Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Một tuần nữa là sinh nhật Herwin rồi nhỉ.”

“Thời gian trôi nhanh thật.”

“Herwin, cậu muốn gì không? Anh đây sẽ mua cho tất cả.”

Câu chuyện mở đầu từ Christine, sau đó nhanh chóng lan nhanh ra và tất cả xúm lại bàn tán về sinh nhật Herwin.

“Vậy bữa tiệc sinh nhật tổ chức thế nào? Xin phép giáo sư mượn một phòng học nửa ngày được không?”

“Chắc thế thôi, ngoài cách đó ra thì chẳng còn cách nào khác.”

“Đúng rồi. Sinh nhật Christine cũng làm vậy còn gì.”

Sinh nhật Christine vào giữa tháng 5, bạn bè đã thuê một phòng trống để tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Vì tất cả học sinh đều ở ký túc xá, chỉ cuối tuần mới được ra ngoài trong thời gian ngắn, nên việc mở một bữa tiệc lớn ở học viện là chuyện bất khả thi.

“À, mình có đề nghị này...”

Bianca im lặng từ nãy đến giờ chậm rãi giơ tay phát biểu.

“Đề nghị gì?”

“Thật ra, ngoài chúng ta, còn nhiều người khác cũng muốn chúc mừng sinh nhật Herwin.”

“Người khác?”

“Ừ... mấy người ngưỡng mộ Herwin ấy.”

“À...”

Tiếng thở dài nhỏ khẽ vang lên. Bạn bè liếc nhìn Herwin, cánh mũi anh nhíu lại vì khó chịu.

“Biết cậu không thích nên mình định từ chối, nhưng mà họ đã thuê biệt thự rồi.”

“Gì cơ? Biệt thự ư?!”

“Ừ, một căn khá lớn. Sinh nhật cậu rơi vào thứ Bảy, có thể xin phép ra ngoài. Họ định tổ chức tiệc ở đó.”

Quy mô vượt ngoài sức tưởng tượng khiến tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc.

“Biết cậu nổi tiếng rồi, nhưng không ngờ đến mức này...” Ethan xuýt xoa.

Sắc mặt Herwin càng cau lại nhiều hơn.

“Vậy nên các cậu nghĩ sao nếu tổ chức ở căn biệt thự đó...”

“Không.”

Bianca chưa kịp nói hết câu thì Herwin đã cắt ngang.

“Tôi chưa bao giờ bảo muốn như thế. Tự ý chuẩn bị, chẳng có lý do gì tôi phải đi cả.”

“Nhưng... họ làm tất cả là vì cậu. Họ muốn cho cậu một sinh nhật thật khó quên mà...”

“Dù thế cũng không. Tôi ghét tụ tập đông người.”

Không khí lặng xuống. Quả thật lời đề nghị này quá gượng ép với một người ghét đám đông như Herwin. Nhưng vấn đề là… biệt thự đã thuê, tiền đã trả, từ chối lúc này e rằng công sức của họ sẽ đổ sông đổ bể.

Herwin vẫn cứng rắn. Bạn bè chẳng thể khuyên can.

“Nhưng, mình thấy cũng đâu tệ.”

Đúng lúc đó, Arista lên tiếng.

“Arista...”

“Herwin, thử nghĩ lại đi. Họ đâu phải vì chuyện gì khác, chỉ muốn chúc mừng cậu thôi.”

Dù Arista nói vậy, Herwin vẫn nhăn mặt.

“Với lại, họ đã dốc tiền của, chuẩn bị đủ thứ. Nếu cậu không đi thì họ biết làm sao?”

“Chẳng phải lỗi của họ khi tự ý làm mà không hỏi trước sao? Tôi không cần quan tâm.”

“Cậu nghiêm khắc quá rồi. Dù sao thì họ cũng xuất phát từ thiện ý. Chúng ta cũng nên đáp lại một chút chứ. Đúng không, Lucia?”

Bị gọi tên bất ngờ, Lucia khẽ run vai. Nhìn quanh thấy ai cũng đổ ánh mắt về phía mình, sau đó cô chạm phải ánh mắt của Herwin.

Anh dường như tin rằng cô sẽ đứng về phía mình.

“Ờ... mình nghĩ giống Arista.”

“Hả…?”

“Đâu phải ý tưởng tệ. Dù đông người, nhưng tất cả đều muốn chúc mừng cậu mà.”

“Lucia, cậu biết rõ tôi ghét mấy chuyện này mà.”

“Biết chứ. Nhưng chẳng phải đây là cơ hội hiếm có sao? Hơn nữa, nếu họ đã làm một lần, chắc chắn sau này cũng sẽ lại làm thế. Vậy chi bằng tham gia lần này, rồi sau đó nói rõ không muốn nữa. Dứt khoát từ chối ngay từ đầu luôn.”

Herwin hơi chững lại. Lời Lucia quả thật rất có lý.

“Thế nên... thử một lần đi. Sau đó dứt khoát vạch rõ ranh giới cũng chưa muộn.”

“Đúng vậy! Mình biết cậu sẽ hiểu mà!” Arista reo lên, ôm chầm lấy Lucia.

“Còn nếu thấy gượng, cậu cứ xem như buổi tiệc đó là tiệc cuối kỳ cũng được. Đúng ngay dịp bắt đầu nghỉ hè mà. Bianca, có bao nhiêu người chuẩn bị vậy?”

“Cũng nhiều. Khoảng mười người lo tổ chức, khách thì hơn bảy mươi. Có lẽ hầu hết năm nhất đều tham dự.”

“Ồ, nghe nói cậu có hẳn một fanclub, không ngờ đông vậy đó nha.”

“Xem ra gần như cả khối đều thích Herwin.”

Bạn bè thì thầm. Càng nghe gân xanh nổi càng rõ trên trán Herwin.

“Herwin, nhé? Một lần thôi.”

“Đúng đó, lâu rồi mới có tiệc, chắc vui lắm!”

Cả Lucia lẫn Arista đều nhìn anh bằng ánh mắt long lanh. Không chịu nổi, Herwin đành thở dài.

“Ha... tùy các cậu vậy.”

“Yeahhh!”

“Thật sao?”

“Ừ. Nhưng chỉ lần này thôi. Bianca, bảo họ rõ đi. Nếu lần sau tái diễn, tôi sẽ không tha đâu.”

“Yên tâm, mình sẽ nói, chắc chắn.”

“Vậy bọn mình có thể giúp gì không?”

“Đúng đó, chỉ đi dự thì ngại quá...”

“Để mình hỏi thêm. Hôm nay sẽ biết rõ tiến độ rồi báo lại.”

Bianca liền kể sơ qua những gì cô ta biết. Dù là sinh nhật của Herwin, nhưng anh dường như chẳng có tiếng nói nào trong việc chuẩn bị. Ngồi tựa lưng vào ghế, anh liếc sang và bắt gặp Lucia đang nhìn mình.

“Xin lỗi.” Lucia mấp máy môi. Cô cảm thấy mình vừa ép anh làm điều anh ghét.

Herwin khẽ thở dài. ‘Thôi, đã thế thì chịu vậy.’

Lucia thấy anh bớt cau có thì mới yên tâm. Nhưng cảnh ấy lại lọt vào mắt Bianca. Cô ta híp mắt quan sát hai người trao đổi bằng ánh mắt, rồi vội quay đi khi bị gọi.

Ngày hôm sau, thứ Bảy, nhóm Lucia dùng quyền ra ngoài để mua quà sinh nhật cho Herwin. Họ rủ nhau đi dạo khắp con phố Terban nhộn nhịp.

“Không biết nên mua gì nhỉ.”

“Mình tính tặng bút máy, được không?”

“Ý hay đấy, Bianca.”

Christine và Bianca vừa đi vừa bàn bạc. Arista thì ghé tai Lucia hỏi:

“Lucia, cậu nghĩ tặng gì cho Herwin?”

“Ừm... mình chưa quyết. Cậu thì sao, Arista?”

“Mình định mua dung dịch bảo dưỡng kiếm, hoặc bộ dụng cụ chăm sóc. Với kiếm sĩ thì thanh kiếm là mạng sống mà.”

“Ồ, hay đó. Rất hợp với cậu.”

So với mấy món phổ biến như sách, khăn tay, hay bút máy, quà của Arista vừa độc đáo vừa thiết thực. Rất đúng chất của cô ấy.

Lucia bất giác tưởng tượng cảnh Herwin vui vẻ nhận quà từ Arista. Hình ảnh anh mỉm cười, nụ cười chưa từng dành cho cô, viễn cảnh đó hiện lên rõ mồn một. Tim cô nhói lên.

‘Không, mình đã hứa sẽ không ghen tuông nữa. Bình tĩnh nào, Lucia Agnes.’

“Lucia, đi chỗ kia đi!”

Arista nắm tay cô kéo đi. Nhìn nụ cười rạng rỡ kia, Lucia cũng bật cười theo.

“Ừ, đi thôi!”

Lucia nắm chặt tay Arista, cùng nhau bước đi, chẳng hề do dự.

Đứng trước một cửa tiệm nhỏ, Lucia sững người. Từ lúc chia nhóm mua quà riêng, cô lang thang khắp nơi để tìm món quà phù hợp. Tình cờ, cô dừng lại trước một cửa hàng trang sức.

Leng keng…

“Xin chào...” Lucia khẽ lên tiếng chào hỏi khi bước vào tiệm.

“Chào mừng quý khách.”

Ông lão chủ tiệm với cặp kính trễ xuống sống mũi vội đứng dậy chào đón.

“Tiểu thư muốn tìm món gì?”

“À... cháu có thể xem cái kia không ạ?”

Lucia chỉ tay vào tủ kính, ngập ngừng.

“Cúc áo măng sét sao? Tiểu thư muốn loại nào?”

“Cái bên trái, hàng thứ hai.”

Ông lão lấy ra một đôi khuy măng sét đính đá màu đỏ thẫm, rực rỡ hơn cả hồng ngọc. Chúng như tái hiện đôi mắt của Herwin, khiến Lucia chẳng thể rời mắt.

“Chắc tiểu thư định tặng bạn trai nhỉ?”

“Ể...?”

Lucia đỏ bừng mặt. Ông lão hiền từ mỉm cười.

“Người được nhận món quà từ tiểu thư hẳn sẽ rất hạnh phúc.”

“Cháu... cái đó...”

“Cháu có muốn khắc chữ không? Bên trong có thể khắc tên viết tắt.”

Lucia muốn nói không, nhưng cổ họng nghẹn lại. Cô cúi gằm mặt.

“Vậy... xin hãy khắc giúp cháu.”

“Tên gì, thưa tiểu thư?”

“Herwin Pene... à không, khắc Lucia Agnes.”

Cô vừa buột miệng tên Herwin, đã vội sửa lại.

“Cúc áo nhỏ, chỉ khắc được chữ viết tắt thôi. Tiểu thư đồng ý chứ?”

“Vâng, được ạ.”

“Xin chờ một lát.”

Ông lão mang đôi khuy vào trong. Còn lại một mình, Lucia vội phe phẩy tay quạt bớt hơi nóng trên mặt.

“Như vậy chắc... ổn thôi nhỉ?”

Đúng ra, tặng món quà khắc tên mình là hành động chỉ dành cho người yêu. Nhưng đây chỉ là ký tự viết tắt, không quá lộ liễu. ‘Bạn bè tặng nhau cũng được mà... đúng không?’ Lucia tự trấn an mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...