Nghe phiên bản audio của truyện:

Không được thụ động?

Càng rời xa phòng hội nghị, theo chân Đoàn trưởng xuống tầng hầm 4, những lời của ông ta càng xoáy sâu vào tâm trí tôi.

'Ông ta nói có lý. Càng dây dưa thì tình hình sẽ càng thêm rắc rối. Mình nên nói cho Kyle biết chuyện hiện tại của mình. Phải xử lý việc này trước khi con quái vật đó trở nên quá mạnh.’

Tôi cố gắng rảo bước nhanh hơn để bắt kịp Kyle.

Nhưng ngay khi vừa làm vậy, một giọng nói đã ngăn tôi lại.

"Này anh."

Tôi quay đầu lại và thấy Myles, nụ cười làm hằn sâu đôi má lúm đồng tiền của cậu ta.

"Ồ, chào em."

Cậu ta nhìn về phía Đoàn trưởng đang đi trước.

"Vậy... anh nghĩ sao về chuyện đó?"

"Về bài thuyết trình hay về Đoàn trưởng?"

"....Cả hai luôn."

Cả tôi và cậu ta đều im lặng trong giây lát.

Rồi, cả hai chúng tôi đều bật ra một tiếng cười khẽ như thể hiểu chính xác những gì người kia đang nghĩ.

"Anh không nghĩ ông ấy là kiểu người mà anh hình dung sẽ điều hành một nơi như thế này."

"Chuẩn không cần chỉnh."

Myles che miệng và liếc nhìn xung quanh.

"Nơi này trông đơn giản hơn em nghĩ rất nhiều."

"Ừm, đúng vậy."

Tôi nhìn quanh. Chúng tôi hiện đang đi dọc một hành lang dài sơn trắng, với ánh đèn nhấp nháy trên cao. Những người mặc đồng phục trắng lướt qua, mắt dán chặt vào tập ghi chú trên tay, bận rộn viết nguệch ngoạc gì đó mà chẳng thèm liếc nhìn chúng tôi lấy một cái.

"Anh nghe nói tầng hầm thứ tư này được thiết kế để chứa các Cổng à?"

"Không hẳn." Myles lắc đầu.

"Tầng Bốn là Khu Vực Giam Cầm. Đó là nơi hầu hết các vật thể và Dị thể Dị Thường được giam giữ."

"Ồ."

Nghe cũng có lý.

Điều này giải thích tại sao lại có nhiều người mặc đồ trắng đến vậy. Họ hẳn là các nhà nghiên cứu.

Điều đó cũng khiến tôi suy nghĩ. "Vậy thì, các em sẽ không vào Cổng à?"

"Chưa, bọn em chưa đủ trình. Chỉ là đám tân binh thôi."

"Anh hiểu rồi." Cũng đúng.

"Khả năng cao là bọn em sẽ được kiểm tra với một trong những vật thể đang bị Giam giữ—hoặc bị ném vào một dạng mô phỏng nào đó mà không có thông tin gì. Em không nghĩ nó sẽ có gì nguy hiểm đâu, vì dù sao đây cũng là ngày đầu tiên của bọn em."

Ngẫm nghĩ một lát, rồi liếc nhìn bóng lưng Đoàn trưởng phía xa, tôi không chắc về điều đó lắm...

"Đến nơi rồi."

Đoàn trưởng dừng lại trước một cánh cửa kim loại lớn. Sau khi ông quẹt thẻ nhận dạng, cánh cổng rít lên khe khẽ rồi mở ra, bên trong là một phòng điều khiển trắng toát, đầy ắp máy móc và một màn hình theo dõi cực lớn chiếm trọn bức tường. Cuối phòng cũng là một cánh cửa kim loại y hệt.

"Tất cả chuẩn bị tinh thần đi. Sắp bắt đầu rồi đấy. Ai muốn đi đái thì đi đái. Muốn đi ỉa thì đi ỉa. Hay luyện sẵn mấy cú đá đi. Tôi không quan tâm. Miễn là sẵn sàng."

Vừa ngáp dài, ông ta thả người phịch một cái xuống chiếc ghế xoay cạnh màn hình. Chiếc ghế trượt đi vài mét, ông ta lại phải dùng gót chân móc xuống sàn để kéo ghế về vị trí cũ.

Tôi đang mải nhìn ông ta thì cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai. Là Myles.

"Em đoán... em cũng phải chuẩn bị thôi." Cậu ta cố nặn ra một nụ cười, nhưng trông gượng gạo thấy rõ, bàn tay nắm chặt thẻ ID.

"À mà, chuyện anh... đến đây chỉ để quan sát ấy. Tức là anh không phải tham gia bài kiểm tra này đúng không?"

"...Đúng."

"Ra vậy." Nụ cười của Myles càng trở nên khó coi hơn.

"Sướng nhé anh." Cậu ta nói.

Nhìn cậu ta, tôi cảm thấy hơi tội nghiệp.

Tôi chỉ biết chúc may mắn cho có lệ, rồi lủi vào một góc tường và ngồi bệt xuống sàn.

Tranh thủ lúc rảnh, tôi lôi chiếc laptop từ trong túi ra.

Khi ứng dụng bắt đầu khởi chạy thì một cái bóng bao trùm lấy tôi.

"Cậu định ngồi đây và quan sát mọi người làm bài kiểm tra à?"

"Hửm?"

Tôi ngước lên và thấy Kyle đang nhìn mình từ trên xuống, thẻ ID của cậu ta lủng lẳng trên cổ và đập vào trán tôi.

"Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Xin lỗi." Cậu ta rụt thẻ lại, ngoái nhìn phía sau.

"Đoàn trưởng bảo nếu cậu thích thì có thể tham gia bài kiểm tra. Bài này tương đối dễ. Cậu sẽ không chết đâu—nhưng tớ không thể hứa là nó sẽ không đau."

"Kỹ năng chào hàng của cậu tệ thật đấy. 'Không thể hứa là nó sẽ không đau'? Cậu làm tớ tụt hết cả hứng rồi đấy."

"Tớ nói thế vì biết thừa cậu sẽ không đời nào tham gia mà."

"Biết thế thì tốt."

Tôi nhìn xuống laptop, mắt dán chặt vào ứng dụng gần như đã tải xong. Khi tôi nhìn thanh tiến trình từ từ tiến về phía trước, những suy nghĩ trước đó lại ùa về.

"Ồ, phải rồi. Có chuyện này tớ cần nói với cậu."

Tôi gọi cậu ta, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nhận thấy sự thay đổi trên mặt tôi, Kyle tò mò nghiêng đầu.

"Chuyện gì vậy?"

"Chuyện là—"

Đinh!

Tôi mới nói được nửa câu thì chiếc laptop rung lên. Tôi sững người.

Tim như thắt lại, tôi chậm rãi cúi đầu, dán mắt vào màn hình.

"Sao thế?"

Kyle cau mày khi thấy phản ứng của tôi, nhưng tôi lờ cậu ta đi và nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn hiện ra trên màn hình trước mặt.

Chỉ là một dòng tin nhắn, nhưng nó đủ để khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.

[Tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ điều gì liên quan đến Hệ thống. Dù là trực tiếp hay gián tiếp.]

"Cậu hành động lạ quá. Sao không trả lời tớ?"

Tôi lại một lần nữa phớt lờ cậu ta và gõ một tin nhắn trên ứng dụng.

—Nếu tao làm vậy thì sao?

Khi tôi nhấn 'gửi', tim tôi càng thắt chặt hơn, và một tin nhắn nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

[Bạn sẽ chết]

Hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh buốt tràn vào phổi, tôi ngẩng lên nhìn Kyle.

"...Ổn không đấy?"

Vẻ mặt Kyle lộ rõ sự lo lắng.

Sự quan tâm của cậu ta gần như không che giấu. Tôi nhìn cậu ta một lúc, rồi ánh mắt tôi chậm rãi dịch chuyển về phía nhóm tân binh đang chờ đến lượt kiểm tra.

Không rõ tại sao, miệng tôi tự động mấp máy, bật ra thành lời:

"Bài kiểm tra... cho tớ tham gia với được không?"

"Ể?"

Kyle chết sững, rồi đồng tử giãn ra vì kinh ngạc.

"Khoan khoan, thật đấy à? Cậu á? Tớ tưởng cậu là đứa nhát gan, sợ mấy thứ rùng rợn lắm cơ mà. Sao tự dưng lại—"

"...Không được thụ động."

Tôi lẩm bẩm lại lời của Đoàn trưởng với Kyle khi tôi đặt laptop vào túi và đứng dậy.

Sau cuộc tương tác ngắn gọn đó với hệ thống, có một điều đã trở nên cực kỳ rõ ràng đối với tôi.

"Mình không thể ngồi chờ chết được."

Thụ động là phó mặc cho số phận.

Tôi đã hiểu rất rõ rằng bất kể cái hệ thống này là gì, nó không phải là bạn của tôi.

Tôi không thể ngồi yên chờ nó thao túng và sắp đặt hành động của mình. Tôi phải giành lấy thế chủ động, tự tìm cách đối phó với mọi tình huống, kể cả những tình huống trời ơi đất hỡi mà Hệ thống ném vào mặt tôi.

Người duy nhất tôi có thể dựa vào là chính bản thân.

Hệ thống vừa làm rõ điều này cho tôi.

"Gì... Gì vậy...? Tớ..."

Kyle ngơ ngác nhìn tôi, mồm đớp đớp như cá ngộp nước, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. Tôi không bận tâm và chỉ đi lướt qua cậu ta, hướng về phía nhóm người ở phía xa khi họ từ từ bước đến cửa và đi vào.

"Khoan—"

Tiếng Kyle vọng lại từ phía sau, nhưng tôi không quay đầu.

Đoàn trưởng liếc qua tôi một cái khi tôi đứng vào hàng, nhưng rồi lờ đi ngay. Ông ta còn chẳng thèm hướng dẫn gì, chỉ quẳng cho một câu là tự thân vận động, còn nếu muốn bỏ cuộc thì cứ hô "Tôi bỏ cuộc" là sẽ tự động được đưa ra ngoài.

Tôi chỉ biết im lặng nhắm mắt, chờ đợi.

Rất nhanh đã đến lượt tôi. Ngay khoảnh khắc tôi bước qua cửa, cả thế giới chìm vào bóng tối.

Đến khi mắt tôi kịp định hình lại, tôi loạng choạng ngã ngửa ra sau, va mạnh vào tường.

"..."

Tôi ngẩng lên, nhìn ánh đèn đang chớp tắt liên tục trên trần nhà.

Tách. Tối. Tách. Sáng.

Mỗi lần chớp tắt cách nhau năm giây.

Tôi nín thở và nhìn xung quanh. Thấy rằng mình đang ở trong một hành lang dài và hẹp.

Tường sơn trắng bệch. Những góc khuất phía xa ẩn hiện trong bóng tối, tạo ra những cái bóng méo mó, trải dài đến kỳ dị. Sự tĩnh lặng đặc quánh đến mức làm người ta khó thở.

'Được rồi, mày làm được mà. Tình huống này chắc chắn ở mức cơ bản nhất. Không thể đáng sợ lắm đâu. Đây là cơ hội hoàn hảo để học hỏi.'

Cộc.

Tiếng bước chân của tôi vang vọng rõ mồn một khi tiến về phía trước.

Hành lang dường như kéo dài vô tận. Mỗi bước chân vang lên trong đầu tôi, hệt như nhịp đập của con tim đang thình thịch trong lồng ngực. Cộc.

Tôi ép mình tiến lên, mỗi bước chân càng lúc càng nặng trĩu. Không khí lạnh lẽo và sự im lặng tuyệt đối đẩy sự cảnh giác của tôi lên mức cao nhất. Không khí ở đây có cảm giác lạnh hơn, và khi thở ra, tôi thấy một làn sương nhẹ phả từ miệng. Bước chân của tôi vẫn không hề nao núng.

Cuối cùng, tôi đến góc tường và rẽ.

Nhưng...

"..."

Một hành lang y hệt lại hiện ra trước mắt. Tôi khựng lại, liếc nhìn lại phía sau. Trống rỗng. Không một âm thanh. Không một cử động.

Tách.

Đèn lại chớp tắt, và xung quanh trở nên tối om.

Tai tôi vểnh lên. Sự im lặng xung quanh dường như được khuếch đại lên gấp bội. Tôi vẫn tiếp tục bước đi.

Mỗi bước chân giờ đây nghe càng chói tai hơn, âm thanh vang vọng, kéo dài trong bóng đêm. Cộc. Cộc.

Tôi dừng bước.

Cảm giác bất an dâng lên.

Rồi tôi nghe thấy nó.

Cộc.

Âm thanh của một bước chân khác.

Một âm thanh... không phải do tôi tạo ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...