Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 43
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lucia đưa ra lời đề nghị bất ngờ khiến Bern hơi bối rối.
“Vâng? À, không, tôi… không sao đâu.”
“Không sao đâu. Dù sao ngài Hầu tước cũng phải về, đúng không? Hay là còn việc khác phải làm sao?”
“Không hẳn là vậy, nhưng mà…”
Lucia quay sang hỏi người đánh xe ngựa:
“Từ đây đến dinh thự nhà Hầu tước Casper có xa không?”
Người đánh xe ngựa đáp:
“Không quá xa đâu ạ, chắc khoảng 20 phút là tới.”
20 phút không phải là quãng đường dài. Nghe xong, Lucia quay sang Bern:
“Vậy thì tôi sẽ đưa ngài về tận nhà.”
Bern chần chừ một lát rồi đành gật đầu:
“Vậy thì… xin lỗi đã làm phiền.”
Khi Bern lên xe, Sein chuyển sang ghế của người lái. Xe bắt đầu lăn bánh, bầu không khí bên trong hơi căng thẳng một chút.
Trong khoảnh khắc im lặng, Bern mở lời trước:
“Cảm ơn cô, nhờ cô mà tôi có thể về nhà thoải mái hơn.”
“Không có gì. Dù sao cũng cùng đường, đi cùng nhau cũng là thuận đường thôi.”
“Nếu vì việc tôi đến trễ mà cảm thấy phiền lòng thì tôi thật sự xin lỗi.”
“Chuyện đến trễ thì không cần phải xin lỗi nữa đâu. Tôi đã nhận lời xin lỗi của anh rồi mà.”
Bern nhìn Lucia chăm chú một lúc, rồi bật ra nụ cười nhỏ khiến cô hơi ngạc nhiên.
“Ha ha, xin lỗi nếu tôi làm phiền. Nhưng càng nói chuyện với cô, tôi càng thấy cô khác với ấn tượng ban đầu.”
Bern cố nén tiếng cười vừa thoáng hiện ra:
“Ban đầu tôi nghĩ cô sẽ nhỏ nhắn, dịu dàng, nhưng hóa ra lại rất phóng khoáng, thậm chí còn khiến tôi ngạc nhiên vì cô còn trẻ hơn tôi.”
“Vậy ngài thấy phiền sao?”
“Không đâu. Ngược lại, tôi thấy cô càng hấp dẫn hơn.”
Lời nói đầy thân thiện nhưng hơi ngại ngùng khiến Lucia giật mình một chút, rồi xấu hổ lúng túng vuốt tai. Cô nhận ra mỗi lần trò chuyện với Bern, anh ta luôn biết cách nói những lời làm người khác cảm thấy dễ chịu. Không hề giả tạo, cũng không gây khó chịu.
Lucia lắc đầu để xua tan cảm giác bẽn lẽn và nhìn kỹ Bern. Giờ mới nhận ra anh ta có ngoại hình khá nổi bật. So với những người cô từng gặp trong các buổi mai mối, Bern là người đẹp trai, phong thái trí thức và ấm áp.
‘Khác hẳn với Herwin nhỉ.’
Herwin có ánh mắt sắc lạnh, vẻ ngoài trông lạnh lùng và cơ thể rắn chắc nhờ luyện tập kiếm thuật, tạo cảm giác hoang dã hơn là trí tuệ. Dĩ nhiên, với người thân cận Herwin sẽ rất dịu dàng, tạo nên sức hấp dẫn trái ngược, nhưng…
Suy nghĩ về Herwin lại len lỏi vào đầu, Lucia tự nhắc nhở bản thân và lắc đầu vài cái. Nghĩ tới người khác khi đang trước mặt Bern là bất lịch sự. Dù cô đã cố gắng gạt cảm xúc với Herwin sang một bên, nhưng ký ức lâu năm khó mà phai mờ.
Lucia nhíu mày, xoa thái dương cảm thấy đầu hơi căng.
“Tiểu thư, cô không ổn à? Trông cô nhợt nhạt.”
Bern nhìn cô lo lắng, nhưng Lucia nở một nụ cười cố gắng che đi cảm xúc.
“Không sao đâu, chỉ hơi đau đầu một chút…”
“Thế à, về nhà cô nên nghỉ ngơi đầy đủ. Dù là mùa hè, nếu cảm lạnh thì cũng khó chịu lắm.”
“Cảm ơn vì đã lo lắng.”
Chuyển động rung lắc của cỗ xe dần dịu lại, ngoài cửa sổ xuất hiện tòa dinh thự xa lạ.
“Đã tới nơi rồi.”
Có vẻ họ đã đến tòa dinh thự nhà Hầu tước Caspin. Bern bước xuống xe.
“Cảm ơn cô đã đưa tôi tới đây. Xin cô cẩn thận khi vào nhà nhé.”
“Vâng, hy vọng sẽ gặp lại lần sau.”
Bern cúi chào một lần nữa rồi bước vào dinh thự. Khi xác nhận Bern đã đi, Sein ngồi ở ghế người lái tiến vào trong xe. Cô ấy hớn hở và dường như có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi.
“Tiểu thư, lần này thành công rồi chứ?!”
“Nhìn ngài ấy còn trên xe là đoán được rồi, đúng không?”
Khuôn mặt Sein vẫn đang lo lắng liệu câu trả lời của Lucia có tiêu cực không, nhưng nghe xong câu trả lời vừa rồi thì Sein nở nụ cười rạng rỡ.
“Thật may quá! Tôi còn lo đến người cuối cùng mà lạ lùng thì không biết tính sao nữa!”
“Ừ, ít nhất cũng tốt hơn ba người trước. Mà đúng như chị nói, nếu là người kỳ quặc thì đúng là đáng lo thật.”
Nếu lần này cũng thất bại, Lucia đã lo lắng không biết nên nói gì với ông Johan. Ba người trước cô đều từ chối một cách khéo léo, thêm vài lý do để vừa lòng, nhưng nếu lần thứ tư này cũng từ chối, sợ rằng sẽ bị hiểu là né tránh vì không muốn kết hôn.
“Tiểu thư, hôm nay trong cuộc trò chuyện có đề cập gì đến công tử Peneus không ạ?”
Lucia lắc đầu nhẹ nhàng.
“Không, hôm nay chẳng nhắc gì đến Herwin cả. Cả những tin đồn lan truyền trong giới quý tộc cũng không.”
“Thật sao? Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để vượt qua vòng đánh giá rồi đấy.”
“Có vẻ như chị còn quan tâm hơn cả tôi nhỉ?”
“Những người trước đều nhắc đến chuyện đó mà. Chỉ riêng việc hôm nay không nhắc đã là điểm cộng rồi. Theo tôi, người như Hầu tước Casper thì khó gặp được lần nữa đấy.”
Đúng là không sai. Dù đây chỉ là lần gặp đầu tiên, nhưng sau này vẫn có thể hỏi, miễn là không làm tổn thương cảm xúc cô.
‘Chắc nếu có làm cô khó chịu, anh ấy sẽ thành thật xin lỗi.’
Lucia mường tượng ra hình ảnh Bern cúi đầu xin lỗi một cách chân thành.
“Đúng như chị nói, người này không tệ. Nếu không có biến cố gì, tôi muốn tiếp tục gặp người này.”
“Thật may quá! Mong là ấn tượng ban đầu sẽ được giữ nguyên.”
“...Ừ.”
Lucia lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi qua mờ ảo. Liệu nếu kết hôn với Bern, từ nay về sau cô và Bern sẽ luôn ở bên nhau chứ? Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mình trong chiếc váy cưới trắng tinh, đội khăn voan, bên cạnh là người đàn ông mà cô sẽ gọi là chồng.
Ban đầu, gương mặt là của Herwin, nhưng dần dần đổi thành gương mặt Bern.
Trái tim từng rung động giờ đã dịu lại, không còn cảm giác gì nữa. Dù tim không còn đập mạnh, nhưng đây là tưởng tượng thực tế nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Suy nghĩ này khiến Lucia thấy chạnh lòng, mắt nhắm lại một cách buồn bã.
***
Kí éc~!
Tiếng la hét của quái vật, tiếng hô hoán của con người, và những thanh âm sắc lẹm vang khắp nơi. Mùi máu nồng nặc bủa vây khắp khu vực. Đây là phương Bắc.
Đội hiệp sĩ phương Bắc phát hiện đàn quái vật mới và cả đội tấn công tiêu diệt bất cứ thứ gì hiện ra trước mắt. Máu của chúng màu xanh đặc sệt, khác hẳn máu đỏ thông thường.
“Kiek! Kiiik!”
Thanh kiếm của Herwin tỏa ra aura đỏ, chém bay con quái vật cuối cùng đang chạy trốn. Nhìn xác quái vật từ từ té xuống, Herwin lau đi máu trên mặt mình.
“Thiếu gia, vất vả rồi ạ!”
Khi Herwin lau sơ qua máu xanh trên kiếm, chỉ huy dẫn dắt hiệp sĩ tiến đến gần. Đây là một trong những hiệp sĩ từng giúp anh rất nhiều khi còn học kiếm thuật.
“Thật đáng kinh ngạc khi mỗi lần nhìn thấy aura của cậu, thưa thiếu gia. Ở tuổi đó đã đạt đến trình độ Kiếm thuật thượng thừa, quả thật phi thường.”
“Ồ, khen hơi quá đà rồi đó?”
Herwin cười khẽ trước giọng điệu xu nịnh đó.
“Ha ha ha! Nhờ có thiếu gia mà mọi việc thuận lợi hơn thôi. Nếu không có ngài, chắc chắn sẽ tốn thời gian hơn và thiệt hại cũng nặng nề hơn nhiều.”
Không phải lời tâng bốc vô nghĩa. Thực tế, từ khi Herwin tham gia, tốc độ tiêu diệt quái vật nhanh hơn hẳn và thương vong của hiệp sĩ cũng giảm đi đáng kể.
“Đừng tâng bốc quá. Tôi chỉ là một hiệp sĩ đến đây trợ giúp thôi mà.”
“Vâng, hiểu rồi ạ. Nhưng khi ngài trở về thành, chắc chắn lại trở thành thiếu gia nhà công tước Peneus. Đây là cơ hội để ghi điểm chăng?”
Hành động cọ tay, cúi người một cách quá mức như một trò đùa. Herwin cười khẽ, vỗ nhẹ lưng anh ta, rồi hướng đến lều dựng tạm bên ngoài chiến trường.
Khi Herwin xuất hiện với mái tóc đen bay trong gió, mọi người bên trong đứng thẳng người và chào cung kính.
“Chào Công tử Peneus!”
“Xin phép không cần chào quá trang trọng. Có còn đàn quái vật nào xuất hiện không?”
“Vâng, tất cả quái vật trong khu vực này đã bị tiêu diệt. Tuy nhiên vẫn còn khả năng sót lại, nên chúng tôi đang tuần tra.”
“Được rồi.”
Herwin nhìn vào bản đồ trên bàn, xem phân bố quái vật và ghi chép các trận tiêu diệt. So với khi tham gia đội tiêu diệt lần đầu, số lượng quái vật đã giảm đáng kể.
“Công tử, có liên lạc từ hầu tước rồi ạ.”
Một hiệp sĩ trao cho Herwin cuộn giấy, bên trong viết rằng anh nên quay về ngay.
‘Đã hơn ba tuần ở đây rồi sao.’
Herwin không về thăm nhà mà trực tiếp tới chiến trường. Cha mẹ hẳn sẽ hơi buồn lòng. Anh đành thu xếp hành lý và mượn một con ngựa.
“Tôi sẽ về đây. Anh lo liệu phần còn lại nhé.”
“Vâng! Chúng tôi sẽ làm hết sức để không làm ngài lo lắng!”
“Thiếu gia! Về nhà hãy kể lại chiến công của tôi nhé!”
Giữa những lời đùa chọc, Herwin mỉm cười nhẹ, cưỡi ngựa hướng về thành.
Khi đến cổng, bà Scarlett đang đứng chờ. Bà nhìn Herwin cưỡi ngựa tiến đến, gương mặt cau có.
“Mẹ, sao ra ngoài vậy?”
“Mẹ sợ quên mặt con trai quý của mình, nên ra đón đấy.”
Bà Scarlett nhìn Herwin từ đầu đến chân, nét mặt khó chịu. Vị thiếu gia cao quý đâu rồi, giờ chỉ còn lại một gã lang thang đứng trước mắt bà là thế nào.
“Cái dáng vẻ này là sao chứ? Mẹ đã bảo vài lần phải về phủ giữa chừng mà!”
“Như vậy không hiệu quả. Thời gian đi đi lại lại từ nhà đến doanh trại, chỉ có thể bắt thêm một con quái vật nữa thôi, thời gian sẽ lâu hơn đấy mẹ.”
“Sao mà con giống cha con thế nhỉ? Mẹ đã hy vọng ít ra con không thừa hưởng cái tính đó.”
Herwin vươn tay ôm lấy đầu bà Scarlett khi bà ấy lắc đầu bực dọc, rồi nhẹ nhàng vỗ vai bà.
“Ít nhất Henry là đứa giống mẹ nhiều nhất. Hãy coi đó là niềm an ủi đi.”
“Hoàn toàn không an ủi gì cả.”
Bà Scarlett nhìn Herwin với ánh mắt khinh bỉ, nhưng ngay khi thấy dáng vẻ bẩn thỉu của anh, bà lại trợn mắt.
“Đi tắm ngay lập tức!”
“Vâng ạ.”
Trong lâu đài này, chẳng ai thắng nổi bà Scarlett. Herwin ngoan ngoãn làm theo, trao hành lý và áo ngoài cho các người hầu đi theo mẹ ra đón anh.
Khi đi dọc hành lang, anh chợt nhìn thấy quản gia và dừng bước.
“Trong thời gian qua có thư nào gửi cho ta không?”
“Có ạ. Sau khi ngài tắm xong, sẽ được chuẩn bị trong phòng để đọc ngay.”
“Được, xin nhờ cậy.”
Herwin bước vào phòng tắm, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn hẳn. Quản gia hơi ngạc nhiên, nhanh chóng đi lấy thư gửi lên.
Sau ba tuần sống ngoài chiến trường, cuối cùng Herwin đã rửa sạch mọi bụi bẩn, cảm thấy sảng khoái khi bước vào phòng.
Dưới lớp khăn lau tóc ướt, đôi mắt đỏ của anh trầm xuống. Nhưng khi thấy những bức thư trên bàn, ánh mắt anh lóe lên sự chú ý.
Anh vội vàng đi đến bàn, mở từng bức thư xem xét. Gương mặt dần trở nên u ám hơn. Cuối cùng, anh xem lại từ đầu với vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn không tìm thấy điều mình muốn.
“Không thấy thư của Lucia…?”
Trong số rất nhiều bức thư, thư của Lucia hoàn toàn không có.
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook