Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 39
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Công tử, đã đến giờ khởi hành rồi ạ.”
Hầu cận Jerome lên tiếng nhắc nhở khi mọi sự chuẩn bị cho chuyến đi Bắc bộ đã hoàn tất. Herwin chỉ khẽ gật đầu, gương mặt u ám, ánh mắt mất hết sinh khí.
Vài ngày trước, anh còn rời nhà trong tâm trạng rạo rực, nói rằng có hẹn gặp Lucia. Thế nhưng, kể từ lúc quay trở về, Herwin đã hoàn toàn khác.
Dường như anh ôm trong lòng điều gì trĩu nặng, thỉnh thoảng lại thất thần, và ngày nào cũng buông ra những tiếng thở dài mệt mỏi.
Ngay cả bây giờ, khi Jerome đang nói, gương mặt Herwin vẫn phảng phất nét hờ hững, dửng dưng, như chẳng buồn nghe.
“Rốt cuộc tiểu thư Agnes đã nói gì với ngài thế?”
Jerome rốt cuộc không kìm nén nổi, cất lời hỏi. Trong khoảnh khắc ấy, đôi vai Herwin khẽ run lên, đến cả Jerome cũng nhận ra.
“Không… không có chuyện gì cả…”
“Xin người thôi viện mấy câu dối trá rõ rành rành ấy đi.”
Jerome thẳng thừng cắt ngang, chẳng giữ lễ nghi như thường lệ. Dù Herwin trừng mắt lạnh lùng nhìn, anh ta vẫn trơ trẽn, không nao núng hay sợ hãi.
“Ha… Có lẽ tôi dạo này quá dễ dãi rồi. Đến cả anh cũng dám ngắt lời tôi cơ đấy.”
“Muốn hầu hạ công tử cho đến cùng thì kẻ hầu này phải trơ mặt một chút chứ. Vả lại, dạo gần đây công tử lạ lắm, ngài có nhận ra không?”
Jerome còn huýt khẽ, ra vẻ chẳng coi uy nghiêm của chủ nhân ra gì. Herwin bực dọc, khẽ tặc lưỡi một cái, bàn tay đưa lên vò rối mái tóc như để trấn áp những suy nghĩ rối bời.
“Thật sự chẳng có gì. Chỉ là… như mọi khi thôi, Lucia lại tỏ tình nữa.”
“Và công tử lại từ chối, đúng chứ?”
Đúng là như vậy. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Herwin lại không sao gật đầu thừa nhận một cách thản nhiên được.
Jerome nhìn Herwin với ánh mắt đầy khó xử, rồi khẽ thở dài.
“Thật ra, điều tôi vẫn luôn thắc mắc là… vì sao công tử lại không chấp nhận tiểu thư Agnes?”
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Herwin bỗng trở nên lạnh lẽo. Đó vốn là kiểu câu hỏi mà anh ghét nhất.
Cảm nhận được không khí đột ngột thay đổi, Jerome vội vàng đánh trống lảng:
“Xin đừng hiểu lầm. Tôi hỏi không phải vì thương hại hay động lòng trắc ẩn gì với tiểu thư Agnes đâu. Chỉ là… tôi thật sự tò mò về ý định của ngài mà thôi.”
“……”
“Có thể nói… chỉ là một sự hiếu kỳ thuần túy.”
Sau khi chắc chắn rằng lời Jerome không hề mang ác ý, Herwin mới thôi cau chặt mày.
“Tôi đâu có nghĩa vụ phải nói cho anh biết.”
“Vâng, đương nhiên rồi.”
Jerome đành bỏ cuộc, không hỏi thêm nữa. Thế nhưng khi nhìn vẻ mặt Herwin, trong lòng Jerome vẫn có một nỗi băn khoăn không sao dẹp nổi.
‘Rõ ràng là công tử là người từ chối. Ấy vậy mà sao trông ngài ấy lại giống như kẻ vừa bị bỏ rơi thế này…’
Nếu không biết chuyện, ai cũng sẽ nghĩ Herwin vừa thất tình. Jerome càng nghĩ càng thấy lạ lùng. Vì bằng cảm nhận của bản thân, Jerome tin rằng Herwin không hề ghét Lucia, thậm chí còn rất để tâm tới cô.
“Dù sao thì… tôi nghĩ, ngài cũng nên từ chối cho khéo. Sẽ đến một ngày, tiểu thư Agnes mệt mỏi rồi buông tay thôi.”
“Lắm lời. Lo chuyện tình cảm của anh trước đi. Dạo nọ chẳng phải anh say khướt rồi còn mò tới nhà người yêu cũ hay sao? Tin đồn đầy khắp nơi kia kìa.”
“Cái gì cơ?! Kẻ nào dám phao mấy tin đồn vớ vẩn thế hả?!”
Jerome đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi như muốn lôi cổ kẻ tung tin đồn ra trị tội.
Herwin khẽ nhếch môi cười, nhưng ngay sau đó, lời của Jerome lúc nãy lại văng vẳng trong đầu anh.
‘Lucia rồi cũng sẽ mệt mỏi ư…?’
Có lẽ như thế cũng tốt. Cho cô… và cho cả chính anh nữa.
Trong lòng anh bỗng nhói lên một cơn đau, từ tận sâu bên trong, dội lên từ ngực trái.
Bước chân vừa nhấc lên, lồng ngực Herwin bỗng nặng trĩu hơn. Thế nhưng cơn đè nén ấy lại quá mơ hồ, đến mức anh chỉ khẽ nghiêng đầu không hiểu, ngờ vực một thoáng rồi bỏ qua không buồn để tâm tới nữa.
“Công tử, giờ thì thật sự phải lên đường rồi.”
Jerome, đã trấn tĩnh lại, cung kính mở cửa xe ngựa. Herwin liền vội vã bước lên xe.
“Chúc công tử một chuyến đi bình an. Trong thời gian ngài vắng mặt, nơi này sẽ do chúng tôi trông nom.”
Đám hạ nhân trong phủ đều tề tựu đông đủ, cúi đầu tiễn biệt. Herwin thoáng dừng lại, ánh mắt dừng lại nơi vị quản gia tóc đã điểm bạc. Anh mấp máy môi:
“Nếu có thư nào gửi đến ta…”
“Như thường lệ, lão sẽ chuyển thẳng đến Phương Bắc cho ngài.”
Thấy nụ cười hiền từ và thấu hiểu của quản gia, tâm trạng vốn nặng nề của Herwin bỗng nhẹ nhõm đi đôi phần.
Xe ngựa lăn bánh. Herwin khép chặt khung cửa, nhìn cảnh thủ đô dần xa khuất sau lớp bụi mờ. Vô thức, bàn tay anh chạm vào chiếc túi cất trong ngực áo.
Bên trong, là chiếc khăn tay Lucia tự may đã trao cho anh.
“Khi trở về… mọi thứ chắc cũng sẽ như trước thôi.”
Lần này, phản ứng của Lucia có phần dữ dội hơn thường lệ. Nhưng rồi Herwin lại tự nhủ, khi anh trở về từ Phương Bắc, cả hai sẽ lại trở về mối quan hệ bạn bè như xưa, không gượng gạo, không xa lạ.
Bởi từ trước đến nay, vẫn luôn như vậy.
***
Ba ngày. Kể từ hôm bị Herwin cự tuyệt, suốt đúng ba ngày liền, Lucia không hề bước chân ra khỏi phòng.
Ngày đầu tiên, tiếng khóc thê lương của cô vang vọng trong căn phòng khép kín, như đâm thẳng vào tim từng người trong phủ, khiến bầu không khí cũng chìm vào u ám.
Ngày thứ hai, bên trong tuyệt nhiên không còn một động tĩnh nào. Cửa phòng bị khóa chặt, khiến ai nấy cũng thấp thỏm, lo sợ cô sẽ nghĩ quẩn mà làm điều dại dột.
Mãi đến ngày thứ ba, khi nghe được âm thanh kéo sột soạt của dây chuông từ trong phòng vọng ra, mọi người mới dám thở phào, cảm thấy phần nào yên tâm.
Thế nhưng, suốt ba ngày ấy, ngoài Sein ra, Lucia tuyệt nhiên không cho bất kỳ ai bước vào phòng. Ngay cả mẹ cô, bà Julian, cũng bị khước từ.
Sang ngày thứ tư, vào buổi sáng, cuối cùng Lucia cũng rời khỏi buồng và bước xuống phòng ăn.
Ông Johan và bà Julian, vốn đang uể oải cầm dao nĩa, thấy con gái liền giật mình ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng dán chặt vào người cô. Đôi mắt xanh trong tưởng như đã tắt lịm từ mấy hôm trước, nay dù vẫn vương chút u ám, nhưng đã có phần tươi tỉnh trở lại.
“Con ngủ ngon chứ?”
“Vâng…”
“Lucia, mau lại đây nào! Con chắc đói lắm rồi?”
Khác với ông Johan chỉ cất được một lời ngắn ngủi, bà Julian vội vàng kéo con gái ngồi xuống bên mình. Bà hấp tấp sai người hầu mang thêm bữa sáng, rồi liên tục đưa mắt dò xét cô.
Trong lòng bà chất chứa biết bao câu hỏi: Con thật sự ổn chứ? Có chỗ nào đau không? Nỗi buồn đã vơi đi chút nào chưa?,... Nhưng lại chẳng dám thốt thành lời.
Chỉ vắng bóng ba ngày, vậy mà khí chất của Lucia đã đổi khác quá nhiều. Nụ cười từng khiến ai nhìn cũng thấy ấm áp, vẫn còn đó… Nhưng giờ đây, giữa cô và mọi người lại có một bức tường vô hình khó lòng vượt qua.
Không chỉ bà Julian, mà cả ông Johan cũng nhìn thấu sự thay đổi ấy.
Chẳng mấy chốc, phần ăn của Lucia được dọn lên. Ba người lặng lẽ cầm dao nĩa, cùng ăn bữa sáng đang dang dở.
“Con gái à… thức ăn có hợp miệng không? Nếu có món nào con muốn, cứ nói. Cha sẽ dặn bếp trưởng chuẩn bị cho con.”
Bà Julian gắng lấy hết can đảm mở lời. Lưỡi dao trên tay Lucia khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn mẹ.
Trái với lo lắng của bà Julian, ánh mắt xanh của cô không hề trống rỗng, mà trong trẻo như ngày thường.
“Vâng, con sẽ nói ạ. Cảm ơn mẹ đã lo cho con.”
Bà Julian khẽ thở phào. Cảm giác như con gái đã trở lại với dáng vẻ quen thuộc ngày nào, bà liền sốt sắng tiếp lời, cố gắng kéo dài câu chuyện.
Lucia cũng chăm chú lắng nghe, gật đầu đáp lại, thậm chí còn đan xen vài câu đùa nhẹ nhàng.
“Con… thật sự đã ổn rồi sao?”
Giọng trầm mà nặng nề của ông Johan vang lên khắp phòng ăn. Chủ đề mà mọi người đều cố tình tránh né, cuối cùng lại được ông trực diện thốt ra. Bà Julian hoảng hốt ngoái lại ông, đôi mắt hiện lên sự lo âu.
Nhưng Lucia, đón nhận ánh nhìn sắc bén ấy từ cha, chỉ khẽ cong môi cười.
“Vâng, con ổn rồi ạ. Thật có lỗi vì đã khiến cha mẹ phải lo lắng.”
Lời đáp nghe tích cực là vậy, nhưng giữa hai hàng lông mày của ông Johan vẫn hằn rõ sự nhíu chặt.
“Được rồi… Nếu con nói ổn, thì cha sẽ tin là ổn.”
“Vâng, tất nhiên ạ.”
Bà Julian ngồi một bên, bà vốn lo sợ hai cha con sẽ căng thẳng, nhưng sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, giờ bà mới buông lỏng đôi vai cứng đờ vì hồi hộp.
“Cha.” Lucia chợt mở lời, “Chuyện xem mặt… khi nào thì con có thể bắt đầu?”
Ông Johan thoáng khựng lại, chén nước đang đưa lên miệng dừng lại ở khoảng không. Ông ngước lên nhìn con gái, dường như chẳng ngờ được chính miệng cô lại đề cập đến việc này trước.
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua trước khi ông đáp lại:
“Chỉ cần con sẵn sàng, thì bất cứ lúc nào cũng được.”
“Vậy, xin cha hãy thu xếp cho con ngay từ ngày mai.”
“Lu, Lucia… chẳng phải quá gấp gáp sao?” Bà Julian vội chen vào ngăn cản, nhưng cô chỉ dán ánh mắt thẳng vào ông Johan.
“Có thể chứ, thưa cha?”
“Được. Cha sẽ làm theo ý con.”
“Cảm ơn cha.”
Ánh mắt Lucia lặng xuống, trĩu nặng.
Ông Johan hắng giọng, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Nhưng dù sao, cũng cần gửi thư đến các gia tộc liên quan. Như lần trước con đã thấy, có bốn gia đình ứng tuyển. Con có thể chọn một người để gặp, hoặc cũng có thể lần lượt gặp cả bốn, rồi hẵng quyết định ai phù hợp.”
“Con sẽ xem lại tài liệu cha đưa hôm trước, rồi nói rõ sau.”
“Được.”
Ông Johan đứng dậy, định rời khỏi phòng ăn. Nhưng ngay trước ngưỡng cửa, ông khựng lại và nói.
“…Đừng gắng sức quá, con gái.”
Giọng nói vốn luôn nghiêm khắc của ông Johan nhưng nay lại hiền hậu và dịu dàng đi rất nhiều, chứa đựng nguyên vẹn nỗi lo của ông dành cho con gái. Lucia bất giác thấy nghẹn ngào, chỉ có thể khẽ gật đầu đáp lại.
Khi ông Johan rời đi, căn phòng chìm trong tĩnh lặng ngắn ngủi. Bà Julian hiểu chồng mình hơn bất cứ ai, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Lucia, truyền sang cho con gái sự ấm áp của gia đình.
“Lucia, con không cần phải gượng ép đâu. Cứ đi theo nhịp của riêng mình. Chúng ta… mãi mãi sẽ ở bên con.”
“Vâng…”
Đón nhận lời vỗ về ấy, Lucia lặng lẽ cúi xuống dùng bữa. Đôi mắt xanh khẽ nhòe đi, rồi cô lại nhanh chóng ngẩng lên, cố kìm nén những mảnh cảm xúc đang cuộn trào nơi lồng ngực.
***
Trở về phòng, Lucia ngồi vào bàn và lật giở những tập hồ sơ mà ông Johan đã chuẩn bị sẵn về các ứng viên.
Tổng cộng có bốn người: từ con trai một vị tử tước đến cả dòng họ hầu tước, địa vị khác nhau, tuổi tác chênh lệch từ một đến năm tuổi. Thậm chí có một người nhỏ hơn cô một tuổi.
Trong từng tập hồ sơ, từ thân thế, gia quyến, chức vụ trong gia tộc, sản nghiệp cho đến lịch sử gia phả… tất thảy đều được ghi chép cặn kẽ, chi li đến mức khiến người ta phải cảm thán.
“…Cha đã bỏ công sức tìm hiểu đến mức này sao.”
Càng đọc, cô càng thấy tình yêu thương của ông Johan hiện rõ. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh thuở bé được cha ôm ấp, chơi đùa một cách dịu dàng lại chập chờn hiện về trong kí ức cô.
Sau khi lướt qua tất cả, Lucia ngả lưng tựa vào ghế, ngước nhìn lên trần nhà.
Không một ai khiến cô thấy rung động. Dù có nghe qua tên tuổi đôi lần, nhưng tất cả đều chỉ dừng ở mức xa lạ, chẳng để lại ấn tượng gì. Trong mắt cô, họ đều như nhau.
Có lẽ vì cô đã chẳng còn trông mong gì vào tình yêu nữa, nên cũng không còn kỳ vọng. Dù sao, đây vốn chẳng phải một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng tình cảm.
“Đều chẳng khác biệt là mấy… vậy thì cứ gặp cả bốn người một lần cũng tốt.”
So với những dòng chữ khô khan ghi trong hồ sơ, một buổi gặp ngắn ngủi thôi cũng sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về con người thật sự của đối phương.
Dù sao, hôn nhân là chuyện cả một đời. Người sẽ chung sống cùng cô suốt quãng đường ấy là ai, thì cô phải tự thân trải qua mới biết.
Lucia chẳng mong cầu gì nhiều. Chỉ cần một người có tính cách vừa phải, phù hợp với mình, và quan trọng nhất là đủ chân thành, vậy là đủ. Dù đối phương có nghĩ sao, cô cũng biết rõ… bản thân mình sẽ không còn có thể yêu ai thêm nữa.
Lucia nhắm chặt mắt, rồi từ từ gượng dậy khỏi lưng ghế. Trên bàn, vẫn còn đặt bức chân dung của Herwin, chiếc hộp nhạc cất giữ những món đồ quý giá, cùng cuốn nhật ký mà mấy ngày trước cô đã lấy ra đọc trong lúc uống rượu.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, hình bóng Herwin lập tức ùa về.
Cứ ngỡ ba ngày trôi qua trong nước mắt đã đủ để xả hết tình cảm cô dành cho anh, vậy mà trái tim vẫn còn nhói đau.
Những món đồ từng là bảo vật quý nhất đối với cô, chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, lại hóa thành những thứ cô không dám nhìn.
Nếu còn để nguyên ở đó, e rằng những cảm xúc đã khó khăn lắm mới gượng ép dẹp bỏ lại sẽ ùa về chiếm lấy tâm trí. Nghĩ là làm, Lucia vội đứng lên, gom hết những vật có liên quan đến Herwin.
Trong lúc thu dọn, không ít lần trong lòng cô dấy lên mong muốn được giữ lại đôi chút gì đó về anh. Nhưng cô nghiến răng, cưỡng ép mình phải kiềm chế, nhét toàn bộ vào trong một chiếc hộp.
“Giờ chỉ cần gọi Sein tới… bảo đem đi vứt bỏ là…”
Ngón tay vừa chạm vào dây chuông, cô khựng lại. Đúng là chỉ cần vứt bỏ hết thảy, mọi vương vấn cũng sẽ biến mất. Nhưng… cô vẫn không làm được.
Cuối cùng, Lucia mím chặt môi, rụt tay lại, rồi ôm lấy chiếc hộp. Cô đi đến căn phòng cô ít khi ghé tới nhất: phòng chứa váy áo cũ. Nơi đây chất đầy những bộ đã lỗi mốt hay chật chội mà không thể mặc vừa nữa.
Cô giấu chiếc hộp sâu vào trong tủ quần áo, giữa tầng tầng lớp lớp vải vóc.
Lucia nhìn đăm đăm vào chiếc hộp bị che khuất giữa đống y phục ấy thật lâu. Chẳng bao lâu sau, đôi mắt cô khẽ chớp, kéo theo một tiếng thở dài nặng nề.
Mọi xúc cảm dồn nén trong mắt dần lắng xuống. Và khi cánh cửa tủ khép lại…
Ấy chính là khoảnh khắc người con gái suốt mười ba năm chỉ biết hướng về duy nhất một chàng trai… rốt cuộc cũng đã chịu buông tay.
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook