi với bạn bè, những bông hoa ép nhỏ xinh để trang trí nhật ký…
Nhưng giữa muôn vàn thứ, đôi tay cô lại hướng đến chiếc hộp nhạc.
Dù đã trải qua mười lăm năm, nó vẫn cất lên những giai điệu trong trẻo, vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Bên trong chiếc hộp nhạc là những viên sỏi màu sắc óng ánh đẹp mắt, một chiếc cỏ bốn lá đã được ép khô cùng một chiếc khăn tay.
Tuy chẳng hề ăn nhập với nhau nhưng tất cả lại là những báu vật vô giá mà Lucia vô cùng quý trọng.
“Herwin…”
Cô khẽ gọi cái tên ấy, đôi mắt đã ngấn nước, cô ôm chặt chiếc hộp vào lòng như ôm cả trái tim mình.
Lucia ngồi xuống ghế, gục mặt xuống bàn thật lâu.
Mái tóc nâu sẫm buông xõa rơi xuống mặt bàn tạo thành những đường cong mềm mại dù có chút hơi rối.
Nếu đi dọc theo những sợi tóc ấy, người ta sẽ bắt gặp một khung ảnh.
Trong khung là gương mặt thuở ấu thơ của Herwin — hình ảnh đã hằn sâu trong tâm trí cô suốt bao năm qua.
***
[Ngày 28 tháng 12, năm Đế Quốc 723]
Một năm đầy biến động vừa khép lại. Để cầu mong cho một năm mới trôi qua bình an, Đế quốc tổ chức một sự kiện trọng đại thường niên — yến hội tân niên.
Nhà Công tước Peneus vốn hiếm khi xuất hiện tại chốn xã giao, nay lại hạ cố đến thủ đô để tham dự yến hội. Họ quyết định lưu trú tại dinh thự của Bá tước Agnes suốt thời gian diễn ra yến hội.
Hai gia tộc vốn đã duy trì giao hảo từ lâu, hơn nữa, phu nhân Julian và Công tước phu nhân Scarlett của Peneus là đôi bạn chí cốt từ thời còn học ở học viện, nên sự sắp xếp này chính là kết quả từ ý nguyện của cả hai bên gia tộc.
Vì thế, vào ngày 28 tháng 12 — chỉ còn ít ngày trước khi năm mới gõ cửa — gia đình Công tước Peneus đã đặt chân đến thủ đô.
“Chào mừng Công tước và phu nhân đã đến dinh thự Agnes.”
Theo sau lời chào của ông Johan, bà Julian nhẹ nhàng nhấc váy thi lễ. Bên cạnh họ, những đứa trẻ còn lạ lẫm với lễ nghi cũng bắt chước cha mẹ, vụng về cúi đầu chào khách.
Được tiếp đón nồng hậu đến vậy, Công tước Peneus — ông Haile — khẽ mỉm cười ôn hòa.
“Chúng ta mới là người phải cảm tạ vì nhận được lời mời trân trọng này.”
“Julian! Lâu quá rồi mới gặp!”
Bên cạnh ông Haile đang bắt tay ông Johan chính là Công tước phu nhân Scarlett, bà ấy tiến lại gần bà Julian. Không thể kìm nén sự phấn khích bà Scarlett lập tức ôm chầm lấy bà Julian thật chặt.
Ban đầu bà Julian có chút bối rối, nhưng rồi bà cũng bật cười, bà ôm chặt lại người bạn thân bao năm mới có dịp gặp lại.
“Đúng là… bao nhiêu năm rồi nhỉ? Dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe chứ, khỏe như trâu. Trời ơi, không gặp một thời gian mà sắc mặt của cậu lại hồng hào hơn hẳn. Bá tước đây chắc là chăm sóc bà tốt lắm nhỉ?”
“Ôi, cậu thật là… toàn nói mấy lời khiến người ta ngượng thôi.”
Bà Julian đỏ mặt, khẽ gõ vào cánh tay bà Scarlett. Bà Scarlett liền bật cười sang sảng, tiếng cười hòa cùng không khí ấm áp của buổi hội ngộ.
“Ha ha ha. Ồ, đây có phải là con của cậu không?”
Bà Scarlett lúc này mới để ý tới hai anh em đứng bên cạnh bà Julian.
“Ừ, đúng rồi. Đây là Lucas, vài ngày nữa sẽ tròn bảy tuổi, và Lucia sắp bước sang tuổi thứ năm. Nào các con, chào cô đi. Đây là bạn của mẹ.”
“Cháu chào cô, cháu là Lucas Agnes.”
“Chá… cháu là Lucia Agnes…”
Trái ngược với dáng vẻ tự tin của Lucas, Lucia khẽ cúi đầu, ngón tay mân mê vạt váy, giọng lí nhí đầy rụt rè.
“Thì ra đây là Lucas và Lucia. Cô nghe mẹ các con kể nhiều lắm. Lucia này, nghe nói năm nay con tròn năm tuổi phải không?”
“Vâng ạ…”
“Cô cũng có hai cậu con trai, mà một đứa bằng tuổi con đấy. Herwin, lại đây nào.”
Bà Scarlett gọi cậu con trai đang đứng phía sau tới.
Nghe đến chuyện “bằng tuổi”, đôi mắt Lucia chợt sáng lên vì tò mò. Cô bé len lén nghiêng đầu nhìn ra sau lưng bà Scarlett.
Rồi một cậu bé xuất hiện.
Khoảnh khắc ấy, mắt Lucia khẽ mở to hơn.
Mái tóc đen mềm mượt, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc… Nếu không biết trước là con trai, hẳn cô bé đã tưởng nhầm đó hẳn là một tiểu thư xinh đẹp nào đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook