Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Game Của Tôi Thật Sự Không Đáng Sợ Đến Thế!
-
Chương 17: Lối thoát (3)
Nghe phiên bản audio của truyện:
"Chết tiệt!"
Ngay khi cảm nhận được hơi thở nóng hổi sau gáy, tôi lập tức bật dậy, chộp lấy chiếc ghế và ném thẳng vào cái bóng sau lưng.
Rầm!
Tiếng va chạm lớn vang dội khắp căn phòng khi tôi quay lại nhìn.
'Kia rồi!'
Lần này thì tôi đã thấy rõ nó.
Ngay khoảnh khắc tôi quay lại, không khí trở nên lạnh cóng. Một cái bóng cao lớn, hình thù na ná con người nhưng vặn vẹo, lù lù hiện ra trước mắt. Hình dạng của nó vặn vẹo như một làn khói được thổi hồn vào.
Những cánh tay gầy guộc đen sì lướt tới, các ngón tay duỗi ra, chộp lấy cổ họng tôi.
Tôi còn không kịp phản ứng thì đã bị nó tóm gọn.
".....!?"
Nghẹt thở. Không thể kêu cứu.
Tôi chỉ cảm thấy sợ hãi tột độ khi tay phải cố gỡ những ngón tay đang siết cổ mình ra. Nhưng dù cố gắng thế nào, lực siết của nó cũng quá mạnh.
Sức lực của tôi đang cạn dần, bị vắt kiệt bởi sự mệt mỏi tích tụ từ trước. Mỗi giây trôi qua nặng nề hơn, và ý chí chiến đấu trong tôi bắt đầu phai nhạt. Tay chân tôi rũ ra, bóng tối mon men đến gần, sẵn sàng nuốt chửng lấy tôi.
"Ực—!"
Tuyệt vọng, tôi quờ quạng tay ra sau và chạm phải một vật cứng.
Máy tính...?
Ngón tay tôi nắm chặt lấy nó. Nhấc bổng chiếc máy tính lên, định dùng nó đập vào cái bóng—cho đến khi một ký ức chợt lóe lên trong đầu.
Hành lang. Ánh đèn.
Một ý tưởng nảy ra. Không có thời gian suy nghĩ.
Dồn chút sức lực cuối cùng, tôi xoay ngược chiếc máy tính lại, chĩa màn hình về phía sinh vật đó.
"....!?"
Phản ứng xảy ra ngay tức thì!
Ngay khoảnh khắc màn hình máy tính đối diện với cái bóng, nó biến mất tăm, và lực siết trên cổ tôi cũng tan biến.
Bịch!
Tôi ngã quỵ, thở hổn hển, tay ôm chặt laptop lết ngược về sau. Chỉ đến khi lưng chạm vào góc tường, nhịp thở của tôi mới dần ổn định.
"Hộc... Hộc..."
Toàn thân tôi đau đớn gào thét, tầm nhìn mờ đi. Lồng ngực phập phồng liên tục, hệt như pít-tông của một chiếc xe hơi đang chạy.
Phổi bỏng rát khiến tôi không thể suy nghĩ rành mạch.
Tôi đang trên bờ vực ngất đi, nhưng lý trí mách bảo rằng tôi không được phép.
‘Mình... vẫn không thể ngất được.’
Tôi hít một hơi sâu nữa, cố gắng trấn tĩnh tâm trí.
Rất khó khăn, nhưng dần dần, tôi đã có thể suy nghĩ rõ ràng trở lại.
Lúc này, tôi mới bắt đầu đánh giá tình hình và nhìn quanh. Trời tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ máy tính hắt ra, khiến những cái bóng xung quanh trở nên đáng sợ, mỗi cử động nhỏ đều làm tôi giật mình.
'....Con quái vật đó, hay bất cứ thứ gì... nó không thể tồn tại khi có ánh sáng.’
Những sự kiện vừa rồi đã chứng minh điều đó.
Nghĩa là, chỉ cần giữ cái laptop này bên mình, tôi sẽ an toàn.
Nhưng liệu rằng có thực sự an toàn không?
Tôi liếc nhìn màn hình.
‘Pin còn 13%..’
Tôi liếm môi, nuốt khan.
Pin tụt nhanh hơn tôi tưởng. Tôi nhấn vào biểu tượng pin để xem thời gian còn lại.
[Thời lượng pin còn lại: 15 phút]
"Mười lăm phút...?"
Tôi nhìn cái laptop mà chỉ muốn chửi thề. Cái loại pin rác rưởi gì thế này? Bình thường ít nhất cũng phải được một tiếng chứ.
'...Chắc đây là thiết lập của kịch bản rồi.’
Tôi không thắc mắc về pin nữa mà tập trung tìm cách thoát thân.
'Quái vật chỉ xuất hiện khi trời tối, nghĩa là chừng nào còn laptop bên cạnh, mình còn có thể cầm chân nó. Vấn đề duy nhất là tìm lối ra.’
Tôi nhớ lại hành lang lúc nãy.
'Cứ đi vòng quanh hành lang sẽ không có kết quả. Nghĩa là lối thoát nằm sau một trong sáu cánh cửa kia. Mình đã thử năm cửa, bốn cửa đầu tiên bị khóa. Liệu cửa thứ sáu có phải là lối ra không? ...Hay lối ra nằm ở một trong bốn cánh cửa đã khóa trước đó?’
Đầu óc tôi rối bời khi nghĩ đến mọi khả năng. Kịch bản tốt nhất là cửa thứ sáu mở ra và tôi thoát được. Nhưng liệu mọi chuyện có đơn giản thế không?
Hi vọng là vậy đi.
Nhưng nếu không phải thì sao?
Tim tôi trĩu nặng.
Một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi rùng mình.
"Đừng nói là phải hạ gục nó đấy nhé...?"
Nghĩ đến đó, lồng ngực tôi như thắt lại.
Tuy nhiên, mím chặt môi, tôi thở ra một hơi dài và chỉnh độ sáng màn hình lên mức tối đa.
Căn phòng sáng hơn một chút. Tôi quay laptop về phía mình.
Không chút chần chừ, tôi bắt đầu gõ phím.
Tách Tách Tách Tác—
Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, tiếng bàn phím vang vọng rõ mồn một khi tôi bắt tay vào việc.
Cả quá trình chỉ mất chưa đến một phút. Xong xuôi, tôi kiểm tra lại pin.
[Thời lượng pin còn lại: 7 phút]
"....Đành liệu cơm gắp mắm vậy."
Tôi xoay máy tính lại và giảm độ sáng màn hình.
Rồi, hít một hơi thật sâu, tôi đứng lên.
"Được rồi."
Tôi lo lắng liếc nhìn xung quanh.
‘...Mong là kế hoạch này hiệu quả.’
Lưng áp sát tường, tôi giữ màn hình máy tính chĩa ra ngoài, di chuyển từng bước ngang về phía cửa ra vào.
Đến được cửa, tôi cúi đầu nhìn máy tính đồng thời với lấy tay nắm cửa.
Ngay khoảnh khắc đèn hành lang bật sáng, tôi vặn nắm cửa và bước ra ngoài.
Không lãng phí một giây, tôi lao đến cánh cửa thứ sáu và vặn thử tay nắm.
Cách cạch!
Đúng như dự đoán.
Cánh cửa không hề nhúc nhích.
'Chết tiệt.’
Tim tôi chùng xuống khi nhận ra điều đó.
'....Như dự đoán, không dễ ăn chút nào.’
Tôi nhanh chóng liếc quanh rồi tập trung vào màn hình máy tính. Camera vẫn hoạt động. Tôi thấy chính mình đang đứng giữa hành lang, mắt dán chặt vào máy tính.
Và rồi—
Tách!
Đèn tắt ngấm.
Tiếng rè rè yếu ớt vang lên khi tôi dán mắt vào máy tính.
Nhưng sự im lặng nhanh chóng bị phá tan.
Lách bách lách bách!
Tiếng bước chân nặng trịch vang lên, lao về phía tôi với tốc độ chóng mặt. Ngay khoảnh khắc đó, qua màn hình camera, tôi đã thấy nó.
Một cái bóng xuất hiện ở cuối hành lang.
Ngay khi đèn tắt, nó lập tức nhìn về phía tôi và lao đến với tốc độ tối đa.
Chỉ trong một nhịp thở, nó đã áp sát, và tôi vội chĩa máy tính về phía nó.
".....!?"
Một luồng sáng mạnh lóe lên, và cái bóng biến mất.
Tôi vừa định thở phào thì...
"Hà."
Hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy tôi.
Toàn bộ cơ thể tôi run rẩy.
Nhưng cùng lúc—
"Dính bẫy rồi con!"
Tôi nhấn mạnh ngón tay xuống bàn phím, kích hoạt đoạn mã đã chuẩn bị sẵn, rồi vung ngược laptop ra sau lưng.
Laptop bừng sáng.
Tách! Tách!
Màn hình bắt đầu chớp tắt—sáng, rồi tối. Sáng, rồi tối.
Tôi xoay người lại.
Nó kia rồi.
Cái bóng đứng cách tôi chỉ gang tấc, tay đang vươn tới cổ họng tôi—cơ thể nó co giật, liên tục ẩn hiện theo ánh sáng nhấp nháy, như thể một nhân vật game bị lỗi đồ họa.
'Chính lúc này!’
Không chần chừ.
Tôi siết chặt nắm tay.
Và tống thẳng cú đấm vào mặt cái bóng.
Bốp!
Canh đúng nhịp tối, cú đấm của tôi trúng vào một vật rắn. Cái bóng loạng choạng rồi ngã xuống sàn, hình hài nó méo mó.
Không hề dừng lại.
Tôi lao tới, adrenaline nuốt chửng nỗi sợ.
Nện gót chân xuống cái bóng—liên tục—mỗi cú đạp đều trùng khớp với nhịp đèn tắt.
Bốp, Bốp—!
Tôi không biết mình đã tiếp tục bao lâu.
Đòn này nối tiếp đòn khác, theo nhịp ánh sáng. Cơ thể tôi hành động theo bản năng, dù đã cạn kiệt sức lực nhưng tôi vẫn từ chối dừng lại.
Cho đến khi tôi khuỵu gối xuống, thở dốc, cái bóng đã ngừng phản kháng.
Nó co giật yếu ớt trên sàn, cơ thể nó vẫn chập chờn liên tục.
Tôi nhìn trừng trừng, lồng ngực phập phồng.
"Hộc... Hộc..."
Tách.
Ánh đèn trần nháy thêm một lần nữa, hắt lên căn phòng một ánh sáng mờ ảo, bệnh hoạn.
Một tiếng rè rè thường trực lại vang lên.
Tôi sụp xuống sàn, tâm trí mụ mị đi.
"Vậy là... xong rồi?"
Tôi từ từ quay đầu, quét mắt qua vị trí của cái bóng.
Yên tĩnh.
Im lìm.
‘Biến mất chưa?’
Tôi rướn người về phía trước.
Ngay lúc đó—
LOÉ SÁNG.
Thông báo hệ thống xuất hiện.
: [Nút Cơ Bản: Vật Chứa Giam Cầm đã kích hoạt!]
Thu phục thành công: Linh hồn Xếp Hạng <F> - Kẻ Đi Đêm Lạc Lối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook