Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ngày có một cuộc hẹn quan trọng, Lucia vẫn làm như mọi khi, nhờ các hầu gái giúp mình trang điểm, chải chuốt. Thế nhưng khác với thường ngày, gương mặt các hầu gái đầy u ám, ánh mắt cứ dõi theo Lucia đang nhắm mắt một cách ái ngại.

Cũng phải thôi. Bởi lẽ hôm nay cô trang điểm lộng lẫy chính là để đi xem mắt.

Mới chỉ vài ngày trước thôi, họ còn hết lòng cổ vũ, mong cô và Herwin có thể thành đôi. Nhưng tình thế bỗng xoay chuyển thế này, trong lòng ai cũng thấy nặng nề.

Tất nhiên, khi Lucia xuất hiện trong bộ dạng khóc nức nở lần trước, họ đã mơ hồ đoán được giữa cô và Herwin đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng chẳng ai ngờ cô lại sớm đồng ý đi xem mắt đến vậy.

“Đã xong rồi, tiểu thư.”

“Đã xong rồi, tiểu thư.”

Nghe lời hầu gái, Lucia mở mắt ra. Như dự đoán, hình ảnh trong gương phản chiếu lại là một Lucia tuyệt mỹ.
Nếu lần trước lối trang điểm tươi sáng tôn lên nét đáng yêu thì lần này là phong cách trầm lắng, đoan trang, toát ra vẻ dịu dàng kín đáo.

Dường như bản thân Lucia cũng hài lòng, khóe môi vốn hạ xuống bèn khẽ nhếch lên.
“Cảm ơn nhé, lần này mọi người cũng làm rất tốt.”

“………”

Đáng lẽ nên vui mừng trước lời khen của chủ nhân, nhưng chẳng ai tỏ ra hân hoan. Ngược lại, nụ cười của cô khiến họ càng thấy chua xót, như sắp khóc.

“Mọi người sao thế? Ai nhìn vào lại tưởng tôi sắp bị lôi đi đâu mất vậy.”
“Nhưng… tiểu thư. Sao lại đột ngột đi xem mắt thế này chứ. Quá vội vã rồi ạ.”
“Đúng vậy. Mới chia tay chưa bao lâu mà… Hự!”

Một hầu gái chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đưa tay che miệng. Cô ấy lo sợ nhìn về phía Lucia, nhưng cô chỉ cười nhạt.

“Nói cho đúng đi. Không phải chia tay mà là tôi bị từ chối. Vốn dĩ… chúng ta chưa từng là một đôi.”
“Tiểu thư…”

“Vả lại, mọi người đừng trách cha. Chính tôi là người đã nói muốn đi xem mắt trước.”

Lucia đứng dậy, chỉnh trang y phục, chuẩn bị bước ra ngoài.

“Tiểu thư, đã đến giờ rồi ạ.”

Đúng lúc ấy, Aaron xuất hiện. Bỏ lại những tiếng thở dài tiếc nuối của hầu gái phía sau, Lucia cùng Sein bước xuống tầng một.

“Ơ? Cha.”

Khi chuẩn bị lên xe ngựa, Lucia trông thấy ông Johan đang đứng ngay trước cửa. Tựa như ông ấy đã chờ sẵn cô từ trước, hai tay chắp sau lưng, dáng đứng điềm tĩnh.

“Hôm nay là ngày con đi xem mắt, phải không?”
“Vâng. Hôm nay con sẽ gặp ứng cử viên đầu tiên.”
“……”

Ông Johan lặng lẽ quan sát gương mặt của Lucia. Không còn là vẻ u sầu, chìm sâu trong tuyệt vọng như những ngày trước. Bây giờ, cô lại bình thản như thể chuyện đau lòng kia chưa từng xảy ra.

Nhưng trong mắt ông Johan, sự bình thản ấy ngược lại càng khiến ông thêm bất an.

Mới chỉ một tuần trôi qua kể từ khi con gái ông bị từ chối. Trong khi tình đơn phương ấy đã kéo dài hơn mười năm, lẽ thường thì quá trình hồi phục hẳn sẽ phải lâu hơn nhiều.

‘Không phải là đang gắng gượng quá sức đấy chứ.’
Ông Johan lo cô đang tự dồn ép bản thân, để bận rộn tới mức không còn thời gian suy nghĩ. Lời muốn nói thì nhiều, nhưng ông Johan chỉ mấp máy môi rồi kìm lại, chọn cách nói ngắn gọn.

“Cứ thoải mái mà xem xét đi. Nếu trong bốn người chẳng có ai hợp ý con, thì nói với cha. Cha sẽ tìm thêm ứng cử viên khác cho con.”

“Vâng, con sẽ làm vậy. Giờ cũng sắp đến giờ hẹn rồi, con đi đây.”

Lucia khẽ cúi đầu nhận lấy cử chỉ ân cần của ông Johan, cô bước lên cỗ xe ngựa. Ngay cả khi bánh xe đã lăn đi được một quãng, cô vẫn thấy bóng cha đứng nguyên tại chỗ. Chỉ đến khi căn nhà khuất khỏi tầm mắt, Lucia mới từ từ quay đầu lại phía trước.

“Phù......”
Một tiếng thở dài bật ra, chẳng rõ vì căng thẳng hay mệt mỏi.

“Tiểu thư, người thấy hồi hộp sao?”
Sein ngồi đối diện hỏi nhỏ. Lucia khẽ lắc đầu, gượng nhếch môi cười.

“Chỉ là...... bỗng nhận ra mình sắp thật sự kết hôn rồi.”

“Người mới đi gặp mặt thôi, còn chưa đính hôn cơ mà.”

“Nhưng một khi đã đính hôn, thì kết hôn cũng chẳng còn xa. Chỉ mong đối phương không phải kẻ kỳ lạ là đủ rồi.”

“......”

Sein nghiêng đầu, liếc nhìn Lucia đang tựa cằm vào tay, mắt dõi ra ngoài cửa sổ. Sein cũng như ông Johan, không khỏi lo lắng.

“Tiểu thư, người thật sự ổn rồi chứ?”

Lucia nở một nụ cười mơ hồ, trả lời bằng giọng khó đoán.
“Ừm, ai mà biết được.”

“Thấy tiểu thư mau chóng vượt qua như vậy, tôi mừng thì mừng... nhưng đồng thời cũng lo lắng. Chỉ e là người đang gắng gượng quá mức.”

Lucia im lặng trong chốc lát. Nhớ lại ba ngày đầu tiên sau khi thất tình, khi cảm xúc như bão tố cuộn trào, nuốt chửng cả lý trí, cô hiểu sự lo lắng ấy không phải vô cớ. Nhưng cũng chính vì đã để bản thân dốc cạn mọi cảm xúc trong ba ngày đó, nên giờ đây cô mới có thể đứng dậy nhanh hơn mình tưởng.

Tất nhiên, tình cảm dành cho Herwin không hề biến mất. Chỉ là... cô đã học cách buông bỏ những luyến tiếc mà thôi.

‘Herwin và mình, rốt cuộc đến cuối cùng là không có duyên.’
Như lời Herwin đã nói, cùng lắm cũng chỉ là bạn. Đó chính là giới hạn duy nhất giữa hai người.

Khi đã can đảm thừa nhận điều mà bấy lâu vẫn lảng tránh, tâm trí cô bỗng nhiên trở nên sáng sủa lạ thường. Sáng đến mức, nếu một ngày nào đó Herwin công khai qua lại cùng Arista hay bất kỳ ai khác, cô cũng có thể bình thản chấp nhận.

“Có lẽ là nhờ câu nói của chị chăng.”

“Dạ? Tiểu thư vừa nói gì vậy?”
Sein nghiêng đầu khó hiểu.

Lucia khẽ bật cười, giọng chậm rãi như tự nói với chính mình:
“Tôi đã luôn dốc hết lòng với Herwin. Vậy nên giờ đây, tôi đã không còn chút luyến tiếc hay nỗi buồn nào nữa. Chỉ là một tình cảm mà, dù đã cố gắng hết sức, cũng chẳng thể thành.”

“......Vậy sao.”

“Đúng vậy. Thế nên khi về đến nhà, hãy giúp tôi nói lại khéo léo với những người khác nhé. Dẫu là tôi thì cũng rất khó chịu khi bị nhìn bằng ánh mắt thương hại.”

Hiểu rằng tiểu thư đang ngầm chỉ các hầu gái, Sein khẽ gật đầu.

“Vâng, tôi sẽ dặn dò chắc chắn để không ai nhắc đến chuyện đó nữa.”

Có những lúc, một lần im lặng còn có giá trị hơn trăm lời an ủi. Lần này cũng vậy, Sein lặng lẽ đứng bên cạnh, và sự hiện diện ấy đã giúp Lucia rất nhiều.

“Cảm ơn chị, Sein.”

“Có gì đâu ạ. Thực ra tôi chẳng làm được gì cả.”

Đúng lúc ấy, cỗ xe ngựa dừng lại. Nhìn qua khung cửa, Lucia thấy quán trà, nơi hẹn gặp mặt. Sein nhanh tay chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của tiểu thư.

“Tiểu thư, mong rằng lần này sẽ là một người hợp ý.”

“Tôi cũng mong thế. Tôi đi đây.”

Lucia bước xuống xe, đi vào quán trà nơi đã hẹn.

Xem đồng hồ, cô nhận ra mình đến sớm hơn khoảng năm phút. Nghĩ rằng có lẽ đối phương cũng đã tới trước, cô đưa mắt tìm quanh. May mắn thay, trước đây cô đã nhìn qua bức họa chân dung đính kèm trong hồ sơ, nên ít nhiều có thể nhận ra.

‘Có lẽ là người kia...?’

Từ xa, một người đàn ông tóc nâu đỏ, gần như ánh gạch non, đang ngồi đó đợi. So với bức họa, đường nét khá giống. Lucia cẩn trọng bước lại gần.

“Xin hỏi... có phải công tử Simon Dehard không ạ?”

Người đàn ông tuấn tú ngoảnh sang, nhìn thấy Lucia liền đứng dậy.

“Vâng, chính là tôi.”

“À, ra đúng là ngài. Rất hân hạnh được gặp. Tôi là Lucia Agnes.”

Cả hai khẽ gật đầu chào, rồi cùng ngồi xuống, bầu không khí ban đầu còn hơi gượng gạo.

“Ngài đến sớm quá, vẫn còn thừa chút thời gian cơ mà.”

“Vừa hay tôi có việc gần đây, nên tiện đường ghé sớm thôi.”

Đoạn đối thoại mở màn chẳng có gì sâu sắc, chỉ là những câu chào hỏi xã giao, nhưng bầu không khí không hề khó chịu. Nhờ vậy, Lucia cũng dần thả lỏng.

‘Không tệ lắm nhỉ.’

Simon Dehard là con thứ hai của nhà Bá tước Dehard, đồng thời được chỉ định làm người kế thừa thương hội do chính Bá tước quản lý.

Người này hơn Lucia năm tuổi, trong số các ứng cử viên, Simon là người lớn tuổi nhất. Chính vì vậy, ở Simon toát lên sự điềm đạm và chín chắn mà những người đồng trang lứa hiếm khi có được. Từ cách nói năng, cử chỉ và cả phong thái lễ độ của Simon đều đạt mức đáng khen.

Khi sự gượng gạo vơi bớt, Simon hơi ngả người về phía trước, rời khỏi lưng ghế.

“Nói thật, khi phía nhà Agnes chủ động ngỏ ý mai mối, tôi khá bất ngờ. Vì tôi vẫn nghe rằng tiểu thư đã nhiều năm đem lòng thương mến một người khác.”

Đúng như dự đoán, câu hỏi ấy đã xuất hiện.

“Có phải tiểu thư đã thầm ngưỡng mộ Công tử Peneus từ rất lâu rồi không?”

Trong giọng nói dịu dàng kia, lại ẩn giấu một lưỡi dao. Cũng như Lucia quan sát đối phương, Simon đang cân nhắc xem cô có thích hợp để trở thành vị hôn thê của mình hay không. Cô hiểu rõ điều đó, nhưng trong lòng vẫn thoáng thấy vị đắng chát.

Chuyện Lucia đem lòng yêu mến Herwin từ lâu vốn đã lan khắp giới thượng lưu. Thêm vào đó, những chuyện xảy ra tại Học viện lại bị bóp méo rồi truyền ra ngoài, khiến dư luận xì xào rằng cô là người mê muội, cứ bám riết lấy Herwin không buông.

Thực ra, việc một người từng yêu đơn phương ai đó chẳng phải điều gì lớn lao. Nhưng khi lời đồn ấy cứ lẽo đẽo theo sau như một chiếc đuôi dai dẳng, thì chẳng ai lại vui vẻ chấp nhận một cô gái như thế. Huống hồ, đối tượng trong câu chuyện còn không phải một công tử tầm thường, mà chính là người thừa kế tước vị Peneus danh giá.

Đứng ở vị trí của Simon, tất nhiên cần xác nhận xem liệu có đáng để chấp nhận Lucia, ngay cả khi phải gánh chịu toàn bộ những lời đồn kia.

“Không thể phủ nhận.”

Lucia lên tiếng, gần như đã buông xuôi. Cô biết có chối cũng vô ích, nên chẳng thà thẳng thắn thừa nhận. Trong ánh mắt Simon, một tia sắc bén thoáng hiện ra.

“Ồ, ra vậy. Quả thật tôi cũng không nắm rõ chi tiết, vì giữa chúng ta chênh lệch tuổi tác. Nhưng mà...”

Lucia thoáng giật mình. Không ngờ câu hỏi vừa rồi chỉ là phép thử. Sự bối rối chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, cô lập tức điều chỉnh lại tâm trí. Dù chỉ là lời thăm dò, nhưng đó cũng là chuyện bất cứ ai cũng có thể tra ra. Nếu đã thế, thì thẳng thắn từ đầu còn hơn để bị lộ về sau.

Cô ngước mắt lên, chăm chú quan sát nét mặt Simon. Simon đưa tay xoa cằm, trông như đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng ngay sau đó, khóe môi Simon khẽ nhếch lên.

“Thật tốt. Như vậy thì tôi cũng chẳng còn điều gì phải dè chừng nữa.”

“Vâng?”
Tốt... nghĩa là cái gì mới tốt được chứ?

Trong lúc Lucia còn chưa kịp hiểu, cô lập tức nhận thấy bầu không khí quanh Simon đổi khác. Người đàn ông vốn chỉnh tề, gọn gàng bỗng toát ra vẻ bất cần, gần như có chút bất lương. Rõ ràng quần áo, kiểu tóc, gương mặt đều không thay đổi, nhưng cảm giác lại khác hẳn.

“Thực ra... tôi có người yêu rồi.”

Một quả bom bất ngờ rơi xuống. Đôi mắt Lucia trừng lớn, còn Simon thì bật cười khẩy.

“Dù sao thì tiểu thư cũng chẳng phải vì tình yêu của tôi mà đến buổi xem mắt này, đúng không?”

“Chuyện đó thì đúng là thế... nhưng... tôi nghĩ ngài nên giải thích rõ ràng hơn thì phải? Đột nhiên nói mình có người yêu, thật sự…”

“Ôi chà, sao cô lại ngây thơ thế nhỉ?”

Cái giọng giễu cợt khiến Lucia không kìm được mà cau mày.

“Chẳng phải rõ ràng sao? Cả tôi lẫn tiểu thư, vốn không có tình cảm với đối phương. Vậy thì chi bằng hãy để nhau được tự do. Tiểu thư cũng hay thân mật với công tử Peneus mà, không phải sao?”

Lời lẽ ngang ngược, trơ trẽn đến mức Lucia chỉ há miệng mà chẳng thốt được câu nào.

“Người yêu của tôi là thường dân, dĩ nhiên không thể kết hôn. Nhưng tôi đã hứa sẽ dâng trọn trái tim cho cô ấy, nên tôi cần một người vợ ‘danh nghĩa’, có địa vị tương xứng, càng chỉnh tề càng tốt. Với tiểu thư, đó cũng không phải đề nghị tệ hại. Nói thực, tiểu thư cũng khó lòng kết hôn cùng công tử Peneus, đúng không?”

“Ý ngài là... cưới nhau, rồi ngoài ra ai có tình nhân riêng thì cứ việc, sống tự do như vậy sao?”

“Đúng thế. Chúng ta chỉ cần giữ danh nghĩa vợ chồng. Tôi sẽ đối đãi tử tế, hỗ trợ đầy đủ, không để thiếu thốn điều gì. Chẳng phải như thế là đôi bên cùng có lợi sao?”

Simon nói như thể đó là điều hiển nhiên, thậm chí còn mang vẻ đắc thắng.

Lucia lặng đi một lúc lâu, sau đó sắc mặt cứng lại, đứng phắt dậy.

“Tiểu thư đi đâu vậy?”

“Tôi nghĩ... buổi xem mắt hôm nay nên dừng ở đây thì hơn.”

Lucia vội vã bỏ đi, Simon cuống quýt đứng bật dậy, nắm lấy cánh tay cô.

“Tại sao lại như vậy? Đề nghị của tôi không vừa ý sao?”

Nén cơn giận đang sôi sục trong lòng, Lucia quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng.

“Đúng. Vì quá mức vô lễ, nên tôi không thể nghe thêm một lời nào nữa.”

“Cái gì?”

Khuôn mặt Simon méo mó, nhưng Lucia vẫn giữ vẻ nghiêm khắc, ánh mắt sắc bén.

“Tôi cần một người chồng đứng đắn, hết lòng với gia đình. Còn kẻ phóng túng như ngài, tôi không có hứng.”

“Ha! Cô vừa bảo tôi phóng túng sao?”

Simon bật cười chua chát, rõ ràng bị chạm tự ái.

“Cô nghĩ cô là ai mà dám nói thế với tôi…”

“Và thêm một điều nữa. Hình như ngài đang hiểu nhầm. Tôi chỉ đơn phương công tử Peneus mà thôi. Chúng tôi chưa bao giờ là gì của nhau cả. Vậy nên, xin ngài đừng nói những lời khiến tôi khó chịu thêm nữa.”

Dứt lời, Lucia hất mạnh tay Simon ra rồi sải bước rời khỏi quán cà phê.

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...