Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1122: Thánh Quân anh minh
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Thần giới ban đầu chiếu khắp Đấu La đại lục, đầu tiên cấm tất cả hồn thú, động vật thành Thần, sau đó, vào rất lâu trước đây đã lặng lẽ biến mất. Đây mới là nguyên nhân không ai có thể thành Thần trong suốt cả vạn năm qua.
Thế nhưng trên thực tế, ít nhất trong lịch sử loài người, không chỉ có một người trở thành Thần Để thông qua việc tu luyện.
Đây là sự khác biệt giữa hai vị diện.
Thâm Uyên Thánh Quân suy tính nhiều năm như vậy, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để vị diện Thâm Uyên có thể tiến hoá thành Thần giới. Gã đã tìm kiếm cơ hội này rất lâu, rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã tìm được Đấu La đại lục, một thế giới tràn ngập năng lượng sinh mệnh. Nhưng không ngờ rằng, trận đại chiến lúc trước lại không hề thành công, mà hiện giờ thậm chí còn lâm vào tình cảnh khốn đốn, có khả năng sẽ bị Đấu La đại lục phản công.
“Thánh Quân, đó thật sự là lực lượng của Thần sao? Thế nhưng, Thần giới của vị diện Đấu La đại lục chẳng phải đã biến mất rồi sao?” Hắc Đế khó hiểu hỏi.
Nếu như không phải cảm thấy Thần giới tỏa khắp vị diện Đấu La đại lục đã biến mất, sao bọn họ dám kết nối với vị diện Đấu La đại lục, có ý đồ xâm chiếm vị diện này chứ!
Mặc dù Thần giới không can thiệp vào tình hình của vị diện cấp thấp, nhưng khi liên quan tới mối tương quan giữa vị diện này và vị diện khác, nhất là khi vị diện tương ứng thuộc Thần giới chịu sự xâm chiếm từ bên ngoài, Thần giới nhất định sẽ can thiệp. Thâm Uyên tuy mạnh, nhưng so với Thần giới chân chính thì chẳng tính là gì.
Thánh Quân bình tĩnh nói: “Ta không rõ lắm, nhưng lực lượng bọn họ giải phóng ra lúc cuối lại là lực lượng Thần cấp thuần khiết. Có lẽ hai nhân loại kia căn bản không có thần lực như vậy, nhưng trên người lại có hạt giống của Thần. Bọn họ mượn sức mạnh vị diện, cưỡng chế phóng thích Thần lực, nếu không, sao có thể đánh lui bổn toạ được chứ? Không thể ngờ được, trên Đấu La đại lục này lại còn có thực lực như vậy. Chẳng trách, tên loài người nho nhỏ kia có thể cắn nuốt năng lượng Thâm Uyên. Phía sau lưng hắn có hình bóng của Thần, còn cả Sinh Mệnh Chi Chủng trên người hắn nữa, qua trận chiến lần này cũng sẽ phát triển hơn nhiều. Nếu như có thể bắt được nó và để ta cắn nuốt, tất cả sinh vật trên vị diện Đấu La đại lục sẽ hiến tế năng lượng sinh mệnh cho Thâm Uyên ta trong quá trình lụi tàn.”
Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc của Vị Diện Chi Chủ này, Thâm Uyên Thánh Quân, ngập tràn vẻ kích động.
Trong lòng phần lớn các vương giả và Đế Quân Thâm Uyên lúc này đều cảm thấy kinh ngạc. Trong những ngày Thâm Uyên vừa qua, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng Thánh Quân đang cực kỳ tức giận, thế nhưng giờ xem ra dường như lại không phải như vậy.
Thâm Uyên Thánh Quân lạnh lùng nói: “Vất vả tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã tìm thấy một lối tắt để Thâm Uyên ta chính thức thăng cấp, sao có thể từ bỏ được chứ? Lòng tham của con người là vô tận, những thứ chúng ta có thể lợi dụng từ các đồng minh loài người kia sẽ càng nhiều hơn. Liên hệ với bọn họ, bổn Thánh Quân sẽ đích thân bày tỏ “thành ý” của chúng ta. Lần này nhìn thì có vẻ như thất bại, nhưng trên thực tế, đối với chúng ta, thu hoạch lớn nhất là tìm được Sinh Mệnh Chi Chủng của Đấu La đại lục. Dù nó cắn nuốt hết tất cả các ngươi thì sao chứ? Chỉ cần cuối cùng ta có thể cắn nuốt nó, vậy thì, tất cả năng lượng sinh mệnh của Đấu La đại lục đều sẽ trở thành một bộ phận của Thâm Uyên. Đến lúc đó, bổn toạ có thể cưỡng chế mở ra Thần giới, khiến cả Thâm Uyên thăng hoa.”
“Thánh Quân thánh minh!”
Các vương giả Thâm Uyên và Đế quân Thâm Uyên đồng thời quỳ xuống đất, cung kính hành lễ.
Hắc Đế cúi đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ câu hồn đoạt phách mơ hồ có ánh sáng lấp lóe, không biết là đang suy nghĩ gì.
...
Bay lượn trên bầu trời, cảm giác tự do khiến người ta mê say.
Sau khi đột phá thất hoàn, chính thức trở thành Hồn Thánh, lại thêm tinh thần lực tiến vào Linh Vực cảnh, cảm nhận của Đường Vũ Lân về sự tự do này sâu sắc hơn rất nhiều.
Trong không khí dường như có vô số nguyên tố đủ loại thuộc tính đang vây quanh cơ thể hắn nhảy múa. Nguyên tố Phong nâng đỡ cơ thể hắn, nguyên tố Thuỷ và nguyên tố Hoả vòng quanh người hắn, nguyên tố Quang Minh làm dịu cơ thể hắn. Cảm giác này khiến các giác quan của Đường Vũ Lân về Đấu La đại lục trở nên khác biệt.
Đây mới thật sự là thế giới của Đấu La đại lục sao?
Sau khi nhận được sự ưu ái vị diện Đấu La đại lục, hắn cũng tự khắc đột phá Linh Vực cảnh, đồng thời, cảm nhận của bản thân Đường Vũ Lân với tất cả các nguyên tố bên ngoài không biết đã mạnh hơn bao nhiêu, ngoài ra còn có lực hấp dẫn nguyên tố mà các hồn sư khác không thể nào sánh bằng.
Đây là lực hấp dẫn của cả vị diện với hắn, để hắn có thể hấp thu thiên địa nguyên lực dễ dàng hơn.
Cảm nhận các loại nguyên tố thuộc tính xuyên qua cơ thể mình một cách tự nhiên, cảm nhận niềm vui sung sướng khi con người và thiên nhiên hợp nhất, Đường Vũ Lân không khỏi thở dài trong lòng, nhớ lại khi mới bắt đầu tu luyện, hắn đã khó khăn như thế nào. Làm nhiều hưởng ít. Hắn còn nhớ rõ sự thất vọng và đau khổ trong lòng mình khi mua Kim Ngữ sau khi hắn dốc bao công sức chăm chỉ làm việc để dành dụm đủ tiền.
Lúc đó, hắn thật sự đã từng nghĩ tới việc từ bỏ, từ bỏ việc tu luyện. Dù sao hắn chỉ là một võ hồn phế phẩm, thậm chí hồn linh mua được sau khi vất vả tích tiền cũng là một thứ phẩm.
May thay, cuối cùng hắn cũng vẫn lựa chọn kiên trì. Việc rèn đúc mang đến cho hắn sự kiên định, bất khuất để cuối cùng, hắn đã từng bước đi tới ngày hôm nay.
Tất cả đều có quan hệ trực tiếp với phong ấn Kim Long Vương trong cơ thể hắn, nhưng quan trọng hơn vẫn là tinh thần nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân hắn.
Hiện giờ, tu vi của hắn cuối cùng cũng đã có chút thành tựu, hắn đã có thể đi tìm cha mẹ, có thể đi tìm nàng rồi. Dù hoàn cảnh phía trước khó khăn đến đâu đi chăng nữa, hắn nhất định sẽ vượt qua tất cả.
Dù có gặp phải khó khăn đến đâu, chỉ cần hắn có niềm tin vững chắc, vậy thì, tất cả mọi thứ, đều không thành vấn đề.
Giang Ngũ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân đang bay ở phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất lực.
Ban đầu, khi y nhìn thấy Đường Vũ Lân lần đầu tiên, hắn chỉ là một binh sĩ mới nhập ngũ. Khi đó, y đã là một tiểu đoàn trưởng rồi. Nghe uy phong biết bao.
Khi mới bắt đầu cọ xát với hắn, y không hề cảm thấy sự chênh lệch giữa hai người lại lớn đến vậy.
Thế nhưng, theo thời gian dần trôi, hắn vẫn luôn không ngừng tiến bộ, hơn nữa tốc độ tiến bộ có thể nói là đáng sợ, đáng sợ đến mức Giang Ngũ Nguyệt không nhìn thấy điểm dừng.
Trong trận chiến cuối cùng, Giang Ngũ Nguyệt tận mắt chứng kiến phong thái vương giả được Đường Vũ Lân thể hiện ra. Mặc dù là mượn lực lượng của Huyết Thần Đại Trận, nhưng lại gần như là dùng sức của một mình hắn trấn áp toàn bộ Thâm Uyên! Ít nhất trong mắt y là như vậy.
Hai chữ “tình địch” vốn từng xuất hiện trong lòng y đã tan thành mây khói từ lâu. Hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc, sao có thể cạnh tranh được chứ?
May là hắn đã có bạn gái rồi. Nữ tử xuất hiện lúc cuối cùng kia là bạn gái của hắn sao? Nếu thật sự là như vậy, thì đúng là...
Nghĩ tới đây, Giang Ngũ Nguyệt không khỏi nhìn sang Long Vũ Tuyết.
Ngoài Đường Vũ Lân, Tư Mã Kim Trì và A Như Hằng, mấy người bọn họ đều khống chế cơ giáp đen để bay theo. Dù sao thì nếu như không có tu vi thất hoàn trở lên, muốn bay liên tục trong thời gian dài, dù có mặc chiến giáp cũng vẫn tiêu hao không nhỏ. Ưu điểm lớn nhất của cơ giáp chính là không tiêu hao lực lượng của bản thân.
Cơ giáp đen của Long Vũ Tuyết có dáng thuôn dài hình giọt nước đẹp đẽ, so với những người khác, cơ giáp đen mới được chế tạo của nàng ta trông rất mảnh mai xinh đẹp. Chiều cao của nó chỉ khoảng bảy mét, toàn thân thon dài, mảnh mai giống như dáng người của nàng ta. Bên trên cơ giáp không trang bị vũ khí nào khác, chỉ có một khẩu súng hồn đạo khổng lồ. Khẩu súng này của nàng ta dài hơn tám mét, dù vác trên lưng của cơ giáp đen cũng cần phải đặt hơi nghiêng mới được. Thân súng có màu lam đậm, phía trên có rất nhiều phù văn mảnh nhỏ tinh xảo. Nòng súng ở phía trước dài hơn ba mét, nói là súng, nhưng trên thực tế nên gọi là pháo thì chính xác hơn.
Cho dù tu vi như Giang Ngũ Nguyệt chỉ liếc nhìn thứ này thôi cũng đã có cảm giác toàn thân ngứa ran.
Mà lúc này, Long Vũ Tuyết đang ngồi ngay ngắn trong cơ giáp, cũng đang nhìn về phía Đường Vũ Lân ở phía trước. So với cảm giác thất bại của Giang Ngũ Nguyệt, cảm xúc của nàng phức tạp hơn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook