Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhìn gương mặt giống như mèo con của Lucia, Herwin khẽ bật cười, rồi cố gắng dùng sức đứng lên.
“Khự… ưư!”

“Đừng dậy, cứ nằm yên đi. Toàn thân cậu đều bị bầm tím, chắc đau lắm.”
“À… bảo sao, cứ thấy đau nhức mãi.”

Mặc cho Lucia ngăn cản, Herwin vẫn cố chấp ngồi thẳng dậy.
“Cậu không đói à? Từ trưa hôm qua đến giờ cậu chưa ăn gì đấy. Tớ đoán khi tỉnh lại cậu sẽ đói nên đã mang theo ít bánh mì kẹp…”

Trong lúc Lucia đang lục túi lấy bánh, Herwin lại đưa mắt nhìn quanh, như thể tìm kiếm ai đó.
“…Lucia.”
“Ừ?”
“Arista đâu rồi?”
“Arista? Sao tự nhiên hỏi Arista?”

Vừa tỉnh dậy Herwin đã tìm Arista, quả thật có chút lạ lùng. Lucia nhìn gương mặt khác thường của anh, rồi chợt hiểu ra điều gì đó.
“À! Ý cậu là Arista đã cứu cậu sao? Cô ấy cũng đang ở phòng y tế. Tuy vẫn chưa tỉnh lại…”

Lông mày Herwin nhíu chặt. Lucia đoán rằng anh đang lo lắng cho Arista, cô vội vàng tiếp lời.
“Đừng lo quá. Arista ngoài mệt lả ra thì không hề bị thương gì cả. Chắc chẳng bao lâu nữa, cô ấy cũng sẽ tỉnh lại giống cậu thôi…”

Lucia chưa kịp nói hết lời thì đôi mắt xanh biếc của cô mở lớn vì kinh ngạc.
Herwin đang cố gắng ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Cô cuống quýt bật dậy, chẳng còn để tâm đến chiếc bánh sandwich vừa bị cô làm rơi xuống đất.
“Herwin! Cậu không được đứng dậy lúc này đâu!”
“Tôi phải đi gặp Arista…”
“Gì cơ? Với cơ thể thế này mà còn định đi đâu? Chân cậu còn đang bó bột, làm sao mà đi nổi chứ.”
“Lucia, đỡ tôi với.”
“Không, không được. Cậu vừa mới tỉnh lại thôi, làm sao mà…”
“Làm ơn.”

Lucia định dứt khoát từ chối, nhưng rồi lại nghẹn lời khi nhìn thấy ánh mắt đỏ sẫm đầy kiên quyết của anh. Đằng sau đôi mắt đó, cô thấy rõ thành ý và khẩn thiết của anh.

Cuối cùng, Lucia thở dài một hơi bất lực rồi vòng tay đỡ lấy anh.
“Chỉ lần này thôi đấy. Nhìn mặt Arista rồi phải quay lại giường ngay, hứa đi.”
“Ừ, tôi hứa.”

Vì chênh lệch chiều cao đến gần hai mươi phân, nên thay vì “đỡ”, thì trông Lucia giống như đang để Herwin dựa hẳn vào người mình thì đúng hơn, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức. May thay, giường của Arista cũng không xa chỗ họ lắm.

“Ơ? Lucia, Herwin.”

Người mà họ nghĩ là vẫn đang ngủ, Arista, không ngờ đã tỉnh và ngồi dậy, khi thấy Lucia và Herwin thì cô ấy lập tức hướng ánh mắt về phía hai người họ. Lucia giật bắn mình, vội kêu lên:
“Arista! Cậu tỉnh rồi à? Dậy từ khi nào vậy?”
“Vừa nãy thôi. Đây là… phòng y tế à?”
“Ừ, lúc cậu ngất đi thì bọn mình đưa cậu đến đây ngay. Cơ thể thế nào rồi? Có đau chỗ nào không…”

Lucia đang sốt sắng kiểm tra tình trạng của Arista thì bỗng cảm nhận được bàn tay đặt trên vai trái mình khẽ siết chặt lại.

Cô nghiêng đầu nhìn sang Herwin.
“Lucia, xin lỗi… nhưng tôi có thể nói chuyện riêng với Arista một lúc được không?”
“Ơ…?”

“Chỉ là… có chút chuyện cần nói thôi.”

Herwin chẳng buồn quay sang nhìn cô, ánh mắt chỉ dừng lại trên Arista. Khoảnh khắc đó, Lucia bất giác cảm thấy có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người.

Cô khựng lại, ngạc nhiên đến mức vô thức lùi về sau một bước.
“Ờ… Ừ. Tớ sẽ tránh ra…”
“Cảm ơn.”

Herwin kéo tấm rèm che quanh giường, ngăn cách hoàn toàn ánh nhìn từ bên ngoài.

Thịch
Một cảm giác bất an chưa từng có từ từ dấy lên trong lòng cô, siết chặt lấy trái tim Lucia.

‘Chẳng lẽ… Herwin thích Arista thật sao…?’

Tại sao ngay lúc này, những lời Bianca từng nói lại ùa về trong đầu cô?
Lucia không tài nào lý giải được.

***

Thời gian lặng lẽ trôi. Đã hai tuần kể từ cái ngày Herwin và Arista mất tích.

Vài ngày đầu, toàn bộ học viện đều xôn xao bàn tán, nhưng càng về sau, sự chú ý của mọi người dần tản mác sang những chuyện khác. Rốt cuộc, ngoài những người thân cận, chẳng còn ai còn bận tâm đến hai người họ nữa.

Arista ngay khi tỉnh lại đã nhanh chóng trở về với nhịp sống thường ngày. Ngoại trừ vài vết bầm nhẹ và cơn mệt mỏi nhất thời, cô ấy gần như không hề hấn gì, chẳng cần phải nằm lại phòng y tế thêm.

Trái lại, cơ thể Herwin bị đầy vết bầm, mắt cá chân còn bị gãy, lại thêm chấn động não nhẹ. Ít nhất một tuần, anh chẳng thể bước chân ra khỏi phòng y tế.

Nhờ vậy, Lucia gần như ngày nào cũng đến chăm sóc cho anh. Thỉnh thoảng, Brian, Ethan, Christine, và cả Bianca cũng theo cô vào thăm bệnh. Ngay cả Lucas, nghe tin anh bị thương cũng đến thăm bệnh một lần.

Herwin trông vẫn bình thản, chẳng giống người bị thương tí nào. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, người ta sẽ nghĩ anh chẳng thay đổi gì cả.

Nhưng Lucia thì khác. Cô đã nhận ra điều khác thường, Herwin chỉ bộc lộ một nét mặt khác lạ khi đứng trước một người duy nhất.

“Vẫn còn bó bột à? Rốt cuộc thì đến bao giờ mới tháo được vậy?”

Một ngày nọ, khoảng một tuần sau khi rời khỏi phòng y tế, Arista tiến đến gần thăm bệnh Herwin. Trên bàn chân phải của anh, băng vẫn quấn chặt.

“Họ bảo phải thêm một tuần nữa.”

Nếu là Ethan hay Brian hỏi, Herwin hẳn sẽ đáp lại bằng giọng cụt lủn. Thế nhưng lần này, anh lại nở một nụ cười dịu dàng.

Trước khi mất tích, Herwin với Arista vốn đã đủ thân thiết, đôi khi họ còn đùa giỡn với nhau. Nhưng đó chỉ là sự vô tư giữa hai người bạn.
Còn bây giờ… nụ cười kia rõ ràng không phải dành cho một người bạn bình thường nữa.

Chứng kiến sự thân mật ấy, Lucia bất giác thấy lòng mình dâng lên một nỗi bồn chồn xôn xao. Mặc dù chỉ là mấy câu hỏi thăm xã giao, nhưng việc Herwin trò chuyện với Arista lại khiến cô khó chịu đến lạ.

‘Rõ ràng… trước kia đâu có như thế.’

Khi Bianca hay những người khác từng cố ý gán ghép hai người, Herwin chẳng thèm bận tâm. Lúc đó, cô chỉ nghĩ đó là mấy lời đồn nhảm của bọn thích mấy chuyện drama giật gân.

Ấy vậy mà giờ đây, một ý nghĩ chẳng lành cứ len lỏi trong đầu cô: ‘Biết đâu những lời đồn ấy lại là sự thật…’

“Thế giờ cậu đã dùng được aura ổn hơn chưa?”

“Vẫn đang cố, nhưng nó chẳng chịu nghe lời. Dù vậy, một lần cũng đã phát ra được rồi, nên chắc chẳng bao lâu nữa sẽ điều khiển được như ý thôi.”

“Trời… tôi cứ tưởng mình sẽ là người đầu tiên khống chế được aura cơ. Khi nào cậu khỏi hẳn, tôi phải gấp rút đuổi theo cho kịp mới được.”

Nghe thì giống như lời nói đùa, nhưng ẩn trong giọng Arista là một tình cảm rất đặc biệt.

Lucia biết rất rõ, Herwin không phải kiểu người dễ dàng bộc lộ sự thân thiết với bất kỳ ai. Không biết từ bao giờ bàn tay cô đã siết chặt lấy vạt váy.

“Lucia, cậu không sao chứ?”

Đang mải đuổi theo những dòng suy nghĩ rối bời trong đầu, nghe có người gọi Lucia giật mình ngẩng đầu lên.

Chẳng biết từ khi nào, Arista và Herwin đã nhìn Lucia với ánh mắt đầy lo lắng.

“Ơ… ơ?”
Lucia hoảng hốt, lắp bắp đáp lại.

“Không, chỉ là… sắc mặt cậu trông không được tốt lắm. Cậu thấy đau ở đâu à?”
“Lúc nãy thì vẫn bình thường mà.”

Một bàn tay to, thô ráp khẽ đặt lên vầng trán trắng nõn của Lucia.
Herwin đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.

Cử chỉ nhỏ bé ấy thôi cũng đủ để tâm trạng Lucia vốn đang rơi xuống tận đáy vực nhích lên được đôi chút.

“Hơi sốt rồi thì phải…”
“Gì? Thật sao? Chẳng lẽ cảm vẫn chưa khỏi hẳn à?”

“Không, gần hết rồi. Chắc chỉ vì hơi nóng thôi.”

Dù cô đã cố gắng cười gượng xua tay, nhưng gương mặt của cả hai người đối diện vẫn không giãn ra chút nào.

Bàn tay trên trán cô từ từ rời đi. Lucia còn đang thoáng hụt hẫng thì bỗng khuôn mặt cô bị kéo lại gần khuôn mặt anh.

Trong chớp mắt, đôi mắt đỏ sẫm của Herwin đã sát ngay trước mắt cô. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một cảm giác mát lạnh đã chạm vào trán cô.

“Thấy chưa, rõ ràng là có sốt mà.”
“Ơ… không, mình thật sự ổn mà……”

Herwin không dùng tay nữa, mà áp thẳng trán anh vào trán cô để kiểm tra.

Lucia không dám nhìn thẳng vào gương mặt đã áp sát mình đến mức hơi thở hòa lẫn kia. Cô nhắm nghiền mắt, cố rút đầu ra khỏi sự khóa chặt ấy của anh.

May mắn thay, Herwin cũng không giữ thêm. Nhưng dù vậy, gương mặt Lucia vẫn nóng bừng lên vì xấu hổ. Cô lo sợ mặt mình có thể đỏ đến mức người khác chỉ cần liếc qua cũng nhìn thấy được.

“Herwin, cậu phải đối xử tốt với Lucia đấy. Cô ấy còn chưa khỏi hẳn, vậy mà vẫn chăm lo cho cậu từng chút một.”

“Biết rồi. Tôi cũng nói với cô ấy nhiều lần rồi mà. Cơ thể vẫn còn yếu, không cần phải gắng sức như thế, nhưng cô ấy chẳng bao giờ chịu nghe.”

Trước lời trêu chọc khẽ khàng của Arista, Herwin chỉ đáp lại bằng một hơi thở nhẹ và giọng nói lạc đi vì mệt mỏi.
Âm điệu ấy khiến Lucia cảm giác như thể anh đang thấy phiền phức, và ngay lập tức, lồng ngực cô bị siết chặt đến nghẹt thở.

“Lucia, tôi chỉ bó bột thôi chứ gần như chẳng đau gì cả. Vậy nên… từ giờ cậu không cần phải lo cho tôi nữa đâu. Trước hết, hãy lo cho sức khỏe của cậu đi.”

“Đúng thế đấy. Dù có là bạn thuở nhỏ thì cũng đâu cần chăm bẵm quá mức vậy? Đây đâu phải trẻ con, tự biết lo cho mình rồi.”

Arista liền phụ họa, thêm sức nặng vào lời Herwin để răn đe Lucia nên chăm sóc sức khỏe của bản thân nhiều hơn.
Lucia gượng gạo che đi khuôn mặt buồn bã sắp sụp đổ tới nơi của mình. Bình thường thì những câu nói như vậy cô hoàn toàn có thể mỉm cười xuề xòa cho qua. Thế nhưng hôm nay lại khác. Cô không sao cười nổi.

‘Nói đến mức này rồi mà cậu vẫn không hiểu sao? Cậu ấy đang bảo cậu phiền phức đấy. Cậu ấy muốn ở riêng với Arista, nhưng cậu lại không biết điều, cứ xen vào. Cậu ấy đã chán ngấy rồi. Đừng giả vờ không biết nữa, hãy đối diện với sự thật đi.’

Ở đâu đó trong đầu cô bắt đầu thì thầm những ý nghĩ đen tối.
Lý trí biết rằng đó chỉ là ảo giác vô căn cứ, nhưng trái tim lại không thể phủ nhận.

Đây là cảm xúc mà Lucia chưa từng nếm trải.
Trong lòng như có dung nham đang sôi trào, khiến dạ dày cô nôn nao, bức bối. Cô muốn bật dậy và hét lên, cô muốn nổi giận, nhưng mọi cảm xúc đều rối tung, chẳng thể điều khiển được.

Tệ hơn cả là ánh mắt quan tâm chân thành của Arista bỗng trở nên giả dối đến khó chịu. Và từ lúc nào không hay, cô bắt đầu thấy ghét Arista.

Lucia từng nghĩ rằng mình đã quen với việc ghen tuông, rằng mình biết cách đối diện và nhẫn nhịn khi có ai đó lại gần Herwin. Những lần ấy, cô luôn tin bản thân đủ mạnh mẽ để chịu đựng.

Nhưng hóa ra, đó chỉ là ngạo mạn hão huyền.
Thứ cảm xúc mà cô gọi là “ghen tuông” trước kia, thậm chí chưa chạm nổi đến cái “g” trong chữ “ghen”.

Một hơi thở run rẩy khẽ thoát ra từ đôi môi Lucia.

“Lucia, sắc mặt cậu càng lúc càng tệ hơn rồi…”

Chát…

Ngay khi Arista đưa tay ra định chạm vào Lucia thì cô lại vô thức gạt phăng bàn tay ấy bằng một vẻ mặt cứng đờ vô cảm.

Bầu không khí lập tức chìm xuống, nặng nề đến mức ngột ngạt.

Lucia chỉ kịp giữ gương mặt cứng đờ vô cảm trong chốc lát, ngay sau đó cô lập tức nhận ra sai lầm của mình, sắc mặt cô càng lúc càng trở nên tái nhợt hơn.
“À, m-mình xin lỗi… cậu có bị đau ở đâu không?”
“Hử? À… không, không đau đâu.”
“Chắc do mình mệt quá nên nhạy cảm quá mức. Thật sự xin lỗi…”

Mắt Lucia cụp xuống buồn bã, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Arista vốn đang bối rối, thấy Lucia như vậy liền mỉm cười, cô ấy không muốn Lucia cảm thấy ngượng ngùng.
“Không sao mà, đừng xin lỗi nữa. Ai mà chẳng có lúc như vậy.”

“……”

Bên cạnh Arista, Herwin lại nhìn Lucia với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Trước khi trở thành người Lucia thầm thương, anh còn từng là bạn thanh mai trúc mã của cô. Vì thế, một nỗi lo sợ trỗi dậy trong lòng Lucia, lẽ nào Herwin đã nhận ra phần nào tâm tư xấu xí méo mó của mình?

‘K-không… mình không muốn… Không muốn để cậu ấy thấy bộ mặt đáng ghét này…’

“Luci…”

“Lucia!”

Ngay khi Herwin định gọi tên cô, một giọng nói đã vang lên từ phía sau át đi tiếng của Herwin.

“Bianca.”

“Lucia, giáo sư gọi cậu đấy.”

Bianca bất ngờ chen vào, nhanh chóng nắm chặt tay Lucia rồi kéo đi.
Lucia thoáng bối rối, nhưng rồi lập tức hiểu rằng đó là tín hiệu cô bạn cố ý gửi cho mình.

“À… đã gọi thì mình phải đi thôi.”

Lucia vội vàng đứng dậy, theo sát Bianca rời khỏi phòng y tế.
Khi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt Herwin đang nhìn thẳng vào cô, cái nhìn sâu hoắm và chăm chú đến mức khiến trái tim cô nhói lên vài nhịp.
Lucia hoảng hốt quay mặt đi, né tránh ánh mắt ấy của anh như thể cô vừa phạm phải tội tày trời.

Chỉ khi đã ra khỏi lớp, đi dọc theo hành lang được một lúc, Lucia mới khẽ thì thầm:
“Cảm ơn cậu… Bianca.”

“Thấy cậu khó xử quá nên tớ bịa đại thôi. Quả nhiên, đã có chuyện gì đó xảy ra phải không?”

Lucia không thể thốt nên lời nào.
Thấy gương mặt u ám, rầu rĩ của cô, Bianca khẽ hừ mũi vài cái.

“Thấy chưa, mình đã nói rồi mà. Phải cẩn thận với tiểu thư nhà Lydia.”

“……”

Ngày trước, Lucia hẳn sẽ gạt phắt đi những lời nói đó và bảo Bianca đừng nói nhảm nữa.
Nhưng lần này, cô không thể. Cô chỉ im lặng, đôi mắt như sắp khóc đến nơi.

Bianca nhìn thấy biểu cảm ấy thì vội vàng kéo Lucia ra một nơi thật vắng vẻ.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...