Ngã Lão Ma Thần 2: Ma Thần Giáng Lâm
-
Chapter 79: Điềm Báo Chẳng Lành. (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 79: Điềm Báo Chẳng Lành. (1)
- Đội trưởng Ngô …
Ninh Đạo Minh nhìn đội trưởng Ngô đã chết.
Hắn ta nghĩ, nếu lời người đó là sự thật, đội trưởng Ngô đã tự đào mồ chôn mình.
- Hãy tiếp tục công việc tiếp theo nào.
Tak!
Thiên Như Vân tiến lên một bước.
Đó chỉ là một bước đi rất bình thường, nhưng cũng đủ để khiến Ninh Đạo Minh đang chìm trong nỗi sợ hãi bao trùm.
Ninh Đạo Minh sửng sốt, lùi lại một bước, hét lớn.
- Không được nhúc nhích! Ngươi không thấy hàng chục khẩu súng liên thanh đang chĩa vào mình sao?
Những tiếng ‘leng keng’ vang lên.
Các đặc vụ hai bên đều nhắm súng liên thanh vào người Thiên Như Vân.
Tia laser màu đỏ từ súng nhắm vào vị trí đầu và tim của Thiên Như Vân.
Mười hai người đã chết, nhưng vẫn còn hơn năm mươi người còn sống.
- Chậc chậc!
Bạch Tông càu nhàu, nhìn một vài khẩu súng liên thanh đang nhắm vào mình.
Tuy anh ta có thể bạo phát thực lực của Đại Tông Sư hậu kỳ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng để né tránh những viên đạn lao tới là một chuyện quá khó.
Hơn nữa, nơi đây có khá nhiều súng liên thanh.
- Chết tiệt! Hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Một khẩu súng thông thường có thể bắn đạn với tốc độ 300 đến 500 m / s, nhưng súng liên thanh có thể bắn đạn với tốc độ 1.000 m / s.
Với tốc độ bay này khiến người ta khó có thể né tránh hay cố cầm cự.
Thế nên mà sức mạnh hủy diệt của vũ khí tiên tiến là rõ ràng.
Tốc độ bay vốn đã nhanh nhưng số lượng súng máy quá nhiều. Võ giả dù có cao cường đến đâu cũng khó thoát khỏi tình huống này.
‘Ngay cả khi ngài ấy là Thiên Ma ...’
Sự tự tin đã không còn trên khuôn mặt của Bạch Tông.
Thời đại hiện nay là thời đại mà các võ giả sử dụng súng nhiều hơn là đao, kiếm.
Không giống như Bạch Tông, Thiên Như Vân vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Bạch Tông dù rất lo lắng và căng thẳng nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại.
‘Đúng vậy. Mình không nên để mình bị lung lay.’
Thật vậy, phía cảnh sát chiếm lợi thế về mặt số lượng.
Từ quân số đến số lượng trang thiết bị tiên tiến lợi thế hơn Bạch Tông và Thiên Như Vân chỉ có tay không tấc sắt.
Thêm vào đó, Ninh Đạo Minh cũng là một kẻ luyện võ.
‘Hắn chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi, trừ phi hắn nhìn thấy cảnh này liền mất trí. Nếu không hắn sẽ rút lui. Dù hắn là cao thủ võ lâm cũng chẳng thể cùng lúc chống lại hàng chục khẩu súng liên thanh được.’
Ninh Đạo Minh thầm nghĩ, cho dù đối phương là cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư cũng khó thoát khỏi làn mưa đạn.
Hắn ta bình tĩnh lại, biết rằng mình hoàn toàn chiếm thượng phong.
Tuy vậy,
Tak!
Thiên Như Vân một lần nữa tiến một bước về phía Ninh Đạo Minh.
‘Hắn ta mất trí rồi à?’
Năm mươi khẩu súng liên thanh đang nhắm vào hắn, nhưng Thiên Như Vân không hề tỏ ra sợ hãi.
- Ngươi có muốn chết không? Dừng lại! Hãy dừng lại ngay bây giờ!
Một tiếng ‘bịch’ vang lên.
- Ngươi!
Ninh Đạo Minh sửng sốt, nhìn thấy Thiên Như Vân vẫn tiếp tục đi về phía trước như thể phớt lờ lời cảnh cáo của mình.
Và rồi hắn giơ tay chỉ về phía Thiên Như Vân.
Đó là tín hiệu, tất cả các cảnh sát đều rút ngòi nổ.
- Nguy hiểm!
Bạch Tông nhanh chóng nhảy tới trước mặt Thiên Như Vân.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, Thiên Như Vân chán ngắt nói.
- Các ngươi thật phiền phức.
Thiên Như Vân giơ lòng bàn tay lên rồi nhẹ nhàng xoay nó.
Và,
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
- Kuak!
- Kuk!
- Euk!
Tất cả các sĩ quan đều ngã xuống đất trước khi họ nổ súng.
Hơn năm mươi người đều gục xuống đất. Không chừa bất kì một ai.
- C - Cơ thể của ta…
- Chết tiệt!
Không một ai mà không bàng hoàng.
Một luồng năng lượng không rõ từ đâu đang đè nén cơ thể họ xuống.
- Các người đang làm gì vậy! Tại sao không nổ súng.
Ninh Đạo Minh hét lên, nhưng không một ai bóp cò.
Tất cả đều nằm trên sàn nhà với cảm giác có thứ gì đó đang đè bẹp họ thì làm sao họ có thể bắn trong hoàn cảnh như vậy được?
Trong lúc nhất thời, toàn thân Ninh Đạo Minh nổi da gà.
Hắn ta không nhận ra rằng năng lượng xung quanh khiến hắn ta cảm thấy như đang ở trong tâm bão.
Rõ ràng, người thanh niên kia ở cảnh giới mà hắn ta không bao giờ có thể biết được.
- Sao ngươi có thể làm được như vậy …
Ninh Đạo Minh chưa từng trải qua điều đó.
Nội lực bên trong cơ thể đang cố trấn tĩnh bản thân hắn ta đang dần cạn kiệt đi.
- Eikkk!
Khi đó, một vài cảnh sát trên tầng hai cố gắng kéo những người cầm súng dù bị ép xuống đất, chịu đựng cơn đau vì bị đè nén.
Và khi Thiên Như Vân hạ thấp tay xuống.
Vỡ vụn!
Những âm thanh nứt gãy vang lên và những cảnh sát đều nằm bẹp xuống đất.
Họ nghe thấy rõ tiếng vỡ xương trong người mình và đồng đội mình.
Vỡ vụn! Vỡ vụn! Vỡ vụn!
- Kuak!
- Ọc!
Những tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Nhưng chúng không kéo dài lâu.
Không lâu sau, chỉ còn ba người đứng bên trong nhà máy bỏ hoang.
Thình thịch!
Và một trong số họ, Ninh Đạo Minh đang ngồi bệt xuống đất.
Hắn ta muốn lùi lại và bỏ chạy, nhưng hắn đã quá kinh hãi đến mức không thể di chuyển được.
- Hic!
Ninh Đạo Minh nhìn Thiên Như Vân với ánh mắt sợ hãi.
Hóa ra bọn chúng chỉ là những hạt thóc.
- S - sao có thể như vậy được chứ ...
Những khẩu súng liên thanh, bom Nano và những đặc vụ khác của Cục An Ninh Công Cộng.
Vì để đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, trưởng bộ phận Ninh Đạo Minh còn xin cấp trên điều động thanh tra đặc biệt Toàn Minh Động, người nằm trong thất đại cao thủ trong Cục An Ninh Công Cộng.
Nhưng Toàn Minh Động đã bị giết quá dễ dàng.
- Q - Quái vật! Ngươi là quái vật.
Bạch Tông cũng ngầm đồng ý với lời nói đó.
Anh ta biết rằng Thiên Như Vân mạnh như thế nào vì anh ta đã được chứng kiến những điều tương tự bên trong tòa nhà Lục Cảnh Đường, nhưng anh ta càng không ngờ là Thiên Như Vân sở hữu sức mạnh nghiền áp đáng sợ đến vậy.
- Ồ! Ngạc nhiên chưa?
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook