Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 42
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Haa…”
Một tiếng thở dài nặng nề bật ra từ môi Lucia, khiến Sein ngồi đối diện bồn chồn không yên.
“T… Tiểu thư, nếu hôm nay cơ thể không được khỏe… hay là buổi xem mắt này ta hoãn lại nhé?”
“Không cần. Dù sao cũng phải gặp, chi bằng sớm gặp rồi sớm kết thúc.”
“Nhưng mà…”
Nhận thấy ánh mắt Sein đầy lo lắng dán lên mình, Lucia gắng gượng thả lỏng gương mặt cau có.
“Xin lỗi, tôi lại làm chị lo rồi. Có lẽ do liên tiếp chịu áp lực nên tâm trạng tôi hơi cáu gắt.”
“Không, không phải vậy! Tôi không sao cả… chỉ là lo tiểu thư có đang quá sức hay không thôi…”
“Quá sức sao… ừm, tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng đây là việc do chính tôi bắt đầu, dở dang giữa chừng thì chẳng hay ho chút nào, đúng không?”
“Tiểu thư…”
Lucia khẽ mỉm cười, định trấn an, nhưng gương mặt Sein lại càng thêm u ám.
Lúc ấy, xe ngựa khẽ dừng lại, đúng lúc cắt ngang bầu không khí nặng nề.
Lucia vội tránh ánh nhìn quá đỗi lo âu kia, bước xuống xe.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ lập tức quay về. Hãy chờ ở đây.”
“…Vâng. Mong rằng lần này thật sự sẽ có kết quả tốt.”
Chiếc xe chở Sein lăn bánh đi xa. Lucia cũng thôi giữ nụ cười gượng, thả lỏng gương mặt khi bước vào quán hẹn.
‘Kết quả tốt…’
Lời chúc ấy cô đã nghe đến lần thứ tư rồi. Nhưng liệu lần này, cô có thực sự được như mong đợi?
Lucia lặng lẽ chọn một góc khuất, nơi ít người qua lại, rồi ngồi xuống. Đối phương vẫn chưa đến.
Ngồi yên một lát, cô bất giác nhớ lại những buổi xem mắt trước đó.
Rõ ràng ông Johann đã tra xét kỹ càng, cân nhắc rồi mới chọn ra những ứng cử viên này… vậy mà sao hết thảy lại chẳng ra gì?
Một kẻ thì nhân cách bại hoại, hai kẻ còn lại thì giấu giếm mưu đồ đen tối.
“Họ cũng giống nhau cả… đều coi thường mình.”
Nghĩ đến đây, Lucia bật cười khẽ, đầy cay đắng. Hóa ra cả ba người đều có một điểm chung: xem thường cô, coi cô giống như con mồi dễ dãi.
Nhưng vì sao?
Dù sao thì gia tộc Agnes đâu phải hạng xoàng. Huống hồ trước giờ họ chưa hề có giao tình qua lại, vậy cớ gì ngay lần gặp đầu gặp mặt đã dám cả gan khinh suất như thế?
“Chẳng lẽ…”
Một ý nghĩ chợt lóe lên. Lucia bật cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chỉ toàn sự mệt mỏi và chua chát.
“Có phải… vì mình thích Herwin quá lâu rồi chăng?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Lucia thấy chỉ có lý do ấy là hợp tình hợp lý nhất. Chuyện cô thầm mến Herwin suốt bao năm trời vốn đã là điều ai trong giới thượng lưu cũng biết.
Thêm vào đó, cái lần tỏ tình bất ngờ ở Học viện ngay trước mặt bao người, chẳng phải đã khiến tin đồn lan đi khắp nơi rồi sao?
Một người dám công khai bày tỏ tình cảm chốn đông người, một lòng chỉ hướng về một người duy nhất… người ta có lẽ đã xem sự chân thành ấy là ngây thơ, thậm chí đơn giản đến mức nực cười.
Hoặc cũng có thể, những lời đồn kia đã trở thành vết nhơ trong “thị trường hôn nhân”, khiến Lucia bị mặc định ở thế yếu. Giống như cái cách mà Harriet Soled, đối tượng xem mắt thứ hai từng đối xử với cô vậy.
Dù lý do thật sự là gì thì Lucia cũng chẳng thể chấp nhận nổi.
Mười năm cảm mến Herwin, cô chưa từng hối hận. Nhưng chẳng ngờ chính quãng thời gian ấy lại trở thành xiềng xích kéo chân cô. Lucia bật cười khẽ, xen chút tự giễu, rồi ép bản thân lấy lại bình tĩnh.
Ánh mắt vô hồn của cô khẽ liếc về phía ghế đối diện. Đối tượng xem mắt thứ tư vẫn chưa xuất hiện.
Lucia ngó đồng hồ. Giờ hẹn là hai giờ. Bây giờ đã hai giờ sáu phút. Mới chỉ trễ sáu phút thôi, nhưng từ trước đến nay chưa ai đến muộn cả.
“Thôi, đợi thêm vậy.”
Nhưng năm phút nữa trôi qua. Rồi mười phút. Đến hai giờ hai mươi, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.
Lucia khoanh tay lại, mắt dán chặt vào kim giây dịch chuyển từng nhịp.
“…Bỏ buổi hẹn sao.”
Xem mắt mà còn dám đến trễ như vậy, gan cũng to thật. Hoặc có khi đây chính là cách hắn biểu thị “không muốn gặp” cũng nên.
Ngón tay cô gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, rồi khựng lại khi thấy kim phút nhích thêm một nấc.
“Được thôi. Mình sẽ chờ đến đúng hai giờ rưỡi. Nếu khi ấy vẫn chưa đến… coi như người kia chẳng hề có ý muốn gặp.”
Đưa ra hạn định cho chính mình, Lucia khẽ nhắm mắt. Tiếng trò chuyện của khách trong quán, tiếng leng keng khi cửa mở rồi đóng… tất cả len lỏi vào tai cô.
Leng keng – leng keng
Lucia mở mắt. Kim phút đã nằm ngay trên số sáu. Cô cất đồng hồ bỏ túi vào áo, đứng dậy.
“X-xin hãy chờ một chút!”
Một giọng nam vang lên ngay trước mặt, khiến Lucia khựng lại. Trước mắt cô là một chàng trai với mái tóc xanh đậm rối tung trong gió.
“Xin thứ lỗi… cô có phải tiểu thư Lucia Agnes không?”
Anh ta ngẩng đầu, thở hổn hển như vừa chạy một mạch đến đây. Trên gương mặt vương mồ hôi, cặp kính trễ xuống nơi sống mũi, để lộ đôi mắt vàng đậm toát ra nét ôn hòa.
Lucia thoáng sững người. Đây đúng là gương mặt mà nô đã được nhìn qua tranh vẽ trước đó, đối tượng xem mắt thứ tư.
Cơn giận vì bị cho leo cây suốt ba mươi phút tưởng như sắp bùng nổ, nhưng khi thấy dáng vẻ luống cuống, bối rối, đến nỗi trông như đã chạy hết sức mới kịp tới ấy của anh ta… cơn giận ấy bỗng nguội đi ít nhiều.
“Vâng, tôi là Lucia Agnes.”
“Xin lỗi vì đến trễ ngay trong buổi gặp đầu tiên. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Người đàn ông hít một hơi, dùng khăn tay lau mồ hôi và trong bộ dạng chỉnh tề, cẩn thận nắm tay Lucia và hôn nhẹ.
“Tôi là Bern Casper. Cảm ơn cô đã chờ đợi dù tôi đến muộn tận 30 phút.”
Lucia ngồi xuống, đoán rằng chắc hẳn có lý do gì đó khiến anh ta đến trễ.
Khuôn mặt anh tươi hẳn ra khi thấy cô không bỏ đi.
“Anh đến muộn quá, tôi định rời đi rồi.”
“Thật sự rất xin lỗi. Trên đường tới đây đã xảy ra một tai nạn nên tôi mới trễ.”
“Tai nạn ạ?”
“Vâng, hai chiếc xe ngựa va chạm, khiến con ngựa của tôi bị thương...”
Lucia giật mình vì tai nạn có vẻ nghiêm trọng.
“Ôi, không bị thương gì chứ?”
“May mắn là không có thương tích nghiêm trọng. Nhưng tôi không thể tự điều khiển được xe ngựa nên mới đến muộn. Thật xin lỗi.”
Anh lại cúi đầu xin lỗi, khiến Lucia lắc tay từ chối.
“Không sao đâu. Nếu có tai nạn, lẽ ra anh có thể cử người đến thay. Khi đó chúng ta sẽ hẹn lại.”
“Gửi người hay tôi đến cũng không khác nhau là mấy. Hơn nữa, tôi cũng không bị thương mà.”
Bern mỉm cười dịu dàng, khiến Lucia phần nào yên tâm. Khuôn mặt hiền lành thật sự khiến cô rất dễ chịu.
'Không, đừng vội tin tưởng.'
Aren Valter cũng có vẻ dễ chịu lúc đầu. Hắn ta cũng cười hiền, nhưng không biết sau này sẽ ra sao. Lucia giữ vững cảnh giác của bản thân.
Sau 40 phút vào quán, cô gọi món đầu tiên và bắt đầu trò chuyện cùng Bern. Như những buổi gặp trước, cô đặt câu hỏi thông thường, trả lời theo phép xã giao.
Tuy nhiên, càng về sau, cô cảm thấy sự cảnh giác dần giảm bớt. Ngoài bạn bè và gia đình, đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy được trò chuyện thoải mái như vậy.
Đối với hai đối tượng trước, cuộc trò chuyện vốn không thoải mái, còn với Aren, phải mất thời gian mới hiểu được bản chất cậu ta. Do có liên kết ở học viện nên mới có chủ đề để nói chuyện.
Nhưng với Bern, dù không cùng học ở học viện hay quen biết trước, họ lại trò chuyện khá hợp nhau.
“Giá mà tôi nhỏ hơn một tuổi, có khi đã học cùng học viện với cô rồi.”
Lo sợ Bern sẽ nhắc tới Herwin hoặc những tin đồn về cô, Lucia vẫn cảnh giác cao độ.
“Cô có biết không? Trong thư viện thứ hai của học viện có một căn phòng bí mật.”
Nhưng trái với dự đoán, Bern lại chuyển sang chủ đề khác. Lucia đáp lại lời anh ta dù còn bối rối.
“Không, tôi hoàn toàn không biết về điều đó. Anh đã biết được nó như thế nào vậy?”
“À…”
Bern ngập ngừng một chút, lộ vẻ buồn bã trên gương mặt. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta kìm nén biểu cảm đó.
“Tôi thích đọc sách nên thường xuyên lui tới thư viện, tình cờ phát hiện ra. Trước khi bị các giáo sư phát hiện, tôi coi nơi đó như một căn cứ bí mật của riêng mình.”
“Nghe có vẻ là một kỷ niệm thú vị nhỉ.”
“Vâng. Thật khó mà quên được những ngày tháng đó.”
Bern mỉm cười nhẹ, như đang hồi tưởng, rồi quay lại nhìn Lucia, ánh mắt dịu dàng.
“Cô Agnes, khi ở bên cô, tôi cảm thấy thật thoải mái.”
Dù có thể là lời xã giao, nhưng ít nhất cô không cảm thấy sự giả tạo từ anh. Vì vậy, Lucia cũng đáp lại một cách chân thành:
“Vâng, tôi cũng lâu lắm rồi mới có một cuộc trò chuyện thoải mái như thế này.”
“Thật may là không phải chỉ mình tôi tưởng tượng.”
Bern nhấc kính lên, nhấm nháp phần trà còn lại. Khi đặt chén xuống, anh ta mở lời:
“Thật ra… tôi lo lắng rằng cô Agnes sẽ thất vọng về tôi.”
“Tôi ạ?”
“Vâng, lần gặp đầu tiên mà tôi đến muộn tận 30 phút. Khi chạy đến, tôi không biết cô có bỏ đi hay không, tôi đã rất bất an.”
“Anh… chạy đến đây thật sao?”
“Có thể không xảy ra, nhưng cũng có thể xảy ra. Nếu cô đang đợi, tôi cảm thấy mình phải gặp trực tiếp và xin lỗi. Đó là cách ứng xử cơ bản của một người khi phạm lỗi.”
Khuôn mặt Bern trở nên nghiêm túc. Tấm lòng ngay thẳng và tính cách chỉnh chu của anh hiện lên rõ ràng. Lucia, chút cảnh giác còn sót lại, cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Cô nhếch môi cười và nhìn Bern:
“Thật may là tôi đã chờ. Chỉ chậm vài phút thôi cũng suýt bỏ lỡ một người tuyệt vời như anh.”
“Tuyệt vời… không cần tâng bốc đâu ạ.”
“Nhưng thật sự, trong thời buổi này, khó mà tìm được một người trung thực như ngài Hầu tước.”
Bern đỏ mặt, hơi xấu hổ trước lời khen chân thành của cô.
“…Cảm ơn cô, tiểu thư Agnes.”
Thời gian trôi nhanh, và giờ cũng gần tới giờ hẹn của Lucia với Sein.
“Tôi phải đi thôi. Xe ngựa sắp đến rồi.”
“À, vậy sao? Tôi sẽ chờ cùng cô cho đến khi xe đến.”
Hai người rời quán cà phê và chờ Sein. Lucia nhìn đồng hồ, vừa qua 4 giờ một chút.
“Cô Agnes…”
Bern nhẹ nhàng lên tiếng bên cạnh. Cô bỏ đồng hồ vào túi và nhìn anh ta.
“Nếu không phiền, liệu chúng ta có thể gặp lại vào lần tới không?”
Lucia mở to mắt trước lời đề nghị bất ngờ đó của Bern. Đôi mắt vàng nghiêm túc của Bern nhìn cô chằm chằm. Sau một lát cân nhắc, cô đã nở một nụ cười nhẹ:
“Vâng, được thôi.”
Khuôn mặt căng thẳng của Bern lập tức trở nên rạng rỡ.
“Cảm ơn cô. Tôi sẽ gửi thư về tòa lâu đài để sắp xếp.”
“Thời gian thì tôi lúc nào cũng được, nên xin ngài cứ chọn thời gian thuận tiện nhất. Nhưng tất nhiên, lần này đừng trễ nữa nhé.”
Một chút pha trò khiến Bern mỉm cười. Anh ta cũng đáp lại một cách tinh nghịch, đặt tay lên ngực như một hiệp sĩ.
“Tôi sẽ chú ý để không trễ quá một phút nào.”
“Để xem nhé.”
Hai người cười vui vẻ với nhau thì chiếc xe ngựa xuất hiện. Cánh cửa mở ra và Sein đang đợi sẵn bên trong.
Bern nhẹ nhàng nắm tay Lucia, dẫn cô lên xe. Khi đã ổn định, Lucia bỗng nhận ra một điều và quay sang nhìn Bern:
“Ngài Hầu tước, ngài có xe để đi không ạ?”
“Tôi đã ra lệnh cho chiếc xe tôi dùng hồi nãy trở về dinh thự sau khi chú ngựa hồi phục. Trước mắt, tôi nên đến chỗ thuê xe xem thử trước đã.”
Lucia suy nghĩ một lát, rồi mở lời:
“Nếu anh không phiền, có muốn đi nhờ xe của tôi không?”
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook