Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
Chapter 500: Gặp gỡ. (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lôi Phong Cước (雷風脚) Bạch Kỳ.

Hắn là một trong Lục Kiếm, cận thần của Ma Thần Thiên Lệ Vân.

Là Tông Chủ đời thứ 14 của Thuận Cước Tông, một nhân vật huyền thoại đã dẫn dắt thời kỳ phục hưng thứ hai của Thiên Ma Thần Giáo.

Tử tôn của Thuận Cước Tông đời đời kính trọng hắn.

Trong đó, Bạch Tông Thư – Tông Chủ hiện tại của Thuận Cước Tông cũng không phải ngoại lệ.

Bạch Tông Thư nằm sấp trên mặt đất, nhìn chằm chằm Bạch Kỳ rồi hét lớn.

“Truyền thuyết của Thuận Cước Tông...”

“Im đi!”

Bạch Kỳ quát khiến Bạch Tông Thư phải câm lặng.

Khác với bao người, Bạch Kỳ không thích được chú ý.

“Ngươi định làm ầm lên để mọi người nghe à?”

“Không… không phải vậy ạ.”

Trước thái độ lạnh lùng của Bạch Kỳ, Bạch Tông Thư cúi đầu nhún nhường.

Vị tổ sư huyền thoại mà hắn kính trọng không hề có vẻ ngoài hiền hậu hay tính cách dễ gần như hắn tưởng.

Bạch Kỳ còn lạnh lùng và cứng rắn hơn cả Ma Thần Thiên Lệ Vân.

“Thật thất vọng. Thời gian trôi qua thì đáng ra phải tiến bộ chứ.”

Bạch Kỳ lẩm bẩm đầy chán nản.

Hắn nghĩ chí ít thì võ công cũng không thể bị thoái trào, nhưng nhìn Bạch Tông Thư bây giờ thì đúng là một mớ hỗn độn.

“Xin lỗi tổ sư.”

Bạch Tông Thư khúm núm lên tiếng xin lỗi.

Thực ra lỗi không hoàn toàn là của hắn, bởi khi hắn còn nhỏ, Tông Chủ đời trước đã biệt tích, nên võ công bị suy thoái cũng không thể tránh khỏi.

Dù vậy, hắn không biện minh mà chỉ cảm thấy tội lỗi.

‘Thật cứng đầu mà.’(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM.)

Hứa Phong lắc đầu nhìn Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ vốn là người cứng nhắc nhất trong số thủ hạ của Thiên Lệ Vân, cứng nhắc đến mức cực đoan.

Khác với những người còn lại trong Lục Kiếm, hắn rất kiêu ngạo và mất nhiều thời gian mới có thể thành tâm trung thành với Thiên Lệ Vân.

“Này! Tiểu tử ấy cũng có muốn thế đâu... Ưm!”

Hứa Phong định lên tiếng bênh vực thì Văn Lan Linh nhanh chóng bịt miệng hắn lại.

Rồi nàng thì thầm.

“Phong Phong, từ giờ chuyện nội bộ của tông phái họ rồi. Để họ tự xử lý đi.”

Hứa Phong vốn nghe lời phu nhân, nên gật đầu và đi theo nàng.

Bạch Tông Thư vẫn cúi đầu, nói nhỏ.

“Con thật không thể bào chữa cho thế hệ của mình. Xin lỗi vì đã khiến tổ sư thất vọng.”

“Hừ.”

Bạch Kỳ khịt mũi rồi vung tay kéo Bạch Tông Thư đứng dậy bằng một luồng chân khí.

“Oái!”

Bạch Kỳ không nói gì mà bất ngờ thi triển khởi thủ thức của cước pháp.

Phắt!

Từng chiêu từng thức được hắn từ tốn biểu diễn. Hai mắt Bạch Tông Thư dần mở to như vừa tỉnh ngộ.

‘Đây chính là Thuận Huyền Cước sao?’

Đây không phải Thuận Huyền Cước mà hắn biết.

Đó là một phiên bản được cải tiến vượt bậc, gần như là hoàn hảo.

Hắn không thể rời mắt khỏi đó.

‘Thật là chu đáo.’

Văn Lan Linh bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Dù bên ngoài trông lạnh lùng, Bạch Kỳ lại rất kiên nhẫn, chậm rãi biểu diễn từng thức một.

Mục đích của hắn rất rõ ràng.

Soạt!

Sau khi thể hiện hết tám chiêu thức của Thuận Huyền Cước, Bạch Kỳ điều chỉnh lại tư thế và nói với Bạch Tông Thư.

“Có thấy chưa?”

“Thấy… thấy rồi ạ!”

Bạch Tông Thư run rẩy như thể đang xúc động mạnh.

Là người chuyên luyện cước pháp, hắn không thể không phấn khích khi thấy những động tác gần như hoàn hảo như vậy.

“Tổ sư thật là lợi hại.”

“Đừng nịnh nọt. Ta cho ngươi một ngày.”

“Sao ạ?”

“Nếu thật sự là Tông Chủ của bổn tông, thì trong vòng mười hai canh giờ, ngươi phải thành thục và biểu diễn hoàn hảo các chiêu thức ta vừa cho ngươi thấy.”

‘Mười hai canh giờ?’

Bạch Tông Thư bối rối khi nghe từ “mười hai canh”.

Mười hai canh tức là hai mươi bốn giờ đồng hồ.

Bạch Kỳ đưa ra thử thách hắn phải học thuộc và thi triển các chiêu thức vừa rồi một cách hoàn hảo trong vòng một ngày.

“Tổ… tổ sư!”

“Đừng có kêu ca. Nếu ngươi không đạt yêu cầu, ta sẽ đích thân xóa sổ cái Thuận Cước Tông này.”

Lời đe dọa lạnh lùng của Bạch Kỳ làm mặt Bạch Tông Thư tái mét.

Ai cũng biết nếu là Bạch Kỳ thì hắn có khả năng để dẹp sạch một tông phái thật.

“Thưa tổ sư, có thể cho con thêm ba ngày, hoặc ít nhất là hai ngày được không?”

Dù chỉ xem một lần, nhưng để hoàn hảo trong một ngày là điều vô cùng khó.

Nhưng Bạch Kỳ dứt khoát từ chối.

“Mười hai canh giờ tính từ giờ phút này trở đi.”

“...”

“Ngươi vẫn còn thời gian mà ngồi lơ đãng vậy à?”

Nghe câu nói của Bạch Kỳ, Bạch Tông Thư trở nên sốt ruột, vội quỳ xuống tạ lễ rồi sau đó chạy về phía võ trường của Tập đoàn Long Thiên.

Bạch Kỳ nói với theo.

“Đừng có mà làm ta thất vọng.”

Nghe thấy trong lời nói ấy có chút hy vọng, Bạch Tông Thư đáp lại bằng giọng đầy quyết tâm.

“Vâng ạ!”

Rồi hắn lập tức lao vút về võ trường.

Sau khi hắn rời đi, Hứa Phong tiến đến gần bên Bạch Kỳ, hắn làm mặt lạnh lùng, cố gắng làm nghiêm giọng.

“... ừng ó àm a ất ọng.”

“... Ngươi đang làm gì vậy?”

“Bắt chước giọng của ngươi.”

“Gì cơ?”

Cách phát âm không chuẩn xác của Hứa Phong khiến mọi người bật cười.

Văn Lan Linh cười khúc khích.

“Giọng của hắn đâu có trầm đến vậy, nói ‘Đừng làm ta thất vọng’ nghe cũng buồn cười rồi mà.”

“... Đừng có thái quá như vậy.”

Bạch Kỳ khó chịu, Hứa Phong tiếp tục trêu chọc.

“... ừng ó àm a ất ọng.”

Trán Bạch Kỳ nổi gân xanh vì mất bình tĩnh.

***

Tại phòng phó chủ tịch trụ sở chính tập đoàn Long Thiên.

Gương mặt của Kim Mao Cửu Vĩ Hồ, vốn hay cưỡi trên vai Thiên Lệ Vân vui vẻ, bỗng trở nên cau có.

“Đồ đáng ghét.”

“Nàng đi chơi với Phi Mặc Hiển đi.”

“Ta chán hắn rồi.”

Trong thời gian Thiên Lệ Vân đến Bắc Hải Băng Cung, nàng đã dành nhiều thời gian bên trợ lý Phi Mặc Hiển.(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM.)

Đối với Phi Mặc Hiển, đó là khoảng thời gian ám ảnh nhất đời hắn.

‘Lại… Lại nữa sao?’

Phi Mặc Hiển cũng nhăn mặt trước lời nói của Thiên Lệ Vân.

Việc làm vừa lòng Kim Mao Cửu Vĩ Hồ chẳng hề dễ dàng gì.

Bề ngoài nàng ta nhỏ bé như con tiểu hồ ly, nhưng tính cách của nàng thì cứ như thượng đế.

“Ta sẽ im lặng mà.”

Kim Mao Cửu Vĩ Hồ liếm láp đầu Thiên Lệ Vân.

Dù có ve vãn đủ kiểu, Thiên Lệ Vân vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, không có chút cảm xúc.

“... Thật là lạnh lùng. Thoạt đầu chàng cũng có lạnh lùng đến mức này đâu chứ!”

“Đó không phải chuyện để nàng nghe.”

“Vậy ta sẽ làm như thế này nhé.”

Kim Mao Cửu Vĩ Hồ giả vờ gập tai lại.

Hình ảnh ấy đáng yêu đến mức Tổng thư ký Lưu Tiểu Hoa phải che miệng cười.

Chỉ nhìn thế thôi cũng làm người ta quên mất nàng ta là đại yêu.

“Này! Cái đồ đại yêu hay gì gì đó, chủ quân đã nói không cho ngươi ở đây rồi. Ngươi là thú cưng chứ có phải bằng hữu tâm tình gì đâu mà nói nhiều thế hả.”

Phó thư ký thứ hai và cũng là ma tộc Shakena mắng mỏ Kim Mao Cửu Vĩ Hồ.

Dù mắng, nhưng nàng lại cười tươi vì Thiên Lệ Vân nói có chuyện riêng muốn nói với nàng.

‘He he he, ta được ở riêng với chủ quân rồi.’

Kim Mao Cửu Vĩ Hồ chẳng thèm nghe, ôm cổ Thiên Lệ Vân không chịu rời.

“Ta không đi! Không đi!”

“Được rồi, vậy để ta tách ngươi ra.”

Shakena vươn tay định kéo Kim Mao Cửu Hồ ra khỏi Thiên Lệ Vân.

Nhưng nàng ta đã dùng bàn tay nhỏ nhắn hất mạnh tay của Shakena ra.

Phắt!

“...”

“Chàng tưởng ta để chàng ở một mình với tiện nhân này sao?”

“Con yêu nữ này!”

Ban đầu Shakena chỉ đơn giản là đùa thôi, nhưng giờ nàng đã hơi nổi giận, nàng nhướn mày, dùng cả hai tay cố tách Kim Mao Cửu Vĩ Hồ ra.

“Thú thì phải như thú chứ!”

Grừuu!

Ngay lúc đó, thân thể Kim Mao Cửu Hồ ngập trong kim sắc rực rỡ.

Shakena ngạc nhiên trước yêu khí mạnh mẽ bộc phát, vội vàng nâng cao ma lực, nhưng ngay lập tức có một thứ gì đó đè lên người nàng từ trên xuống.

Rầm!

“Ặc!”

Trên mông nàng xuất hiện nữ nhân mang vẻ duyên dáng và khí chất ngút trời với mái tóc vàng óng.

Đó chính là Kim Mao Cửu Hồ trong hình dạng con người.

Bình thường có thể xảy ra ẩu đả, nhưng trước sức mạnh phi thường này, Shakena cảm thấy run rẩy.

Sau lưng nữ nhân hiện lên chín chiếc đuôi vẫy nhẹ.

Thiên Lệ Vân nhận thấy sự khác thường ở Kim Mao Cửu Vĩ Hồ.

‘Nàng ta hồi phục yêu lực rồi.’

Kim Mao Cửu Hồ đã nhanh chóng hồi phục yêu lực nhờ ăn lõi Kraken, sinh vật cấp Alpha cực kỳ nguy hiểm.

Người duy nhất có thể đối đầu với nàng bây giờ chỉ có Thiên Lệ Vân.

“Thú thì sao hả tiện nhân kia?”

Lời lẽ sắc bén của Kim Mao Cửu Hồ khiến Shakena đang nằm dưới bị choáng váng.

Nàng cảm thấy không thể thắng được trong trận này, mà đầu hàng cũng không ổn.

Lúc đó Thiên Lệ Vân lên tiếng.

“Ta đã nói rồi, đừng bắt ta nói lần hai.”

“Chậc!”

Kim Mao Cửu Hồ bĩu môi khó chịu.

Dù những người khác không thấy, nhưng trước mặt Thiên Lệ Vân, dù là dạng người hay cáo, nàng đều tỏ ra thân thiện.

Vù vù vù!

Kim Mao Cửu Hồ nhanh chóng biến thành hình dạng tiểu hồ ly rồi nhảy lên đầu Phi Mặc Hiển.

“Ặc!”

Rồi nàng ta nắm tóc Phi Mặc Hiển như cầm dây cương và nói.

“Đi thì đi. Hừ, đi thôi.”

Giọng điệu của nàng đầy giận dỗi như trẻ con.

Dù vậy, Thiên Lệ Vân không có thói quen an ủi bất kỳ ai.

Không để ý, Phi Mặc Hiển nhanh chóng dẫn nàng ta ra ngoài.

Khi mọi người rời đi, Shakena bình thản tiến về bên Thiên Lệ Vân, giọng điệu nũng nịu chẳng biết là học từ đâu.

“Ôi, giờ chỉ còn hai ta thôi, chủ quân.”

“Đừng lại gần ta.”

Đẩy!

Thiên Lệ Vân nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, rồi thọc tay vào trong bóng tối.

Vụt!

Rồi hắn rút ra một thứ.(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM.)

Đó là một ống trụ vàng có hoa văn, bên trong là một tờ giấy cuộn tròn.

Khuôn mặt vốn ngạc nhiên của nàng nàng bỗng trở nên nghiêm túc.

“Chủ quân... người lấy thứ đó từ đâu vậy ạ?”

“Ngươi có biết đây là gì không?”

Thiên Lệ Vân thoải mái đưa ống trụ cho nàng ấy xem.

Khi nhận lấy và nhìn thấy họa tiết vàng trên ống, nàng ta sửng sốt.

‘Quả nhiên là ma tộc, vừa nhìn là nhận ra ngay.’

Đó là vật từng thuộc về Hagar, kẻ phản bội ma tộc.

Thiên Lệ Vân cũng đã ngầm đoán được hoa văn kia chính là tượng trưng cho hệ thống ngôn ngữ của ma tộc.

“Chủ quân, hoa văn này là biểu tượng của ngài Kaliaf, một trong Tam Đại Công Tước của Ma Tộc.”

“Đại Công Tước?”

Thiên Lệ Vân nhíu mày hỏi.

Trong Ma Tộc, Đại Công Tước là thứ hạng chỉ sau Ma Vương.

Từ trước đến nay, trong số hàng loạt ma tộc vốn mạnh hơn nhân loại, Đại Công Tước là một trong những kẻ mạnh nhất.

“Nhưng chủ quân lấy được nó bằng cách nào vậy ạ?”

Nàng ta tò mò hỏi.

Đó là điều dễ hiểu, vì ngay cả một thành viên của Ma Tộc như nàng cũng chưa từng thấy Đại Công Tước.

Ngay cả Công Tước cấp thấp cũng đã hiếm gặp rồi.

“Đó là thứ mà tên phản bội của tộc ngươi đã giữ.”

“Sao ạ? Hagar sao?”

Shakena không hiểu.

Theo nàng biết, Hagar chỉ là ma tộc cấp thấp.

Việc một tên phản bội cầm trong tay vật có họa tiết của Đại Công Tước Kaliaf quả là điều bất thường.

“Thần có thể mở ra xem được không?”

“Được.”

Ống trụ vốn đã mở sẵn.

Nàng lấy cuộn giấy ra và mở ra.

Bên trong là bản thiết kế một bộ giáp.

Mắt nàng mở to vì kinh ngạc.

“Chủ quân!”

“Ngươi biết đó là gì không?”

“Đây là giáp Arisha ạ.”

“Giáp Arisha?”

Nàng ta không nói khiến Thiên Lệ Vân cảm thấy khó hiểu.

Shakena giải thích lý do ngạc nhiên của mình.

“Bộ giáp này chỉ có Ma Vương của bổn tộc mới được phép mặc thôi.”

“Đó là bảo vật của Ma Vương à?”

Bí mật của bộ giáp trong bản thiết kế mà kẻ phản bội Hagar giữ chính là bảo vật của Ma Vương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...