Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 4
Nghe phiên bản audio của truyện:
“Xin lỗi vì mình gọi cậu là… xinh đẹp. Tại vì Herwin trông thật sự giống… thật sự rất đẹp… à không, ý mình là đẹp trai, cứ như thiên thần vậy nên mình mới nói thế thôi…”
Những lời cô bé thốt ra tuy vụng về, nhưng chứa đầy sự chân thành và áy náy dành cho Herwin.
Cái bướng bỉnh của anh rất cứng, anh từng thề sẽ không đời nào mềm lòng trước bất cứ điều gì, giờ thì nó lại đang bắt đầu tan ra như tuyết phơi dưới ánh mặt trời.
“…Tôi cũng xin lỗi vì đã nổi giận. Tôi biết cậu không cố ý chọc tôi.”
Thật ra anh đã biết Lucia không hề cố tình trêu chọc mình từ trước đó rồi. Nhưng cảm giác khó chịu đã khiến anh phản ứng ngược lại và hơi quá mức.
“Hehe, vậy là tụi mình làm hòa rồi, đúng không?”
Lucia lần đầu tiên nở một nụ cười rạng rỡ đến thế. Hàng lông mi cong cong và đôi mắt sáng như vầng trăng nhỏ khiến Herwin thấy tim mình khẽ rung động, anh còn không nhận ra hai má anh lúc ấy đã đỏ ửng lúc nào không hay.
Cô kéo nhẹ tay áo anh – và thế là cả hai ngồi xuống sàn cạnh nhau.
“Herwin cũng đến đây vì tiệc tân niên hả?”
“Ừ, đúng thế.”
“Bình thường cậu sống ở đâu?”
“Phải đi xe ngựa suốt mấy ngày mấy đêm, nơi đó cách nơi này rất xa. Ở đó còn lạnh hơn chỗ này nữa.”
“Hả? Lạnh hơn cả ở đây sao? Mình thấy chỗ này đã lạnh lắm rồi.”
“Thì ở đây cũng lạnh thật, nhưng kiểu lạnh này vẫn còn bình thường.”
Cứ như chưa từng cãi nhau, cả hai nói chuyện với nhau rất tự nhiên, như một đôi bạn thân nhỏ.
Thế rồi, khi hai đứa bắt đầu hỏi thăm về nhau và trò chuyện nhiều hơn, chúng dần trở nên thân thiết. Đến mức khi người lớn quay lại, cả hai đã chơi đùa vui vẻ, cười khanh khách với nhau.
“Các con làm hòa rồi sao?”
“Vâng ạ! Herwin là bạn con rồi!”
“Mẹ ơi mẹ! Cái này Lucia tặng con đấy!”
Hai đứa trẻ chạy đến cha mẹ mình với khuôn mặt rạng rỡ, hào hứng kể về những trò chơi, những gì đã nói với nhau, như thể muốn kể hết mọi chuyện chỉ trong một hơi thở.
Thấy cả Lucia và Herwin đều cười toe toét, hai cặp vợ chồng cũng mỉm cười hài lòng.
***
“Uaaah… em bé kìa.”
“Dễ thương nhỉ? Em trai tôi đấy.”
“Cậu nói tên em ấy là Henry phải không?”
“Ừ. Henry Peneus. Hết tối nay là tròn hai tuổi.”
Chỉ còn một ngày nữa là sang năm mới. Sau khi trở nên thân thiết một cách nhanh chóng – trái ngược hoàn toàn với cái hôm đầu cãi nhau – Herwin đã dắt Lucia tới phòng em trai mình là Henry để chơi cùng.
Henry là cậu bé mà tất cả mọi người đều đã gặp trong buổi đầu tiên, nhưng cả hai chỉ thấy thoáng qua vì rắc rối ngày hôm đó, và bây giờ họ mới có dịp nhìn kỹ hơn khi đến tận phòng của đứa bé.
Henry chỉ vừa mới biết chạy lon ton, không chịu đứng yên lấy một giây, cứ lăng xăng khắp phòng như một chú sóc nhỏ.
Lucia thấy thú vị vì Henry trông giống Herwin như hai giọt nước.
Đang ngắm nhìn gương mặt Henry mà cô liên tưởng đến Herwin rồi tới cả cha của hai người họ là công tước Haile. Lucia bất ngờ chạm mắt với đôi đồng tử màu đỏ ấy của Henry khiến cô cũng phải tròn xoe mắt vì kinh ngạc.
Khác với ánh nhìn sắc lạnh của Herwin, đôi mắt tròn tròn của Henry dịu dàng hơn nhiều, và cậu bé cứ lặng lẽ đứng đó nhìn Lucia.
“C- Cái gì thế?”
“Hình như nó thấy cậu là lạ đấy.”
“Lạ gì chứ? Chưa ai từng nói thế nhé…”
“Cậu á… trông… rất lạ.”
Trong đầu Herwin lóe qua mấy chữ như “giống tiên” hay “xinh xắn”, nhưng anh lại không thể thốt thành lời.
Lucia bắt đầu phụng phịu, tưởng rằng bản thân lại bị chê nữa rồi. Herwin định lên tiếng chữa lời, nhưng cùng lúc đó…
“Aưaa!”
Từ phía xa, Henry đã nhanh như chớp chạy tới, đôi tay bé xíu vung lên và dừng lại ngay trước mặt Lucia.
Cậu bé chẳng làm gì cả, chỉ đứng sững trước mặt im lặng nhìn cô.
“Henry, em làm gì vậy?”
Không chịu nổi sự im lặng kỳ quặc đó, Herwin buộc phải lên tiếng. Khi nghe được tiếng anh trai, Henry quay đầu lại nhìn anh trai.
“Herwin!”
“Ừ, em có chuyện gì với Lucia sao?”
“Lusia! Lusia!”
“Đúng rồi, là Lu-ci-a đấy. Nào, thử nói lại xem: Lu-ci-a!”
“Lu-sia!”
“Không, không phải Lusia, mà là Lucia.”
“Lu-sia!”
Henry cứ thế lặp đi lặp lại theo Herwin. Đối với Lucia – người chưa từng chơi với em bé nào nhỏ hơn mình – thì cảnh tượng này thật mới lạ và đáng yêu vô cùng.
“Nhóc nói giỏi ghê.”
“Nó học nhanh hơn tụi nhóc cùng tuổi đấy.”
“A ba ba… A ư!”
Đột nhiên Henry bỏ đi sang chỗ khác. Cậu bé chui đầu vào một trong những hành lý lớn mà gia đình mang từ phương Bắc đến, loay hoay lục lọi gì đó.
Lucia nhìn cái mông nhỏ lắc lư mà bật cười rồi nói:
“Cậu biết không? Cậu với Henry giống nhau lắm đấy!”
“Vậy à? Tôi chẳng thấy thế.”
“Có mà! Giống cực luôn! Cả công tước nữa – ba người giống nhau như đúc đấy!”
“Khụm…! Với ba thì… giống là đúng rồi.”
Nghe Lucia nói mình giống công tước Haile khiến khóe miệng Herwin hơi giật nhẹ, có vẻ anh vừa ngượng vừa tự hào.
Trong lúc đó Henry từ trong đống hành lý chạy ra và lúc lắc chạy đến, tay ôm theo một quyển truyện tranh dành cho trẻ em.
“Này này!”
“Sách à?”
Henry đưa quyển truyện cho Lucia, Cô bé bối rối nhận lấy rồi quay sang cầu cứu Herwin bằng ánh mắt.
“Henry, em muốn đọc sách hả? Anh đọc cho em nghe nhé.”
“Không! Lusia! Lusia đọc!”
Herwin định lấy quyển truyện từ tay Lucia để giúp cô đọc, nhưng Henry lập tức phản đối lắc đầu liên tục.
Lần đầu tiên bị chính em trai từ chối, Herwin cảm thấy như bị phản bội, đứng thẫn ra vì sốc.
Cuối cùng, Henry giằng lấy quyển sách khỏi tay Herwin rồi lại đưa cho Lucia bằng hai tay.
“Lu-sia! Lu-sia!”
“Nhưng… chị đâu có biết đọc rõ đâu…”
Cô mới chỉ vừa bắt đầu học chữ không lâu, nên không thể đọc trôi chảy được. Trong lúc Lucia còn bối rối thì Henry bất ngờ ôm lấy cô.
Mùi hương em bé mềm dịu, mái tóc đen mềm mại chạm nhẹ vào mũi Lucia.
Henry lật lật quyển sách trong tay Lucia, rồi dừng lại ở một bức tranh.
“Lu-sia!”
Cậu bé chỉ vào trang đó bằng ngón tay bé xíu.
Trên tranh vẽ một cô gái với mái tóc nâu uốn nhẹ, mắt xanh trong như bầu trời – đang ngồi giữa khu rừng thưởng hoa.
“Em đang nói… người này là chị sao?”
“Ừm! Lu-sia!”
Henry gật đầu rạng rỡ, miệng cười toe toét.
Lucia nhìn bức tranh với vẻ thích thú. Dù chỉ là tranh vẽ, nhưng việc Henry nói cô giống một người xinh đẹp như thế khiến cô thấy thật vui.
Lucia mỉm cười thật dịu dàng – và đúng lúc ấy, cả Herwin vừa bị tổn thương lẫn Henry đều sững người lại, hai anh em cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Chụt.
Ngay lúc đó, một thứ gì mềm mềm ướt ướt bỗng hôn nhẹ lên má Lucia khiến Cô giật mình ngẩng lên nhìn — thì ra là Henry, cậu bé đang cười tít mắt nhìn mình.
"Lu-sia! Là của em!"
Herwin, người đã tận mắt chứng kiến cảnh em trai mình hôn Lucia thì đứng đơ người, miệng há ra vì sốc.
Khoảnh khắc ấy, trong lồng ngực anh vang lên một tiếng “phựt”, tim như có tia lửa vừa bắn ra!
“Henry!!!”
“Kyahaha! Của em! Của em!”
“Lucia KHÔNG phải của em! Lại đây mau!”
“Ưưư, không cơ, không cơ.”
“Hừ, em mà không nghe lời thì anh mắng đấy!”
Mặc cho Henry vùng vẫy, Herwin kiên quyết kéo nhóc em ra khỏi Lucia, nhất định không để Henry bám dính cô bé nữa.
Lucia đưa tay xoa má, khẽ bật cười nhìn hai anh em nhà Peneus chí chóe với nhau.
“Ừm… mình không sao mà...”
Nhưng không ai nghe thấy cô nói cả.
***
“Ưwaaa! Hewin xấu! Hewin đáng ghét!!”
“Đừng khóc nữa nào, bé yêu. Herwin, con đã làm gì mà Henry khóc to thế hả?”
Trước câu hỏi của bà Scarlett, Herwin bĩu môi quay đi, mặt phụng phịu vô cùng.
“Con không biết!”
“Con trai dạo này lạ thật đấy…”
Bà Scarlett nghiêng đầu khó hiểu, nhưng khi Henry lại bắt đầu nức nở thì bà lập tức quay sang dỗ dành
“Nhóc Henry của mẹ ngoan nha, đừng khóc nữa nào~”
Đôi mắt Henry đã đỏ hoe.
Chỉ vài phút trước, khi cậu bé hôn lên má Lucia, Herwin đã ngay lập tức kéo em mình ra khỏi cô. Không chịu nổi uất ức, Henry òa khóc, và bà Scarlett từ phòng bên vội vàng chạy sang.
Bà Scarlett hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cho đến bây giờ hai anh em Herwin và Henry chưa từng cãi nhau lần nào, mối quan hệ của hai anh em vốn rất khăng khít. Herwin luôn chăm sóc em vô cùng chu đáo, và Henry thì cũng rất quấn quýt với anh trai. Vậy mà mới tới thủ đô chưa bao lâu đã ra nông nỗi này.
Bà Scarlett thở ra một tiếng khó hiểu. Và lúc ấy, ánh mắt bà chợt bắt gặp Lucia đang đứng một góc.
“Lucia, nếu con không thấy phiền… con có thể kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”
Herwin – nãy giờ cố tình không nhìn mẹ – lập tức giật mình hoảng hốt, tay chân luống cuống hết cả lên.
Nhận ra điều đó, bà Scarlett liền… giả vờ không thấy, không thèm liếc sang con trai lấy một cái, mà chỉ nở một nụ cười hiền dịu nhìn Lucia.
“Ờ… thì là… chuyện là…”
Lucia lúng túng quay qua nhìn bà Scarlett rồi lại nhìn sang Herwin để dò xét tình hình.
Bà Scarlett vẫn mỉm cười hiền hậu… nhưng lại tỏa ra sự nhắc nhở kiên định “con cứ nói thật ra đi”, còn Herwin thì trợn tròn mắt liên tục lắc đầu “đừng có nói!!”
Lucia hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nếu trả lời thì sợ Herwin sẽ giận, nhưng không trả lời thì lại cảm thấy như đang bất kính với người lớn.
Cô bé cứ suy nghĩ tới lui trong đầu một hồi lâu rồi bỗng nhắm chặt mắt lại, hét lên:
"Her… Herwin hôn cháu ạ!!"
"Ơ?"
"C-cái gì!? K-khi nào chứ!!"
Bà Scarlett thì ngạc nhiên, còn Herwin thì sốc hơn cả bà Scarlett.
Má Herwin lập tức đỏ bừng y hệt với Lucia khi nói ra câu đó. Nghe Herwin vội phản bác thì Lucia mới chợt nhận ra mình nói nhầm, cô há hốc miệng không biết giải thích làm sao.
"À, à… ý con là… Henry hôn cháu! Rồi Herwin chạy lại kéo Henry ra nên…"
"À ra là thế à?"
Bà Scarlett lập tức hiểu chuyện. Bà nhìn xuống con trai bằng một ánh mắt bí hiểm phảng phất một sự… “nghi ngờ”.
Henry còn nhỏ, thấy Lucia dễ thương nên hôn má cũng không có gì lạ. Nhưng phản ứng của Herwin thì khá bất thường.
Trẻ con thì trẻ con, nhưng việc chạy tới ngăn em trai không cho hôn cô bé… nghe sao cứ… đáng ngờ.
Bà Scarlett thầm nghĩ, ‘Ôi chao, lúc nãy thì ra vẻ ghét bỏ người ta lắm mà.’
“Cậu… đáng lẽ phải yên lặng đi!”
Herwin lầm bầm nhỏ tiếng với Lucia.
“Nhưng mà người lớn hỏi thì sao không trả lời được…”
Herwin bước sát lại gần cô định phàn nàn thêm mấy câu, nhưng khi thấy hai mắt Lucia trở nên long lanh vì lo lắng thì anh đành ngậm miệng lại không nói nữa.
Khi còn ở phương Bắc, bà Scarlett chưa từng thấy con trai mình phản ứng như vậy bao giờ.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên Herwin gặp một bạn cùng tuổi?
Hay là vì… anh thực sự có cảm tình với Lucia?
Dù thế nào thì… cũng đáng yêu thật.
Bà Scarlett vừa cười vừa nhìn hai đứa trẻ. Một lúc sau, trong mắt bà bỗng nhiên ánh lên vẻ nghịch ngợm.
"Ôi chao, hình như bé Henry quý Lucia lắm thì phải. Coi chừng sau này lớn lên lại cứ bám theo Lucia suốt đấy nhé~"
Như cố chứng minh lời mẹ, Henry cùng lúc ấy cũng reo lên:
“Lu-sia! Lu-sia!”
“Lucia này, con thấy bé Henry thế nào? Cô lúc nào cũng hoan nghênh con trở thành con dâu của cô đấy.”
“Dạ? Cháu… cháu cũng được ạ.”
Lucia đáp lại một cách ngơ ngác. Cô nói “được” là vì… cảm giác phải trả lời như vậy thôi – thật lòng thì cô vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết ý nghĩa câu nói đó.
Ngược lại, Herwin thì hoàn toàn hiểu rõ điều mẹ mình đang ám chỉ.
“Mẹ! Sao Lucia lại phải làm con dâu nhà mình chứ!”
“Sao lại không nào. Henry thích con bé mà. Sau này lớn lên, nếu hai đứa thích nhau thì cũng là chuyện tốt còn gì?”
“Lucia thì tuyệt đối không được!”
“Ôi trời, sao con lại phản ứng dữ vậy. Hai đứa thích nhau thì có sao. Hay là con cũng thích Lucia?”
Bà Scarlett cố nén cười, dùng ánh mắt đầy tinh quái nhìn Herwin khiến mặt cậu bé đỏ bừng như muốn bốc cháy.
Herwin đang tức tối đỏ mặt thì vô thức quay sang nhìn Lucia, cô hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì. Thấy thế má anh lại đỏ bừng hơn nữa.
“Ai… ai mà bảo là thích chứ! Tôi không thích Lucia đâu nhé!!”
Đó là một lời nói dối vì xấu hổ, và bà Scarlett nhìn thấy điều đó rất rõ. Nhưng Lucia thì không.
“Ơ… thế Herwin… ghét mình… sao?”
“Không, không phải thế…”
Vì quá bối rối Herwin quên mất phải lựa lời, đúng lúc đó Lucia ngẩng lên với đôi mắt to tròn long lanh.
“Mình… mình thích Herwin lắm… mà Herwin lại ghét mình…!”
Uaaaaaaa!!
Lucia bật khóc nức nở vì tủi thân. Herwin Hoảng hốt vụng về dỗ cô.
“Không phải vậy đâu! Tôi… tôi xin lỗi. Đừng khóc mà…”
Nhưng rồi đột nhiên, không biết vì uất ức do bị mẹ chọc ghẹo hay vì thấy Lucia khóc, Herwin cũng bắt đầu… mếu máo.
Thế là hai đứa cùng khóc. Và như bị lây, Henry vốn dĩ chẳng hiểu gì – cũng hòa vào khóc theo.
Cả phòng vang lên một bản hợp xướng… đầy nước mắt.
“Gì vậy, này các con – mẹ chỉ đùa chút thôi mà. Nín, nín nào…”
“Uwaaaa! Herwin nói ghét con!!”
“Không phải! Tôi thích Lucia mà! Mẹ thật xấu xa…!”
“UAAAAAAAA!!”
“Chà… trời đất…”
Tiếng khóc vang lên từ khắp nơi khiến bà Scarlett chỉ biết ôm trán thở dài.
Bà Scarlett thở dài, dù sao thì đúng là quả báo nhãn tiền, nghĩ vậy bà vội vàng dỗ ba đứa trẻ cho đến khi bà Julian chạy sang giúp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook