Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 979: Luyện thương
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt, Đường Vũ Lân chính là đã làm như vậy. Người điều khiển chiến cơ tầm xa cũng bối rối không thể hiểu nỗi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có thể không ngừng vòng quanh bên ngoài phạm vị cách xa Đường Vũ Lân, không ngừng nã đạn pháo công kích.
Nếu so sánh về mức tiêu hao năng lượng mà nói, chiến cơ tầm xa rõ ràng là không có vấn đề gì đáng ngại, nếu cứ tiếp tục oanh kích như thế này nữa, cơ giáp cận chiến chắc chắn là sẽ không thể chống đỡ lại được bao lâu nữa. Bởi vì khi đại thương đó đâm phá đi đạn pháo cũng có sẽ chịu sự rung chấn phản lại, cũng có thể làm tiêu hao đi năng lượng.
Cơ giáp tầm xa có khả năng phòng thủ và tốc độ yếu hơn nếu so với cơ giáp cận chiến, nhưng năng lượng tổng thể dự trữ ở bên trong cơ giáp so với cơ giáp cận chiến thì lại nhiều hơn rất nhiều. Với kiểu chiến đấu tiêu hao như thế này, chính là điều mà chiến cơ tầm xa mong muốn thấy được nhất.
Lúc này, đối thủ của Đường Vũ Lân chỉ là đang khó hiểu suy nghĩ, bản thân làm sao lại gặp phải một người kỳ quái đến như thế này, đối phương là đi đến đây để tìm chết hay sao đây? Hay là còn như thế nào nữa?
Nhưng cảm giác của Đường Vũ Lân lại không có giống như vậy, ở bên trong suy nghĩ của hắn, đạn pháo ở đối diện không ngừng oanh kích tới lại là một cơ hội rất tốt để hắn thử nghiệm thương pháp của mình. Mỗi một thương được đâm ra, quỹ tích mà thương đâm ra giống như một dấu ấn in sâu vào trong tâm trí hắn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, hắn đã đâm ra trên một trăm thương, mà theo đó cũng có một trăm đường vết tích cũng được lưu lại ở bên trong ý thức của hắn.
Loại cảm giác này thật là quá kỳ diệu. Từng thương được đâm ra rồi lại thu về, rồi lại đâm ra, cứ như thế lặp lại liên tục.
Bách binh chi vương, vương giả chi đạo!
Năng lượng của cả hai bên luôn không ngừng giảm xuống, chiến cơ cận chiến vẫn luôn không tránh né các đòn công kích đến từ chiến cơ tầm xa. Cho dù chỉ dùng vũ khí để chặn lại công kích thôi, nhưng cũng vì thế mà năng lượng bị tiêu hao sẽ nhanh hơn rất nhiều. Năng lượng trên chiến cơ của Đường Vũ Lân sau mười phút hoạt động đã tiến vào giai đoạn nguy hiểm do thiếu hụt năng lượng.
Ở trong phòng điều khiển cũng đã báo động màu đỏ để báo động cho hắn. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn bình tĩnh, tập trung khống chế mỗi một thương mà cơ giáp đâm ra.
Thiên Phu Sở Chỉ, vạn thương như một, đây chính là toàn bộ tinh hoa của thức thương thứ nhất.
Lão Đường đã nói với Đường Vũ Lân, nếu muốn luyện thành thức thứ nhất này, ít nhất cũng cần phải ở trong thực chiến đâm thương ra vô số lần thì mới có thể tiến bộ được.
Trong thực chiến đâm thương ra vô số lần! Đây phải là một số lượng khổng lồ đến như thế nào chứ. Nhưng Đường Vũ Lân lại không hề nản lòng. Chiến đấu ở trước mắt đây chính là cơ hội tốt nhất để tập luyện cho điều này.
"Bip bip bip!" Âm thanh cảnh báo vang lên, năng lượng còn lại đã còn chưa đến một phần mười.
Công kích của hỏa pháo ở phía đối diện cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, rõ ràng là tổng năng lượng chứa trong cơ giáp tiêu chuẩn này đã được hắn tính toán sử dụng rất chi tiết.
Cơ giáp cận chiến của Đường Vũ Lân cuối cùng cũng đã di chuyển, thân thể của hắn đột nhiên lao tới, bộ phận đẩy ở phía sau quang mang đại phóng, lúc này năng lượng cũng đã đến lúc thời khắc mấu chốt cuối cùng, hắn vẫn khống chế cơ giáp cận chiến của mình lao đến.
Hắn đương nhiên là cũng muốn tháng, thắng rồi thì mới có tiếp tục thi đấu ở những trận sau được, lúc đó mới có thể có càng nhiều ngươi đến hắn luyện thương được.
Khóe miệng của cơ giáp sư ở bên trong chiến cơ tầm xa đang đứng ở xa xa lộ ra một tia khinh thường. Y thầm nghĩ, mãi đến lúc này mới muốn phản công sao? Làm sao có thể dễ dàng như thế được chứ ha ha ha?
Đồng thời hắn cũng khởi động động cơ đẩy, đột nhiên gia tốc, hướng về phía một bên mà kéo giãn khoảng cách với đối phương. Dù cho tốc độ của cơ giáp cận chiến có nhanh hơn một chút, nhưng cũng không thể nào nhanh hơn quá nhiều được, trong trường hợp này lại muốn lợi dụng lấy một lần bạo phát để truy đuổi hắn sao, đơn giản mà nói là nằm mơ giữa ban ngày thôi.
Điều khiến cho người cơ giáp sư điều khiển cơ giáp tầm xa không thể hiểu được là trường thương bên trong tay cơ giáp của đối phương vẫn không hề dừng lại, nhanh chóng mà đâm ra không ngừng, đâm ra ngay tại ở trong không khí không có ai. Mà cơ giáp tiêu chuẩn đó của đối phương lại đột nhiên sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu vàng.
"Chú nhập hồn lực sao?" Cơ giáp sư tầm xa thầm hô trong lòng một tiếng.
Năng lượng trên cơ giáp ngoài bản thân pin hồn đạo cung cấp năng lượng ra, còn có thể do hồn sư chú nhập năng lượng vào để tiến hành tiếp tục chiến đấu. Hồn sư điều khiển chiến cơ tầm xa thấy Đường Vũ Lân đã đạt đến trình độ này rồi, cũng không có gì kinh ngạc cả mà ngược lại còn thầm hô may mắn, cơ giáp sư vừa kéo giãn khoảng cách vừa tiếp tục dồn dập phát động công kích. Dù có khó khăn đến đâu, mỗi một người cơ giáp sư điều khiển cơ giáp tầm xa cũng đều có một trái tim vô cùng kiên định và có đủ sự tính nhẫn nại cần có ở trong một cuộc chiến gian nan.
Nhưng vào lúc này đây, hắn đột nhiên cảm thấy có một chút gì đó không ổn. Bởi vì hắn phát hiện ra, sự khống chế của bản thân đối với cơ giáp, tốc độ đột nhiên lại chậm lại, ở tận sâu trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi rất khó hình dung được đột nhiên lại phát tác, dù cho cơ giáp có khổng lồ đến bao nhiêu, cũng không có cách nào có thể làm giảm nhẹ đi cảm giác sợ hãi ở trong lòng hắn. Một loại áp lực vô hình đang lan tỏa tràn đầy ở trong không khí.
Mà lúc này, hắn nhìn thấy trong tay của cơ giáp đang truy đuổi theo mình, có một thanh trường to lớn, nó chỉ đâm ra một cái thôi cũng phảng phất như là có trăm ngọn thương đồng loại đều lao đến, ở đâu bên kia của trường thương mơ hồ còn có ánh sáng màu vàng chớp nháy.
Hai cơ giáp đang nhanh chóng tiếp cận với nhau rồi!
Cơ giáp sư tầm xa rõ ràng là đang muốn khống chế chiến cơ của mình lại lần nữa với ý định gia tốc, nhưng mơ hồ như có cái thứ gì đó vô hình đang áp chế lấy hắn, khiến cho chuyển động của hắn chậm lại một nhịp.
Khu vực chiến đấu để tiến hành cho các cuộc chiến của hồn sư, nó cũng đã tương đối lớn rồi. Nhưng đối với cơ giáp có độ cao cao hơn cả mười thước mà nói thì chỉ một lần gia tốc đột ngột thôi, cũng đã đủ có thể rút ngắn khoảng cách đến rất gần rồi!
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Cơ giáp sư tầm xa trong tâm đột nhiên hốt hoảng, mà thương ảnh đó mang theo kim mang đã đem toàn bộ cơ giáp của hắn bao phủ lại rồi.
Giải phóng võ hồn sao! Đã quá muộn rồi.
Mọi chuyện đều đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn, mãi cho đến khi cơ giáp của bản thân đã nổ tung thành từng mảnh, sau đó hắn cũng đã được đưa ra khỏi khu vực chiến đấu, hắn cũng còn chưa hiểu rõ, bản thân mình rốt cuộc là đã thua như thế nào nữa.
Đường Vũ Lân nhìn về cơ giáp phía trước đã hoá thành đống sắt vụn, lại nhìn về phía trường thương ở trong tay cơ giáp của mình, vương giả chi đạo, vương giả chi tâm!
Hắn lẩm nhẩm tám chữ này ở trong lòng, đột nhiên trong lòng lại sinh ra một tia giác ngộ.
Vừa rồi khi lao về phía trước, thực là không phải là vì rút ngắn khoảng cách với đối phương, mà là vì muốn đem một tia thương ý trong lòng mình giải phóng ra.
Tu vi đối thủ rõ ràng là không cao, hắn lại đem thương ý của mình giải phóng ra thôi, tâm thần đối phương cũng vì thế mà bị trấn nhiếp, dù cho có cơ giáp đã cản trở bớt đi lực trấn nhiếp, nhưng tất cả đều không thể ngăn cản được uy thế kinh khủng của nó. Chính là dưới tình huống như vậy nên đối phương mới bị Đường Vũ Lân nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, rồi đâm ra một thương giải quyết gọn gàng.
Đương nhiên cái mà hắn xuất ra cũng không phải là chiêu Thiên Phu Sở Chỉ, thậm chí ngay cả lớp da lông của thức thứ nhất này thôi cũng không thể bì kịp. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, dưới sự chỉ dẫn của Đường Lão, Đường Vũ Lân cũng đã chạm vào được một tia giác ngộ ngoài rìa của thương ý rồi. Mặc dù chỉ là một chút cảm ngộ bước ban đầu thôi, nhưng cũng đã đủ để khiến cho hiểu biết của hắn về thương tiến lên trên một tầm cao mới.
Vương giả là người khống chế thiên hạ! Người giàu có thì có mọi thứ, Thiên Phu Sở Chỉ là khiến tâm của mình vững như bàn thạch.
Nếu muốn dùng để xuất ra vương giả chi thương, vậy trước tiên cần phải có một vương giả chi tâm.
Vương giả chi tâm, là niềm tin tất thắng, là chấp nhiệm đối với thương!
Sau khi rời khỏi Tinh Đấu Chiến Võng, Đường Vũ Lân đầu tiên là giải phóng ra Hoàng Kim Long Thương của mình, nắm thật chặt ở trong tay, hắn đã hạ quyết tâm rồi, từ ngày hôm nay bắt đầu, thương không rời tay! Chỉ có như thế mới có thể chân chính cảm nhận được nó, đi tới đến gần nó, gắn bó với nó, bản thân mới có thể cùng với nó hòa làm một thể được.
Nếu đói rồi, thì đi ăn đi!
Lúc Đường Vũ Lân cầm Hoàng Kim Long Thương tiến vào trong Thực đường, đã thu hút sự chú ý của mọi người, khiến cho không ít người không khỏi nhướng mày. Có điều, ở bên trong Huyết Thần quân đoàn từ đó đến nay cũng không hề có quy định là không thể mang vũ khí của mình vào trong nhà ăn.
Suy cho cùng, dưới một số tình huống nguy hiểm, khi đối diện chiến đấu với sinh vật thâm uyên lúc nào cũng có thể bắt đầu, mọi người cũng đều là vũ khí không rời tay. Nên chuyện Đường Vũ Lân vũ khí không rời tay cũng không phải là một chuyện gì quá lạ lẫm.
Đường Vũ Lân hôm nay chỉ mua một phần ăn, đương nhiên là hắn sẽ lựa chọn đồ tốt nhất ở quầy cửa sổ số một rồi. Hiện tại đây, dù cho quân công của hắn không đủ nhiều để thăng cấp quân hàm, nhưng cũng không bao giờ có thể tự bạc đãi chính bản thân mình được.
Tay trái cầm thương, tay phải xúc ăn!
"Ai dô, vị huynh đệ này, ngươi là đã bị đả kích gì rồi sao?" Giang Ngũ Nguyệt đặt mông xuống ngồi ở bên cạnh một bên của Đường Vũ Lân, thấy được trong tay đối phương vẫn đang cầm Hoàng Kim Long Thương, không khỏi kinh ngạc mà hỏi đùa đối phương một câu.
Đường Vũ Lân cười nói: "Không có gì cả, chỉ là gần đây luyện tập thương pháp, phải cầm thương như vậy mới cảm giác tốt hơn một chút."
"Ngươi chỉ ăn ít như vậy thôi ư?" Nhìn thấy đồ ăn cao cấp trong dĩa ở trước mặt Đường Vũ Lân, Giang Ngũ Nguyệt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng.
Đường Vũ Lân lúc này mới chú ý đến, quân hàm ở trên vai Giang Ngũ Nguyệt đã được thăng lên hàm Thượng tá rồi. Xem ra, mỗi một lần thâm uyên ma triều xuất hiện lại là một cơ cho tốt những người có năng lực như vậy lại nhanh chóng thắng cấp.
"Chúc mừng người, đã thăng chức Thượng tá rồi!" Đường Vũ Lân cười nói.
Giang Ngũ Nguyệt nói: "Quân hàm của ngươi làm sao lại không có thay đổi chứ? Theo lý mà nói, dựa vào biểu hiện ngày hôm đó của ngươi, chắc chắc là đã phải tăng lên hàm Thượng úy rồi mới đúng chứ. Ta phải là nên chúc mừng ngươi mới đúng, ngươi đã là người của Huyết Thần doanh rồi, ta đến cả ngay cái bóng của Huyết Thần doanh thôi vẫn còn chưa thấy được. Phụ thân ta đã từng nói qua với ta, võ hồn này của ta, có bá đạo thì đúng là bá đạo, nhưng sau khi đạt đến chín vòng hồn hoàn, càng tiếp tục về sau sẽ càng trở nên yếu đi, vì xét cho cùng cũng không phải là huyết mạch chân long chân chính. Ta đoán cũng chính vì điều này mà Huyết Thần doanh mới không một chút nào đếm xỉa gì đến ta cả."
Đường Vũ Lân kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Bá Long Vương võ hồn đó nha! Đến cả như thế mà Huyết Thần doanh vẫn không để mắt tới ngươi sao?"
Giang Ngũ Nguyệt nói: "Ta có nghe qua một lời đồn, nói rằng nội tình của võ hồn phải có tiềm năng trở thành Cực Hạn Đấu La thì mới có thể có tư cách gia nhập vào Huyết Thần doanh, ngươi rõ ràng là đã có được tư cách đó. Cũng vì thế mà ngươi đã trở thành thành viên ngoại biên của Huyết Thần doanh rồi đó. Ngươi phải biết rằng, ở bên trong quân đoàn chúng ta, không biết là có bao nhiêu người đang ngày ngày liều mạng nỗ lực, mong muốn có được một vị trí như vậy ư, ngươi mới chỉ có đến đây được mấy ngày thôi, mà đã có thể làm được như thế, thật sự là khiến cho người ta vừa ngưỡng mộ và thấy ghen tỵ vô cùng."
"Thôi được rồi, ta mời ngươi ăn một phần ăn của quầy cửa số một, thế nào?" Đường Vũ Lân mỉm cười nói.
Hai mắt Giang Ngũ Nguyệt sáng lên, nói: "Một phần không đủ đâu!"
"Vậy ta không mời ngươi nữa." Nếu như không phải là thật sự có hảo cảm với đối phương, với cái tính cách bủn xỉn của Đường Vũ Lân, làm sao có thể tùy tiện mà đi mời người khác bữa ăn chứ!
Giang Ngũ Nguyệt cười ha ha, nói: "Được, một phần thì một phần."
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu. Tự nhiên là cũng nói đến những chuyện có liên quan đến cuộc thi đấu Tinh Đấu Chiến Võng.
"Đã qua vòng đầu tiên rồi. Ta hiện tại đang cầu mong trước khi diễn ra vòng đấu loại trực tiếp để tiến vào top ba mươi hai thì sẽ không gặp phải ngươi." Giang Ngũ Nguyệt rất thành thật nói ra.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ muốn gặp ngươi chắc?"
Giang Ngũ Nguyệt nói: "Dựa vào thực lực của ngươi, bước vào trong top ba mươi hai cũng không có vấn đề gì lớn, có điều, nếu thi đấu theo kiểu này, vận khí luôn là một phần rất quan trọng để giành được thứ hạng cao. Mọi chuyện tùy duyên đi. Nhưng mà, dường như ngươi có vẻ rất xem trọng cái này ha!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook