Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1015: Ngươi mà là Thiếu tướng thì ta chính là Nguyên soái!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Quân đoàn Huyết Thần có quy định nghiêm ngặt, đặc biệt là trên phương diện thăng cấp quân hàm, tuyệt đối không được phép cẩu thả. Những người có thể thông qua rèn đúc để tích luỹ quân công như Đường Vũ Lân lập tức đã bị Long Thiên Vũ hạ lệnh không cho hắn dùng quân công này để thăng cấp quân hàm.

Lần trước khi Long Vũ Tuyết gặp Đường Vũ Lân, hắn vẫn mới chỉ là một Thiếu uý nho nhỏ! Từ Thiếu uý lên Thiếu tướng, cấp bậc chênh lệch một trời một vực, đương nhiên là nàng ta không thể nào tin được trong một thời gian ngắn như vậy mà Đường Vũ Lân lại có thể thăng cấp lên cấp độ này.

Mã Sơn giơ tay, kéo Long Vũ Tuyết sang một bên, lạnh lùng nói: “Có gì cứ đến Sở Quân Pháp rồi nói!” Nói xong, ông ấy cũng giơ tay tóm lấy bả vai của Đường Vũ Lân. Ông ấy muốn xé bỏ quân hàm trên vai Đường Vũ Lân xuống trước.

Ông ấy chiến đấu ở trong quân đoàn Huyết Thần hai mươi năm cũng chưa được thăng cấp lên Tướng quân, một tên tân binh mà lại dám đeo quân hàm Thiếu tướng, điều này khiến Mã Sơn cảm thấy thấy vô cùng tức giận.

Đường Vũ Lân nhíu mày, giơ tay trái lên, đỡ lấy bàn tay của Mã Sơn.

Mã Sơn cao hơn hai mét hai, cao hơn Đường Vũ Lân một cái đầu, dáng người cực kỳ cường tráng, giống như một con gấu khổng lồ. Nhưng dù sao giờ cũng đang ở trong quân đoàn, ông ấy sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương, ra tay vẫn có chừng mực. Trong khoảnh khắc khi cánh tay hai người tiếp xúc với nhau, Mã Sơn chỉ cảm thấy cánh tay của tên nhóc tuấn tú ở phía đối diện này lại giống như mình đồng da sắt vậy, tay ông ấy không thể hạ xuống được.

“Ồ?” Mã Sơn ngạc nhiên, nhưng cánh tay phải lập tức dùng sức, các cơ trên mặt lộ vẻ hung ác. Lực lượng khủng bố bỗng chốc ập xuống Đường Vũ Lân, ông ấy thật sự tức giận rồi.

Một Thiếu uý nho nhỏ, không chỉ giả mạo Tướng quân, mà còn dám phản kháng. Thật sự không thể nhịn được. Lần này ông ấy sẽ không nương tay nữa, chuẩn bị cho Đường Vũ Lân một bài học.

Khi cảm nhận được lực lượng khổng lồ truyền đến từ tay Mã Sơn, Đường Vũ Lân cau mày, nhưng tay trái giơ lên lại không hề nhúc nhích, trầm giọng nói: “Mã trung đoàn trưởng, ngươi làm vậy là đang mạo phạm cấp trên đấy.”

“Mạo phạm cấp trên? Ngươi muốn làm phản rồi đúng không!” Mã Sơn giận dữ, tay phải tiếp tục dùng sức. Mà đúng vào lúc này, tay trái của Đường Vũ Lân cũng dùng sức.

Tay trái hắn khẽ run lên, Mã Sơn chỉ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ truyền đến, cơ thể ông ấy không tự chủ được lảo đảo lùi lại vài bước, hai chân để lại vết hằn sâu trên mặt đất.

Lần này, ông ấy thực sự choáng váng. Trước giờ ông ấy vẫn luôn được biết đến với lực lượng mạnh mẽ của mình. Trong Thiết Huyết trung đoàn, người duy nhất có thể sánh ngang với ông ấy về mặt lực lượng chỉ có mình Giang Ngũ Nguyệt mà ông ấy tán thưởng nhất. Giang Ngũ Nguyệt thậm chí còn có thể coi là hậu duệ kế thừa ông ấy.

Nhưng dù võ hồn của Giang Ngũ Nguyệt là Bá Vương Long, nhưng bởi vì sự chênh lệch tu vi, lại thêm thần lực trời sinh của Mã Sơn, ông ấy vẫn mạnh hơn Giang Ngũ Nguyệt về lực lượng.

Mặc dù vừa rồi ông ấy không sử dụng võ hồn, nhưng một đòn đó áp lực ông ấy tạo ra phải hơn vạn cân. Nhưng Đường Vũ Lân chẳng những bình chân như vại, mà còn đnash bay ông ấy. Chuyện này sao có thể khiến ông ấy không kinh ngạc được chứ?

Chẳng lẽ hắn thật sự là Thiếu tướng ư? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Mã Sơn, nhưng ngay sau đó đã bị ông ấy phủ nhận.

Sao có thể chứ! Trước đó hắn vẫn chỉ có quân hàm Thiếu uý, dù thực lực hắn có đủ, nhưng cũng cần phải liên tục tích luỹ quân công để thăng cấp. Sao hắn có thể một bước đã đạt tới cấp bậc Thiếu tướng được? Quân đoàn không thể trực tiếp bổ nhiệm quân hàm Thiếu tướng, trừ phi trở thành Huyết Thần. Giống như hắn, nếu muốn thăng cấp lên đến quân hàm Thiếu tướng thì cần phải được quân đội liên bang phê chuẩn mới được.

“Khốn kiếp!” Mã Sơn tức giận gầm lên một tiếng, trong mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng, cơ thể ông ấy bành trướng trong chớp mắt, giải phóng võ hồn, ông ấy khẽ lắc mình, cơ thể đã cao tới sáu mét.

Trông thì có vẻ vóc dáng không cao lớn bằng Bá Vương Long của Giang Ngũ Nguyệt, nhưng bờ vai ông ấy lại rất rộng, đặc biệt là hai cánh tay, cơ bắp trên đó trông giống như từng quả cầu sắt vậy. Khí tức hung hãn mạnh mẽ cũng theo đó tự nhiên xuất hiện.

Sắc mặt Đường Vũ Lân cũng trở nên khó coi, nơi này là xưởng rèn của hắn. Nếu thật sự ra tay với Mã Sơn, nơi này chắc chắn khó có thể được nguyên vẹn.

“Mã trung đoàn trưởng, ngươi bình tĩnh lại trước đã, ta bằng lòng đi theo ngươi tới Sở Quân Pháp xác nhận thân phận.” Đường Vũ Lân giơ Hoàng Kim Long Thương trong tay phải lên, hai viên hạch trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cao, năng lượng của vòng xoáy bổ trợ âm dương được truyền vào, một mũi thương màu vàng trắng dài mười mét xuất hiện, mang theo thương ý mạnh mẽ vô song khoá chặt Mã Sơn lại.

Mã Sơn chỉ cảm thấy khí tức vô cùng sắc bén trong nháy mắt đã tới trước mặt mình, bước chân vốn đang định bước ra lập tức ngừng lại.

Bằng lòng đi tới Sở Quân Pháp?

Hai mắt Mã Sơn trừng lớn: “Được, ngươi buông tay chịu trói trước, ta dẫn ngươi tới Sở Quân Pháp.”

Đường Vũ Lân nhất thời không nói nên lời, bất đắc dĩ nói: “Mã trung đoàn trưởng, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, nếu ta thật sự là Thiếu tướng thì sẽ có hậu quả gì sao?”

“Ngươi là Thiếu tướng? Vậy thì ta chính là Nguyên soái liên bang. Bớt nói nhảm đi, ngươi cho rằng có thể dùng cây kim này của ngươi để làm tổn thương ta sao?” Vừa nói, tay phải Mã Sơn vung lên, trực tiếp đập về phía Đường Vũ Lân. Lòng bàn tay ông ấy lập tức biến thành màu đen như sắt, đập về phía mũi thương của Đường Vũ Lân. Trên bề mặt xuất hiện một vầng sáng màu đen, đồng thời, tám hồn hoàn cũng bắt đầu dâng lên từ dưới chân ông ấy.

Đường Vũ Lân lùi về phía sau, trong chớp mắt đã ra khỏi xưởng rèn của mình. Hắn không muốn ra tay với Mã Sơn ở đây. Phá hỏng xưởng rèn, người chịu thiệt là hắn chứ không phải ai khác!

Ra khỏi xưởng rèn, bóng dáng Đường Vũ Lân lóe lên, đã lập tức đi ra bên ngoài. Mã Sơn là Hồn Đấu La, tốc độ của ông ấy thật ra cũng không chậm, nhưng biết làm sao được, hiện giờ ông ấy đã giải phóng võ hồn, thân hình to lớn. Vậy nên cũng bị khựng lại một chút.

Khi Đường Vũ Lân vừa mới đi ra núi tuyết ở bên ngoài, Mã Sơn cũng vọt ra, chỉ là cách ông ấy xông ra có chút hung hãn. Ông ấy trực tiếp phá tường xông ra bên ngoài đuổi theo Đường Vũ Lân. Hai nắm đấm giống như hai chiếc búa sắt đập về phía Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân đã nhiều lần nhượng bộ không muốn ra tay rồi, nhưng hắn không thể nào chịu nổi dáng vẻ hùng hổ doạ người của đối phương, hắn cũng cảm thấy tức giận. Hơn nữa, hắn biết rất rõ, trong quân đội, thực lực là tối cao. Không thể tiếp tục nhượng bộ được nữa, nếu không dù có chứng minh mình là Thiếu tướng, nếu như thật sự bị đối phương áp chế thì vinh quang của Huyết Thần doanh sẽ ra sao đây?

Hắn không lùi về sau nữa, Hoàng Kim Long Thương quét ngang, đâm lên phía trước.

“Bùm” Trong tiếng nổ dữ dội, toàn bộ lớp tuyết trong phạm vi trăm mét đều bị thổi bay, ngay cả Long Vũ Tuyết, người muốn theo ra ngoài cũng bị làn sóng xung kích mạnh mẽ đó ép lùi lại về xưởng rèn.

Hai chân Đường Vũ Lân chìm xuống đất, nhưng Mã Sơn cũng bị đánh ngược trở về, trong mắt ông ấy cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ông ấy cực kỳ tự tin về lực lượng của mình, nhưng sau hai lần bị Đường Vũ Lân ngăn cản đòn tấn công, trong lòng ông ấy cuối cùng cũng đã có chút thay đổi, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ tên nhóc này thật sự là Thiếu tướng ư?

Đường Vũ Lân thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như là trước kia, chỉ sợ là hắn sẽ rất chật vật, nhưng sau khi chiến đấu với Huyết Cửu, hiểu được hết mọi điều trong quá trình diễn ra trận chiến đó, đầu tiên là xuất phát từ tâm lý của bản thân, hắn

không sợ Mã Sơn. Huyết Cửu là Tam Tự Đấu Khải Sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, nhưng sau cùng hắn cũng vẫn có thể chiến thắng. Mặc dù là do đối phương nhường hắn, nhưng suy cho cùng y cũng là một đối thủ ở cấp bậc khác. Mà Mã Sơn là Hồn Đấu La bát hoàn, hơn nữa bản thân ông ấy cũng chỉ là Nhị Tự Đấu Khải Sư, so với Tam Tự Đấu Khải Sư đương nhiên là có sự chênh lệch. Đường Vũ Lân tin chắc rằng, dù mình không thể chiến thắng đối thủ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không thua. Huống hồ hắn là người có lý, vậy nên lại càng không phải lo lắng điều gì.

“Tên nhóc nhà ngươi được lắm! Đỡ thêm một quyền nữa của ta đây.” Mã Sơn đánh đến mức hưng phấn, hét lên một tiếng, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai tay như thể được đúc bằng sắt, mạnh mẽ vung lên rồi đập thẳng về phía Đường Vũ Lân. Nhưng sau cùng ông ấy vẫn có chừng mực, không sử dụng hồn kỹ.

Đường Vũ Lân híp mắt lại, hít một hơi thật sâu, một lớp vảy màu vàng kim bao trùm toàn bộ cơ thể của hắn, chính là Hoàng Kim Long Thể. Dưới sự tăng cường của Hoàng Kim Long Thể, lực lượng của hắn cũng tăng mạnh. Hai chân hắn dồn sức, vung Hoàng Kim Long Thương trong tay lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương