Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1115: A Như Hằng cùng với Tư Mã Kim Trì
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nếu là như vậy thì bọn họ mới có thể thuận tiện hỗ trợ lẫn nhau chứ. Rất là rõ ràng, trong quá trình Long Thần Biến đó, thực lực của bọn họ đã trở nên cường đại vô cùng. Hiện tại nhớ lại lần giao tranh cuối cùng của ngày hôm đó, rõ ràng là Cổ Nguyệt Na đã dựa vào Long Thần Biến để mà điều khiển vị diện chi lực, nên mới kháng cự lại được sự xâm phạm của thánh quân thâm uyên.
Mặc dù đây cũng không phải là sức mạnh của chính bản thân nàng, tuy nhiên, có thể dựa vào Long Thần Biến để điều khiển được vị diện chi lực của đại lục Đấu La, e là cũng không có người nào có thể làm được.
Lúc này, Đường Vũ Lân cũng đã bình tĩnh trở lại rồi, trí nhớ cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều. Hắn nhớ lại toàn bộ quá trình diễn ra trong ngày hôm đó, lúc Cổ Nguyệt Na vừa mới xuất hiện, nàng ta rõ ràng là đang thở dài. Nàng ta tại vì sao lại thở dài chứ?
Rất rõ ràng là trí nhớ của nàng đã khôi phục trở lại rồi, thậm chí là đã khôi phục từ rất lâu, lúc đó sau khi dùng xong kỳ nhung thông thiên cúc, vậy không phải là nàng đã tỉnh táo trở lại từ lúc đó rồi sao. Thế nhưng, nàng vẫn luôn gọi hắn là ba ba, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nàng vẫn luôn đang ở bồn địa Liệt Hỏa để chờ đợi hắn, vẫn luôn không có đem việc bản thân mình đã khôi phục trí nhớ trở lại đem nói ra với hắn.
Tại sao lại phải làm như thế chứ? Nàng là muốn trốn tránh thứ gì đó hay là chỉ có thể làm như vậy thì mới được ở cùng với hắn đây.
Nàng ta rất yêu hắn!
Ở trong đầu của Đường Vũ Lân những dòng suy nghĩ này cứ xoay chuyển không thôi. Nếu như nàng ta không yêu hắn, vậy thì tại sao lại không đem việc mình đã khôi phục lại trí nhớ nói ra mà sau đó đã lực tức rời đi rồi vậy? Nàng mặc dù là nhất định vẫn còn đang che dấu hắn rất nhiều thứ, tuy nhiên, chuyện này cùng với việc nàng yêu hắn ta thì cũng không có xung đột với nhau.
Trong lòng đột nhiên có một chút cảm thông với đối phương, Đường Vũ Lân chỉ cảm giác được ở trong lòng mình như được quán thông tất cả, tất cả những vấn đề có liên quan cũng từ đó mà được giải khai ra hết, thậm chí đến ngay cả toàn thân hắn cũng có vẻ như là đã trở nên thả lỏng hơn nhiều rồi.
Chỉ cần nàng ta yêu hắn, những thứ khác còn quan trọng nữa sao? Đúng như vậy, nàng chính là thứ quan trọng nhất đối với hắn!
Ở trên mặt hắn cuối cùng cũng đã lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, trong lòng hắn cuối cùng cũng đã thật sự có thể an tĩnh lại rồi. Đại chiến lần này, bản thân hắn đã được thăng cấp lên rất nhiều, lại còn những kinh nghiệm đã đạt được ở trong cuộc thi trước đó nữa, tất cả đều phải dung hội quán thông hết mới được. Đặc biệt là lần này bản thân đã tự mình sáng tạo ra hai loại thương pháp, bước đầu đã tìm được con đường mà mình cần phải đi ở trong tương lai rồi, những điều này đều cần phải tích lũy theo năm tháng, đều cần phải qua nhiều lần thể ngộ hơn nữa.
Vương giả chi đạo cùng với Cô Chú Nhất Trịch
Bản thân hắn sở hữu sức mạnh của Kim Long Vương, khí tức huyết mạch của Kim Long Vương, tất cả những địch nhân nào cản đường ở phía trước mặt hắn, toàn bộ đều phải bị tiêu diệt trước lực lượng áp đảo. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi kỹ xảo đều chỉ là vô ích mà thôi. Thứ bản thân hắn mạnh nhất đó chính là sức mạnh, phù hợp nhất chính là chiến đấu chính diện. Vương giả chi đạo cùng với Cô Chú Nhất Trịch, không còn nghi ngờ gì nữa là thích hợp với hắn nhất.
Nói theo một cách tương đối thì vương giả chi đạo lại càng thích hợp sử dụng hơn ở trong chiến đấu, mà Cô Chú Nhất Trịch ở một mặt khác lại là một kích liều mạng. Nó không tiếc bằng mọi giá đem toàn bộ năng lượng của bản thân mình để dồn vào một đòn công kích đó. Bất cứ là lúc nào đi nữa thì Cô Chú Nhất Trịch cũng chỉ có thể sử dụng được một lần, mà uy lực của nó cũng cùng với sự đề thăng của tu vi bản thân mà được tịnh tiến lên không ngừng.
Trong đầu hồi tưởng lại những gì đã trải qua ở trước đó, Đường Vũ Lân dần dần tiến sâu vào bên trong minh tưởng.
Tào Đức Trí chầm chậm mở hai mắt của mình ra, từ bên trong ánh mắt nháy lên ánh sáng dị sắc, ông nói: "Linh Vực Cảnh sao? Quá nhiên là đã đột phá rồi. Có lẽ, đây chính là sự lựa chọn của toàn bộ vị diện này, ở trên người hắn đã được đặt lên trên đó rất nhiều ý chí của vị diện. Tương lai, nếu có ai đó muốn làm tổn thương đến hắn, xem ra là đã không có dễ dàng đến như vậy nữa rồi. Ý chí của vị diện dĩ nhiên là có thể bảo vệ lấy sự an toàn của hắn. Huyễn Vân à, ngươi chỉ là không thấy rõ được điều này nên mới luôn lo lắng đó thôi."
Từ mình nói đến đây, Tào Đức Trí như lộ ra dáng vẻ suy nghĩ suy tư vô cùng, ông nói: "Ý chí của vị diện là cái gì chứ? Có lẽ là giống như một loại vận may sao?"
Trên mặt của Tào Đức Trí cũng lộ ra một nét mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Thật sự là rất kỳ vọng nha. Vào thời khắc nguy nan nhất của Đường Môn và Sử Lai Khắc, e là sẽ lại có thêm một thế lực lớn khác xuất hiện thêm nữa rồi. Tiên tổ à, ngài có đang âm thầm vẫn luôn bảo hộ lấy chúng con hay không?"
Nói đến đây, ánh mắt của ông cũng đã tập trung lên trên bức tường ở phía đối diện. Ở trên bức tường màu trắng đó còn có treo một bức tranh.
Trên bức tranh đó còn có một người, ở dưới chân người đó là đại dương vô biên, người đó có mái tóc dài màu xanh lam xoã ra ở sau lưng, phiêu dật như tiên nhân. Trên thân mặc một bộ đồ màu trắng, ở trong tay phải còn đang cầm một cây đinh ba màu vàng khổng lồ.
Ánh mắt của người đó tràn đầy sự hoà ái cùng với dáng vẻ xa xăm, dù chỉ là một bức tranh mà thôi, nhưng từ trên hai mắt của ngươi vẫn tạo cho người xem loại cảm giác giống như là vực sâu hun hút vậy.
Nhìn lên trên bức tranh này, trong lòng Tào Đức Trí ngay lập tức cảm thấy an định trở lại.
"Tiên tổ à, thần giới thật sự là không còn tồn tại nữa sao? Vậy thì ngài hiện tại là đang ở nơi nào đây?"
……
"Ngươi là Tư Mã Kim Trì sao? Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì đúng chứ?" A Như Hằng vỗ vỗ lên trên cái đầu trọc lóc của bản thân mình, vô cùng hứng thú mà nhìn về phía người đang đứng ở bên cạnh mà hỏi một câu.
Sau trận đại chiến ngày hôm đó, toàn bộ cả Huyết Thần quân đoàn đều rơi vào trong trạng thái vô cùng sâm nghiêm. Sau đó, cả hai người bọn họ đều đã bị bắt tới đây......
Đúng vậy, bọn họ là người ở bên ngoài đến đây, thời điểm này lại đột nhiên xuất hiện ở trong quân doanh của Huyết Thần quân đoàn, nếu không bị nghi ngờ mới là điều kỳ quái đó. Đặc biệt là sau khi tà hồn sư xuất hiện và tập kích, quân đội ở đây cũng đã được tăng cường cảnh giác hơn nhiều rồi.
Cũng may là bọn họ ở trong cuộc thi Tinh Đấu Chiến Võng toàn Liên Bang cũng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc ở bên trong lòng của các tướng sĩ của Huyết Thần quân đoàn, sau khi xác thực thân phận một chút, hiện tại bọn họ cũng xem như là đã được lưu lại ở trong quân đoàn dưới hình thức bán quản thúc rồi.
"Chính là ta đây. Ngươi là Đại Lực Thần sao?" Tư Mã Kim Trì nhìn về phía A Như Hằng cũng với vẻ mặt rất hứng thú nhìn về đối phương.
Mặc dù hai người không có giao thủ qua với nhau, nhưng bọn họ đều đã đánh qua cùng một đối thủ. Lần này mục đích đến đây cũng là tương tự như nhau. Hai người ở trong cuộc thi Tinh Đấu Chiến Võng toàn Liên Bang cũng thu hoạch được thành tích không tồi. Lúc này lại bắt gặp được đối phương ở đây, ở trong khó tránh khỏi có mùi thuốc súng, muốn tranh đấu với nhau một phen.
"Chào ngươi!" A Như Hằng dang tay phải của mình ra để bắt tay với Tư Mã Kim Trì.
Tư Mã Kim Trì cũng không có nghi ngờ đối phương sẽ làm ra chuyện gì quá phận cả nên cũng đưa tay của mình ra để bắt tay, khoảnh khắc tiếp theo khi mà hai bàn tay to này nắm lại với nhau, sắc mặt của Tư Mã Kim Trì đã ngay lập tức biến sắc rồi.
Hắn ta tự cho rằng, xét về sức mạnh của bản thân hắn đã có thời điểm cũng xem như là không có đối thủ rồi, thế nhưng, sau khi bắt tay cùng với cái tên A Như Hằng này thì hắn mới biết được cái gì mới gọi là đỉnh cao của sức mạnh thật sự. Sức mạnh của hắn ta dường như trong chớp mắt đã bị đối phương hoá giải đi hết, bàn tay của hắn ở trong tay của A Như Hằng thế mà là giống như sợi mì mềm yếu vậy.
Trên mặt của Tư Mã Kim Trì trong chốc lát đã trở nên tái xanh rồi. Hắn quát lên một tiếng.
"Khốn khiếp!"
A Như Hằng thả lỏng tay của hắn ra, nhếch môi, nói "Cũng không tệ lắm nha."
Tư Mã Kim Trì phẫn nộ, quát "Lão tử ta đây giỏi nhất chính là đao pháp, không giống cái loại man nhân như ngươi chỉ có giỏi mỗi khí lực mà thôi."
A Như Hằng trợn trắng mắt, nói: "Ngươi nói ai là man nhân hả?"
"Ta nói ngươi đó!" A Như Hằng đột nhiên đứng bật dậy, tuy nhiên ở trên mặt hắn rất nhanh lại lộ ra sắc mặt ỉu xìu lại.
Nguyên do rất là đơn giản, tại vì ở trên người của hắn và A Như Hằng đều đang mang một bộ đồ giống như là áp giáp, tác dụng của cái thứ đồ chơi này cũng rất là đơn giản, nó có thể phong bế hồn lực lại.
Mặc dù là có thể phong bế lại được hồn lực nhưng cũng không có cách nào có thể phong bế lại được sức mạnh, vì thế cho nên một thân tu vi của Tư Mã Kim Trì vốn là dựa vào võ hồn để làm cơ sở. Hắn hiện tại đây ngay cả đến trảm long đao cũng đều không thể giải phóng ra được. Ăn thiệt thòi trước đối phương cũng là điều hiển nhiên mà thôi.
A Như Hằng thì không có giống như thế, trên thực tế thì hắn nếu muốn phá giải kết giới phong bế hồn lực này thì cũng không có phí bao nhiêu sức lực cả, dựa vào cường độ cơ thể khủng bố của hắn thì không có thứ đồ gì có thể giam cầm được hắn.
Trong lúc Tư Mã Kim Trì còn đang phẫn nộ, mắt nhìn thấy đối phương cũng bật người dậy, thể hình của đối phương nếu so với bản thân hắn thì còn cao hơn cả một cái đầu, đồng thời biểu tình ở trên mặt của đối phương cũng rất là khó chịu nhìn về phía của Tư Mã Kim Trì, khóe miệng của hắn ngay lập tức co rút lại.
Lúc ở trong quân đoàn Nam Phương, từ trước tới nay đều chỉ có hắn bắt nạt người khác, từ khi nào hắn lại bị người khác bắt nạt lại chứ? Đây đơn giản mà nói là không thể dùng từ chán nản để mà hình dung được!
Hai mắt của hắn như bốc lửa, nói: "A Như Hằng, ngươi hãy đợi đó cho ta, nếu như để cho lão tử khôi phục hồn lực trở lại, vậy thì nhất định là ta sẽ xử lý ngươi đến mức sống không bằng chết."
A Như Hằng xoa xoa nắm tay của mình, nói: "Một người còn sắp tự lo cho mình không được vậy mà lại còn có thể đi uy hiếp người khác sao. Cái này thật là thú vị đó nha."
Ngay lúc hắn vừa đang hắc hắc cười vừa tiến gần lại tới chỗ của Tư Mã Kim Trì, đột nhiên lúc này cánh cửa phòng giam đã mở ra rồi!
Hai người sĩ binh cảnh vệ của Huyết Thần quân đoàn lạnh lùng đứng ở đó, nói "Các người ra ngoài đi."
Tư Mã Kim Trì cùng với A Như Hằng đưa mắt nhìn nhau một ánh mắt, sau đó mỗi một người lại hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, sải bước tiến đi ra ngoài.
Ngay khi vai của A Như Hằng trùng xuống, vậy là đã đem Tư Mã Kim Trì hất qua một bên, dành đi ra trước tiên.
Tư Mã Kim Trì mặc dù tức giận cực độ, nhưng cũng không có cách nào khác cả. Mặt hắn cũng hằm hằm bước đi theo ở phía sau.
Dưới sự "Hộ tống" của hai người sĩ binh, bọn họ đã được đưa đến bên trong một văn phòng làm việc.
"Là hắn!"
Khi thấy được người đó ở bên trong phòng làm việc, biểu tình của của hai người đều ngay lập tức thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook