Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 989: Xin nghỉ phép thành công
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đường Vũ Lân thở ra một hơi dài, vươn vai duỗi người, đi ra khỏi khoang điều khiển, đi ăn cơm thôi.
Khi hắn đến nhà ăn, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Giang Ngũ Nguyệt, bên cạnh Giang Ngũ Nguyệt còn có không ít người vây xung quanh, đều đang nói chuyện sôi nổi. Đường Vũ Lân sải bước đi về phía đó, vỗ vai Giang Ngũ Nguyệt từ phía sau. “Huynh đệ, đến ăn cơm à!” Giang Ngũ Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn hắn, lập tức nở nụ cười.
Nhìn thấy Đường Vũ Lân, những chiến sĩ của trại cận chiến xung quanh Giang Ngũ Nguyệt đều nở nụ cười, hơn nữa trong nụ cười của bọn họ còn có xen lẫn chút tôn kính.
Đừng thấy Đường Vũ Lân chỉ có quân hàm Thiếu úy, nhưng trong trận chiến đó, hắn phối hợp với Giang Ngũ Nguyệt chống lại địch mạnh, nhất là sự tăng cường hỗ trợ của Kim Long Cuồng Bạo Lĩnh Vực đối với các chiến sĩ tiểu đoàn số một, vẫn còn in sâu trong ký ức của bọn họ.
Quân đội lúc nào cũng là nơi tôn trọng kẻ mạnh, thực lực mạnh mẽ, sẽ rất có lợi trong quân đội. Nhất là ở nơi như quân đoàn Huyết Thần. Sự bùng nổ của Đường Vũ Lân hôm đó, ít nhất giúp tiểu đoàn số một giảm bớt hai phần ba thương vong, sao có thể không khiến những chiến sĩ này tôn kính được đây?
“Các ngươi đang nói gì đó? Sôi nổi như vậy.” Đường Vũ Lân cười hỏi.
Giang Ngũ Nguyệt nói: “Đang nói về một trận đấu trong Tinh Đấu Chiến Võng, vừa nãy tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số ba chiến đấu với một đối thủ, thế mà lại để thua. Người đó còn không thuộc quân đoàn của chúng ta cơ. Đúng là kỳ lạ, phân khu phía tây có cơ giáp sư giỏi như vậy từ bao giờ thế. Kỹ xảo điều khiển cơ giáp cận chiến của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số ba chắc chắn có thể nói là đứng hàng đầu trong trung đoàn bọn ta. Nhưng đối thủ đó của y lại không hề thua kém về mặt kỹ xảo, hơn nữa, hẳn là võ hồn thậm chí còn tốt hơn. Thế đấy, vòng thứ hai tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số ba đã bị loại rồi, giờ đang buồn bực ngay cả cơm cũng không thèm ăn kia kìa.”
Trong lòng Đường Vũ Lân giật thót, khóe miệng khẽ giật giật, nhưng hắn rất thông minh, không nói gì cả, mà chỉ cười nói: “Đi thôi, đi ăn cơm, ngươi kể cho ta nghe đi.”
Sau khi lấy cơm, Đường Vũ Lân và Giang Ngũ Nguyệt ngồi cùng nhau.
“Nói đi, có phải là ngươi không?” Giang Ngũ Nguyệt nhìn chằm chằm Đường Vũ Lân bằng cặp mắt nóng rực.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: “Nếu như vũ khí của vị tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số ba ngươi nói là trường đao, vậy thì e rằng chính là ta rồi.”
Giang Ngũ Nguyệt trợn mắt há miệng nhìn Đường Vũ Lân: “Thật sự là ngươi à? Thật sự là ngươi đó sao? Sao có thể chứ. Ngươi điều khiển cơ giáp thành thạo đến vậy ư? Ngươi có còn là người không thế?”
Đường Vũ Lân ho khan một tiếng: “Từng luyện, từng luyện mà thôi. Ngươi phải giữ bí mật cho ta đấy!”
Giang Ngũ Nguyệt cũng ho khan một tiếng: “Lâu lắm chưa được ăn thức ăn ở cửa số một rồi.”
Vẻ mặt Đường Vũ Lân cứng đờ: “Cái tên này, ngươi...”
Giang Ngũ Nguyệt cười hì hì: “Chẳng phải hồi đầu ngươi cũng lừa ta đấy sao? Ta chỉ ăn một phần thôi, cũng không đòi nhiều, ta đang tuổi ăn tuổi lớn mà!” “Ngươi ba mươi rồi, còn tuổi ăn tuổi lớn cái gì...” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Đường Vũ Lân vẫn mua cho y một phần, đồng thời thầm thề trong lòng, sau này tuyệt đối sẽ không nói thật nữa.
“Sao ngươi có thể làm được vậy?” Giang Ngũ Nguyệt vừa ăn cơm, vừa hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nói: “Thương ý. Ta truyền thương ý vào trong cơ giáp, mặc dù y có thể ngăn cản được đòn tấn công của ta, nhưng chỉ cần ý chí của y không đủ mạnh mẽ, tinh thần lực cũng không đủ, thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, lúc đó ta còn có biện pháp phòng ngự khác. Nếu như đổi lại là ngươi, hiện giờ thương ý của ta rất khó gây ảnh hưởng đến ngươi.”
Giang Ngũ Nguyệt khẽ gật đầu, thế nhưng trên mặt lại nở một nụ cười khổ: “Ta không giỏi điều khiển cơ giáp lắm. Ngươi cũng biết đấy, khi ta dốc toàn lực giải
phóng võ hồn, kích thước cũng tương tự cơ giáp rồi, vậy nên, căn bản không có cơ giáp nào thích hợp cho ta cả. Hết cách rồi, chỉ có thể như hiện giờ thôi.” Đường Vũ Lân bật cười, chẳng phải thế thì sao, võ hồn Bá Vương Long của y quả thật sẽ gặp phải tình trạng như vậy. Thế nhưng, sức bền của bản thân hắn cũng không khác mấy với cơ giáp.
Tu luyện, thi đấu, đã trở thành những hoạt động chính trong cuộc sống đơn giản của Đường Vũ Lân. Trong nửa tháng tiếp theo, ngày nào hắn cũng đều trải qua trong việc thi đấu và tu luyện.
Thực chiến thuần túy nhất, hơn nữa có thể không tính đến sự sống và cái chết như Tinh Đấu Chiến Võng, có sự giúp ích rất lớn đối với Đường Vũ Lân. Nhất là ở trên phương diện kỹ xảo điều khiển cơ giáp, Tinh Đấu Chiến Võng đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn.
Thực lực tổng thể của phân khu phía tây chắc chắn là yếu nhất toàn liên bang, thế nhưng, đừng quên nơi này còn có quân đoàn Huyết Thần. Đường Vũ Lân thường được xuyên được ghép với các đối thủ của quân đoàn Huyết Thần, trong vòng đấu loại, cường độ chiến đấu này có thể nói là mạnh nhất toàn đại lục.
Dù là ở cùng một phân khu, nhưng nếu như khoảng cách tương đối gần thì tỷ lệ được ghép với nhau cũng tương đối cao.
Khi Đường Vũ Lân đánh bại đối thủ cơ giáp thứ tám của mình, âm thanh điện tử cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Vòng đấu loại phân khu phía tây đã kết thúc, ngài đã tiến vào vòng đấu tiếp theo, vòng luân lưu. Vòng luân lưu tổng cộng có sáu mươi tư thí sinh tham gia, chia làm tám nhóm, bốn hạng đầu mỗi nhóm sẽ vào vòng tiếp theo. Sau khi lọt vào ba mươi hai người mạnh nhất, sẽ không xếp hạng nữa, mà trực tiếp tiến vào vòng chung kết của liên bang.”
Cũng tiết kiệm thời gian và sức lực, cũng có nghĩa là, hắn còn phải tham gia bảy trận trong vòng luân lưu nữa, nếu như số trận thắng lợi đủ thì có thể lọt vào ba mươi hai hạng đầu. Đến lúc đó thì có thể tham gia vòng chung kết rồi.
Đường Vũ lân đã liên tục thắng tám trận trong cuộc chiến hồn sư và cơ giáp, trong những trận đấu này, hắn chưa gặp phải đối thủ nào cực kỳ mạnh mẽ cả. Mạnh nhất cũng chỉ là một vị Hồn Đế.
Mà thông qua những trận chiến này, lại thêm việc tu luyện những ngày qua, võ hồn của hắn đã hoàn toàn dung hợp với huyết mạch của hắn, tinh hạch trong vòng xoáy hồn lực càng ngày càng rõ ràng, chỉ cách việc hình thành hồn hạch một bước cuối cùng nữa thôi.
“Nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau, tiến vào vòng luân lưu.”
Có ba ngày nghỉ ngơi, trong lòng Đường Vũ Lân bỗng nóng rực lên, liệu có phải là có thể xin nghỉ phép, nghỉ ngơi một chút không?
Vì vậy, Đường Vũ Lân bèn trực tiếp đi tìm Huyết Nhất.
“Ngươi muốn xin nghỉ phép ư?” Huyết Nhất liếc nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nói với vẻ mặt mong chờ: “Ngài xem, ta đến đây đã lâu như vậy rồi. Ngài cũng không thăng cấp quân hàm cho ta. Giờ chẳng phải đang đúng lúc vòng đấu loại kết thúc rồi, ta cũng thông qua cả hai cuộc thi, cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ ngoài mong đợi rồi, có thể cho ta xin nghỉ phép hai ngày không, ta muốn đến bồn địa Liệt Hỏa thăm thú. Cũng coi như thả lỏng tinh thần một chút.”
Huyết Nhất trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Được thôi, đi nhanh về nhanh.” “Cảm ơn trưởng quan.” Đường Vũ Lân vui mừng khôn xiết. Sau khi đến nơi này gần hai tháng, cuối cùng hắn cũng có thể đi thăm Cổ Nguyệt Na rồi, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này nữa chứ?
Đường Vũ Lân vui mừng hớn hở rời khỏi phòng làm việc của Huyết Nhất, lập tức gọi cho Cổ Nguyệt Na.
“Cổ Nguyệt, ta có thể đi thăm nàng rồi, nàng chờ ta. Chút nữa ta sẽ xuất phát, ta sẽ qua đó với tốc độ nhanh nhất, có lẽ là sẽ mất khoảng ba giờ nữa.” Đường trở về đương nhiên sẽ không cần phải leo, hắn có Nhị Tự Đấu Khải, có thể bay được. “Tốt quá rồi, cha, con sẽ chờ người.” Bởi vì hưng phấn, giọng nói của Cổ Nguyệt Na khẽ run lên.
Đường Vũ Lân không chút chậm trễ, vừa đi ra khỏi quân doanh đã giải phóng Nhị Tự Đấu Khải của mình, dang rộng hai cánh, bay lên không trung, lướt về phía bồn địa Liệt Hỏa.
Gió lớn quét qua, cái lạnh thấu xương như đao cắt xuyên vào trong cơ thể, nhưng cái lạnh này vẫn chưa lại gần cơ thể của Đường Vũ Lân, đã bị sức mạnh khí huyết mạnh mẽ của hắn hóa giải. Đôi cánh vàng kim dang rộng, khiến hắn giống như một chút chim lớn màu vàng kim đang sải cánh bay lượn. Những đỉnh núi lướt qua dưới chân, hắn bay về phía xa với tốc độ cực nhanh.
Được bay tuyệt thật đấy, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian! Đường Vũ Lân dùng sức vỗ cánh, lại một lần nữa tăng tốc. Đây chính là lợi ích của Nhị Tự Đấu Khải. So với Nhất Tự Đấu Khải, có thể nói là cách nhau một trời một vực.
Cuối cùng, bồn địa Liệt Hỏa cũng xuất hiện trước mắt, không khí xung quanh bắt đầu tăng dần lên, Đường Vũ Lân thu cánh lại, đáp xuống mặt đất.
Hắn không định cứ thế bay qua đó như vậy, bồn địa Liệt Hỏa có quân đội đóng quân, lỡ như có hiểu lầm gì thì không hay.
Đường Vũ Lân lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bộ quần áo bình thường, thay bộ quân phục trên người đi, sau đó nhanh chóng chạy về phía bồn địa. Lúc này lòng hắn chỉ mong ngóng được gặp Cổ Nguyệt Na.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook