Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 5
Nghe phiên bản audio của truyện:
Ngay khi năm mới vừa bắt đầu, bọn trẻ đã vui chơi hết mình suốt ba ngày liên tiếp trong những buổi tiệc diễn ra đầu năm.
Ngày đầu tiên, bọn trẻ được mở quà mừng năm mới, sau đó kéo nhau đi dạo lễ hội được tổ chức vô cùng nhộn nhịp ở đế quốc. Suốt cả ngày, những trò chơi và tiếng cười nối tiếp nhau không ngớt, để lại vô vàn kỷ niệm vui tươi.
Sau những ngày hội rộn ràng ấy, tình cảm giữa Lucia và Herwin lại càng trở nên thân thiết hơn. Còn Lucas – vốn dĩ ban đầu vẫn luôn dè chừng Herwin – cũng dần nhận ra Herwin chẳng phải là đứa trẻ xấu xa gì. Từng chút một từng chút một, khoảng cách giữa hai cậu bé dần được rút ngắn lại.
Và rồi, một tuần sau khi lễ hội kết thúc, cuối cùng cũng đến ngày mà gia đình Peneus phải rời đi để trở về nhà.
Lucas, Lucia và Herwin ngồi cạnh nhau bên khung cửa sổ, cùng ngắm nhìn những bông tuyết bắt đầu rơi xuống phủ dày khắp nơi. Vì tuyết rơi nhiều hơn dự đoán nên giờ khởi hành buộc phải chậm lại.
“Mình không muốn đi chút nào.”
Herwin tự lẩm bẩm, anh vừa nhìn tuyết rơi vừa thầm cầu mong trời đổ tuyết nhiều thêm chút nữa, như vậy anh cũng có thể ở lại nơi này thêm một lúc.
“Sao thế? Nhóc trở về nhà mà không vui sao.”
Lucas quay sang hỏi Herwin.
“Em chẳng thích về... ít nhất thì không phải bây giờ...”
“Có lý do gì khiến nhóc không muốn về nhà à?”
Lần này Lucia là người lên tiếng. Cô bé ngước đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh. Đối diện với ánh mắt hồn nhiên giống hệt nhau của hai anh em nhà Agnes, Herwin bỗng thấy lưỡng lự: liệu mình có nên nói ra điều này hay không?
Từ trước đến nay, anh chưa từng thổ lộ chuyện này với bất kỳ ai ngoài cha mẹ. Sau một hồi đắn đo, Herwin khẽ mím môi rồi quyết định mở lời:
“Thật ra… ở nhà, mình từng bị bắt nạt.”
“Thật sao?”
“Cái tên điên rồ nào mà dám làm chuyện liều lĩnh thế chứ…”
Lucas tức tối xen vào.
Herwin hít một hơi, rồi tiếp tục nói, giọng anh nhỏ dần:
“Ở nhà có mấy anh chị lớn hơn mình. Họ suốt ngày trêu chọc bảo mình giống con gái, trông chẳng giống đàn ông gì cả. Có khi còn nói mình đừng mặc quần nữa, phải mặc váy mới hợp.”
Từ khi chào đời cho đến khi ba tuổi, Herwin chưa từng gặp một đứa trẻ nào cùng lứa tuổi với mình.
Trong dinh thự công tước, nhưng người hầu cận thường gửi con cái của họ đến miền Nam – nơi có khí hậu ấm áp hơn để nuôi dưỡng.
Rồi bỗng một ngày, công tước Haile và công tước phu nhân Scarlett chợt nghĩ: “Có lẽ Herwin cũng cần bạn bè để lớn lên cùng phải không?”
Thế là họ gọi con cái của hầu cận về sống trong cùng một tòa thành. Đám trẻ đó đều lớn hơn Herwin chừng hai đến bốn tuổi – một khoảng cách vừa đủ để trở thành bạn chơi lý tưởng với anh, ít nhất thì đó là điều mà cha mẹ anh tin.
Ý định ban đầu quả thực tốt đẹp, nhưng với Herwin mà nói kết quả lại chẳng mấy êm đềm.
Ngày ấy anh còn nhỏ, khuôn mặt anh xinh đẹp tựa như búp bê. Đến cả người lớn còn nhiều lần lầm tưởng Herwin là bé gái huống chi là bọn trẻ con.
Thoạt đầu chúng nghe lời cha mẹ, cố gắng tỏ ra thân thiện với anh. Nhưng dần dần khi nhận ra Herwin nhỏ tuổi hơn mình và anh luôn chấp nhận bất cứ điều gì chúng làm, chúng dần bắt đầu quên đi thân phận của Herwin và biến anh thành một kẻ có thể bắt nạt và trêu chọc.
Rốt cuộc, lũ trẻ ấy đã lấy gương mặt xinh xắn của Herwin ra làm trò cười.
Càng trêu chọc, chúng càng bị phấn khích bởi những biểu hiện vừa bối rối vừa vụng về mà anh để lộ ra. Thế nên càng ngày những trò đùa cợt kia càng một trở nên quá đáng hơn.
Herwin, đứa trẻ lần đầu biết thế nào là có “bạn bè”, không biết phải đối mặt ra sao. Anh chỉ biết nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác… cho đến khi không thể chịu nổi nữa mới quyết tâm kể lại mọi chuyện với cha mẹ mình.
Đối với công tước phu nhân và công tước, hai người vốn tưởng con trai mình đang hòa thuận cùng bạn bè, lời thú nhận ấy của anh chẳng khác nào một cú sốc nặng nề đối với họ.
Sau khi lắng nghe tất cả từ Herwin, họ lập tức hành động.
Chẳng rõ công tước phu nhân đã gọi hầu cận đến để nói chuyện, hay công tước đã nghiêm khắc quở trách đám trẻ ấy ra sao. Nhưng điều bất ngờ là từ hôm đó trở đi, những trò trêu chọc biến mất hẳn.
Thậm chí bây giờ đây lũ trẻ còn tránh ánh mắt của Herwin, dè chừng không dám gây sự nữa.
Thế nhưng, chính biến cố này đã để lại trong lòng Herwin một vết sẹo khó phai.
Anh bắt đầu căm ghét đến mức ám ảnh mỗi khi nghe người khác nói mình “giống con gái” hoặc được khen là “xinh đẹp”.
Không chỉ vậy, Herwin còn trở nên rất nhạy cảm với lời nói của người khác. Chỉ cần cảm thấy bị trêu chọc, anh lập tức phản ứng gay gắt, dữ dội hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Đó cũng là lý do vì sao, khi Lucia khen anh “đẹp”, Herwin lại nổi giận đùng đùng như thế.
Dẫu biết rằng giờ đây chẳng ai còn dám động đến mình nữa, nhưng Herwin vẫn không muốn phải gặp lại họ lần nào trong đời.
So với phương Bắc quê nhà cậu, nơi này dễ chịu hơn nhiều.
Bởi vì nơi này có anh Lucas và Lucia.
Ban đầu, cậu và Lucas chẳng ưa gì nhau, nhưng đến cuối cùng lại thành anh em kết nghĩa.
Còn Lucia thì…
Herwin khẽ liếc nhìn về phía cô. Lucia, với đôi mắt tròn trịa trong veo, không hề né tránh ánh mắt của Herwin.
Ánh nhìn của hai đứa trẻ chạm nhau, kéo dài hơn mười giây. Và rồi, khuôn mặt Herwin bất giác đỏ bừng.
Herwin cảm nhận rõ hơi nóng bừng bừng đang dâng lên đến tận đỉnh đầu, anh vội vàng quay phắt đầu sang một bên và tự nhủ.
“Không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy được...”
Từ lúc nào mà mỗi khi chạm mặt Lucia, tim anh lại đập loạn nhịp, má nóng bừng hết cả lên.
“Gì vậy, sao đang nói lại im bặt thế?”
“Anh ơi, chắc Herwin lại bị ốm rồi.”
“Ừm? Thật à? Herwin, em thấy chỗ nào khó chịu sao?”
“Không... không sao đâu...”
Herwin khẽ lắc đầu, cố trấn áp nhịp tim đang hỗn loạn.
Dạo gần đây, cậu thường xuyên ngập ngừng bỏ dở câu nói, mặt thường xuyên đỏ bừng không hiểu nguyên do. Trước những biểu hiện kỳ lạ ấy, hai anh em Lucas và Lucia chỉ biết nhún vai không hiểu.
Thình thịch—thình thịch—
“Có chuyện lớn rồi, công tước, ngài...!”
“Gì mà ồn ào thế này?”
Haile đang trò chuyện cùng Johan nghe tiếng thông báo liền nheo mắt, sắc mặt ông lạnh lùng nhìn chằm chằm người kỵ sĩ đang hốt hoảng chạy vào từ bên ngoài. Người kỵ sĩ bị ánh mắt ấy dọa sợ, vội quỳ xuống báo cáo.
“Xin thứ lỗi, thưa bá tước. Nhưng sự việc quá khẩn cấp... tôi đành phải mạo phạm.”
“Không sao. Vậy rốt cuộc có chuyện gì?”
“Quái vật đã xuất hiện ở phương Bắc.”
Ngay khi từ “quái vật” được thốt ra, bầu không khí lập tức trĩu nặng.
Sắc mặt ông Haile cứng lại, ông bật dậy khỏi ghế.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Nói dứt lời, ông Haile vội vã cùng kỵ sĩ rời đi. Bà Scarlett dõi theo bóng lưng chồng, thấp giọng lẩm bẩm:
“Quái vật ư... Vào mùa này đáng ra chúng chưa thể xuất hiện, tại sao lại...?”
“Scarlett, cậu vẫn ổn chứ?” – Bà Julian lo lắng hỏi han
“Chắc chúng ta phải đi xem mức độ thiệt hại ra sao đã. Mấy năm nay vốn vẫn bình yên… không được rồi, mình cũng phải đến đó xem mới được.”
Bà Scarlett vốn đang bồn chồn không yên, rốt cuộc cũng quyết định bước nhanh theo sau Haile.
“Quái vật? Ý là mấy con quái khủng khiếp chỉ thấy trong sách sao?”
“Có lẽ thế. Herwin, cậu có biết gì về quái vật không?”
“……Không, mình cũng không rõ lắm.”
Lucas và Lucia định hỏi tiếp, nhưng khi thấy gương mặt Herwin trở nên nghiêm trọng thì cả hai đành im lặng.
Herwin lặng lẽ nhìn bóng lưng cha mẹ vừa khuất sau cánh cửa, ánh mắt suy tư rất lâu.
***
“Có lẽ anh phải lên đường trước. Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Em hãy tạm thời ở lại đây cùng bọn trẻ.”
“Anh..., xin hãy cẩn trọng.”
“Ừ.”
Ông Haile vội vã chuẩn bị đồ, bắt đầu khởi hành về phương Bắc.
Trong bức điện khẩn vừa truyền tới đã ghi rõ: bầy quái vật đã tràn vào càn quét phương Bắc.
Hơn nữa, dòng chữ cuối cùng báo cáo về thương vong còn nghiêm trọng hơn cả dự liệu.
Suốt gần sáu năm nay chưa từng có dấu vết quái vật xuất hiện, sự yên bình này khiến phòng bị của mọi người được thả lỏng. Nào ngờ lần này, số lượng chúng xuất hiện vượt xa mọi dự đoán, và mức độ tàn phá của chúng đang ngày càng lan rộng.
“Bá tước, tôi xin tạm giao phu nhân cùng lũ trẻ cho ông. Ân tình này, trọn đời tôi sẽ không quên.”
“Xin đừng lo lắng. Tôi chỉ mong sự việc sớm ngày lắng xuống.”
“Cảm ơn ông đã hiểu cho tình hình hiện tại.”
Ông Haile cúi đầu cảm ơn ông Johan, sau đó ông quay lại nói lời từ biệt với gia đình.
Ông Haile đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán bà Scarlett và bé Henry đang nép vào trong vòng tay mẹ, sau đó ông ôm chặt lấy Herwin.
“Cha……”
“Herwin, thay cha bảo vệ mẹ và em trai con. Hiểu chưa?”
“Vâng! Con nhất định sẽ bảo vệ mẹ và Henry!”
“Ừ, con trai ta thật đáng tự hào.”
Sau khi ôm thật chặt Herwin vào lòng lần cuối, Ông Haile mới gượng bước ra đi, lên đường trở về phương Bắc xa xôi.
***
Kể từ ngày Haile rời đi, đã tròn một năm rưỡi trôi qua.
Ban đầu ông Haile từng nghĩ chỉ mất một tháng là quét sạch được lũ quái vật. Nhưng nay đã hơn một năm dài đằng đẵng trôi qua, ông Haile vẫn đang bên ngoài miệt mài truy sát từng ổ quái còn sót lại rải rác khắp phương Bắc.
Điều tồi tệ nhất chính là sự kiện bọn chúng xuất hiện ngay giữa mùa đông, đó là thời điểm bão tuyết liên tục xuất hiện với tần suất cao và rất dữ dội.
Ông Haile gửi thư về, dặn vợ con rằng trước khi quét sạch hoàn toàn quái vật, gia đình ông tuyệt đối không được về phương Bắc.
Ngày nhận được bức thư đầu tiên của ông Haile, bà Scarlett đã lặng lẽ khóc suốt đêm.
Thời gian lưu lại đế quốc vốn tưởng chỉ trong vài thắng ngắn ngủi, nay lại trở thành kì hạn không thể định trước được. Sau nhiều ngày cân nhắc, bà Scarlett đã quyết định phải tìm một ngôi nhà mới cho mẹ con bà.
Trong suốt quãng thời gian ấy, gia đình họ vẫn nương nhờ tại dinh thự nhà Agnes, chờ cơ hội trở về phương Bắc. Nhưng giờ tình hình đã đến mức này, bà Scarlett không thể tiếp tục làm gánh nặng cho gia đình họ thêm nữa.
“Chuyển nhà ư? Không cần đâu. Chúng tôi ổn mà. Cứ ở lại đây cho đến khi công tước gửi tin cho cậu, không sao đâu.”
“Không, mình không thể làm phiền thêm nữa. May mà ông ấy vẫn để lại chút tiền ở thủ đô, mình sẽ cố gắng dùng số đó để tìm một chỗ ở tạm.”
“Công tước phu nhân Peneus, xin đừng làm như vậy. Nếu phu nhân rời đi thế này, tôi làm sao còn mặt mũi đối diện với công tước đây? Xin hãy nghĩ kĩ lại một lần nữa.”
Ông Johan và bà Julian ra sức ngăn cản quyết định dọn đi của bà Scarlett.
Với tiềm lực của nhà Peneus, việc mua một biệt thự ở thủ đô vốn chẳng có gì khó. Thế nhưng vào thời điểm căng go như lúc này, từng đồng tiền đều quý giá hơn bao giờ hết.
Điều khiến vợ chồng Agnes lo lắng hơn cả là chuyện phương Bắc bị quái vật tàn phá, khi nhận được tin đó, bà Scarlett chưa từng có một đêm ngon giấc. Nếu để bà Scarlett rời đi trong tâm trạng này, chắc chắn bà Julian sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Với tư cách là bạn, bà Julian không thể khoanh tay đứng nhìn. Sau một hồi tranh luận căng thẳng, cuối cùng bà Scarlett đành buông xuôi, chấp nhận ở lại cùng gia đình Agnes.
“Thật sự biết ơn ngài, bá tước… Cảm ơn cậu nhiều lắm, Julian.”
Bà Scarlett cúi đầu thật thấp giấu đi đôi mắt thâm quầng và sưng vì khóc. Vợ chồng bá tước Agnes chỉ biết an ủi, vỗ về và ủng hộ tinh thần đã mỏi mệt của bà.
Và thế là, bà Scarlett, Herwin cùng Henry tiếp tục nương nhờ nhà Agnes suốt một thời gian dài.
***
“Lucia! Cậu đang làm gì ở đó thế!”
Lucia đang cùng gia đình mình, cũng như Herwin, dạo chơi tại công viên.
Lucia đang ngồi xổm trên bãi cỏ, chăm chú nhìn thứ gì đó, sau khi nghe thấy tên mình thì vội ngẩng đầu lên. Mái tóc năm xưa dài ngang vai nay đã dài xuống tận lưng.
“Lucia.”
“Herwin.”
Giờ đây cô giờ đã có thể gọi đúng tên anh, đôi mắt cô mở to khi thấy Herwin đang tiến lại gần.
“Cậu làm gì ở đây một mình thế?”
“Herwin, nhìn này. Đây là kiến đó.”
“…Lại nữa à? Cậu lại bị cuốn vào mấy cái gì kỳ quặc nữa chứ gì?”
“Không phải. mình chỉ đang ngắm kiến thôi mà.”
“Đừng chối. Một tuần trước cậu còn bắt châu chấu, hôm kia thì mang về ve sầu, hôm qua lại nhặt vỏ ve. Bảo sa dạo này cậu cứ cắm đầu đọc cuốn bách khoa về côn trùng.”
Sau hơn một năm sống chung dưới một mái nhà, hai người họ đã thân thiết hơn rất nhiều. Giờ đây, Herwin rất tự tin vì bản thân anh hiểu rất rõ về cô gái này, không gì là anh không biết.
Và anh cũng phát hiện ra một điều: một khi Lucia bị cuốn hút bởi thứ gì đó, cô sẽ đeo bám nó đến cùng cho đến khi nào chán thì thôi.
Ai cũng có chút tính cách như vậy, nhưng ở Lucia nó biểu hiện rõ ràng và mãnh liệt hơn hẳn người thường. Cô say mê sưu tầm, gom góp đủ thứ, rồi khi hứng thú qua đi thì lại lạnh lùng bỏ mặc, quay sang thứ mới.
Trong suốt một năm rưỡi, cô từng có những cơn đam mê khác nhau: từ việc thu thập gấu bông, quan sát hoa, cho đến sưu tầm lá cây theo loại. Còn bây giờ, mối quan tâm lớn nhất của cô là… côn trùng.
Herwin nghĩ đến đống côn trùng thầm rùng mình. Nếu lần này Lucia thật sự bắt một con kiến đem về nhà, chắc chắn cả dinh thự sẽ lại bị kéo vào một trận náo loạn nữa.
Herwin kéo tay Lucia đi trước khi cô kịp gây thêm rắc rối và hướng về chỗ cả nhóm đang ngồi.
Trời hôm nay đẹp đến lạ, cả gia đình Agnes ra ngoài tổ chức một buổi dã ngoại. Nhưng chỉ một lúc sau mọi người đã nhận ra thân phận của bá tước Agnes và bá tước phu nhân Julian, cả công tước phu nhân Scarlett, đám đông bắt đầu vây quanh họ.
Người quá đông khiến Herwin khựng lại.
“Chúng ta… đi chậm lại một chút được không?”
“Được thôi!”
Lucia lập tức đồng ý, hào hứng quay lại chỗ cũ để tiếp tục xem đàn kiến của mình.
Herwin chỉ biết lắc đầu, bất lực nhưng vẫn đi sát bên cạnh cô. Anh nhìn cô chăm chú, thấy rõ ánh sáng trong mắt Lucia mỗi khi cô đắm chìm vào một điều gì đó.
Họ ngồi đó khá lâu, cho đến khi một chuyện đột ngột xảy ra...
Một bàn chân giẫm thẳng lên những con kiến mà Lucia đang quan sát.
Lucia giật bắn mình, khuôn mặt ngây ra vì sốc.
Kẻ giẫm lên đàn kiến không ai khác ngoài một cậu bé với vẻ mặt ngạo mạn. Phía sau cậu ta còn có hai đứa trẻ đi cùng, rõ ràng là bạn bè hay người hầu gì đó.
“Ngươi chính là đứa con nhà Peneus phải không?”
Giọng nói thách thức vang lên.
“Đàn kiến của mình…” Lucia nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
Nghe có người gọi mình, Herwin cau mày ngẩng đầu đối diện với đối phương.
“Ngươi là ai?”
“Nghe cho rõ đây! Ta chính là Antonio Trevin, con trai nhà bá tước Trevin!”
Cậu bé ngỗ ngược này là một trong số những đứa trẻ được mời đến tham gia buổi dã ngoại, một cậu ấm quý tộc.
“Ngươi!” Antonio chỉ thẳng vào Herwin, giọng trịch thượng. “Ta sẽ ban cho ngươi vinh hạnh đặc biệt được làm bạn của ta!”
Hai đứa trẻ đi theo lập tức hùa theo, xuýt xoa như thể Antonio vừa nói ra điều gì cao quý lắm.
Antonio là con trai độc nhất được cưng chiều hết mực của nhà bá tước Trevin, lớn lên trong sự nuông chiều và tâng bốc, sự tâng bốc này đã đi xa đến mức Antonio trở thành một đứa trẻ vô cùng kiêu căng và ngạo mạn.
Cũng dễ hiểu vì trước giờ chưa từng có ai dám phớt lờ lời nói hay hành động của Antonio.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook