Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 33
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Đừng quan tâm ánh mắt người khác. Điều quan trọng nhất với tôi bây giờ là chuyện cô vừa gây ra.”
“Chuyện mình gây ra? Cậu từ nãy cứ bắt lấy mình rồi nói linh ta linh tinh, rốt cuộc mình đã làm gì chứ?”
“Còn gì nữa! Chính cô đã tạo ra tình huống này! Tôi thấy rõ ràng cô cùng mấy người trong ban tổ chức đi loanh quanh ngoài vườn!”
Lông mày Bianca khẽ giật mấy cái.
“Thay vì chuẩn bị pháo hoa, các người lại lén giấu quả cầu ma thuật trong bụi cây, tưởng tôi không biết sao?”
“Chỉ vì thế mà cậu làm ầm lên thế này à...”
“Chỉ vì thế? Vậy tại sao pháo hoa vẫn chưa bắn? Rõ ràng cô đã nói với mọi người là sẽ có pháo hoa. Sự thật là pháo hoa chỉ là lời nói dối, còn cô thì chỉ muốn khiến Lucia bị bẽ mặt, đúng không?”
Arista không kìm được tức giận, hét toáng lên, khiến lời nói lan ra khắp xung quanh.
“...Nói mới nhớ, bầu trời đúng thật nãy giờ vẫn im lìm.”
“Đúng thế. Bọn mình nghe nói sẽ có pháo hoa, nhưng rồi lại vang lên giọng của Lucia.”
Những học sinh vốn im lặng bắt đầu bàn tán xôn xao. Thấy dư luận dần đổi chiều, Bianca cắn môi.
“Hừ, Lucia tự ý tỏ tình Herwin trước mặt mọi người thì liên quan gì đến mình? Mình có bảo cô ta phải làm thế đâu! Sao lại đổ oan cho mình chứ?!”
“Cậu... sao có thể nói vậy...!”
“Chính xác thì, đó cũng chẳng phải lời tỏ tình công khai.”
Một giọng nói chen ngang, cắt đứt tiếng quát tháo của Arista. Mọi người quay lại, thấy Herwin đã tiến vào từ lúc nào. Vừa thấy anh, đám đông tự động lùi bước, mở đường. Ánh mắt tò mò dõi theo anh, nhưng chẳng ai dám đến gần. Quanh cánh tay Herwin, quầng sáng đỏ nhạt tỏa ra.
“Herwin! Nghe mình nói! Bianca đã cố tình bày trò để trêu cậu và Lucia...!”
“Cậu không tin cô ta chứ, Herwin?”
Thừa lúc Arista nới lỏng tay, Bianca vùng ra, lao đến gần Herwin. Anh nhìn xuống cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, khiến vai Bianca run lên vì sợ.
“Mình mà gây khó dễ cho hai người sao? Nói vậy thật vô lý. Mình là bạn của các cậu mà. Đúng không?”
“...”
“Nhưng Herwin, chắc cậu cũng thấy khó xử lắm nhỉ. Ai ngờ Lucia lại thích cậu từ lâu như thế, còn bất ngờ tỏ tình ngay trước mặt bao người. Mình cũng ngạc nhiên lắm. Đáng lẽ cô ấy nên chọn chỗ kín đáo hơn chứ...”
“Cô nhiều lời quá rồi, Bianca Lawrence.”
“...Hả?”
Nghe tên mình bật ra từ miệng anh, Bianca như chết lặng.
“Bao lâu nay, cô vẫn dùng chiếc lưỡi dài đó để thao túng Lucia sao?”
“Thao túng ư...”
Bianca lùi lại, mắt rưng rưng.
“Cô nghĩ tôi không nhận ra à? Chính cô là người đề nghị tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự này, và cũng là cô đã khéo léo dẫn tôi bước ra khu vườn đó.”
“Không! Mình chỉ truyền đạt lại thôi! Biệt thự đã được thuê sẵn từ trước, còn cậu thì chính miệng nói muốn tìm chỗ yên tĩnh mà...”
“Chỗ yên tĩnh thì đâu chỉ có mỗi khu vườn ấy. Thế mà Lucia lại đứng chờ sẵn, cứ như có kịch bản từ trước vậy.”
“Lucia cũng giống cậu, chỉ muốn tránh xa đám đông thôi!”
Biện minh của Bianca khiến Herwin khẽ cười lạnh.
“Lucia là kiểu người dù có mệt cũng khăng khăng phải vào lớp, cô nghĩ cô ấy sẽ tùy tiện bước vào khu vực có biển cấm à?”
Đúng như lời Herwin, Lucia tuyệt đối không phải người dám phá luật. Nghe vậy, Bianca nghẹn lời. Ngay lúc đó, Herwin giơ thứ đang cầm trong tay ra.
“Và còn cái này.”
Anh đưa quả cầu ma thuật lên cao.
“Giấu rất kín cạnh vọng lâu đấy.”
Âm vang giọng Herwin lan khắp hội trường, giống hệt lúc giọng Lucia vang lên khi tỏ tình. Mọi người hít mạnh một cái. Ai cũng hiểu: chính quả cầu này đã khuếch đại giọng nói của Lucia.
“Nếu những gì Arista nói là sự thật, thì thủ phạm chính là cô.”
Nói thì bình tĩnh, nhưng tay Herwin đã run lên dữ dội. Anh siết mạnh tay.
Rắc!
Quả cầu nứt toác, rồi vỡ tan thành từng mảnh dưới sức ép của bàn tay anh. Aura đỏ bùng lên quanh cánh tay, khiến đám đông hoảng sợ lùi lại.
“Cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao? Nhầm rồi đấy.”
Sát khí đè nặng, khiến mặt Bianca trắng bệch. Đôi mắt đỏ của anh lia khắp xung quanh.
“Không chỉ một mình Bianca. Tất cả những kẻ đã chế nhạo Lucia cũng nên nhớ kỹ... tôi sẽ không quên.”
Những kẻ đã cười cợt ban nãy nuốt khan, im bặt.
“Liệu hồn đấy.”
Bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở bao trùm hội trường. Hàng trăm người, vậy mà lặng im phăng phắc.
Herwin quét mắt nhìn quanh, rồi cất giọng dịu lại.
“Arista, Christine.”
“Vâ… vâng?”
“Hãy đến xem Lucia. Giờ chắc cô ấy đang khóc.”
Arista sững lại, rồi nhận ra máu đang nhỏ giọt từ tay trái của Herwin, xen lẫn luồng aura đỏ thẫm. Dù muốn lập tức chữa trị, nhưng ánh mắt anh tha thiết sự nhờ vả. Cô ấy chỉ có thể gật đầu.
“Được, để mình lo.”
“Ừm!”
Arista siết chặt môi, lướt qua Herwin. Christine ném lại cái nhìn căm giận về phía Bianca rồi vội đi theo.
“Hức... đồ ngốc Lucia...!”
Lucia trốn trong một nhà kho bỏ trống, nấc nghẹn mà khóc. Lớp trang điểm kỳ công bị nước mắt xóa nhòa, mặt mũi lem nhem.
Dù cố gắng, nhưng cô không thể ngừng khóc. Lúc đầu, chỉ vì hoảng sợ. Nhưng rồi, khi nhớ lại nụ cười bí ẩn của Bianca, cô hiểu tất cả đều là bẫy đã được dựng sẵn.
Người bạn mà cô từng tin tưởng nhất, hóa ra lại là kẻ phản bội.
Cô nhớ lại những lần Bianca cổ vũ, an ủi mình. Tất cả hóa thành dao đâm thẳng vào tim cô. Bianca không hề là bạn, mà là kẻ đã dàn xếp mọi chuyện. Nhưng điều đau đớn nhất, là Herwin đã bị kéo vào cùng, chịu cảnh khó xử vì cô.
“Không được... mình không thể cứ trốn ở đây. Phải quay lại, phải tự mình chịu trách nhiệm...”
Lucia cắn môi, bấu chặt lấy đôi chân đang run rẩy.
“Đứng dậy đi! Xin hãy đứng dậy! Sao ngay cả chân cũng không nghe lời mình nữa hả!”
Tiếng kêu tuyệt vọng lạc lõng trong không gian trống rỗng. Tầm nhìn nhòe đi, cô vùi mặt vào gối mà khóc.
“Lucia!”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, cô ngẩng lên. Trong màn nước mắt, bóng Arista và Christine hiện ra.
“Lucia, cậu ổn chứ?”
“Sao lại trốn một mình thế này?”
“Christine... Arista...”
Lucia, vốn là người luôn cười tươi khiến ai cũng vui lây, nay lại suy sụp hoàn toàn. Thấy ánh mắt tuyệt vọng trên gương mặt cô, cả hai bạn siết chặt môi mà đau lòng.
Christine kìm nước mắt, vòng tay ôm lấy vai Lucia. Arista quỳ xuống, nhẹ nhàng lau má cho cô.
“Không sao đâu, Lucia. Bọn mình ở bên cậu đây.”
Nghe vậy, Lucia thấy nghẹn ngào. Cảnh Arista dịu dàng trước mặt khiến cô nhớ lại: chính mình từng suýt hãm hại cô ấy.
“Xin lỗi...”
Nước mắt cô lại trào ra.
“Mình thật sự xin lỗi... xin lỗi...”
Christine và Arista ôm chặt cô vào lòng.
“Cậu chẳng có gì phải xin lỗi cả. Đừng tự trách nữa.”
“Lucia, đừng khóc mà...”
“Xin lỗi... hu hu...”
Lucia bật khóc nức nở, ôm chặt cổ Arista. Tiếng nấc hòa vào tiếng pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
Rốt cuộc, mình khóc vì điều gì? Vì bị mọi người chế giễu? Vì bị bạn thân phản bội? Vì cảm giác tội lỗi với Arista? Hay vì nỗi áy náy khi khiến Herwin gặp rắc rối? Chính cô cũng không rõ.
Bữa tiệc sinh nhật Herwin, vốn được mong chờ, nay lại kết thúc trong dư vị đắng.
***
Nhờ lời cảnh cáo lạnh lùng của Herwin, những tiếng cười cợt nhắm vào Lucia lặng đi. Nhưng tin tức về sự việc nhanh chóng lan khắp học viện.
Âm mưu của Bianca và nhóm tổ chức bị vạch trần, nhưng mọi người lại chú ý nhiều hơn đến chuyện Lucia đã yêu thầm Herwin từ khi tám tuổi. Những lời thì thầm theo cô khắp nơi, nhất là khi cô và Herwin ở cùng nhau.
Kỳ lạ thay, Herwin vẫn hành xử như bình thường. Ngày thứ hai sau đó, anh chào hỏi Lucia tự nhiên, chẳng khác nào trước kia. Bạn bè thân thiết cũng im lặng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sự quan tâm ấy khiến Lucia biết ơn, nhưng cũng đầy bất an. Liệu có thể cứ thế này mãi sao? Nỗi lo dày vò, khiến cô khó ngủ.
Một hôm, tình cờ đi ngang, Lucia nghe thấy mấy bạn nam nói chuyện với Herwin.
“Có thật tiểu thư Agnes thích cậu từ tám tuổi không?”
“Nghe nói đã tỏ tình rất nhiều lần rồi cơ mà?”
“Thích lâu như vậy thì giờ cũng nên chấp nhận đi chứ?”
“Đúng đó, cô ấy làm bạn gái thì quá ổn.”
Họ cười cợt, nói như thể Herwin bắt buộc phải chấp nhận tình cảm của cô. Nghe vậy, mặt anh tối sầm lại.
“Đó là mong muốn của các cậu, không phải của tôi.”
“Ơ, nhưng... chẳng phải cô ấy kiên trì nhiều năm rồi sao?”
“Ý các cậu là, chỉ vì Lucia yêu đơn phương tôi lâu, tỏ tình nhiều lần, nên tôi phải nhận lời? Nực cười thật.”
“Gì chứ... sao phải cáu vậy.”
Bầu không khí chùng xuống. Herwin dần trở nên nghiêm giọng.
“Chấp nhận chỉ vì bị ép, trong khi không có tình cảm, chẳng phải là lừa dối sao? Yêu mà không xuất phát từ trái tim thì còn gì tệ hơn điều đó?”
“Ơ... thì...”
“Đừng nói những lời mà chính các cậu cũng không chịu trách nhiệm. Và nhớ kỹ, Lucia không phải để các cậu muốn bàn tán thế nào cũng được. Nếu còn dám chế giễu trước mặt tôi, thì đừng trách.”
Nghe những lời ấy, Lucia òa khóc. Không phải vì anh vẫn từ chối tình cảm của cô. Mà vì, Herwin, hơn bất cứ ai, đã thật sự nhìn nhận cảm xúc của cô.
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook