Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
-
Chapter 499: Gặp gỡ. (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trước trụ sở chính Tập đoàn Long Thiên.
Vì sự xuất hiện đột ngột của hơn một ngàn năm trăm người mặc áo lông dày, Tập đoàn Long Thiên đã phải lâm vào trạng thái báo động khẩn cấp trong chốc lát.
Toàn bộ lực lượng trong tập đoàn đã được điều động khẩn cấp vì tưởng là sắp bị tập kích.
Tuy nhiên, họ không phải là kẻ thù.
Mà đó chính là những người của Bắc Hải Băng Cung và Bắc Hải Băng Tông.
“Phù.”
Thiên Hữu Trường, chủ tịch Tập đoàn Long Thiên đồng thời là Tiểu Giáo Chủ, không nói nên lời khi nhìn thấy quảng trường trước tập đoàn chật kín người.
‘Sao lại đông vậy?!’
Không chỉ lực lượng chiến đấu của Bắc Hải Băng Cung và Bắc Hải Băng Tông, mà toàn bộ gia đình của họ cũng đến, nên số lượng nhiều là điều tất nhiên.
Thế nhưng, đám đông đông đúc ấy lại lặng lẽ nhìn về một hướng.
“Ô ô ô. Giáo Chủ!”
Tông Chủ Bắc Hải Băng Tông Đoan Sở Chấn và Tiểu Tông Chủ Đoan Sở Từ đang rưng rưng nước mắt cúi đầu sát mặt đất.
Giáo Chủ Thiên Vũ Chấn nhìn hai người bằng ánh mắt đầy xúc động.
“Thần không biết người vẫn bình an, nên mới bỏ chạy về quê hương của mình. Xin người hãy trừng phạt kẻ hèn nhát này. Hức hức...”
Được gặp lại chủ nhân mà mình phụng sự, Đoan Sở Chấn bật khóc xin lỗi không ngớt.
Tiểu Tông Chủ Đoan Sở Từ cũng không khác gì.
Thiên Vũ Chấn đặt tay lên vai hai người rồi trầm giọng nói.
“Do ta đức mỏng mới khiến chuyện này xảy ra, làm sao có thể trách các ngươi được? Nhưng dù sao thì các ngươi cũng đã quay lại với bổn giáo rồi, ta rất lấy làm vui mừng.”
“Giáo Chủ!”
Tất cả các thủ lĩnh của Thiên Ma Thần Giáo đều nhìn cảnh tượng ấy với gương mặt mãn nguyện.
Toàn bộ các nhân vật chủ chốt của Thiên Ma Thần Giáo, vốn từng phân tán khắp nơi, đã hội tụ về một chỗ.(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)
Suốt 27 năm qua, mọi người đều chờ đợi khoảnh khắc này.
‘Có vậy thôi mà sao ta cũng rơi nước mắt nhỉ.’
Đoan Tố Anh ban đầu chỉ đứng quan sát, sau đó cũng cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt.
“Thanh Minh đại nhân, mọi chuyện ổn thỏa rồi.”
Đại trưởng lão Văn Lan Linh vô cùng hài lòng khi chứng kiến tử tôn của Giáo Chủ đoàn tụ.
Lúc mới tỉnh khỏi trạng thái ngủ đông, nghe tin Thiên Ma Thần Giáo tan rã, nàng đã vô cùng lo lắng. Nhưng nay, thấy môn phái được tái lập, nàng không thể không vui mừng.
“Giá mà cho bọn họ thấy cảnh này sớm hơn thì tốt rồi. Hihi.”
Hứa Phong cũng gật đầu mỉm cười.
Dù sao, tất cả bọn họ đã trải qua vô vàn gian khó mới đến được khoảnh khắc này.
Niềm vui của khoảnh khắc này có thể coi là bước ngoặt lịch sử mới của Thiên Ma Thần Giáo.
“E hèm.”
Thiên Lệ Vân khoanh tay đứng sau, khịt mũi.
Dù nét mặt không biểu cảm, nhưng ba thuộc hạ thân cận nhất biết rõ rằng hắn cũng đang xúc động chẳng khác gì họ.
‘Thế là tạm ổn một việc rồi.’
Thiên Lệ Vân có cảm giác như vừa hoàn thành một chuyện lớn.
Việc bị rơi vào thời đại này một cách bất ngờ có lẽ chính là số mệnh.
Có lẽ Thánh Hỏa (聖火) đã dẫn dắt hắn.
‘Giờ chỉ còn lại vấn đề của tập đoàn MS.’
Vấn đề này không chỉ đơn thuần là chuyện của Thiên Ma Thần Giáo hiện tại.
Nó liên quan đến việc hậu duệ của hắn là Thiên Vũ Thành, gây ra chuyện để đưa hắn quay về thời đại cũ.
Khi giải quyết được việc đó, hắn mới có thể tìm được cách trở lại.
Khi dư âm của cuộc hội ngộ phần nào lắng xuống, Thiên Lệ Vân bước ra.
“Hoán Minh Ngộ.”
“Xin người hạ lệnh.”
Tông Chủ của Phi Hoán Quỷ Tông và cũng là một giám đốc điều hành của tập đoàn, Hoán Minh Ngộ lập tức đáp lời.
Thiên Lệ Vân nhìn quanh những người thuộc Bắc Hải Băng Cung và Bắc Hải Băng Tông rồi nói.
“Hãy chuẩn bị chỗ ở cho những người này.”
Hoán Minh Ngộ hít một hơi thật sâu rồi đáp như thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần để làm việc đó.
“Thần xin tuân mệnh.”
Ngay khi câu trả lời vang lên, người của Bắc Hải Băng Cung và Bắc Hải Băng Tông liền reo hò trong hạnh phúc.
“Oaaa!!!”
Không chỉ họ, các thủ lĩnh hai phe cũng quỳ gối bày tỏ lòng biết ơn.
“Tạ ơn ân đức của Thiên Ma vĩ đại!”
“Được ngài lo liệu chu toàn như vậy, chúng thần vô cùng cảm kích.”
Thật ra, vì đến đây quá gấp nên họ chưa có nơi ở, và việc sinh sống về sau là điều khiến họ lo lắng nhất.
Ngoài ra, do có lính của Bộ Quốc Phòng Nga đã bị giết, nên họ phải bỏ lại tất cả và chỉ kịp mang thân đến nơi này.
Giữa không khí vui mừng đó, Hoán Minh Ngộ cẩn trọng hỏi Thiên Lệ Vân.
“Thưa… thưa Thiên Ma đại nhân... vấn đề về thân phận và quốc tịch của họ đã được xử lý ổn thỏa chưa ạ?”
“À... phải rồi. Chuyện đó cũng xử lý luôn đi.”
“Khụ.”
Hoán Minh Ngộ ho khan một tiếng.
Không phải chỉ một người mà là gần 1.500 người, việc tạo thân phận mới, thay đổi quốc tịch, thậm chí là rửa hồ sơ cho tất cả những người này khiến ông ta có cảm giác muốn thổ huyết.
‘Việc sáp nhập còn chưa xong nữa mà.’
Xem ra ông ta sẽ không thể thoát khỏi những đêm làm thêm giờ trong một thời gian dài rồi.
Nhưng biết làm sao được.
Dù không có mệnh lệnh, là người của Thiên Ma Thần Giáo, ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm đến cùng.
“Tất cả im lặng.”
Dù chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng giọng nói vang lên bên tai khiến toàn bộ người của Bắc Hải Băng Cung và Bắc Hải Băng Tông đang reo hò cũng lập tức im lặng.
Khi khung cảnh trở nên yên ắng, Thiên Lệ Vân tiếp tục nói.
“Ta nghe nói Bắc Hải Băng Cung đã chia rẽ suốt thời gian dài, sinh ra nhiều vấn đề.”
Nghe vậy, Đoan Sở Chấn, Đoan Sở Từ và các trưởng lão đều gật đầu.
Vì Cung Chủ và Tiểu Cung Chủ đã mất, mọi người đều dự đoán rằng chắc chắn vấn đề thống nhất này sẽ được nêu ra.
Thiên Lệ Vân đưa ra lời phán quyết.
“Từ giờ, Bắc Hải Băng Cung và Bắc Hải Băng Tông sẽ hợp nhất. Cụ thể là, theo chế độ tông phái của bổn giáo, Bắc Hải Băng Cung sẽ được sáp nhập vào Băng Tông.”
‘Hầyyyy.’
Các trưởng lão Bắc Hải Băng Cung thở dài.
Dù đã phần nào đoán trước, nhưng khi nghe thấy quyết định chính thức khiến họ không khỏi đau lòng. Lịch sử lâu dài của Bắc Hải Băng Cung chính thức kết thúc, và họ hoàn toàn bị sáp nhập vào Thiên Ma Thần Giáo.
‘Tổ sư ơi.’
Trong lòng họ chỉ còn lại sự áy náy với tổ sư khai phái.
Nhưng mệnh lệnh của Thiên Lệ Vân vẫn chưa kết thúc.
“Và Đoan Sở Từ.”
“Vâng ạ.”
Được gọi đột ngột, Đoan Sở Từ bước lên với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ngươi sẽ được bổ nhiệm làm Tân Tông Chủ của Bắc Hải Băng Tông đã hợp nhất.”
‘!!!’
Tất cả đều sững sờ.
Ai cũng nghĩ rằng Đoan Sở Chấn, Tông Chủ hiện tại sẽ tiếp tục đảm nhận vị trí đó.
Nhưng Thiên Lệ Vân lại chỉ định nhi tử của ông ta kế nhiệm.
“Thần... thần sao có thể...”
Đoan Sở Từ thoáng nhìn phụ thân mình với vẻ mặt đầy bối rối.
Đoan Tố Anh, tôn nữ của Đoan Sở Chấn cũng lo lắng nhìn qua ông ta.
‘Nếu cứ tiếp tục thế này, hai người sẽ lại cãi nhau mất.’(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)
Nhưng lời tiếp theo của Thiên Lệ Vân đã giải tỏa nỗi lo ấy.
“Đoan Sở Chấn, ngươi đã vất vả nhiều năm với vai trò Tông Chủ. Từ giờ, hãy toàn tâm gánh vác trách nhiệm Đại Trưởng Lão và giám đốc phụ trách của bổn giáo.”
“À!”
Vốn dĩ, Tông Chủ kiêm nhiệm Đại Trưởng Lão là điều phổ biến.
Nhưng Thiên Lệ Vân cho rằng Đoan Sở Chấn tuy có kinh nghiệm nhưng lại quá tình cảm, nên không phù hợp để dẫn dắt một tông phái lớn.
Ngược lại, Đoan Sở Từ lý trí, quyết đoán, thích hợp với vai trò lãnh đạo hơn.
“Sao còn chưa trả lời?”
Phịch!
Hai phụ tử đồng thời quỳ xuống, chắp tay cao và đồng thanh hô lớn.
“Chúng thần tuân mệnh Thiên Ma!”
Sau đó, Đoan Sở Chấn truyền âm để trấn an nhi tử mình.
[Từ Nhi.]
[… Vâng.]
[Giờ là thời đại của con. Ta sẽ chuyên tâm cho sự vụ của bổn giáo, nên con đừng quá bận tâm hay cảm áp lực.]
Đoan Sở Từ ban đầu hơi lo lắng, nhưng sau khi nghe truyền âm ấy đã trở nên nhẹ lòng hơn.
Hắn thực sự biết ơn Thiên Lệ Vân đã nhìn ra năng lực thật sự của mình.
***
Sau khi cuộc tái hợp và việc xử lý sau đó của Bắc Hải Băng Tông hoàn tất, toàn thể giáo chúng Thiên Ma Thần Giáo giải tán khỏi buổi tập hợp.
Ngay lúc ấy, khi thuộc hạ định đi theo Thiên Lệ Vân thì bỗng dừng bước.
Vì có một người tiến đến gần bọn họ.
Đó chính là Bạch Tông Thư, Tông Chủ hiện tại của Thuận Cước Tông.
“Ồ, tới đúng lúc nhỉ?”
Hứa Phong nhận ra liền nhanh chóng gọi.
“Tông Thư!”
“Sư phụ!”
Hứa Phong là người dạy võ công cho Bạch Tông Thư theo lệnh của Thiên Lệ Vân, tức hắn là sư phụ của Bạch Tông Thư.
Bạch Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi mà cũng dạy được người khác sao?”
Lời trêu chọc thẳng thắn khiến Hứa Phong nhăn mặt.
“Hả? Ta dạy giỏi hơn ngươi nghĩ đấy.”
Đại Trưởng Lão Văn Lan Linh chỉ biết lắc đầu.
‘Lại bắt đầu rồi đây.’
Tuy Hứa Phong có vẻ nghịch ngợm, nhưng không thể phủ nhận tài năng chỉ dạy của hắn. Sự tiến bộ của Phi Mặc Hiển thuộc Huyễn Ảnh Kiếm Tông chính là một minh chứng cho điều đó.
Tuy nhiên, việc Hứa Phong có thể dạy cho Phi Mặc Hiển một cách dễ dàng là vì cả hai dùng cùng loại võ công, nhưng với Bạch Tông Thư thì lại khác.
Hứa Phong vốn gần như là tay mơ về cước pháp, nên thật ra không phù hợp làm sư phụ của Bạch Tông Thư.
“Tiện quá, Bạch Kỳ.”
“Hả?”
“Ta cũng định giới thiệu ngươi với người này đây.”
Bạch Kỳ quay sang nhìn Bạch Tông Thư đầy thắc mắc.
Hứa Phong mỉm cười giới thiệu.
“Tiểu tử này tên là Bạch Tông Thư, hiện là Tông Chủ của Thuận Cước Tông.”
“Thuận Cước Tông?”
Bạch Kỳ nghe thế liền thay đổi nét mặt.
Vốn dĩ, hắn cũng muốn gặp Tông Chủ đương thời của Thuận Cước Tông, và bây giờ điều đó đã thành hiện thực.
Vì không biết thân phận thật của Bạch Kỳ, Bạch Tông Thư nghĩ đây là buổi ra mắt nên cúi chào lễ phép.
“Ta là Bạch Tông Thư, Tông Chủ của Thuận Cước Tông.”
“Ngươi là Tông Chủ à?”
Bạch Tông Thư cau mày.
Người này được Văn Lan Linh đối đãi trọng thị, lại còn đứng cạnh Thiên Lệ Vân, rõ ràng phải là người có địa vị cao, vậy mà lại nói chuyện với hắn bằng giọng khinh mạn khiến hắn thấy cực kỳ khó chịu.
‘Tên này là ai vậy?’
Trong lúc hắn vẫn còn đang nghi hoặc, Bạch Kỳ bất ngờ tung chân đá về phía Bạch Tông Thư.
Trước đòn tấn công bất ngờ ấy, Bạch Tông Thư vội bắt chéo hai tay để đỡ cước kích.
Bốp!
“Hộc!”
Vút!
Nhìn qua thì giống như một cú đá nhẹ nhàng, nhưng khi vừa đỡ xong, toàn thân hắn ta bị hất bay gần 10 trượng.
Bạch Tông Thư nhất thời không thể cử động được, cổ tay đau nhức nhối.
‘Hắn mạnh quá.’
Chỉ là một đòn duy nhất, nhưng hắn cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng giữ mình và người kia.
Người trước mắt hắn hoàn toàn là một tuyệt thế cao thủ, một người mà bản thân hắn không thể so sánh được.
Bạch Tông Thư cố gắng điều chỉnh lại nội lực rồi lên tiếng.
“Xin thứ lỗi, nhưng sao tự dưng ngài lại tấn công ta như vậy…”
Vụt!
Ngay lúc ấy, thân ảnh của Bạch Kỳ vốn đang đứng xa mờ đi trong nháy mắt, rồi xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Bạch Kỳ giáng một cước xuống đỉnh đầu của Bạch Tông Thư.
Đòn đánh ấy chỉ là cước pháp cơ bản nhất, nhưng áp lực đè nén ẩn chứa trong cú đánh lại vô cùng khủng khiếp.
“Khực!”
Bạch Tông Thư hoảng hốt vội vàng xoay người, đưa chân lên cao.
Khi cước kích của hai người va chạm, một tiếng nổ rền vang lên.
Bùm!
Chân của Bạch Tông Thư cắm sâu xuống đất để chống đỡ vì vốn đã yếu thế về nội lực.
Rắc rắc!
“Khực!”
Tiếng rên đau đớn thoát ra từ miệng Bạch Tông Thư.
Áp lực như hàng nghìn cân đè nặng lên hắn, chỉ cần lơi tay một chút thôi cũng có thể bị nghiền nát.
Bạch Kỳ mở miệng với giọng đầy kiêu ngạo.
“Bây giờ mới bắt đầu dùng chân à?”
“Tại sao ngài lại... Khực!”(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)
Đúng lúc đó, cú đá hạ chân của Bạch Kỳ xoay tròn, nhắm thẳng vào ngực Bạch Tông Thư từ một góc cực kỳ kỳ lạ.
Với sự linh hoạt tuyệt đối trong các đòn cước pháp, Bạch Tông Thư đón phải một đòn chí mạng.
Hắn lại bị đẩy bật lùi về phía sau.
Lần này, hắn không thể giữ thăng bằng mà gần như bị lăn lộn.
Bịch bịch!
“Khực!”
Phải lăn vài vòng, thân thể hắn mới có thể ngừng lại.
Ban đầu Bạch Tông Thư còn ngỡ ngàng vì bị tấn công đột ngột, nhưng rồi hắn bắt đầu kinh ngạc trước những cú đá không ai ngờ tới từ những hướng khác nhau.
‘Cước pháp lợi hại quá. Ngoài bổn tông còn có cước pháp như thế này sao?’
Hắn thực sự thán phục kỹ thuật ấy.
Một phong cách đơn giản nhưng lại biểu hiện được sự linh hoạt đến đáng kinh ngạc.
Bạch Kỳ bỗng cất tiếng với giọng pha chút bực bội.
“Ha! Thiên niên đại kế cái quái gì chứ!”
Trước khi nhập đông, hắn đã hứa với nhi tử về thiên niên đại kế của Thuận Cước Tông.
Ấy vậy mà sau ngàn năm, Tông Chủ của Thuận Cước Tông lại khiến hắn vô cùng thất vọng.
Không những kỹ thuật không tiến bộ mà còn có phần suy thoái.
‘Tại sao hắn lại thất vọng vậy nhỉ?’
Bạch Tông Thư không hiểu vì sao người trước mặt lại không thể giấu được sự thất vọng khi nhìn mình.
Lúc đó, tiếng mắng mỏ của Hứa Phong vang lên.
“Vừa mới gặp hậu nhân mà đã tung chân đá rồi. Đó là cách ngươi ngầm để lộ danh tính đó hả? Chậc chậc.”
“Hậu nhân?”
Đôi mắt của Bạch Tông Thư mở to, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn nhớ lại trong mấy lần đối luyện với Hứa Phong và Văn Lan Linh, hắn từng nghe được rằng.
‘Nếu có Bạch Kỳ ở đây thì chắc sẽ dạy hắn rất tốt.’
‘Có lẽ sau này ngươi nên đến xin chỉ dạy từ tổ sư của mình.’
Lúc đó, hắn không để tâm nhiều đến những lời này.
Giờ đây, mắt hắn mở tròn xoe, hắn ngập ngừng hỏi với giọng thận trọng.
“Có… có phải ngài là tổ sư của ta không?”
Bạch Kỳ khoanh tay, giọng không hài lòng đáp.
“Thật tiếc phải nói là đúng vậy.”
‘!!!’
Nghe câu trả lời khẳng định, Bạch Tông Thư giật mình ngã phịch xuống đất.
‘Chuyện gì thế này!’
Tim hắn đập thình thịch không thể dừng lại.
Trước mặt hắn chính là Bạch Kỳ, vị Tông Chủ đời thứ 14 của Thuận Cước Tông, huyền thoại Lôi Phong Cước (雷風脚).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook