Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Chị tên gì vậy?”
“Lucia Agnes.”
“Em là Henry Peneus! Chị ơi, chị cưới em nhé!”

“Gì cơ?”
“Henry!”
“Á… anh hai!”

Trước khi Lucia kịp phản ứng vì lời cầu hôn bất ngờ của Henry thì Herwin đã vội vàng kéoỡ đứa em trai đang bám chặt lấy người cô ra. Henry bị anh trai giữ chặt mà khó chịu vùng vẫy, mặt mày cau có miệng không ngừng la ó đòi Herwin thả cậu bé ra.

Chính khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Lucia và Herwin cũng vô tình chạm nhau. Một gương mặt quen thuộc mà xa lạ, vừa khiến cô mừng rỡ, nhưng lại vừa mang lại một cảm giác nghèn nghẹn khó gọi tên. Herwin hơi khựng lại, môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng Lucia đã nhanh hơn một bước lên tiếng trước:

“Herwin, lâu rồi không gặp.”

“Ờ… Ừ, đúng rồi. Lâu thật.”

“Herwin! Em thay đổi nhiều quá! Anh đây cũng không phải dạng thấp bé gì đâu, thế mà em còn cao hơn cả anh cơ đấy!”

Lucas đứng ngay bên cạnh Lucia bất chợt thò mặt vào chen ngang cuộc tái ngộ giữa hai người, giọng anh ấy đầy kinh ngạc tấm tắc khen ngợi. Đôi mắt Herwin mở to, khoé môi anh khẽ cong lên, nở thành một nụ cười nhẹ.

“Anh Lucas, cũng lâu rồi không gặp.”
“Ồ, em còn nhớ anh sao?”
“Đương nhiên rồi. Em đã ở thủ đô hơn một năm cơ mà.”

“Vậy à? Sao lạ thế nhỉ, Lucia thì lại chẳng nhớ rõ chuyện hồi đó lắm. Hai đứa vốn cùng tuổi, anh cứ tưởng em cũng sẽ quên giống như Lucia chứ.”

Herwin nghe xong thoáng ngạc nhiên, anh tưởng người bạn trước mặt mình hẳn phải nhớ tất cả, hóa ra cô không giống anh. Hóa ra… là như vậy. Khi ánh mắt anh chuyển dần sang phía Lucia, cô chỉ biết gãi má cười gượng gạo.

“Ưwaaaa! Buông em ra!”

Henry rốt cuộc cũng giãy thoát khỏi vòng tay anh trai, cậu bé rồi lập tức bám dính vào Lucia như một con ve sầu.

“Henry…”

Herwin lên tiếng dọa nạt, giọng vừa dịu dàng vừa ẩn chứa uy nghiêm khiến cậu em run rẩy. Đôi mắt đỏ trong veo nhưng sắc lạnh kia của anh khiến Henry co người lại.

“Đối xử với khách thế này là kiểu gì hả?”

“Ưwaaa… thì, em… em chỉ là…”

Cho dù còn nhỏ, Henry vẫn không thể xem nhẹ lời nhắc nhở của anh mình. Thấy cậu bé sợ hãi, Lucia khẽ vòng tay ôm lưng Henry dỗ dành:

“Không sao đâu. Henry, em muốn chơi với chị à?”

“…Vâng! Chị ơi!”

“Vậy thì đừng ôm chặt như thế nữa. Để chị dắt tay em, được không? Như vậy sẽ vui hơn đấy.”

Dù sao nếu cô đứng yên để một đứa bé bám dính trên người mình quả thật cũng khiến cô khó giữ thăng bằng. Lucia mỉm cười, chìa tay ra. Đôi mắt tròn xoe của Henry sáng bừng lên, long lanh như sao trời.

“Thích! Em thích lắm!”

Henry cười tít mắt, dính chặt lấy Lucia không chịu rời khiến Herwin không sao ưa nổi. Ánh mắt đỏ rực của anh ánh lên vẻ khó chịu khi trừng sang nhìn em trai mình. Nhưng ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt Lucia, Herwin lại vội quay đi giả vờ như chẳng thấy gì.

Đây chính là cuộc hội ngộ giữa hai người bạn thuở nhỏ, trái với sự mong chờ của mọi người, cuộc gặp gỡ này không hề trôi chảy. Giữa họ vẫn có một thứ cảm giác xa lạ nào đó khó nói thành lời, cả hai người vẫn bị bao phủ bởi sự ngượng ngập và bất an. Thế nhưng, ẩn sâu trong đó vẫn là niềm háo hức, sự rung động mơ hồ mà cả hai không thể nào phủ nhận.

***

“Wow, lâu đài nhà cậu rộng thật đấy. Mình chưa từng thấy nơi nào như thế này.”
“Đúng thế. Dù không phải ở cung điện hoàng gia, nhưng có khi còn nguy nga chẳng kém.”

Lucia và Lucas đi theo bước chân dẫn đường của Herwin và Henry, ngước nhìn khắp nơi với ánh mắt đầy thích thú. Herwin đi trước, nghiêm túc giải thích từng gian phòng, còn Henry thì không buông tay Lucia lấy một giây, cứ lon ton bám sát ngay bên cạnh.

“Chị ơi, chỗ này ngày xưa nghe nói từng có một mụ phù thủy đáng sợ ở. Người ta còn bảo ma quỷ sẽ xuất hiện nữa cơ.”
“Thật sao? Hèn gì… chị thấy cứ rợn rợn thế nào ấy.”

Lucia rùng mình trêu đùa, Henry vừa nghe xong ánh mắt lập tức thay đổi, cậu bé tỏ vẻ can đảm tràn đầy quyết tâm.

“Chị sợ à? Đừng lo! Henry sẽ bảo vệ chị!”

Herwin khẽ nhếch môi, giọng nửa chế nhạo nửa bất lực:
“Nhóc con này vẫn y như cũ. Trước kia cũng chẳng chịu rời khỏi Lucia lấy một bước.”

Henry liền ưỡn ngực, cất giọng lớn hơn nữa, tràn đầy tự tin:
“Khi nào chị làm vợ em, em sẽ cho chị tất cả mọi thứ!”

“Thằng nhóc này! Ai cho phép đòi cưới hả? Em gái anh đây, anh không gả cho nhóc đâu, mau tỉnh mộng đi.”
“Anh đừng cản em!”

Lucas cười phá lên, bàn tay anh ấy đặt lên đầu Henry và nhấn mạnh đầu cậu bé xuống. Cậu bé năm tuổi ra sức vung tay phản kháng, song làm sao có thể chống lại một thiếu niên mười tuổi được.

Lucia nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của Henry, cô khẽ lùi về phía Herwin vài bước. Khác với cảnh tượng Lucas và Henry vẫn mải cười đùa ồn ào trước mặt, thì giữa cô và Herwin lại bị bao trùm bởi một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Anh mím chặt môi, không nói một lời. Lucia cảm thấy không khí xung quanh như nghẹn lại, bứt rứt đến khó chịu. Cô tự hỏi hay chỉ có mình cô mới thấy gượng gạo thế này? Nghĩ vậy, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.

Ánh mắt xanh biếc của cô chạm ngay vào đôi mắt của Herwin. Cả hai đều bị giật mình, vai run lên rồi không ai hẹn ai cả hai đồng loạt quay phắt đi.

Tiếng tim đập thình thịch vẫn còn vang vọng trong lồng ngực Lucia, nó chưa kịp lắng xuống thì một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cô: Chúng ta đang làm gì vậy… Cô cắn môi, lại liếc nhìn sang Herwin mở lời.

“À… này…”

“Ừm?”

Herwin đáp lại, giọng cũng chần chừ chẳng kém gì Lucia, cứ như thể không biết phải nói chuyện như thế nào.

“Ờm… dạo này, cậu… vẫn khỏe chứ?”

“À? Ừ, ừ… cũng… bình thường thôi.”

Câu chuyện lửng lơ và vụng về cứ thế lại rơi vào im lặng. Lần này, chính Herwin là người buộc mình phải mở lời trước.

“Cậu cũng… khỏe chứ?”

“Mình á? Ừm, cũng bình thường thôi… Gần đây nhà mình mới mời một thầy dạy piano mới, nên mình bắt đầu học lại. Còn cậu thì sao?”

“Ừ… tôi thì vẫn thế thôi. Được gia sư dạy mấy môn lễ nghi với kiến thức phổ thông, ngoài ra thì cũng được học kiếm thuật.”

“Kiếm thuật á? Cậu định trở thành hiệp sĩ sao?”

“Không hẳn là hiệp sĩ. Tớ muốn trở thành một kiếm sĩ vĩ đại như cha mình.”

Khuôn mặt Herwin vốn vẫn còn đang căng thẳng dần dãn ra sau một lúc trò chuyện.

“Phải rồi, mình nghe nói Công tước Peneus là một kiếm sĩ lừng danh. Hình như gọi là… Sư… Sư gì ấy nhỉ…”

“Kiếm Sư. Thần tượng của mọi kiếm sĩ! Nếu có cha tôi ở đây, bất cứ kẻ thù nào cũng sẽ bị quét sạch! Không chỉ thế, Kiếm Sư còn có thể điều khiển aura một cách tự do nữa! Aura của cha tôi thì khỏi bàn…”

Càng nói Herwin càng trở nên phấn khích, anh cứ thao thao bất tuyệt về cha mình. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt xanh to tròn của Lucia, anh lập tức khựng lại.

“À… tôi, tôi xin lỗi. Tôi có hơi… quá đà rồi.”

“Không sao đâu. Trông cậu thật sự rất ngưỡng mộ cha của mình đấy.”

“Ừ… thì… ai mà chẳng thế.”

“Mình cũng vậy mà! Với mình, cha là người tuyệt vời nhất thế gian!”

Herwin ngượng ngùng gãi đầu, còn Lucia thì mỉm cười rạng rỡ. Trong ánh mắt của cả hai hiện giờ, sự ngại ngùng ban đầu đã dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác gần gũi và ấm áp.

Nhưng rồi…

“Uwaaah! Anh hai ơi!”

Tiếng khóc nức nở bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí chỉ vừa trở nên dịu dàng. Henry chạy ùa tới, nhào vào và òa khóc trong vòng tay của Lucia. Rõ ràng cậu bé vừa gọi Herwin, nhưng khi cần an ủi thì lại chỉ tìm đến Lucia mà thôi.

“Chị… chị Lucia! Mau mắng cái anh xấu xa kia đi!”

Henry sụt sịt, mắt rưng rưng, tay chỉ thẳng về phía Lucas.

“Hửm? Anh trai chị lại nói gì à?” Lucia nghiêng đầu hỏi Henry.

“Anh ấy bảo em còn quá nhỏ nên không được cưới chị! Nhưng em chắc chắn sẽ cưới chị!”

“Anh có nói sai đâu? Với lại, anh đã bảo rồi, anh không định để em gái rơi vào tay kẻ khác đâu.”

Lucas nhướng mày, trêu chọc Henry, anh ấy còn thuận tay khoác vai Lucia. Henry thấy thế lại càng nổi nóng, gào ầm lên bảo anh ấy đừng làm thế.

“Anh, thôi trêu nó đi. Em ấy còn nhỏ mà…” Lucia can ngăn, có chút ngại ngùng.

“Hahaha, được rồi, được rồi. Nhưng em nhìn xem, phản ứng của nó đáng yêu đến mức nào chứ.”

“Anh là đồ đáng ghét, ghét nhất luôn!” Henry hét lên, gò má đỏ bừng.

“Hứ, ghét thì sao nào? Anh đây vẫn là anh trai của Lucia đấy nhé.”

Lucas cúi mặt sát lại gần em gái mình, và chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ để bất kỳ ai nhận ra một điều là: hai anh em nhà Agnes giống nhau như đúc, từ đôi mắt xanh sáng trong cho tới nụ cười.

Có lẽ chính vì thế mà Henry đành im bặt, chẳng biết cãi lại thế nào, cậu bé chỉ lặng lẽ mím môi.

“À, cũng sắp đến giờ cơm tối rồi. Chúng ta nên đi xuống phòng ăn thôi.” Herwin lên tiếng, cố xua đi bầu không khí căng thẳng này.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Lucia hỏi.

“Sáu rưỡi.”

“Gì cơ, mới sáu rưỡi thôi à? Sao anh đói thế nhỉ?”

“Chẳng lạ gì đâu, bọn mình vừa đi dạo quanh tòa thành những ba tiếng đồng hồ cơ mà.”

Thái độ của Herwin hoàn toàn khác với sự lúng túng khi đứng cạnh Lucia, anh đang trò chuyện với Lucas vô cùng thoải mái và tự nhiên.

Lucia lặng lẽ dõi theo bóng lưng của hai chàng trai đang dần đi xa.

“Chị, không đi à?”

“Hả? À… phải rồi, đi thôi.”

Tiếng gọi của Henry kéo cô về thực tại, Lucia nắm chặt tay cậu bé rồi vội vã bước theo sau.

***

Năm ngày đã trôi qua kể từ khi họ đặt chân đến phương Bắc.

Anh em nhà Agnes và hai anh em nhà Peneus đã nhanh chóng trở nên thân thiết hơn, như thể cả bốn người đã quay lại quãng thời gian từng sống cùng nhau ở thủ đô. Không còn vẻ gượng gạo như buổi đầu gặp gỡ nữa.

Chỉ có một điều khác biệt: Herwin không còn luôn kề cạnh Lucia như trước kia.

Không rõ là vì những ký ức thuở nhỏ chưa hoàn toàn trở lại, hay đơn giản vì anh thấy dễ hòa hợp với Lucas hơn, cũng có thể vì Lucas lớn tuổi hơn nên Herwin muốn bầu bạn cùng.

Điều đó không có nghĩa là anh gạt bỏ Lucia. Khi ở bên nhau, cả hai vẫn chuyện trò, vẫn trêu ghẹo nhau, chỉ là… có một khoảng cách vô hình nào đó khiến hai người họ khó có thể xem nhau như “những người bạn không thể tách rời” như thuở xưa.

“Chị! Chị Lucia! Đọc cái này cho em đi!”

Lucia đang mải nhìn Herwin cười rạng rỡ khi trò chuyện cùng Lucas thì chợt bị Henry níu lấy.

“Ừ được, em muốn chị đọc gì nào?”

“Cái này này! Ở đây có chị đấy!”

“Hửm? Có chị á?”

“Đúng rồi! Chị xem chỗ này đi!”

Henry rất tự nhiên trèo lên ngồi vào lòng Lucia, cậu bé mở quyển sách trên tay rồi chỉ vào một trang nào đó.

Trong tranh là một thiếu nữ có mái tóc nâu mềm mại và đôi mắt xanh biếc – trông chẳng khác nào Lucia – cô gái đó đang đứng giữa khu rừng, cúi mình ngửi hương hoa.

“Kỳ lạ… Mình đã từng thấy cảnh này ở đâu đó thì phải.”

Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô cầm cuốn truyện cổ tích ấy, thế nhưng cảm giác lại thân thuộc đến lạ, như thể cô đang sống trong ký ức nào đó mà bản thân đã vô tình quên đi.

Lucia ngẩn ngơ nhìn bức tranh, cô mải mê đắm mình trong cái cảm giác déjà vu ấy.

Henry, vốn đang huyên thuyên không ngừng, chợt nhận ra sự im lặng của cô. Cậu bé ngước lên, và rồi bất giác há hốc miệng.

Đôi mắt xanh của Lucia vẫn thường rực rỡ như bầu trời thu, nay lại thoáng phủ một tầng sương mờ. Vẻ mặt buồn bã thoáng qua đó khiến trái tim mong manh của cậu bé nhói lên, ngứa ngứa và rộn ràng.

“Mẹ bảo… thứ gì mình thích thì phải nhanh chóng đánh dấu, kẻo người khác cướp mất.”

Henry hạ quyết tâm.

Chụt!

Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng đang chìm vào tĩnh lặng, khiến tiếng chụt đó vang lên rõ mồn một.

Lucia bàng hoàng khựng lại, đôi má nóng bừng đỏ ửng. Ở phía đối diện, Lucas và Herwin đang trò chuyện dở dang cũng tròn mắt nhìn Henry.

“Chị Lucia, giờ chị là của em rồi.”

“Sao mà câu này nghe quen quá vậy nhỉ…”

Lucia gượng gạo chạm tay lên má mình, cô nhìn xuống cậu bé đang ra vẻ đắc thắng.

“Thằng… thằng nhóc này…!”

Khuôn mặt Lucas đỏ bừng lên, anh ấy vội vã kéo Henry ra khỏi người Lucia.

Lucia, trong khoảnh khắc ấy, lại thoáng rùng mình bởi một cảm giác kỳ lạ: một cảm giác déjà vu mơ hồ như thể cô đang sống lại trong một ký ức nào đó. Và rồi, chẳng hiểu vì sao, ánh mắt cô tự nhiên hướng về Herwin.

Đáng lẽ người gỡ Henry ra khỏi mình… phải là Herwin mới đúng.

“Xin lỗi, em trai tôi lại làm phiền cậu rồi. Hình như nó thật sự rất thích cậu đấy. Bình thường nó không như vậy đâu.”

“Ơ… à… không sao đâu. Trẻ con mà, có gì đâu.”

“Tôi sẽ nghiêm khắc dạy bảo nó. Chuyện này sẽ không tái diễn nữa đâu.”

Nói rồi, Herwin đứng dậy, tiến đến chỗ Lucas và Henry để can ngăn hai người nọ đang cãi vã.

“… Không phải thế này…”

Lucia cảm thấy một sự hụt hẫng lặng lẽ dâng lên. Thái độ điềm đạm của Herwin, về lý mà nói, hoàn toàn đúng đắn, hoàn toàn hợp lẽ. Thế nhưng, cô lại thấy… buồn.

Trong tình cảnh này, lẽ ra cậu ấy phải nổi giận mới đúng chứ? Sao lại bình thản đến vậy…?

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch…

Trái tim vốn đang yên ả của Lucia bỗng đập lên dồn dập, từng nhịp như muốn xé toang lồng ngực cô. Nhịp đập ấy chẳng mang theo niềm vui, mà là một thứ cảm xúc kỳ dị, vừa bức bối vừa khó gọi tên.

Lucia không biết phải định nghĩa cảm giác này thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...