Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1111: Thần Cấp chi lực?
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Thánh quân vị diện thâm uyên đó có thể là chủ nhân của vị diện! Vào thời khắc này, hắn lại bị áp chế đến nổi không thể ngẩng đầu lên được nữa.
"Không, không thể nào. Đây là sức mạnh của Thần Cấp. Ngươi làm sao lại có thể sở hữu được nó cơ chứ." Giọng nói của thánh quân đã trở nên vô cùng kinh sợ. Ngoại trừ sức mạnh của Thần Cấp ra, lại còn có khí tức nào khác có thể chấn áp được bản thân hắn vốn là chủ nhân của một vị diện cơ chứ?
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh của nữ nhân lạnh lùng vang lên, Cửu Sắc Long Thương đột nhiên đang ở trong không trung dừng lại một chút.
"Long Thần Biến! Đệ nhị biến, Long Thần phụ thể!"
Khí tức uy nghiêm mà trước nay chưa từng có, đột nhiên tử ở trên người nàng bộc phát mà ra, đó một khí tức mang màu sắc vô cùng cổ xưa mà lại bao la rộng lớn. Ở trên toàn bộ tinh cầu Đấu La, trong lúc này, gần như là tất cả các cường giả ở trên cấp bậc Phong Hào Đấu La toàn thể bọn họ đều đang ngửa đầu nhìn lên trên không trung.
Không chỉ là các cường giả ở trên đại lục Đấu La, mà ngay cả ở trên đại lục Đấu Linh, đại lục Tinh La cũng đều đồng thời cảm nhận được thứ gì đó rất khác thường.
Ở một nơi hoang dã, có một thân ảnh đang bức tốc điên cuồng chạy nhanh, hắn ta giống như là đã đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó, đột nhiên dừng lại, ở trên khuôn mặt thô ráp đó lại lộ ra thần sắc chấn kinh vô cùng, đột nhiên khụy một gối xuống dưới đất, khí tức trước đó vẫn còn mạnh mẽ đến như thế mà vào thời khắc này lại không có dám rục rịch cái gì cả nữa rồi.
Ở trong đại sâm lâm cách đó rất xa.
Vài đạo thân ảnh gần như là đồng thời xuất hiện ở trong không trung. Trên mặt của mỗi một người đều lộ ra biểu tình vô cùng chấn kinh.
Một trung niên nam tử có một mái tóc đen, ở trong đó còn có một chút sợi tóc màu vàng đang phiêu phù trong gió, biểu tình ở trên mặt hắn ta đột nhiên trở nên kích động vô cùng, hắn nói: "Thành công rồi, Chủ thượng đã thành công rồi. Nàng, nàng thật sự là đã thức tỉnh trở lại rồi sao? Đây, đây là....."
Ở tại tổng bộ của Truyền Linh Tháp.
Chủ nhân của Truyền Linh Tháp gần như nhanh như chớp đã đến ngay ở phía trước cửa sổ, y ngưng trọng nhìn về phía nơi phương xa, thân là một vị Cực Hạn Đấu La, hắn cảm nhận được rất rõ ràng sự hiện diện của tức này.
Làm sao có thể, sức mạnh ở cái loại cấp bậc như thế này, căn bản là không nên xuất hiện ở trong thế giới này mới đúng chứ! Trừ khi là có người có thể thăng cấp lên cấp Thần Cấp rồi. Nhưng mà, chẳng phải là thần giới sớm đã biến mất rồi sao? Lẽ nào nói, thần giới đã quay trở lại rồi?
"Ầm"
Cửu sắc quang trụ từ bên trong thông đạo thâm uyên lao vút lên trời cao, chớp mắt một cái nó đã rơi vào không thiên không, Huyết Thần đại trận giải phóng ra ánh sáng vô cùng rực rỡ. Chín vị huyết thần cũng bị ảnh hưởng theo, cơ thể không kịp phản ứng mà bị chấn cho bay về sau. Tuy nhiên, khi được tắm ở bên trong vầng ánh sáng cửu sắc đó, bọn họ cảm nhận được, thiên địa nguyên lực như đang tẩy lễ cho cơ thể của bọn họ vậy.
Ngay đến tất cả các tướng sĩ của Huyết Thần quân đoàn, bọn họ đều cảm thấy được luồng thiên địa nguyên lực nồng đậm đó đã mang đến cho bản thân bọn họ rất nhiều chỗ tốt, bên trong quá trình tẩy lễ này, gần như mỗi một người đều cảm thấy được rất rõ ràng là tu vi của bản thân đang không ngừng tăng lên.
Chuyện tốt như thế này đơn giản mà nói là từ trước đến nay chưa bao giờ từng nghe nói qua! Thế mà nó thật sự đã xuất hiện ra ở ngay trước mắt bọn họ rồi.
Trận chiến ngày hôm nay, có thể nói là biến chuyển quá nhiều, mỗi lúc mà bọn họ đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng thì vẫn luôn có thể xoay chuyển được tình thế trở lại.
"Ta có thể sẽ quay trở lại, không phải bất cứ lúc nào thì các ngươi cũng đều có thể điều động được năng lượng của vị diện chi lực." Ở bên trong giọng nói trầm thấp đó còn chất chứa sự tức giận ở bên trong đó nữa, nhưng lại có sự kiên định rất phi thường.
Ngón tay giữa của một bàn tay lớn có bảy ngón cong lại rồi đột nhiên búng ra, nó đem cửu sắc thân ảnh đó chấn lùi về sau, khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay to mở rộng ra, tóm lấy vài tên vương giả thâm uyên đi theo Hắc Đế vào trong tay, rồi đột nhiên rút lại vào sâu bên trong thông đạo.
Vầng ánh sáng cửu sắc đó gần như là trong chớp mắt đã cuộn trào lên, phong ấn trước đó đã bị phá ra giờ đây đã được tự động đóng trở lại, mỗi một loại phù văn phức tạp ở trên đó đều được khôi phục trở lại, hiện lên ở trên phong ấn.
……
Ta đang ở đâu đây?
Đường Vũ Lân ngơ ngác nhìn mọi thứ ở xung quanh, đây là một thế giới tràn ngập ánh sáng chín màu, mọi thứ xung quanh trông có vẻ như rất hư ảo và không chân thật cho lắm.
Nhưng khoảnh khắc trước đó, hắn vẫn còn cảm nhận được rất rõ ràng, tính mạng của mình dường như đã đi đến hồi kết rồi, mọi thứ đều đã triệt để sụp đổ xuống hết. Dường như toàn bộ cả người đều đã rơi vào trong bờ vực diệt vong.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên đã cảm giác được, khí tức và âm thanh đó lại vô cùng quen thuộc đối với bản thân mình.
Trí nhớ của hắn ta không có bị mất đi, sau một thời gian ngắn bị trì trệ lại, biểu tình ở trên mặt của hắn lúc này cũng đã trở nên cực kỳ cổ quái.
Đúng là nàng, đúng là nàng rồi! Nhưng mà, nàng.......
Ngơ ngác phiêu phù ở ngay tại đó, trong lòng Đường Vũ Lân trong nhất thời lại rất rối bời.
Cái gì gọi là song quán vương, cái gì gọi là cảm nhận được thiên địa chi lực, cái gì là vị diện thâm uyên, tại thời khắc này dường như tất cả những thứ đó đều đã không có liên hệ gì với hắn nữa rồi. Vào thời khắc này, ở trong lòng hắn vậy là chỉ còn lại một hình bóng xinh đẹp đó mà thôi.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Đường Vũ Lân lẩm bẩm tự nói với chính bản thân mình.
……
"Tại sao chứ? Tại sao ngươi lại phải làm như vậy?" Một giọng nói của nữ nhân mang theo vẻ phẫn nộ chất vấn một câu.
Cũng là ở trong không gian cửu sắc này, mà ở trong đó lại không có sự hiện diện Đường Vũ Lân.
Thân ảnh của hai người đối mặt với nhau cách xa nhau cỡ chừng mười thước, một người ở trong đó, còn phát ra giọng nói chất vấn chừa đầy cảm xúc phẫn nộ.
Nếu như Đường Vũ Lân ở tại đây, thì nhất định là hắn ta có thể bất ngờ nhận ra được thân phận của các nàng.
"Cổ Nguyệt, tại sao chứ? Ngươi nói đi! Ngươi tại sao lại làm như thế? Ngươi làm như vậy thì có thể chết đó! Ngươi làm sao lại có thể đốt cháy ngọn lửa linh hồn để cưỡng ép dẫn động Long Thần Cấp đoạt lấy sức mạnh của Thần Cấp chứ? Ngươi căn bản là không cần phải làm như vậy, chỉ cần trấn thủ ở đó thì thánh quân thâm uyên đó cũng chưa chắc là có thể xông đến được. Vị diện chi lực chỉ có thể khiến cho hắn ta trở nên càng yếu đi mà thôi."
Cổ Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng ta ở phía đối diện đang không ngừng nói ra những lời chất vấn, ở trên mặt nàng lúc này lại nở ra một nụ cười hiền hoà, nói: "Nha đầu ngốc này. Ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ sao? Ngay từ lúc bắt đầu, người thua cuộc đã là ta rồi. Nhưng ta cũng không có thua vì ngươi, mà ta thua vì hắn."
"Một mặt, tộc nhân của chúng ta đã đi đến bờ vực diệt vong rồi, mặt khác, làm như vậy chính là vì người nam nhân ở trong lòng ta. Ta thậm chí là đã có chút hồ đồ rồi, ta rốt cuộc là nhân loại hay vẫn còn là Ngân Long Vương đây. Ngươi và ta là một thể, ngươi chắc hẳn là có thể cảm nhận được nỗi giày vò mà ta đang phải chịu đựng chứ nhỉ."
"Ta vì muốn trốn tránh sự thật này, mà không tiếc giấu đi việc trí nhớ của bản thân mình đã được khôi phục trở lại từ lâu rồi, thay cách xưng hô gọi hắn là ba ba. Chỉ có như thế thì ta mới có thể ở cùng với hắn. Cũng chỉ có như thế thì ta mới có thể nhìn thấy được hắn từng ngày đang dần trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng mà ta biết được, nếu cứ tiếp tục như thế thì cho đến cuối cùng chúng ta rồi cũng sẽ trở thành hai phe đối địch với nhau mà thôi, suy nghĩ của chúng ta vốn là không có giống nhau. Mục tiêu của ta chính là muốn huỷ diệt đi toàn bộ nhân loại này! Tuy nhiên, ta căn bản là không có thể hạ thủ với hắn được. "
Đế thiên bọn họ chắc chắn là sớm đã phát giác ra được chuyện này rồi, bởi vì lúc mà bọn họ đề cập đến hắn, biến hoá ở trong cảm xúc của ta cũng đã bị bọn họ phát hiện ra được rồi. Không đến bao lâu nữa, e là bọn họ có thể sẽ ra tay với hắn ta. Mà chúng ta hiện tại vẫn còn lâu mới có thể hồi phục được trở lại với thời kỳ đỉnh phong của lúc trước.
"Đó là một lựa chọn rất khó khăn, ta không thể nào phản bội lại tộc nhân của mình được, sứ mệnh của ta đó chính là phải phục hưng lại vinh quang của hồn thú nhất mạch. Nhưng bên cạnh đó ta cũng không nguyện ý đối đầu với người mình yêu, nếu như ta có khả năng giết chết được hắn, ta cũng không có mong muốn chờ đợi đến ngày đó. Vì thể cho nên ta chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, trốn tránh hết mọi thứ mà thôi."
"Ta đã dẫn động đến Long Thần có được sức mạnh của Thần Cấp, cưỡng ép phong ấn toàn bộ thông đạo thâm uyên đó lại, tương lai nếu tên thánh quân thâm uyên đó lại muốn lần nữa xông qua thông đạo thâm uyên, nếu không nỗ lực mấy ngàn năm nữa vậy thì không thể làm được. Ta đã đốt cháy linh hồn của mình rồi, cũng không có thể dập tắt nó được, nhất định là sẽ bị thần vị đó thôn phệ đi. Nhưng ở trong cơ thể của chúng ta, cũng không phải là chỉ có một linh hồn. Vẫn còn có ngươi, cảm tình của ngươi với hắn ta lại càng thêm tinh thuần, bản thể của ngươi vốn là nhân loại giống như hắn. Không có ta, ngươi dĩ nhiên là có thể hạ xuống quyết tâm được rồi. Ngươi không có thể nghiệm qua thế giới quan của một hồn thú, vì thế cho nên ngươi hoàn toàn có thể không cần phải có chướng ngại tâm lý gì khi ở cùng với hắn cả. Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, lại thêm năng lực của chúng ta nữa, có thể tự bảo vệ bản thân thì tin chắc là không có vấn đề gì rồi."
"Hãy để ta trốn tránh hết mọi thứ đi. Ta chúc phúc cho các ngươi, hãy chiếu cố hắn cho thật tốt nhé."
Thanh âm của Cổ Nguyệt gần như là đang trở nên càng lúc càng buông lỏng, ngay cả thân ảnh của nàng cũng đang bắt đầu trở nên hư ảo dần đi.
"Ngươi từ bỏ rồi sao? " Na Nhi đột nhiên lạnh lùng hỏi một câu.
Cơ thể của Cổ Nguyệt run lên một cái, thân ảnh vốn đang hư ảo đột nhiên lại lần nữa trở nên ngưng thật lại vài phần.
Trên mặt của nàng hiện lên một tia cay đắng, nói: "Không từ bỏ, vậy thì có thể lại làm sao đây? Chúng ta chú định là không có thể ở cùng một chỗ."
Na Nhi hít sâu một hơi, nói "Đa tạ ngươi đã rộng lượng như vậy, nhưng ta cũng không nhận tâm ý này đâu. Vì người hắn yêu không phải là ta mà chính là ngươi. Ta không có thể để ngươi chết được."
"Na nhi, ngươi....."
Hai đạo thân ảnh trong chớp mắt đã hợp lại với nhau, bị ánh sáng cửu sắc đó hút vào trong, mọi thứ dường như trong chớp mắt đều đã an tĩnh trở lại.
……
Không biết là đã qua bao nhiêu thời gian, Đường Vũ Lân mới từ trong giấc ngủ say mà tỉnh lại.
Ký ức cuối cùng của hắn ta vậy là dừng lại ở chỗ những vầng ánh sáng chín màu đó lại trở nên mờ dần đi, rồi biến mất không để lại một chút dấu vết. Sau đó hắn ta lại chìm sâu vào bên trong bóng tối vô tận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook