Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1112: Nàng đang ở đâu?

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lại là cái trần nhà quen thuộc đó, toàn thân từ trên xuống dưới dường như cũng không có vấn đề gì xảy ra cả.

Chớp chớp mắt, cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, hắn ta trong vô thức xoay đầu lại. Vừa hay đã thấy được khoang Tinh Đấu ở bên cạnh mình.

Đó là một khoang Tinh Đấu chuyên được chế tạo dành cho hắn, dùng để tham gia vòng chung kết cuối cùng.

Đường Vũ Lân lắc lắc đầu, từng đoạn ký ức ở trong đầu dần dần bắt đầu hiện lên.

"Giấc mơ thật là quá chân thật! Có phải là do ngày hôm qua tham gia thi đấu quá mệt mỏi rồi không. Nên mới chìm sâu vào trong giấc ngủ, lại còn tạo ra giấc mơ kỳ quái kéo dài đến như thế nữa?"

Cảm thấy mọi chuyện xảy ra ở trong đó đều quá không chân thật lắm. Vị diện thâm uyên bạo động, bản thân thế mà lại trở thành hạch tâm của Huyết Thần đại trận, chủ trì việc điều động thiên địa chi lực để đối kháng với lại thâm uyên, cuối cùng thì vị diện thâm uyên dường như là không còn có cách nào khác để kháng cự lại được đại địch, sau đó, sau đó, nàng ta đã xuất hiện.....

Bật cười lắc lắc đầu.

Chỉ là mơ mà thôi, làm sao có thể chứ. Những thứ này đều không phải là sự thật.

Hắn vừa cười vừa đứng người đậy, lúc vừa mới cầm chiếc áo khoác của mình chuẩn bị mặc vào, tay của hắn bỗng nhiên chợt khựng lại.

"Đó....., giấc mơ đó là thật sao?"

Bất tri bất giác, nhịp của tim của hắn bắt đầu đập lên liên hồi, bàn tay của hắn đã bắt đầu nhẹ rung lên.

Hắn đột nhiên đứng thẳng người dậy, nhanh chóng gọi cho số máy quen thuộc với mình nhất.

"Bipbip, bipbip, bipbip....."

Âm thanh số máy đang bận vang lên, không có người nào nghe máy cả.

Hắn ta không tin là lại có chuyện kỳ lạ đến như thế liền lại lần nữa gọi đến.

"Bipbip, bipbip, bipbip....."

Vẫn là âm thanh số máy đang bận đó vang lên, vẫn không có người nào nghe máy.

Trong lòng Đường Vũ Lân, đột nhiên trầm xuống. hắn đột nhiên đứng dậy chạy ra bên ngoài, mở cửa ra liền lao ra khỏi doanh phòng của mình.

Mới vừa chạy đi chưa được vài bước thì hắn đã bắt gặp phải một người.

Đường Vũ Lân đành phải dừng bước lại, nói: "Huyết Nhị tiền bối."

Thái độ của Huyết Nhị đối với hắn ta vốn rất là bình đạm, không có cái gì quá thân cận cả. Ông cũng là người ở trong Huyết Thần quân đoàn ít giao lưu với hắn nhất.

Nhưng lần này, lúc Huyết Nhị nhìn thấy hắn, ngay lập tức hai mắt của ông đã phát sáng, trên mặt còn hiện lên một nụ cười, nói: "Vũ Lân, ngươi tỉnh rồi sao. Thật là quá tốt rồi. Lão phu phải đa tạ ngươi rồi." Vừa nói, Huyết Nhị thế mà đã hướng về hắn khom người lại mà hành trọng lễ, cảm tạ.

Đường Vũ Lân vội vàng nhanh chóng tới đỡ dậy, hắn nói: "Huyết Nhị tiền bối à, người sao phải làm như vậy chứ!"

Huyết Nhị đứng thẳng người trở lại, khoé mắt của ông đã có chút ươn ướt, nói: "Thật sự là phải đa tạ ngươi rồi, ta chỉ có một đứa con trai như thế thôi, bất luận là ngày thường có hà khắc với hắn ta bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn ta vẫn là thứ quan trọng nhất đối với ta. Ngươi đã cứu lấy hắn một mạng, so với cứu mạng của ta thì còn khiến cho ta cảm kích hơn nhiều. Làm sao ta có thể không nói lời cảm tạ được đây chứ? Huống hồ, ta làm như vậy cũng là đang thay cho toàn bộ tất cả các chiến sĩ của Huyết Thần quân đoàn cảm tạ ngươi đó. Ngươi đã cứu lấy hết tất cả mọi người, ngươi chính là đại anh hùng của quân đoàn này."

"Ta sao? Ta đã cứu Huyết Cửu sao? Chẳng phải nói là ta không nằm mơ sao?" Đường Vũ Lân ngơ ngác nhìn Huyết Nhị, trong nhất thời, mặc dù vẫn còn không dám tin, thế nhưng ký ức ở trong đầu hắn cũng đã dần dần trở nên rõ ràng hơn rồi.

Cơ thể của hắn ta đã bắt đầu nhẹ rung lên, một cảm giác sợ hãi đến nỗi khó có thể hình dung được đang hiện lên ở trong đầu hắn.

Những thứ khác đều không nói đến, nhưng mà, thân ảnh xuất hiện ở sau cùng đó, nàng cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!

"Không, đây không phải là sự thật. Huyết Nhị tiền bối à, ngài nhanh nói cho ta biết đi, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, có đúng không? Ta không có thể lật ngược được thế cờ, vị diện thâm uyên cũng không có bạo động mà lao qua đây, không có vương giả thâm uyên nào có thể đột phá được phong ấn mà đánh đến phía chúng ta, ta cũng không có đến cuối cùng đem bọn chúng đánh lui đi, có đúng như vậy không?"

Huyết Nhị kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Vũ Lân à, ngươi đây là bị làm sao rồi vậy? Ngươi không sao chứ?"

Trên mặt Đường Vũ Lân tái nhợt, đột nhiên hắn sải bước lao ra ngoài, nhanh chóng lao về phía bên ngoài.

Tuyết ở bên ngoài rất là lạnh, hoa tuyết tung bay, có điều, lúc mà hắn lao đi, toàn bộ mọi người đều đã bị choáng váng. Ngay cả ở trên những đỉnh núi vốn dĩ là tràn ngập tuyết trắng, vô số các cây cỏ đang không ngừng mạnh mẽ trỗi dậy, mặc dù bọn chúng đang dần dần trở nên khô héo đi, xét cho cùng thì bọn chúng cũng không có cách nào để có thể sinh sống ở trong một môi trường khắc nghiệt đến như thế này được, tuy nhiên đó không còn nghi ngờ gì nữa là bọn chúng đã từng tồn tại qua.

Mọi thứ đều là sự thật, cái đó, không phải là giấc mơ, đó thật sự là những sự việc đã xảy qua. Những việc này đã thật sự diễn ra.

Ánh mắt của Đường Vũ Lân ngốc trệ phóng tầm mắt ra mọi thứ ở bên ngoài, cơ thể toàn thân của hắn ta nhẹ run lên.

Tình huống mà hắn ta không mong muốn nhất, lo sợ nhất cuối cùng vẫn diễn ra rồi.

Nàng, đã khôi phục lại trí nhớ. Thậm chí, nàng đã khôi phục từ trước đó rất lâu rồi.

Vào lúc ta gặp hiểm nguy nhất, nàng lại lần nữa đã xuất hiện ở bên cạnh ta.

Nàng thế mà lại có được sức mạnh cường đại đến như thế, cường đại đến nỗi có thể dẫn động được toàn bộ Huyết Thần đại trận, cường đại đến nỗi có thể đánh lui được thánh quân thâm uyên.

Thứ mà nàng ta hô lên lúc đó chính là Long Thần Biến, hơn nữa lại còn không phải là Thần Long Biến.

Nàng ta rốt cuộc là đang e sợ thứ gì sao? Rốt cuộc là tại làm sao mà lại rời xa ta.

Nàng rốt cuộc là ai.

Nàng đang ở đâu?

……

Song quyền co lại siết chặt vào nhau, móng tay đã ghim vào trong da thịt cũng không có cảm giác gì cả. Đường Vũ Lân vào thời khắc này, chỉ cảm giác được toàn bộ suy nghĩ của mình đều đã trở nên đông cứng lại. Cả cơ thể đều đang nhẹ rung lên.

Người ta thường nói, thứ đáng sợ nhất không phải là mất đi mà là thứ không biết.

Cổ Nguyệt cũng được, Cổ Nguyệt Na cũng được, ở trong lòng hắn đã bắt đầu trở nên mơ hồ rồi. Không có cách nào có thể nghĩ thông được vấn đề này cả.

"Aaaaaa" Đường Vũ Lân ngửa mặt lên trời gào thét. Hắn dường như muốn đem tất cả những thứ dồn nén ở trong lòng mình đều bung xõa ra ngoài.

Nàng đã đi rồi, nàng đã không chút do dự nào mà đã rời đi rồi, nàng làm sao lại không có nói với ta một tiếng chứ. Mà lần này, nàng chắc chắn là đã đi thật rồi, nàng không có thể gọi hắn là ba ba nữa được rồi. Nàng rốt cuộc là đang ở đâu chứ?

Khoé miệng của Đường Vũ Lân siết chặt lại vào nhau, thời khắc này, hắn chỉ cảm giác được cả thế giới này dường như đã không còn một chút ánh sáng nào nữa rồi.

Cái gì gọi là quán quân đều đã không còn quan trọng nữa rồi, người quan trọng nhất đối với bản thân mình cũng không thể liên lạc được. Mà bản thân lại không hay biết bất cứ một thứ gì cả.

Nghe thấy được tiếng thét gào của hắn, những đạo thân ảnh bắt đầu xuất hiện ở xung quanh hắn. Đó là các chiến sĩ của Huyết Thần quân đoàn.

Bọn họ không hiểu là tại làm sao mà Đường Vũ Lân vào thời khắc này lại có vẻ mặt âm trầm đến như thế, tuy nhiên lúc bọn họ thấy được hắn, bọn họ cũng đã làm cùng một động tác giống với hắn, đó là thét gào lên một tiếng thật to, mọi người đều như muốn trút hết những vướng bận ở trong lòng mình từ trước đến giờ.

Sau đó, bọn họ đứng thẳng người dậy, đứng nghiêm trang, tay phải nắm lại, khom người thấp xuống bằng với ngực. Hành lễ quân binh của Huyết Thần quân đoàn.

Ở trong mỗi một người đều chỉ có sự kính trọng dành cho hắn.

Đúng vậy, chỉ có sự kính trọng.

Trận đại chiến đó gần như là khiến cho cả quân đoàn này đều sắp phải bị huỷ diệt đi, nhờ có hắn ta nên mới cứu lấy được tất cả mọi người. Nhớ lại lúc đó, sau khi phong ấn sau cùng phong ấn lại được thông đạo thâm uyên, Đường Vũ Lân lại hoá thành thân ảnh cửu sắc rồi lao vút lên bầu trời. Sau đó thì hắn mới ngã xuống đất mà chìm vào trong hôn mê, lộ ra bộ dáng nguyên bản, hoá giải trạng thái biến thân.

Người tới xung quanh nơi này cũng càng lúc càng nhiều hơn, cuối cùng cũng khiến cho Đường Vũ Lân từ trong suy tưởng quay trở về lại với hiện thực. Khi hắn nhìn thấy được những người này ở bên cạnh mình, thậm chí các tướng sĩ đã tập trung lại đây đã lên đến trên ngàn người rồi, ngoài ra mỗi một người đều hướng về hắn mà hành lễ quân binh, lúc này hắn cũng không khỏi sửng sốt không thôi.

"Kim Long Vương!" Không biết là người nào đó lại hô lớn lên cái tên gọi này. Khoảnh khắc tiếp theo, các tướng sĩ của Huyết Thần quân đoàn toàn bộ đều đã đồng thanh hô vang lên, "Kim Long Vương!"

"Từ ngày hôm nay trở đi, Đường Vũ Lân không còn là Huyết Cửu của Huyết Thần doanh nữa, ban cho hắn danh hiệu là Huyết Long, hắn sẽ hưởng thụ đãi ngộ danh giá nhất của Huyết Thần doanh. Đồng thời hắn cũng sẽ là phó quân đoàn trưởng của Huyết Thần quân đoàn."

Một âm thanh thanh trầm thấp vang lên, hai đạo thân ảnh gần như là đồng thời đáp xuống ở bên cạnh Đường Vũ Lân, không ai khác đó chính là Minh Kính Đấu La Trương Huyễn Vân cùng với Vô Tình Đấu la Tào Đức Trí.

Hai vị Cực Hạn Đấu La đã đến, ngay lập tức khiến cho ánh mắt của các tướng sĩ ở đây cũng đã trở nên càng thêm hưng phấn.

"Huyết Long, Huyết Long, Huyết Long!" Bọn họ hô vang lên cái tên này, hô vang lên cái tên vinh dự của Đường Vũ Lân.

Huyết Thần doanh thành lập cho đến nay đã trải qua sáu ngàn năm, đây cũng là lần đầu tiên mà có một thành viên lại có danh hiệu không có số ở trong đó giống như vậy.

Trương Huyễn Vân đưa tay đặt lên trên vai của Đường Vũ Lân, nói: "Vũ Lân à, chi bằng ta đem vị trí quân đoàn trưởng này truyền lại cho ngươi đi, vậy thì ta cũng đã có thể nghỉ hưu được rồi."

Đường Vũ Lân vẫn còn đang trong sự bàng hoàng, hắn đưa mắt nhìn ông, rồi lại nhìn về phía Tào Đức Trí, ở trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ.

"Quân đoàn trưởng, Huyết Nhất tiền bối, ta muốn nói chuyện riêng với hai người được không?."

Mười phút sau. ở trong gian phòng của Huyết Nhất.

"Cái gì? Ngươi muốn giải ngũ sao?" Với dã tâm của một Cực Hạn Đấu La như Trương Huyễn Vân đây sau khi nghe được lời nói này của Đường Vũ Lân, ông cũng phải từ tư thế đang ngồi trên ghế cũng phải bật người dậy.

Đường Vũ Lân gật gật đầu, nói: "Phải, mong ngài thành toàn cho mong muốn của ta." Giọng nói của hắn có chút chua cay đáp lời. Hắn vào thời khắc này, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Cổ Nguyệt Na, hắn muốn hỏi rõ ràng xem nàng ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...