Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
Chapter 57: Từ Chủ Trở Thành Thuộc Hạ. (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 57: Từ Chủ Trở Thành Thuộc Hạ. (3)

Xem ra giám đốc Doãn lại tiếp tục công việc bẩn thỉu ấy.

Nhưng cũng chính vì điều đó mà hiệu suất của những người mà hắn ta mang đến cao hơn những người khác.

- Đúng vậy, hôm nay không phải có thêm một thành viên mới vào tổ chức sao? Chắc hẳn là có chuyện nên mới sử dụng One Time. 

Những người trong đội bí mật đều là những người có thực lực mạnh mẽ hơn nhiều so với các cao thủ võ lâm thông thường.

Hầu hết những người có lý lịch trong sạch đều được đưa vào và sau đó sẽ được lựa chọn một cách cẩn thận. 

Dù cho những người ấy đều có lòng tự trọng cực lớn nhưng tất cả họ vẫn phải răm rắp nghe lời giám đốc Doãn.

Đầu tiên là One Time, tiếp đó là những quả bom nano được tiêm vào cơ thể họ khiến họ không thể không nhượng bộ.

[Chủ tịch. Giám đốc nói có việc khẩn cấp. Ta có thể vào trước không?]

Họ chuẩn bị vào văn phòng.

Trước những lời đó, chủ tịch gật đầu và nói.

- Ta cũng có chuyện cần thảo luận với giám đốc Doãn, vậy chúng ta hãy cùng nhau đi.

- Vâng thưa ngài.

Không thành vấn đề vì chủ tịch quá quen với chuyện này.

Khi ông ta bước vào văn phòng thư ký, các nhân viên nữ đứng dậy chào họ.

Dù cho không có quyền lực, nhưng ông vẫn có cái danh.

- Chủ tịch, sao ngài lại đến đây?

- Ta nhận được cuộc gọi từ giám đốc Doãn. Hắn không nói với các cô?

- Uh? Không. Chúng ta không nghe thấy gì. Ngài ấy đang có một cuộc phỏng vấn. 

Trước những lời đó, chủ tịch tặc lưỡi.

‘Hắn gọi điện và thậm chí không thèm thông báo cho các thư ký ?’

Riết rồi Nghiêm Cơ Thạch không biết ai mới là chủ tịch ở đây.

- Có vẻ như giám đốc Doãn đã quên. Điều này cũng không có gì lạ.

Trước lời nói của chủ tịch, các thư ký lúng túng không biết phải làm gì.

Tất nhiên, nếu chủ tịch đi vào thì giám đốc sẽ tức giận.

- Tôi sẽ thông báo cho giám đốc ngay bây giờ rằng ngài đang ở đây. Chỉ một giây thôi … 

- Không sao. Cậu ta đã gọi ta đến, vì vậy ta sẽ vào. Kuam! 

- À …

Sau đó, chủ tịch bắt đầu bước vào.

Các thư ký im lặng, không nói bất cứ điều gì rồi quyết định gọi để thông báo cho giám đốc.

Chủ tịch Nghiêm Cơ Thạch mở cửa và bước vào văn phòng.

Hà Chính và Kim Chung Tú cũng đi theo sau.

Kim Chung Tú là người cuối cùng vào nên đã đóng cửa lại.

‘Hắn ta sử dụng thuốc độc nên có khả năng hắn dùng không đến thứ trong két sắt ?’

Mục đích duy nhất của Kim Chung Tú ở đây là tìm hiểu mật khẩu của két sắt.

Anh ta thường nhìn thấy giám đốc mở khóa két sắt bí mật khi quyết định tiêm thuốc cho mục tiêu.

Văn phòng của giám đốc Doãn khá rộng, vì vậy họ sẽ phải đi bộ qua một hành lang nhỏ.

- Hừ.

Bên trong đó đã có sự hiện diện của ba người.

Chủ tịch Nghiêm Cơ Thạch tặc lưỡi.

Ông ta cảm nhận được luồng hơi thở đều đặn và nội lực không ổn định đang dao động trong không khí.

‘Hắn không nghe lời ta nói hắn. Vẫn lạm dụng nó quá nhiều.’

Mùi máu trong không khí rất nồng.

Khi vừa đi qua hành lang, bước chân ông dừng lại.

- C - Cái quái gì thế này?

Ông không giấu nổi sự buồn bực.

Khi bước vào góc và rẽ trái, ông ta nhìn thấy một cánh tay bị đứt lìa nằm trên sàn bên cạnh Doãn Môn Bình.

‘Hắn ta chặt đứt cánh tay của người mới? Hắn điên rồi sao? ...’

Khuôn mặt vị chủ tịch đanh lại khi ông ta quay đầu lại, nhìn vào chiếc ghế sofa.

Chủ tịch Nghiêm không thể tin vào mắt mình. Điều đó cũng tương tự với những người đứng sau.

- G - Giám đốc!

Ngạc nhiên thay, Doãn Môn Bình mới là người bị chặt đứt cánh tay.

Thật khó để đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Đúng lúc đó, giám đốc đã hét lên.

- Hà Chính! T - Thuốc giải độc! 

Phong thái kiêu ngạo và tự tin thường ngày của Doãn Môn Bình đã xóa tan mọi nghi ngờ.

Nhưng đôi mắt đẫm mồ hôi và đỏ ngầu đó có vẻ không ổn.

‘Gì? Cậu ta …’

Kim Chung Tú tròn mắt.

Anh ta nhìn thấy một chàng trai trẻ với mái tóc dài và bộ đồ cổ trang đang ngồi trên ghế sofa.

Đó là đối tượng mà anh ta nhận được lệnh điều tra. Thiên Như Vân.

‘Chính là cậu ta!’

Dù anh ta không nhớ rõ khuôn mặt nhưng anh ta vẫn không quên được bộ đồ cổ xưa ấy.

‘Người mình phải điều tra là tân binh sao?’

Nhưng tình hình thật kỳ lạ.

Nó hoàn toàn trái ngược lại với những gì bọn họ sẽ nghĩ.

Khi ấy, giám đốc Doãn Môn Bình hét lên khiến tất cả đều chết lặng trước tình huống mà họ đang chứng kiến.

- Cậu còn đứng đó làm cái quái gì vậy! Đưa ta vali đựng thuốc giải ! 

- V - Vâng, thưa ngài!

Đội trưởng Hà Chính không nói nên lời.

Chứng kiến cảnh giám đốc Doãn quỳ cạnh ghế sofa bên cạnh cánh tay bị chặt đứt khiến hắn ta trở nên hoang mang.

- Chết tiệt!

Hà Chính do dự một lúc, định đưa thuốc giải thì chủ tịch Nghiêm Cơ Thạch đã ngăn lại.

- Tại sao?

Chủ tịch lắc đầu và hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy, giám đốc Doãn?

Những người khác không thể nhìn thấy, nhưng ông ta đang nở một nụ cười nhẹ.

Cơ hội của ông ta đã đến rồi.

‘Ngươi chết chắc rồi. Thằng khốn ngạo mạn.’

Ông ta luôn mong muốn giám đốc Doãn mắc sai lầm, và bây giờ điều ước ấy đã thành sự thật.

Tâm tình phấn khởi cho đến khi ông nhìn về phía Thiên Như Vân.

- Hừm, nội lực …

Đó là nội lực của cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...