Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Herwin, mình có chuyện muốn hỏi cậu...”

“Ừ, chuyện gì?”

“Cậu... có thích Arista không?”

Herwin, người vốn luôn trả lời ngay mọi câu hỏi, bỗng khựng lại, lùi bước vì bối rối. Phản ứng ấy càng làm nỗi lo trong lòng Lucia dâng cao hơn.

“Thật sự... cậu thích Arista sao?”

“Tôi thích… Arista ư?”

Herwin trông hoang mang, đôi mắt không giấu nổi sự dao động. Anh lặp lại lời Lucia, như thể đang cố gắng tự thấu hiểu chính mình.

“Tôi...”

Herwin chau mày, rồi bất chợt vành tai đỏ bừng. Như vừa ngộ ra điều gì, đôi lông mày của anh nhướn lên, và gương mặt dần phủ một cảm xúc khác lạ.

Đó là vẻ mặt mà Lucia chưa từng thấy ở Herwin, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Bởi chính gương mặt ấy, cô thường thấy mình soi gương khi nghĩ về Herwin - một sự rạo rực không sao che giấu được.

Lucia chới với, như bị đẩy ngã xuống vực sâu vô tận. Trái tim cô quặn thắt đến mức như ngừng đập. Đầu óc trống rỗng, cô thì thầm như kẻ mất hồn.

“Vậy là... cậu thích Arista thật sao.”

Herwin không phủ nhận cũng chẳng khẳng định. Sự im lặng ấy lại như một lời thừa nhận mạnh mẽ. Đôi môi Lucia run rẩy.

“Tại sao chứ? Arista có gì đặc biệt? Có phải vì cô ấy từng cứu cậu không?”

“Lucia…?”

Giọng cô chập chờn, khiến Herwin cảm thấy lạ lẫm. Anh nhìn kỹ cô thì bất giác rùng mình. Gương mặt Lucia hiện lên nụ cười gượng gạo, nhưng đôi mắt thì đã ngập tràn nước mắt.

“Arista có gì tốt? Nói đi... trả lời mình đi...”

“Lucia, cậu sao vậy? Nhìn cậu rất khác.”

“Trả lời đi! Cô ấy có gì hơn chứ?”

Herwin định ngăn Lucia lại, nhưng Lucia không còn nghe thấy gì nữa. Trái tim cô bị ghen tuông che mờ, đôi mắt cô chỉ thấy Herwin đang trốn tránh câu hỏi của cô.

“Đừng thích Arista.”

“Gì cơ…?”

“Đừng thích cô ấy. Mình biết cô ấy cứu cậu, nhưng Arista không hề tốt như cậu nghĩ đâu.”

Trong đầu Lucia vang vọng những lời Bianca từng nói:

“Lucia, mở mắt ra đi. Cô ta chỉ giả vờ thân thiện thôi, thực chất là khéo léo quyến rũ, giỏi điều khiển đàn ông. Cậu tưởng vô hại à? Không hề.”

“Bạn bè gì chứ, giữa nam và nữ làm gì có bạn bè. Cô ta chỉ đang nuôi dưỡng nhiều mối quan hệ thôi.”

“Trước mặt thì tươi cười, sau lưng chắc chắn nói xấu. Mình dám chắc, cô ta cực kì khôn khéo, biết cách khiến đàn ông phải đổ gục.”

Ngày trước, Lucia thấy những lời đó thật phi lý. Nhưng giờ, khi bị ghen tuông xâm chiếm, chúng lại vang lên như sự thật hiển nhiên. Không kìm được nữa, cô bắt đầu lặp lại từng lời Bianca đã gieo vào tai mình với hi vọng có thể lay chuyển Herwin.

Nhưng càng nói, gương mặt Herwin càng tối sầm lại. Từ bối rối chuyển sang lạnh lùng, cuối cùng mày cau lại, môi mím chặt.

“Nghĩa là Arista không hề tốt đẹp như cậu nghĩ...”

“Lucia.”

Lucia khựng lại. Tiếng Herwin gọi cô lạnh lẽo đến rợn người. Cô ngẩng đầu lên, cô thấy ánh mắt anh chứa đựng sự thất vọng nặng nề.

“Tại sao... cậu nhìn mình bằng ánh mắt đó?”

Ánh mắt ấy chẳng khác nào khi cậu nhìn những kẻ suốt ngày đeo bám gia tộc Peneus - sự lạnh lùng và khinh miệt.

“Lucia, cậu có hiểu cậu vừa nói gì không?”

Khí thế và áp lực lập tức đè nặng khiến Lucia phải lùi bước.

“Chỉ vì tôi thích Arista mà cậu vu khống cô ấy sao?”

“Không! Mình không hề vu khống! Mình chỉ muốn cậu biết sự thật thôi...”

“Sự thật? Cậu nghĩ những lời ấy là sự thật sao?”

Herwin nhíu mày chặt hơn.

“Lucia, cậu đang để ghen tuông làm mờ mắt. Cậu đang bôi nhọ Arista.”

Tim Lucia rơi xuống vực lần nữa. Lời Herwin như những nhát dao xé nát lòng cô.

“Cậu sao lại thành ra thế này? Cậu vốn ghét nhất chuyện nói xấu sau lưng cơ mà. Giờ cậu cũng giống hệt những người cậu từng khinh thường đấy.”

Herwin nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã lẫn thất vọng. Lucia cứng họng, chẳng thể phản bác. Quả thật, cô vừa phản bội chính nguyên tắc của mình.

“Mình...”

“Dù cậu có thích tôi, cậu cũng không có quyền kiểm soát trái tim tôi.”

Lucia cắn chặt môi dưới, run rẩy.

“Thật thất vọng, Lucia.”

Những lời vô tình ấy như xé toạc trái tim cô. Lần đầu tiên, Herwin nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt anh chỉ luôn dành cho người ngoài.

Khoảnh khắc ấy, Lucia hiểu rằng khoảng cách không thể vượt qua đã được dựng lên giữa họ. Mọi nỗ lực bấy lâu nay của cô, tất cả đều sụp đổ trong một khoảnh khắc.

Một giọt lệ trượt khỏi khóe mắt Lucia. Nhưng Herwin đã không còn thấy động lòng. Anh chỉ lạnh lùng lướt qua.

“Hãy nghĩ lại về những gì cậu vừa làm.”

Nói xong, Herwin bỏ đi, để lại Lucia đứng chết lặng, chẳng còn dũng khí để níu giữ anh lại.

“Chết tiệt...”

Trên đường quay lại lớp, Herwin nghiến răng chửi thề. Ngực anh nặng như có đá đè.

Lúc Lucia hỏi “Cậu có thích Arista không?”, anh mới nhận ra tình cảm thật của mình.

Trước đây, Arista chỉ như Christine, một người bạn. Nhưng kể từ khi gặp Ogre trong núi, cảm xúc của anh đã thay đổi.

Trong tình thế tuyệt vọng, khi bị thương nặng, anh đã tin rằng mình sẽ chết. Đúng lúc đó, Arista xuất hiện, kiếm rực sáng Aura màu tím, chém đôi Ogre chỉ bằng một nhát. Cảnh tượng ấy khắc sâu vào tâm trí anh, chẳng thể phai nhòa.

Từ giây phút đó, trái tim Herwin rung động. Anh vừa biết ơn, vừa khâm phục sức mạnh ấy. Nỗi khao khát chiến đấu cùng cô ấy, được so tài cùng cô ấy, khiến tim anh đập nhanh hơn.

Có lẽ... đó chính là “thích”. Một cảm xúc mới mẻ, chưa từng trải qua.

Nhưng ngay khi ấy, lời Lucia vọng lại: “Arista không hề tốt như cậu nghĩ.” Những lời ghen tuông vô căn cứ ấy khiến anh phẫn nộ và thất vọng.

Herwin biết rõ Lucia vốn không phải kiểu người bôi nhọ người khác. Thế nên nhìn thấy cô biến thành như vậy, anh vừa giận vừa xót xa.

Khi thấy Lucia bật khóc, trái tim anh lại mềm đi trong thoáng chốc. Nhưng cơn giận vẫn còn đó, trộn lẫn cùng sự bối rối. Anh chẳng biết phải nhìn cô thế nào nữa.

“Ha...”

Herwin vò đầu rối tung rồi bước vào lớp.

“Herwin, sao cậu đi một mình thế?”

“Lucia đâu?”

Bạn bè ngạc nhiên khi thấy cậu về một mình.

“Không gặp được Lucia à?”

Bianca vội bước lại gần. Gương mặt Herwin lập tức sa sầm khi nhìn thấy cô ta.

‘Lucia bắt đầu thay đổi kể từ khi thân với Bianca…’

Ý nghĩ ấy lóe lên. Anh nhìn chằm chằm Bianca, khiến tai cô ta đỏ bừng vì ngượng.

“Sao… sao vậy?”

“Không có gì…”

Nghi ngờ trỗi dậy, nhưng anh chưa có bằng chứng. Từ trước đến nay, Herwin vốn không mấy thoải mái với Bianca, nhưng anh lại thấy rất bình thường với Christine. Có lẽ giờ đã đến lúc quan sát kỹ hơn rồi.

“Herwin, cậu nói chuyện với Lucia rồi chứ? Cô ấy có nhắc gì đến mình không?”

Arista bước lại, đôi mắt tím lấp lánh nhìn thẳng vào anh. Herwin thoáng sững người.

“Không biết…”

“Gì cơ? Ý cậu là sao?”

Arista ngạc nhiên, muốn hỏi rõ, nhưng Herwin giữ im lặng.

Cạch…

Cửa lớp bật mở, Lucia bước vào. Ai nấy đều reo lên chào đón.

“Lucia, cậu ổn chứ...”

Ethan cười gượng, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô thì nghẹn lời. Không ai có thể phủ nhận rằng cô vừa khóc.

Bạn bè bối rối. Herwin cũng xao động, nhưng anh cố giấu đi cảm xúc đó.

“Lucia…”

Arista gọi khẽ, nhưng Lucia bỏ qua cô ấy và ngồi về chỗ của mình. Trớ trêu thay, chỗ ngồi ấy lại ở ngay cạnh Herwin.

Anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô, nhưng Lucia rũ tóc che mặt, gục xuống bàn. Bầu không khí trong lớp trĩu nặng.

Tất cả đều hiểu ngay: Lucia và Herwin vừa cãi nhau.

Và lần này, chẳng ai dám xen vào họ. Vì người thường chủ động hòa giải chính là Lucia, mà giờ cô lại đối đầu với Herwin, đây là một chuyện lạ chưa từng xảy ra.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...